Sau Khi Hoán Đổi Cơ Thể Với Kẻ Thù, Tôi Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 189




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi video này xuất hiện, lập tức có rất nhiều tiếng nghi ngờ.

"Quân đoàn Huyền Vũ đã tan rã hai mươi năm trước rồi, chỉnh sửa kém vậy mà cũng đăng được sao?"

"Vì lượt xem mà đến mặt mũi cũng không cần luôn à?"

"Cưỡi sóng chiến tranh kiếm tiền thì khác gì trục lợi quốc nạn?!"

"Đề nghị khóa tài khoản."

Tài khoản đăng trạng thái video bị rất nhiều cư dân mạng mắng đến nổi trên hot search.

Bạch Dật hoàn toàn không dám rời mắt, không ngừng làm mới, ngay cả trà cũng không kịp uống.

Ông ta bảo quản gia gọi người kỹ thuật trong nhà đến, phân tích tính thật giả của video này.

Trong sự bồn chồn cực độ chờ đợi mười phút, Bạch Dật không kìm được hỏi: "Chưa xong sao?!"

Kỹ thuật viên ngồi trong góc, ngón tay gõ trên bàn phím không ngừng, hoảng loạn nói: "Tạm thời nhìn vào thì đây là video gốc, nhưng không loại trừ khả năng đã qua chỉnh sửa đặc biệt, tôi đang kiểm tra từng điểm một."

Chỉ trong chốc lát, Bạch Dật đã lo lắng đến mức khóe miệng khô nứt.

Quản gia tiến lên hai bước, khuyên giải: "Lão gia, đứng mệt, ngài ngồi đó uống trà đi, khi có kết quả tôi sẽ dẫn cậu ta qua."

"Uống uống uống! Tôi uống nổi sao?!"

Bạch Dật quay lưng lại, sắc mặt trầm ngâm, "Nếu quân đoàn Huyền Vũ vẫn còn, thì cậu ta nhất định chưa chết!"

Không cần giải thích nhiều, quản gia cũng biết "cậu ta" trong miệng ông ta là ai.

"Chắc không thể nào, lúc đó chúng ta đã tìm kiếm khắp nơi, nếu họ không sao, tại sao không trở về?" Quản gia thận trọng nói, "Video chắc chắn là giả, ngài đừng lo lắng quá."

Vừa dứt lời, đã nghe kỹ thuật viên ấp úng lên tiếng.

"Thưa ngài, tôi đã dùng AI thông minh và kiểm tra thủ công, video này không có dấu hiệu chỉnh sửa."

Nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của Bạch Dật quét qua, giống như chỉ cần không vừa ý là sẽ giết chết hắn, kỹ thuật viên run rẩy sợ hãi, vội vàng bổ sung: "Nhưng không loại trừ khả năng dùng công nghệ cao hơn, với phương pháp kiểm tra của tôi không phát hiện ra."

Người có thể được tuyển chọn vào đây làm kỹ thuật viên đều là những người xuất sắc trong lĩnh vực này, họ đều không phát hiện ra, điều này về cơ bản có nghĩa là video này là thật.

Sắc mặt Bạch Dật hoàn toàn đen lại.

Bất kể trên mạng ồn ào đến mức nào, các đơn vị của quân đoàn Huyền Vũ vẫn đang phối hợp với các quân đoàn khác để cứu hộ và tiêu diệt.

Bạc Cận vừa ra lệnh xong, yêu cầu liên lạc của Bùi Chấn Nhạc đã được kết nối.

"Người của cậu thế nào, chịu đựng nổi không?" Bùi Chấn Nhạc mặc bộ quân phục chỉ huy, ngồi sau bàn làm việc, vẻ mặt nghiêm túc.

Bạc Cận ra hiệu cho thuộc hạ thực hiện lệnh, vừa bước về phía ghế chỉ huy vừa trả lời: "Đã rút ngắn thời gian làm việc của họ, không vấn đề gì lớn."

Bùi Chấn Nhạc: "Tôi sẽ thông báo xuống dưới, các cậu chỉ cần hỗ trợ hậu phương, tránh xa nơi có âm ba mạnh một chút."

Những người thể chất yếu dễ bị ảnh hưởng bởi âm ba hơn.

"Vậy nguồn âm ba ai xử lý?" Bạc Cận ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn ông ta.

Bùi Chấn Nhạc đan hai tay trước mặt: "Việc này giao cho Cực Ảnh làm sẽ phù hợp hơn, khả năng chống chịu âm ba của họ mạnh hơn."

Ông ta nói một cách khéo léo, nhưng Bạc Cận lại không có ý định che giấu.

