Sau Khi Hoán Đổi Cơ Thể Với Kẻ Thù, Tôi Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 60




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giang Phong chỉ kịp nhìn thoáng qua, chiếc hộp đã bị Cảnh Hi đóng sầm lại.

Hình như là thứ gì đó màu hồng phấn, có viền ren.

Đây——có phải để tặng cho Yểu Yểu không?

Cảnh Hi ném cái hộp sang một bên, xoa xoa ấn đường.

"Ghi chép mà tôi bảo cậu làm lần trước, đưa tôi xem."

"Ghi chép?" Giang Phong phản ứng một lúc mới nhớ ra, do dự đưa tài liệu lên không trung, "Là bản này?"

Cảnh Hi nhìn lướt qua: "Ghi chép."

"Hả?" Giang Phong có chút khó hiểu, "Phải bản này không?"

Cảnh Hi: "Ừ."

Lúc rời đi, Giang Phong càng nghĩ càng thấy không đúng, đi tới cửa lại quay lại.

"Lão đại, có phải cậu không khỏe không? Gần đây cảm thấy cậu có vẻ——hay thay đổi?"

Quyết định đã đưa ra thay đổi liên tục thì thôi đi, ngay cả tính cách cũng có chút mâu thuẫn.

Nghĩ đến ai đó hoạt bát quá mức, đầy sinh lực, Cảnh Hi lạnh mặt nói: "Nếu tình trạng cứ tiếp diễn, tôi sẽ cân nhắc đi kiểm tra lại, cậu phải giúp tôi ghi chép kỹ càng."

Giang Phong nghe mà ngẩn người.

Mặc dù trước đây đã nghi ngờ bệnh của lão đại có phải tái phát hay không, nhưng bây giờ được chính hắn xác nhận vẫn khiến hắn rất khó chịu.

Rõ ràng trước đây đã khá lên nhiều, sao đột nhiên lại tái phát?

Giang Phong lo lắng: "Lão đại, dạo này cậu nghỉ ngơi nhiều vào, có gì giao lại cho tôi."

Phi Long vừa tiếp quản Bạch Kình tọa, bây giờ lại xảy ra vụ án, nếu không có chuyện khẩn cấp khác, ít nhất họ phải ở lại đây hai tháng.

"Ừ." Cảnh Hi đáp qua loa, "Những người được cứu từ mê cung tạm thời cách ly ở tòa nhà số 10, ngày mai tôi sẽ qua đó, tạm thời không cho ai lại gần."

Trong trò chơi hôm đó, cậu không biết bao nhiêu người đã chạm phải máu của những kẻ hóa thú, sau này sẽ có triệu chứng gì.

Đại quân của Phi Long đều ở đây, cậu không thể mạo hiểm.

Giang Phong: "Để AI canh gác rồi."

Sau khi mọi người đi ra, Cảnh Hi ngồi yên một lúc, định về chỗ ở.

Vừa đứng dậy, trong góc mắt lại thấy cái hộp quà màu đen.

"Anh có biết đáp lễ nghĩa là gì không?"

Cảnh Hi lẩm bẩm khẽ.

Đáp lễ này chi bằng không cần đáp.

Trên tầng thượng, Trì Nghiêu đang ngồi trong ghế sofa ở ban công, trò chuyện với 011.

011: "Đây là lịch trình của ngài."

Trì Nghiêu phóng to cửa sổ, tùy tiện lướt qua.

Sáng 5 giờ thức dậy, vào phòng tập hai tiếng, ăn sáng, rồi nằm lỳ trong khách sạn xem tin tức cả ngày.

Sau khi ăn tối, cậu ta đến Dụ Sắc để dụ dỗ Vũ Dực, mỗi lần đi đều ở lại ít nhất ba đến năm tiếng.

Trì Nghiêu nhìn những dòng ghi chép về việc đến Dụ Sắc, biểu cảm lạnh nhạt: "Cậu ấy và Vũ Dực đã làm gì?"

011 thắc mắc: "Cậu ấy?"

Sau một khắc sực nhớ ra, Trì Nghiêu: "..."

"Tôi đang nói chuyện với người khác." Trì Nghiêu bình thản nói dối, "Anh đi bảo 013, sau này không được động tay động chân với khách."

011: "...? Vâng."

Suy nghĩ một lúc, Trì Nghiêu lại bổ sung thêm: "Cả tay cũng không được nắm. Nếu vi phạm quy định, thì điều cậu ta xuống nhà bếp rửa bát."

