(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mặc dù Trì Nghiêu làm lão đại của Cực Ảnh nhiều năm, không thể nói là tội ác tày trời, nhưng cũng gần như là thả mình, chưa bao giờ kìm nén bản tính.
Ba ngày hai bận bắt quân đoàn ra chơi đùa, chuyện này mà rơi vào người khác thì đã ngồi tù từ lâu rồi, nhưng hết lần này đến lần khác lại bị Trì Nghiêu nắm giữ rất chặt.
Phạm tội nhưng không hoàn toàn là tội phạm.
Bùi Chấn Nhạc tự nhận không thể nói lại được anh, tự giác để chiến trường lại cho hai người bạn già Triệu Hoành Nghĩa và Lâm Trình Đức. Kết quả là chưa đầy mười phút, hai người này đã bị làm cho cứng họng không muốn nói gì nữa.
Lâm Trình Đức biết rằng người trước mặt không phải là Cảnh Hi thật sự, nói hai câu tượng trưng rồi im lặng không bật mic nữa, còn Triệu Hoành Nghĩa, người hoàn toàn không hiểu chuyện, thì ngơ ngác không biết gì.
"Thằng nhóc này trước giờ cũng dẻo miệng thế à?"
Nghe Triệu Hoành Nghĩa lẩm bẩm nhỏ, Bùi Chấn Nhạc xoa mũi, hắng giọng: "Quay lại chủ đề đề xuất khen thưởng cho đoàn tinh tặc—"
Đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của mọi người xung quanh, Trì Nghiêu ngồi đó điềm nhiên như không, trong đầu toàn nghĩ về Cảnh Hi.
Không biết cái đuôi của mình có lộ ra nữa không, Cảnh Hi có đang ôm lấy cái đuôi không buông không.
Bên cạnh, Hoàng Hạo thấy anh bình tĩnh như vậy thì càng không thể bình tĩnh được!
Cảnh Hi cái thằng nhóc này có phải bị bệnh đến lú lẫn rồi không? Bác sĩ gia đình đâu rồi, sao bệnh mà không cho uống thuốc?
Cậu nói gì mà gả vào nhà họ Trì?
Cậu có biết đó là ổ tinh tặc không?
Hắn không nhịn được nữa bèn thúc thúc Cảnh Hi.
"Đại ca, chuyện cậu nói vừa nãy là thật hả?"
Trì Nghiêu liếc hắn một cái, cười khẽ, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra, chớp mắt anh đã trở về phòng làm việc ở nhà Cảnh Hi.
"......"
Thiết bị đầu cuối đang mở, trên màn hình là đề xuất vừa mới viết xong, về vấn đề khen thưởng và trừng phạt của đoàn tinh tặc.
Anh mặc đồ ở nhà, một chân gập lại, đuôi to phủ lên chân.
Không cần tốn sức cũng có thể tưởng tượng ra cảnh thằng nhóc nào đó vừa nắm đuôi anh vừa viết đề xuất.
Trì Nghiêu: "......"
Đúng là biết hưởng thụ.
"Anh ơi, Hoa Sinh có đến đây không?"
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp, rất nhanh Thiết Hùng thò đầu vào trong.
Trì Nghiêu nhìn qua.
"Anh là lão đại?"
Thiết Hùng chạy vào, nhào lên đùi anh, "Lão đại, chúng ta cùng đi chơi với mèo đi!"
Trì Nghiêu chỉ nhìn lướt qua cái đuôi sói nhỏ lôi lôi kéo kéo sau lưng nó, rồi một tay nhấc lên.
"Cái đuôi là thế nào đây?"
Thiết Hùng vẫy vẫy cái đuôi nhìn anh, ánh mắt vô tội: "Anh có, con cũng có."
Trì Nghiêu: "......"
Ánh sáng của ngôi sao chiếu xiên vào, chỗ anh ngồi đúng ngay vùng sáng, lớp kính đã cản lại phần lớn nhiệt độ, chỉ để lại một căn phòng ấm áp.
Khoảnh khắc này, là sự bình yên chưa từng có.
Trì Nghiêu: "Thích nơi này không?"
Thiết Hùng gật đầu: "Anh dạy con rất nhiều thứ, anh ấy muốn làm sư phụ của con, còn có mèo nữa, chúng ta có thể ở đây bao lâu? Khi về nhà có thể nhờ anh ấy tặng chúng ta một con mèo không?"