"Cho dù là cơ thể cải tạo, cũng không hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi âm ba, giao tất cả công việc nguy hiểm nhất cho họ, không phù hợp."

Tưởng rằng Bạc Cận lo lắng Cực Ảnh không thể hoàn thành, Bùi Chấn Nhạc giải thích: "Yên tâm, Trì Nghiêu thằng nhóc đó tuy hư hỏng, nhưng trong việc lớn vẫn có thể tin cậy."

"Nếu giao cho thằng bé làm thì càng không được." Bạc Cận không có biểu cảm gì, nhất quyết không nhượng bộ.

Bùi Chấn Nhạc không hiểu: "Tại sao?"

Ông ta để quân đoàn Huyền Vũ tránh xa âm ba không vì lý do gì khác, hoàn toàn là để đảm bảo an toàn cho Huyền Vũ, nhưng Bạc Cận lại không hề cảm kích.

Bạc Cận: "Tôi sao có thể nhìn con trai mình đi mạo hiểm được?"

Bùi Chấn Nhạc sững người, lông mày từ từ nhíu lại, một lúc lâu không phản ứng.

"Cậu— bao giờ thì nhận nhóc đó làm con nuôi vậy?"

Bạc Cận bình thản giải thích: "Thằng bé là con trai tôi, con ruột."

Bùi Chấn Nhạc: "!!!"

Trên chiến hạm của Ám Bộ, Lâm Trình Đức đang cùng một nhóm đồng đội cũ thảo luận về kế hoạch bố trí sắp tới.

Hiện tại quân lực ở tất cả các chiến trường tuy không đủ, nhưng tạm thời vẫn dùng được.

Trong giới tinh tặc lộn xộn, có Trì Nghiêu trấn giữ, là lực lượng nòng cốt hỗ trợ.

Phi Long và Huyền Vũ đi lại giữa các chiến trường, phụ trách cứu viện khẩn cấp và tiêu diệt quái vật.

Hiện tại, Ám Bộ cần phân chia một phần nhân lực để kiểm soát các U Lin bị bắt giữ trước đây và các địa điểm trọng yếu, đồng thời đề phòng lực lượng tổ chức còn ẩn nấp trong bóng tối, giữ vững hậu phương cho các bên, nhiệm vụ rất nặng nề.

"Thưa ngài, thống soái yêu cầu kết nối video!"

Nghe thấy thuộc hạ gọi, Lâm Trình Đức không quay đầu lại, chỉ giơ tay ra hiệu kết nối.

"Lão Lâm, ông thật là không đáng tin!"

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng mắng của Bùi Chấn Nhạc, Lâm Trình Đức vừa ngẩng đầu khỏi bản đồ, suýt nữa bị mắng đến choáng váng.

"Mẹ nó, tôi làm gì mà không đáng tin chứ?"

Bủi Chấn Nhạc: "Trì Nghiêu là con trai của Bạc Cận, tại sao ông không nói với tôi?!"

Lâm Trình Đức hơi nghiêng tai, lần này thật sự ngớ ra.

"Con trai của ai là ai cơ?!"

Những sĩ quan quân đội thuộc bộ phận mật đang họp cùng Lâm Trình Đức: "Mẹ kiếp!"

Bùi Chấn Nhạc thấy vẻ mặt của ông ta còn thảm hơn mình, thăm dò: "Ông cũng không biết?"

Trong đầu Lâm Trình Đức ầm ầm vang lên, hồi lâu mới hiểu ra.

"Trì Nghiêu là con trai của Bạc Cận? Ngoài việc họ đều là con người, họ có gì giống nhau chứ?!"

Thấy ồn không giống như đang nói dối, trong lòng Bùi Chấn Nhạc cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Ít nhất ông không phải là người cuối cùng biết chuyện này.

"Tôi thấy khá giống mà." Bùi Chấn Nhạc hừ lạnh, "Cùng một kiểu tàn nhẫn, để đạt được mục đích, cái gì cũng có thể hy sinh."

Hình ảnh lần đầu tiên gặp Trì Nghiêu lóe lên trước mắt Lâm Trình Đức, đối phương ôm con chó, khắp người đầy máu, ông không kìm được mà lẩm bẩm.

"Cậu ta thật sự quá tàn nhẫn với đứa con này—"

Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, ôn ngẩng đầu lên.

"Không cần biết thằng bé có phải là con trai của Bạc Cận hay không, không cho phép ông tranh giành với tôi."

Bùi Chấn Nhạc thấy trước mặt ông là bản đồ, vừa định nói chính sự, nghe thấy câu đó liền đảo mắt.