011: "... Được."

Nói xong, 011 gửi những tin tức gần đây đã thu thập được cho anh.

"Mấy tay lão đại gần đây yên lặng hẳn, còn trường đấu ngầm dưới biển vẫn chưa thể định vị chính xác."

Vùng biển nơi trường đấu ngầm nằm có một loại từ trường đặc biệt tự nhiên, với kỹ thuật hiện tại không thể quét chính xác tình hình dưới đáy biển, khiến trường đấu này mãi chưa bị phát hiện từ bên ngoài.

Ngoài từ trường, toàn bộ trường đấu giống như một chiến hạm khổng lồ, có thể di chuyển, nên việc tìm kiếm càng thêm khó khăn.

Trì Nghiêu xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón giữa, trầm ngâm: "Bên lão già kia có tin tức gì không?"

011: "Đã một thời gian dài ông ấy không xuất hiện, không biết đang bận chuyện gì."

Ngón tay Trì Nghiêu khựng lại: "Tôi biết rồi. Tiếp tục theo dõi mục tiêu hiện tại, nếu có bất kỳ điều gì bất thường, lập tức báo cáo cho tôi."

011: "Vâng."

Vừa cúp máy, dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa.

Trì Nghiêu mở camera quan sát ngoài cửa, vừa khéo thấy Cảnh Hi trong bộ quân phục bước vào.

"Quà tôi tặng cậu đâu?"

Nghe thấy giọng nói từ trên lầu, Cảnh Hi ngẩng đầu.

Một người đang dựa vào lan can, mỉm cười nhìn cậu.

Trong khoảnh khắc, Cảnh Hi như thấy phía sau anh đang vẫy đuôi sói.

"Bộ đồ đó hợp với anh hơn." Cảnh Hi bước lên bậc thang, "Dù gì anh cũng thích ren viền."

Trì Nghiêu nhìn cậu đến trước mặt: "Tôi thích ren viền khi nào chứ?"

Cảnh Hi không giải thích thêm, đi vào phòng khách rót một ly nước cho mình: "Ngày mai tôi định qua tòa nhà số 10, anh có muốn đi cùng không?"

Trì Nghiêu ngồi xuống chiếc ghế đơn đối diện cậu: "Mấy người đó có gì hay mà xem?"

Cảnh Hi: "Dù sao cũng là những người anh đã cứu."

Trì Nghiêu: "Tôi không cần họ cảm kích."

Cảnh Hi: "Chắc chắn không đi? Vậy tôi tự đi."

Ngày hôm sau, Trì Nghiêu và Ẩn Vệ đang ngủ say, cửa phòng bị gõ dồn dập.

Trì Nghiêu đá nhẹ vào Ẩn Vệ: "Ra mở cửa đi."

Nói xong, anh trở mình tiếp tục ngủ.

Ẩn Vệ dụi mắt ngái ngủ bò dậy, tóc tai rối bù đi mở cửa.

Đang định quát lớn tên không có mắt này chạy loạn, thì vừa mở cửa ra lại thấy là Cảnh Hi, ông chủ bao thịt đến tận miệng!

"Ouuu~"

Ẩn Vệ gật đầu chào trong cơn buồn ngủ, tự giác chạy ra ban công phòng khác ngủ.

Ban công bên đó sáng sủa, ấm áp, quan trọng nhất là yên tĩnh, tránh xa hai người kia, đỡ phải làm bia đỡ đạn lần nữa.

Cảnh Hi đi qua phòng khách nhỏ, bước vào phòng ngủ chính.

Phòng của Trì Nghiêu là một căn hộ khép kín, đối diện với phòng cậu, ở giữa có cầu thang ngăn cách.

Nội thất phòng rất đơn giản, chỉ có ba màu đen, trắng và xám, mang phong cách quân đội.

Chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính vô cùng lộn xộn, đã hơn 9 giờ mà ai kia vẫn ngủ say như chết.

"Này." Cảnh Hi đứng cạnh giường, hơi cúi người vỗ nhẹ lên vai Trì Nghiêu, "Dậy—"

Chưa kịp nói hết câu thứ ba, trước mắt cậu loáng lên, cả người bị kéo xuống.

Trì Nghiêu kéo chăn quấn lại, một tay một chân vòng qua, ôm cậu lẫn chăn vào lòng.

"Ngốc quá, sao đi lâu thế? Lạnh chết được."

Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, Cảnh Hi khẽ run ngón tay, lúc này mới nhận ra căn phòng không bật hệ thống điều hòa.