Trì Nghiêu: "Về nhà? Về nhà nào?"
Thiết Hùng không hiểu sao anh lại hỏi vậy.
"Chính là ngôi nhà mới của chúng ta ấy, mái nhà trồng hành, trong sân trồng dâu tây đó."
Trì Nghiêu xoa đầu cậu bé, cười nhẹ.
"Nhóc cũng coi đó là nhà, mắt nhìn không tệ."
Ở phía bên kia, Cảnh Hi vừa viết xong một đoạn, đang định đưa tay sờ đuôi, chớp mắt, trước mắt cậu đã là phòng họp lạnh lẽo của quân đội, đuôi cũng không còn nữa.
Cảnh Hi lạnh mặt: "......"
Biết thế, vừa nãy phải sờ thêm cái nữa.
Hoàng Hạo: "Đại ca?"
Cảnh Hi cũng có lúc lơ đãng sao?
Cảnh Hi nghiêng đầu nhìn qua: "Sao vậy?"
Hoàng Hạo đảo mắt một vòng, hạ giọng: "Cậu với Trì Nghiêu rốt cuộc có quan hệ gì vậy?"
Câu hỏi này khiến những người xung quanh đồng loạt dựng tai lên.
Không phải họ nhiều chuyện, mà là——quá tò mò!
Cảnh Hi vừa nghe Bùi Chấn Nhạc đưa ra một vài đề nghị, liền thuận miệng đáp: "Tôi đang tính cầu hôn anh ấy."
Hoàng Hạo/các sĩ quan xung quanh: "Chết tiệt!"
Bùi Chấn Nhạc đang nói nửa chừng, đột nhiên nghe thấy tiếng chửi thề, ánh mắt liền nhìn qua.
"Các cậu có ý kiến gì với đề nghị vừa rồi của tôi?"
Hoàng Hạo bật dậy, mồ hôi tuôn như mưa.
"Không có ý kiến!"
Cảnh Hi ra hiệu muốn phát biểu.
Bùi Chấn Nhạc liếc qua một lượt rồi dừng lại ở Cảnh Hi.
Cái vẻ mặt nghiêm túc này, Trì Nghiêu tuyệt đối không làm ra được, lần này chắc chắn không nhầm.
"Cậu có ý kiến gì à?"
Cảnh Hi đứng dậy, giọng điệu lạnh lùng, ngữ khí bình tĩnh.
"Tước đoạt và ban phát quá nhiều đều không phải chuyện tốt, đối với những đoàn tinh tặc có chí tiến thủ, muốn thay đổi hiện trạng, chúng ta có thể cho phép ghi nhận quân công để bù trừ hình phạt, mở kênh đăng ký hộ khẩu chuyên biệt, thẩm tra tư cách xin hộ khẩu của tinh tặc——"
"Muốn phát triển lâu dài, ngoài việc sắp xếp cho tinh tặc tham gia vào các hoạt động chính diện, còn phải cân nhắc đến việc bố trí công ăn việc làm để tăng thu nhập cho họ——"
Cậu định đưa tài liệu ra, nhưng khi mở thiết bị đầu cuối lại đột nhiên dừng lại.
Đề xuất đang ở trong thiết bị đầu cuối của Trì Nghiêu.
Cảnh Hi: "......"
Bùi Chấn Nhạc đang nghe rất chăm chú, thấy cậu đột nhiên ngừng lại, liền thúc giục: "Nói tiếp đi."
Những thứ vừa viết xong, tất nhiên Cảnh Hi không quên, chỉ là nội dung quá nhiều, đối với những người khác có lẽ sẽ hơi khó theo kịp.
Thiết bị đầu cuối đột nhiên rung lên, cậu mở ra xem, là Trì Nghiêu gửi qua.
Một tài liệu, bên dưới kèm theo một dòng chữ.
【Đề xuất không tệ, anh đại diện cho giới tinh tặc đồng ý rồi. [đuôi.jpg]】
Cảnh Hi: "......"
Ánh mắt cậu cố rời khỏi cái đuôi trong ảnh, phóng to tài liệu lên, "Ở đây tôi liệt kê ra một số dự án cụ thể, mọi người có thể cùng nhau thảo luận——"
Sau khi cậu nói xong, Triệu Hoành Nghĩa tỏ vẻ đăm chiêu: "Lúc không có nhiệm vụ thì làm việc, có nhiệm vụ thì lên chiến trường liều mạng, đám tinh tặc lười biếng đã quen thói hưởng thụ này thật sự chịu ngoan ngoãn phục tùng sao?"
Cảnh Hi: "Trên thực tế, môi trường sống của họ còn nguy hiểm hơn nhiều so với các binh lính tuyến đầu của chúng ta, hơn nữa xét về chuyên môn và những mặt khác, hiện tại không thích hợp để bố trí cho họ tham gia trực tiếp vào các công tác tiêu diệt dã thú."
"Hiểu rồi." Lâm Trình Đức tán thưởng, "Nhìn qua thì có vẻ như họ chiếm được rất nhiều lợi ích, nhưng thực ra là lao động cải tạo trá hình, cho dù công bố những chính sách này, tôi nghĩ cũng sẽ không khiến người dân nổi giận quy mô lớn."
Cảnh Hi gật đầu: "Nếu tống vào tù, quản lý một đống tinh tặc lớn như vậy là vấn đề rất lớn, mà còn không trị tận gốc."
Lâm Trình Đức cười: "Bên tôi cũng có thể cung cấp không ít cơ hội việc làm, lát nữa để họ nộp lên."
Bùi Chấn Nhạc: "Muốn trị tận gốc, còn cần nhiều chính sách hỗ trợ hơn nữa."
"Đúng vậy."
Cảnh Hi lạnh nhạt nói, "Sau chuyện lần này, tôi cho rằng nên quan tâm nhiều hơn đến những nhóm người ở rìa xã hội, mở rộng không gian sinh tồn cần thiết cho họ, tăng cường điều tra về người mất tích, hoàn thiện hệ thống liên quan, ngoài ra, cũng nên thực hiện một cuộc cải cách toàn diện hệ thống quân đội đóng quân."
Với đề xuất của Cảnh Hi làm nền tảng, cuộc họp lần này đạt hiệu quả cực cao.
Sau cuộc họp, chờ ba vị thượng tướng rời đi, Cảnh Hi cũng đứng dậy bước ra ngoài.
Đến giờ ăn rồi, nếu không về nhà ngay, Trì Nghiêu lại giấu cái đuôi mất thôi.
Hoàng Hạo nhịn mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đợi được đến lúc tan họp.
Hắn vội vàng bước đến bên cạnh Cảnh Hi, giọng nói căng thẳng: "Cậu thật sự định cầu hôn Trì Nghiêu à? Suy nghĩ kỹ chưa đại ca?"
Những người chưa rời đi nghe thấy câu này: "!!!"
Thật không phải là nói đùa?
Cảnh Hi, đóa hoa cao lãnh này, lại để Trì Nghiêu hái xuống sao?!
Nghe thấy câu này, sắc mặt Triệu Hoành Nghĩa trở nên vi diệu.
"Giữa Cảnh Hi và Trì Nghiêu có phải là có giao dịch ngầm gì đó không?"
Ba vị thượng tướng cùng đi trên hành lang.
Bùi Chấn Nhạc nghiêm túc nói: "Giao dịch tiền – sắc."
Triệu Hoành Nghĩa hoảng hốt: "Cái gì?!"
Lâm Trình Đức khoanh tay sau lưng, lắc đầu thở dài: "Alpha đẹp trai quá cũng không phải chuyện tốt, cả ngày đều có người dâng tiền lên tận cửa."
Bùi Chấn Nhạc: "Alpha quá giàu cũng chẳng phải chuyện tốt, suốt ngày chỉ biết bao nuôi tiểu bạch kiểm."
Triệu Hoành Nghĩa nhìn qua nhìn lại giữa hai người: "......"
Hai người đang nói gì vậy?
Cảnh Hi còn chưa về đến nhà, trong các nhóm nhỏ của quân đội đã bàn tán sôi nổi.
"Nếu không phải Cảnh Hi mắc bệnh, có lẽ rất nhanh thôi chúng ta sẽ được nhìn thấy ảnh cưới của cậu ấy rồi."
"Bọn họ đánh nhau nhiều năm như vậy, cuối cùng đánh ra tình cảm sao?"
"Cậu tưởng là đóng phim chắc? Vết thương trên người chỉ huy của chúng tôi do Trì Nghiêu chém, tôi chính là người khâu lại đó."