"Này, tôi không phải chó của anh."

Cảnh Hi giơ tay định đẩy ra, nhưng bị ôm chặt hơn.

Trì Nghiêu nhắm mắt, kéo dài giọng nói khó chịu: "Ồn ào quá."

Cảnh Hi: "..."

Ngủ say đến mức này thì làm sao lại nhầm cậu thành chó chứ? Rõ ràng kích cỡ không đúng mà?

Trì Nghiêu qua lớp chăn cọ cọ lên vai cậu: "Mày lại uống trộm thứ gì đúng không, toàn mùi rượu."

Cảnh Hi: "..."

Cậu nhíu mày khó hiểu, cố ngửi nhưng không thấy mùi rượu nào cả.

Ngoại trừ kỳ nhạy cảm, cậu hầu như không thể để lọt ra ngoài bất kỳ chút tin tức tố nào, sao có thể có mùi rượu chứ?

Chưa kịp nghĩ thông suốt, bên tai đã vang lên tiếng ngáy nhẹ.

Rất khẽ, phải lắng nghe kỹ mới nhận ra.

Cảnh Hi hơi nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt ngay sát bên.

Khi mắt và miệng đều nhắm lại, nhìn anh cũng khá ưa nhìn.

Hàng mi dày rậm này rất giống một người nào đó trước kia.

"Trì Nghiêu?" Cảnh Hi thử gọi nhẹ một tiếng, giọng rất khẽ, gần như chỉ mình cậu nghe thấy.

Bàn tay đang ôm cậu chợt siết chặt.

Tỉnh rồi sao?

Cảnh Hi tim đập mạnh, trong đầu bắt đầu nghĩ nếu bị nghe thấy thì nên tìm lý do gì để giải thích.

"X—"

Đôi mắt Cảnh Hi đột nhiên mở to, tim bắt đầu đập loạn.

Khi cậu còn đang bối rối, Trì Nghiêu bất ngờ mở mắt.

Hai người đối diện nhau trong khoảng cách gần, đều bị đối phương làm cho giật mình.

"Chết tiệt!" Trì Nghiêu buông tay ra thật nhanh, lùi lại phía sau, lấy tay che mắt hít thở: "Tôi bảo sao lại mơ thấy ác mộng, hóa ra là bị cậu hại."

Cảnh Hi: "..."

Cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giật chăn ngồi dậy: "Tỉnh rồi thì dậy đi, phải đến tòa nhà số 10 rồi."

Nhưng nói xong, Trì Nghiêu lại hoàn toàn không có phản ứng.

Cảnh Hi nhíu mày: "Lại ngủ rồi sao?"

Trì Nghiêu vẫn đang đắm chìm trong giấc mơ ban nãy.

Khoảnh khắc tỉnh lại, tất cả hình ảnh trong mơ đều vỡ vụn, không cách nào nhớ lại được, nhưng cảm giác trong mơ vẫn còn.

Rất ấm áp, rất vui vẻ.

Dường như đã tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống.

Trì Nghiêu hạ tay xuống, nhìn về phía Cảnh Hi đang chỉnh lại vạt áo.

"Vừa nãy cậu có nói gì với tôi không?"

Ngón tay Cảnh Hi khẽ dừng lại, thản nhiên nói: "Tôi bảo anh mau dậy đi."

Trì Nghiêu nhíu mày: "Không đúng, câu trước nữa."

Cảnh Hi: "Phải đến tòa số 10 rồi."

Trì Nghiêu: "Lại câu trước nữa."

Cảnh Hi chỉnh xong cổ áo, giọng nhạt nhẽo: "Không còn nữa."

Để đến tòa số 10 phải đi qua toàn bộ khu ký túc xá.

Khu ký túc xá của quân đội đóng ở phía Tây, có người của Phi Long canh gác, sinh hoạt thường nhật không bị ảnh hưởng, nhưng không được ra ngoài, cũng không được liên lạc với bên ngoài.

Khu ký túc xá phía Đông hiện tại hoàn toàn thuộc về Phi Long.

Giờ này, sân huấn luyện đã đông nghẹt người.

"Chào ngài, thưa ngài!"

Dọc đường có những tân binh chào Cảnh Hi.

Cảnh Hi khẽ gật đầu, không có thêm hành động nào khác.

"Ồ, thiếu tướng đại nhân ở quân đoàn này cũng nổi tiếng ghê nhỉ." Trì Nghiêu đút tay vào túi, trêu ghẹo, "Thế sao đến giờ vẫn còn độc thân?"

Cảnh Hi nhìn về phía trước, mặt không cảm xúc: "Phi Long chưa từng tiếp nhận omega."

Trì Nghiêu nghiêng đầu nhìn cậu: "Không ngờ cậu lại có kiểu kỳ thị AO này."

Cảnh Hi im lặng một lúc, thấp giọng nói: "Anh chẳng phải đã cảm nhận qua trạng thái trong kỳ mẫn cảm của tôi rồi sao?"

Trong đầu Trì Nghiêu lập tức hiện lên cảnh mỹ nhân rơi lệ.

Ngoài việc khóc đến nghẹt mũi khó thở ra, chụp ảnh vẫn rất đẹp.

"Thế chẳng phải càng nên tìm một omega sớm để giảm bớt triệu chứng sao?"

Cảnh Hi giả vờ không nghe ra sự trêu chọc trong lời anh nói, nhàn nhạt đáp: "Trong trạng thái đó, tôi có thể sẽ không kìm được mà giết chết omega."

"Vậy tìm một omega khỏe mạnh chẳng phải được rồi sao?" Trì Nghiêu khẽ cười, cố tình nói, "Như là loại cánh dơi của Dụ Sắc – kiểu dễ chịu đựng ấy."

Cảnh Hi liếc qua hàng mi của anh, thản nhiên nói: "Dù omega có khỏe đến đâu cũng sẽ bị pheromone của tôi ảnh hưởng, không thể đảm bảo an toàn cho bản thân, nếu bắt buộc phải chọn, có lẽ alpha phù hợp với tôi hơn."

Trì Nghiêu giật giật chân mày, nhích sang bên cạnh một bước, ánh mắt cảnh giác: "Cậu cũng chơi được alpha à?"

Cảnh Hi nhìn về phía trước, từ tốn nói: "Không thử sao biết được?"

Trì Nghiêu: "...Cậu chẳng phải vẫn luôn tìm anh trai thanh mai của cậu sao?"

Cảnh Hi: "Chỉ là bạn thuở nhỏ thôi, tôi không coi anh ấy là bạn đời."

Trì Nghiêu: "..."

Cảnh Hi: "Mặt anh cũng không tệ, có lẽ lần sau có thể thử xem, dù sao chỉ cần trả đủ tiền, anh việc gì mà không làm được."

Trì Nghiêu: "..."

Đây có phải là lời mà một thiếu tướng nghiêm túc nên nói không?

Có phải anh vừa bị trêu ghẹo không?

Thấy Trì Nghiêu bị chọc cho cứng họng, Cảnh Hi cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Đi được nửa đường, Lữ Mông bỗng nhiên chạy tới từ phía trước.

"Lão đại?" Lữ Mông vội vã chạy lại, "Cậu đến đúng lúc lắm, tòa số 10 xảy ra chuyện rồi!"

Trì Nghiêu hơi nheo mắt, tăng tốc độ: "Tầng nào? Tình hình cụ thể thế nào?"

Thấy Cảnh Hi gật đầu, Lữ Mông theo họ, vừa đi vừa nói.

"Có một cậu thanh niên, mấy ngày trước còn bình thường, hôm nay đột nhiên phát cuồng, AI đã bị cậu ta phá hỏng hai cái rồi, bây giờ đang bị nhốt trong ký túc xá đơn lẻ ở tầng một phòng 109."

Họ vừa đi, trong sân huấn luyện hai bên có rất nhiều người nhỏ giọng bàn tán.

"Không ngờ đoàn trưởng Cực Ảnh thực sự có mặt trong quân đoàn của chúng ta."

"Không phải chỉ là trông giống thôi sao? Bọn họ đứng chung với nhau mà không đánh nhau à?"

"Sĩ quan đưa anh ta qua đó, là muốn bắt anh ta lại sao?"

"Tôi nghe nói vụ án lần này, Cực Ảnh cũng không thể thoát liên can—"

Chưa đến giữa trưa, tin đồn Vương Liên Cung thuê Cực Ảnh giết người đã lan truyền khắp Phi Long.

Rất nhiều nhóm lớn nhỏ đều đang thảo luận.

Một tinh tặc đoàn tai tiếng như Cực Ảnh, vì tiền mà giết người quả thật quá bình thường.

Bên trong tòa số 10, Trì Nghiêu đứng trước cửa phòng 109, ánh mắt quét qua xung quanh, lạnh giọng hỏi: "Ở đây không có ai đứng gác à?"