"Nghe nói Omega trong các khoa chính trị của quân đội bị đả kích nặng nề, tinh thần hoảng hốt, đáng thương lắm."
Trong văn phòng thống soái, phó quan nhìn thấy mấy câu đùa trong nhóm, mỉm cười.
Nếu mấy người biết Trì Nghiêu là con trai của Bạc Cận, có lẽ cũng sẽ bị đả kích nặng nề mà hoảng hốt thôi.
Trong thời gian chờ phiên tòa mở, Trì Nghiêu thỉnh thoảng không kiềm chế được mà để lộ tai hoặc đuôi, kết quả là không thể ra ngoài.
Không có việc gì làm, anh bắt đầu thu thập lông đuôi, tranh thủ lúc Cảnh Hi đi làm thì lén học cách làm thú bông bằng len.
"Lão đại Cực Ảnh, đỉnh cao của giới tinh tặc, lại ngồi đây làm thú bông bằng len?"
Trì Nghiêu giật một nắm lông đuôi tiếp tục đâm.
Thiết Hùng ngồi đối diện, ngẩng đầu khỏi bài toán: "Lão đại, đây là gì?"
Trì Nghiêu: "Tín vật định tình."
Thiết Hùng nghiêng đầu: "?"
Lão đại không sao đấy chứ?
Bên ngoài lờ mờ truyền đến tiếng động cơ, Trì Nghiêu dừng lại, lập tức mở ngăn kéo, ném thú bông và tất cả dụng cụ vào trong, khóa lại.
Thấy Thiết Hùng nhìn chằm chằm, anh cảnh cáo: "Không được nói cho Cảnh Hi biết, nếu không nhóc hết đồ ăn vặt."
Thiết Hùng ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết! Anh sợ làm xấu quá, bị anh ấy vứt đi."
Trì Nghiêu: "......"
Thật đáng thương, nhỏ tuổi thế mà mắt nhìn đã tệ như vậy!
Hơn một tháng sau, phiên tòa quân sự mở ra.
Trần Băng Phong và Lý Bác trên tòa lớn tiếng tranh luận, kiên quyết phủ nhận tội ác, ngược lại Bạch Dật lại là người bình tĩnh nhất, thẳng thắn thừa nhận tất cả các sự thật.
Cảnh Sâm vừa tỉnh lại đã bị đưa ra làm nhân chứng, còn tất cả người nhà họ Cảnh, bao gồm cả Trì Nghiêu, đều không được vào dự thính.
Hôm nay là phiên xử Bạc Cận, từ sáng sớm, Cảnh Hi đã rõ ràng cảm nhận được sự nôn nóng của Trì Nghiêu.
Cậu rời khỏi phòng chờ của tòa án, đi qua hai hành lang, cuối cùng cũng thấy Trì Nghiêu ngậm điếu thuốc một mình trong góc khu vực hút thuốc.
"Anh học hút thuốc khi nào thế?" Cảnh Hi đi đến, cùng anh dựa lưng vào tường.
"Sống trong môi trường đó, luôn nhiễm phải vài thói quen xấu."
Trì Nghiêu tháo điếu thuốc chưa châm ra, nghiêng đầu nhìn cậu cười, "Không thể giữ mình trong sạch, làm em thất vọng rồi à?"
Cảnh Hi lắc đầu.
Trì Nghiêu năm năm tuổi đã bị ép ở cùng một đám tội phạm trọng án, giữ được bản tâm đã là điều vô cùng khó khăn.
Cậu đưa tay ra: "Đưa em một điếu."
Trì Nghiêu hơi ngạc nhiên: "Em cũng biết hút à?"
Cảnh Hi lấy điếu thuốc trong tay anh, châm lửa, ngậm lên môi hít một hơi.
"Lần đầu tiên, không tệ lắm."
Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, làn khói trắng chậm rãi từ môi cậu bay ra, tuyệt đẹp.
Trì Nghiêu ngẩn người một chút, không kìm được mà nuốt nước bọt.
Khi Cảnh Hi định rít thêm hơi nữa, Trì Nghiêu bừng tỉnh, giật lấy điếu thuốc, ném vào robot thu hồi.
"Anh bỏ lâu rồi, em cũng không được hút."
Cảnh Hi liếc nhìn đồng hồ.
"Chắc là sắp rồi."
Trì Nghiêu: "Đi thôi."
Cảnh Hi đưa tay sờ vào túi anh: "Cho em thêm một điếu nữa."