Lữ Mông giải thích: "Lối thông từ tầng một lên tầng hai đã bị phong tỏa, người bên trên không xuống được, bên trong hàng rào tầng một có AI tuần tra, người của chúng ta đứng gác ngoài hàng rào."

Vừa nói xong, bên trong phòng đột nhiên vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất, cửa phòng bị đập mạnh từ bên trong.

Lữ Mông biến sắc: "Cậu ta cũng biến dị rồi sao?!"

Những thứ nửa thú nửa người trong công viên giải trí kia, bây giờ nghĩ lại vẫn giống như một cơn ác mộng.

Trì Nghiêu nắm lấy tay nắm cửa: "Mấy người lùi lại đi."

Lữ Mông lập tức lùi lại ba bước.

Cảnh Hi không động đậy, rút khẩu súng lục từ túi đeo chân ra, xoay một vòng trên ngón tay rồi cầm chặt trong tay.

Lại một tiếng đập mạnh vang lên.

Trì Nghiêu lắng nghe kỹ, đợi đến khi âm thanh kia hơi rời xa khỏi cửa thì lập tức mở cửa ra.

Người xuất hiện trước mắt khiến anh khẽ ngẩn người.

Đây là alpha mà anh đã cứu trong trò chơi chín ô, sau này cậu ta thường xuyên chạy đến gọi anh là đại sư.

Lúc này, mắt cậu ta đỏ ngầu, phần môi trên từ nhân trung bị nứt ra, lộ ra hai cái răng cửa to.

"Thỏ sao?" Cảnh Hi khẽ nhíu mày.

Người này mức độ thú hóa không cao, nhưng đặc trưng rất rõ ràng.

Vừa mở cửa, alpha thú hóa liền nhào tới.

Móng tay của hắn dài và sắc, cào lên tường để lại một vết lõm rất sâu.

Trì Nghiêu hơi nghiêng người, đồng thời bắt lấy cổ tay của hắn đập mạnh vào khung cửa, vươn tay khống chế móng vuốt còn lại đang vung tới, đá một cú vào đầu gối đối phương.

Dường như anh biết alpha thú hóa sẽ ra đòn thế nào, mỗi lần đều chuẩn bị sẵn sàng.

Sức mạnh của alpha thú hóa rất lớn, nhưng dưới tay Trì Nghiêu lại không chống đỡ được quá nửa phút liền bị áp chế.

"Ưm—ư—"

"Còng tay!" Trì Nghiêu đưa tay ra phía sau.

Lữ Mông sờ soạng khắp người, ngoài súng ra thì chẳng có gì.

Đang định móc từ người AI vệ sĩ, thì thấy Cảnh Hi giơ tay lên, từ đầu cuối móc ra một viên đậu nhỏ màu xanh lam.

Viên đậu nhỏ nhận lệnh bay tới, còng chặt tay chân của Alpha thú hóa.

"Độ biến dị?" Cảnh Hi hỏi.

Trì Nghiêu: "Trong khoảng 5%-10%."

Ánh mắt Cảnh Hi lướt qua cơ thể Alpha thú hóa, nhìn thấy một chỗ rách nhỏ ở ống quần.

Cậu đưa tay định kéo ra xem, nhưng bị Trì Nghiêu gạt tay đi.

Trì Nghiêu tự mình kéo ra.

Dưới ống quần, có một vết thương dài hai ba centimet, xung quanh vết thương có một vòng tím đỏ, những mạch máu sẫm màu từ vết thương lan ra.

Cảnh Hi nhíu mày.

Loại biến dị này lẽ nào có thể lây lan qua đường máu?

"Không phải lây lan."

Trì Nghiêu đứng thẳng dậy, dường như biết cậu đang nghĩ gì, giải thích: "Thú hóa có rất nhiều loại, loại biến dị do bị sản phẩm lỗi gây thương tích như thế này chỉ là tạm thời, là loại biến dị cấp thấp nhất, chỉ cần mức độ không lớn, khả năng cứu được là rất cao."

Nghĩ tới chuyện ngày hôm đó trong mê cung, Cảnh Hi do dự nói: "Rút máu nhiễm ra là được?"

Trì Nghiêu nhìn cậu kỳ quái: "Cậu nghĩ ai tôi cũng cứu chắc?"

Cảnh Hi: "..."

Trì Nghiêu: "Nhìn tôi giống loại người đó à?"

Cảnh Hi: "..."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.