Trì Nghiêu lập tức giữ lấy tay cậu, ném hết cả bao thuốc còn lại vào robot thu hồi.
"Từ giờ trở đi trong nhà chúng ta không cho phép xuất hiện thứ này, nghe rõ chưa?"
Cảnh Hi: "......"
Về lại phòng chờ, Cảnh Nhung và Bạch Kỳ lập tức đứng dậy đi tới.
Bạch Kỳ kéo Trì Nghiêu ngồi xuống.
"A Nghiêu, cháu đừng lo lắng, bà đã nhờ ông hỏi rồi, khả năng cha cháu bị kết án là không lớn."
Trì Nghiêu nhìn sang Cảnh Nhung, thấy ông gật đầu, bèn cười: "Cháu không lo lắng, cho dù ông ta bị kết án thì cũng là đáng đời."
Anh nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng Cảnh Nhung và Bạch Kỳ không tin.
Cách biệt bao nhiêu năm, cuối cùng cha con gặp lại, ai mà không mong đoàn tụ?
Không ngờ đứa trẻ năm đó bị lạc khỏi gia đình lại chính là Trì Nghiêu, khi nghe tin này cả hai người đều không dám tin, nhưng bình tĩnh suy nghĩ lại thì cũng thấy hợp lý.
Cảnh Hi chấp niệm nhiều năm như vậy, chưa bao giờ cởi mở lòng mình với ai, kể cả với họ cũng có một khoảng cách không thể vượt qua.
Nhưng với Trì Nghiêu, cậu lại có thể thoải mái bộc lộ cảm xúc, có thể vui, có thể giận, có thể buồn, có thể ghen.
Chỉ khi ở trước mặt Trì Nghiêu, Cảnh Hi mới giống như một con người thật sự.
Thực ra, điều khiến Trì Nghiêu lo lắng không phải là "cha có thể bị bỏ tù" mà là việc Bạc Cận, một người cải tạo, sau khi có ý thức đã phản bội, nhiều năm chạy đôn chạy đáo, hy sinh cả gia đình và tiền đồ, cuối cùng lại phải chờ đợi trong nhà tù.
Nếu thật sự bị kết án, Trì Nghiêu sẽ cảm thấy không cam lòng.
Sự hy sinh của Bạc Cận, và những gì hắn đã phải trải qua suốt hơn hai mươi năm qua, tất cả dường như trở nên vô nghĩa.
Tiếng chuông vang lên, tất cả mọi người đều trở nên phấn khởi.
"Xong rồi!"
Cảnh Nghi ngó sang Trì Nghiêu nói: "Chúng ta đi xem thử."
Trong sảnh chờ, từ cánh cửa nối với phòng xử án, từng người lần lượt bước ra.
Khi thấy Bạc Cận bước ra, Trì Nghiêu cảm giác như cả thế giới đều trở nên tĩnh lặng.
Gần hai tháng không gặp, đối phương vẫn giữ phong thái như trước, không hề có chút vẻ mệt mỏi.
Nhìn thẳng vào ánh mắt anh, Bạc Cận đứng đó, trong đáy mắt ánh lên ý cười.
"Ba!"
Cảnh Sâm vẫy tay về phía Cảnh Nhung, kéo Bạc Cận đi tới.
Khi đến gần, Bạc Cận mới quay sang nhìn Cảnh Nhung và Bạch Kỳ, mỉm cười: "Hiệu trưởng, Giáo sư Bạch, đã lâu không gặp."
Cảnh Nhung, vốn luôn giữ phong thái nho nhã và điềm tĩnh, giờ phút này không thể kìm nén được cảm xúc, vỗ vai hắn, mắt hơi đỏ.
"Trở về là tốt rồi."
"Ba, ba đừng khóc, lão Bạc được thả ngay tại tòa, cha nên vui mới đúng."
Cảnh Sâm cười tươi, quay sang nhìn Bạch Kỳ: "Mẹ, tối nay bảo họ chuẩn bị, chúng ta đón gió cho lão Bạc."
Bạch Kỳ cầm khăn tay chấm khóe mắt, cười: "Đã chuẩn bị xong rồi."
Bạc Cận quay sang nhìn Trì Nghiêu, cũng không nói gì.
Chủ yếu là không biết nói gì để không bị mắng.
Nhìn vào ánh mắt của anh, Trì Nghiêu nhịn lại, gượng mở miệng: "Ổn rồi chứ?"
"Ừm."
Bạc Cận vội gật đầu, "Nhưng song tịch vẫn chưa khôi phục, có thể sẽ thất nghiệp."
Trì Nghiêu: "Quân đoàn của tôi vừa hay thiếu người chạy việc."
Bạc Cận: "Một chức sợ không đủ, phải để lại một chức cho ba con."
Trì Nghiêu khẽ cười, đưa tay ra.
"Cha tự do rồi, thưa cha."
Bạc Cận đập tay với anh, cười khẽ.
Nhìn hai cha con họ hòa giải, Cảnh Hi cũng cảm thấy vui mừng thay.
Cảnh Sâm vỗ vai Bạc Cận: "Này, đừng đứng ngẩn ra đó nữa, chú đi cùng lão Bạc làm thủ tục, lát nữa chúng ta cùng về nhà."
Nhưng chưa kịp đi thì bên ngoài bất ngờ tràn vào một nhóm quân nhân, nhìn qua quân hàm ai nấy đều không thấp, người thấp nhất cũng là thượng tá.
"Thiếu tướng Bạc! Chúc mừng ngài! Tối nay chúng tôi muốn tổ chức một bữa tiệc đón gió cho ngài ở quân khu—"
"Thiếu tướng Bạc, Thượng tá Cảnh, Hiệu trưởng Cảnh cũng ở đây, mọi người cùng đến nhé."
Dù hiện tại Bạc Cận vẫn đang là một hộ khẩu vô danh, nhưng thời trẻ hắn đã thu nạp vô số fan hâm mộ trong quân khu, ai cũng nghĩ rằng hắn nhất định sẽ khôi phục lại chức vụ cũ.
Chưa kịp để Bạc Cận đáp lời, phía sau lại vang lên giọng nói của Bùi Chấn Nhạc.
"Tiểu Bạc, tối nay đến nhà tôi ăn cơm, gọi thằng bé nhà cậu với con dâu đến cùng."
Bạc Cận bất đắc dĩ nói: "Tối nay tôi đã hứa với A Sâm rồi."
Cảnh Sâm vội nói: "Hay là mọi người đến nhà tôi đi, tôi để Cảnh Hi lấy rượu ngon ra."
Cảnh gia là đại quý tộc, trong nhà không thiếu nhất là rượu ngon.
Bùi Chấn Nhạc giả vờ khiêm tốn gật đầu: "Vậy—được thôi."
"Có rượu ngon? Vậy tôi cũng đến." Lâm Trình Đức theo sát.
"Có rượu uống mà không gọi tôi?" Triệu Hoành Nghị mặt lạnh tiến lại gần.
Những người xung quanh nhìn nhau.
Mặt dày nói: "Vậy bọn tôi cũng—?"
Một đồn mười, mười đồn trăm, người không mời mà tự đến càng lúc càng nhiều.
Cảnh Nhung vung tay lớn tiếng: "Thôi, đổi tiệc gia đình thành dạ tiệc vậy."
Trong phòng, Trì Nghiêu để mặc Cảnh Hi giúp anh thắt cà vạt kép, tâm trạng bực bội.
"Là do họ gây náo ở quân khu, làm chúng ta ăn cơm ở nhà mà còn phải mặc lễ phục."
Cảnh Hi: "Bữa này không tránh được đâu, anh cũng nên tập làm quen dần đi."
Trì Nghiêu chỉnh lại khuy măng sét, cười khẩy: "Anh phải làm quen với cái gì?"
Cảnh Hi buông lời: "Tiệc cưới của chúng ta sắp đến rồi."
Trì Nghiêu: "......"
Chiều tối, khách khứa lần lượt đến đông đủ trong trang phục lộng lẫy.
Bùi Chấn Nhạc mang theo hai tập tài liệu đưa cho Bạc Cận.
"Rượu tối nay tôi không uống không đâu nhé."
Bạc Cận mở tập hồ sơ ra xem, thì thấy là đơn đăng ký hộ khẩu và quân tịch của mình đã được thông qua.
Hắn mở thiết bị liên lạc, đăng nhập vào tài khoản đã nhiều năm không sử dụng.
Trong hồ sơ cá nhân, cuối cùng cũng có thông tin hộ khẩu.
Lâm Trình Đức đi cùng Bùi Chấn Nhạc nói: "Trước đây thông tin hộ khẩu của cậu là giả, cũng không cần phải về lại Bạch Hùng tọa, chúng tôi đã bàn nhau, thấy rằng Đế Đô tinh khá tốt, ngày mai cậu có thể đến khu quân sự chọn mảnh đất, xây nhà lên."
"Cảm ơn." Bạc Cận bật cười, "Nhưng không cần vội thế đâu—"
"Cậu không vội, nhưng tôi vội!"
Lâm Trình Đức hừ nhẹ: "Còn kéo dài nữa, đệ tử của tôi sắp bị các cậu gả đi rồi."
Bạc Cận: "......"
Nói đến Trì Nghiêu, hắn vội hỏi: "Vậy hộ khẩu của A Nghiêu thì sao?"
Bùi Chấn Nhạc: "Của cậu là khôi phục, quy trình khá đơn giản, còn thằng bé chưa bao giờ có hộ khẩu, đi quy trình ít nhất cũng phải ba ngày."
"Đăng ký hộ khẩu cho Trì Nghiêu?"
Triệu Hoành Nghị bước vào, đưa quà tặng cho Bạc Cận, tay đút sau lưng nói: "Ông định cho nó hộ khẩu ở hành tinh nào?"
Bùi Chấn Nhạc: "Đế Đô tinh, cùng với Tiểu Bạc."
Triệu Hoành Nghị nhíu mày, rõ ràng không đồng ý.
"Tiểu Bạc là một sĩ quan có công lao lớn, có thể đăng ký ở Đế Đô tinh, nhưng Trì Nghiêu dù sao cũng từng là tinh tặc, không đúng, bây giờ thằng nhóc đó vẫn là tinh tặc, làm sao có thể đăng ký ở Đế Đô tinh?"
Dẫn sói vào nhà à?
Bạc Cận giải thích: "Nói một cách nghiêm ngặt, thằng bé không phải đăng ký ở Đế Đô tinh, mà là đăng ký dưới tên tôi."
Triệu Hoành Nghị: "???"
Ông nhìn sang Bùi Chấn Nhạc: "Các ông để đăng ký hộ khẩu cho Trì Nghiêu mà đến chuyện này cũng làm ra được?"
Bùi Trấn Việt: "Con trai không đăng ký dưới tên cha thì đăng ký dưới tên ai?"
Triệu Hoành Nghị ngẩn người, mặt đờ ra một hồi mới tỉnh lại.
"Các ông vừa nói đăng ký hộ khẩu cho ai?"
Những quân nhân xung quanh nghe thấy cuộc đối thoại của họ thì đều sững sờ.
Cái gì cơ?! Trì Nghiêu là con trai của Thiếu tướng Bạc?!
Ở một góc khác, Trì Nghiêu và Cảnh Hi bị một đám quân nhân bao quanh.
Tưởng rằng tối nay họ là nhân vật phụ, uống chút rượu ngon, ăn vài món ngon, sớm về nhà tận hưởng thế giới của hai người, không ngờ những người này lại vô duyên đến thế.
Hoàng Hạo: "Trì Nghiêu, bình thường cậu huấn luyện thuộc hạ thế nào mà bọn họ lại lợi hại như vậy?"
Trì Nghiêu: "Chủ yếu là do mấy người quá yếu."
Hoàng Hạo: "..."
Chết tiệt. Không thể nói chuyện tiếp được.
Giang Phong đi theo bọn họ, chịu trách nhiệm chặn rượu.
Nghe mọi người nói chuyện phiếm, hắn cũng không nhịn được mà hỏi một câu: "Có hộ tịch rồi, cậu dự định chuyển nghề làm gì?"
Bên cạnh có người hùa theo.
"Vào bộ đội làm huấn luyện viên đi!"
"Đúng đó, cái này không tồi, tôi luôn nghĩ kỹ năng cận chiến của cậu rất tuyệt."
"Chiến cơ và giáp cũng thành thạo, tham gia kỳ thi nhập ngũ chẳng có gì khó khăn."
Trì Nghiêu cười: "Làm tinh tặc vui như vậy, sao phải chuyển nghề?"
Hoàng Hạo khó hiểu: "Có hộ tịch rồi mà vẫn làm tinh tặc?"
"Đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?"
Bên tai vang lên giọng của Cừu Sương, Trì Nghiêu nhìn về phía cửa.
Cừu Sương và Xuân Cầm diện váy dài chấm đất nắm tay nhau bước vào, như hai chiếc đèn pha di động, ngay lập tức thu hút ánh mắt của những người lính tráng.
Cùng đi với họ còn có Cừu Thiên Lâm, Lưu Vũ và Hứa Minh.
Trì Nghiêu và Cảnh Hi cùng bước lên đón.
Đều là người quen, nên chẳng có gì phải kiêng kỵ khi nói chuyện.
Nhắc đến chuyện sửa chữa người cải tạo, Cừu Thiên Lâm nói: "Dạo gần đây tôi và Tiểu Sương phát hiện ra một loại dung dịch hòa tan gen, phối hợp với thuốc sửa chữa thì hiệu quả sẽ tốt hơn một chút, hiện tại đang trong giai đoạn thử nghiệm."
Trì Nghiêu ra hiệu cho Xuân Cầm nhìn về một hướng.
"Còn nhớ người đó không?"
Cách một đám người, Xuân Cầm vẫn nhận ra Bạc Cận ngay lập tức.
"Ông ấy chẳng thay đổi gì cả."
Trì Nghiêu: "Cô cảm thấy ông ấy làm vậy đúng hay không?"
Xuân Cầm im lặng một lát.
"Nếu năm đó chết đi, tôi sẽ không bao giờ biết mình có thể sống như bây giờ."
Chỉ cần còn sống là còn hy vọng.
Nhớ đến câu nói của Bạc Cận, Trì Nghiêu bật cười.
"Chỉ cần không từ bỏ, sẽ có một ngày sống được như những gì cô mong muốn."
Xuân Cầm: "Nhưng, vẫn rất muốn đánh anh ta."
Trì Nghiêu: "Tôi cũng muốn."
Xuân Cầm: "Vậy chúng ta chọn một thời gian, cùng nhau."
Trì Nghiêu: "Được."
Cảnh Hi: "..."
Chuyện này đừng nói công khai như vậy chứ, về nhà lén lút trùm bao tải đánh là được.
"Hắt xì—!"
Đang tiếp khách, Bạc Cận hắt xì liền ba cái.
Cảnh Sân: "Ai đó đang nhớ cậu đấy."
Bạc Cận lạnh mặt: "Tôi cảm thấy không phải chuyện tốt."
Đêm khuya, tiệc tàn.
Cảnh Hi và Trì Nghiêu tiễn hết khách khứa, sắp xếp xong người già trẻ nhỏ trong nhà, mới trở về phòng ngủ.
Nhân lúc Trì Nghiêu đang rửa mặt, Cảnh Hi đi vào thư phòng sắp xếp tài liệu để làm hộ tịch cho anh.
Hộ tịch của Bạc Cận đã có, nên của Trì Nghiêu cũng chỉ là đi qua quy trình thôi.
Sau khi điền vào mẫu đơn điện tử, cậu in biểu mẫu ra, tìm mãi trên bàn không thấy bút ký, lục vài ngăn kéo cũng không thấy, chỉ thấy ngăn kéo bên tay trái bị khóa.
Cậu thử nhập vân tay vào khu vực cảm ứng, ngăn kéo mở ra.
Trì Nghiêu rửa mặt xong, vừa lau tóc vừa bước ra.
"Hi Hi, khuya rồi, có việc gì mai làm—"
Nói đến nửa câu, anh nhìn thấy thứ trong tay Cảnh Hi, mặt biến sắc.
Chết tiệt! Sao lại bị phát hiện chứ?!
Nghe thấy tiếng động, Cảnh Hi quay đầu, lắc lắc thứ trắng trắng trong tay.
"Anh làm à?"
Trì Nghiêu ngượng ngùng hắng giọng: "Ừm."
Cảnh Hi bật cười: "Đáng yêu ghê, đây là con heo con à?"
Trì Nghiêu: "......"
Nhạy bén nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của anh, Cảnh Hi: "Không phải heo, vậy là mèo à?"
Trì Nghiêu buồn bực vò đầu, đi đến ngồi xổm trước mặt cậu: "Em không thấy con này rất giống hình thú hóa của anh sao?"
Cảnh Hi nhìn thứ mập ú không rõ chủng loại trong tay.
"......"
Anh có phải đã hiểu lầm gì về bản thân không?
Trì Nghiêu: "Anh vốn định dùng nó để cầu hôn em—"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");