"Người tôi tìm được có khi còn ưu tú hơn của ông đấy."

Lâm Trình Đức cười lạnh: "Chưa chắc đâu."

Những sĩ quan quân đội bị ép nghe toàn bộ cuộc đối thoại: "......"

Hai vị tranh đấu sống chết, có hỏi qua ý kiến của hai "mầm non" đó không?

Cùng lúc đó, nội bộ Phi Long cũng đang bàn tán về cùng một chủ đề.

Khi Nhan Khải đến nhà ăn lấy cơm cho lão đại nhà mình, binh sĩ đang chia cơm kéo anh lại thì thầm hỏi nhỏ.

"Anh, Trì Nghiêu thật sự là con trai của thiếu tướng Bạc sao?"

Nhan Khải mở to mắt.

"Hả? Cậu nghe tin đồn này ở đâu vậy?"

Binh sĩ chỉ vào thiết bị đầu cuối, vô tội nói: "Mọi người đều đang bàn tán, nói là do thiếu tướng Bạc tự miệng thừa nhận."

Nhan Khải: "Mẹ kiếp!"

Lữ Mông dẫn đội tiên phong trở về, khát khô cổ họng, vội vàng đi đến buồng chỉ huy chỉ để uống một ngụm trà ngon.

Vừa đến cửa đã bị Nhan Khải kéo lại.

"Bộ trưởng Lữ." Nhan Khải lén lút nhìn quanh, hạ giọng, "Nghe nói Trì Nghiêu là con trai của thiếu tướng Bạc, có thật không?"

Lữ Mông đang rất nóng, vừa định gạt tay hắn ra, nghe thấy câu nói liền khựng lại.

"Chuyện linh tinh gì thế này?!"

Nhan Khải vô tội chớp mắt.

"Thiếu tướng Bạc tự miệng thừa nhận."

Lữ Mông: "Mẹ kiếp!"

Trong buồng chỉ huy, Cảnh Hi đang trò chuyện qua video với Trì Nghiêu.

"Em còn có năm khu vực nữa, sau đó sẽ đi qua điểm nhảy quân sự số 4 của Phi Ngư Toạ để đến Bạch Hạc Toạ."

Trong khung hình, Trì Nghiêu đang ngồi ăn quýt, thỉnh thoảng lại ném một miếng cho Ẩn Vệ đang nằm dưới chân.

"Anh cũng còn năm chiến trường."

Cảnh Hi: "Anh đi qua điểm nhảy nào, em sẽ giúp anh xin quyền sử dụng."

Trì Nghiêu liếc nhìn bản đồ toàn tức đang trôi nổi trên không trung.

"Số 3 đi, qua Bạch Hạc Toạ."

Mặc dù hỏi vậy, nhưng Cảnh Hi đã bắt đầu nộp đơn xin giấy phép đi qua điểm nhảy số 3.

Trong mắt cậu hiện lên nụ cười: "Lộ trình của chúng ta trùng nhau nửa tiếng."

Trì Nghiêu chống cằm, hừ hừ: "Vì nửa tiếng này, còn phải đợi nửa tháng."

Cảnh Hi nhìn biểu đồ phân bố chiến trường và cường độ sóng âm của mỗi chiến trường.

"Sắp xong rồi, chúng ta chia ra ba con đường, nhiều nhất cũng chỉ mất thêm một tháng nữa là có thể quét sạch."

Vừa tắt video, Lữ Mông bước vào báo cáo, thỉnh thoảng lại nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu.

Cảnh Hi: "Còn việc gì khác à?"

Lữ Mông há miệng, rồi lắc đầu: "Không có gì."

Không thể mở miệng hỏi được!

Tinh tặc đối đầu nhiều năm lại là con trai của nam thần, chuyện này thật quá ly kỳ! Sau này hắn còn mặt mũi nào gặp nam thần nữa?!

"Hu hu hu——"

Cảnh Hi vừa cúi đầu sắp xếp dữ liệu, đột nhiên nghe thấy tiếng nức nở, ngẩng lên nhìn, chỉ thấy Lữ Mông, đại lão A, đang khóc.

"......"

Cậu suy nghĩ một chút rồi nói.

"Nếu thấy áp lực tâm lý quá lớn, anh có thể đến khu y tế gặp bác sĩ tâm lý."

Lữ Mông lắc đầu, nỗi buồn trào dâng, căn bản không thể ngăn được.

"Lão đại, cậu nói nếu tôi tặng thiếu tướng Bạc hai con gà mái, liệu anh ấy có tha thứ cho tôi không? Hu hu hu——"

Cảnh Hi: "......"

Anh còn có gà cơ à.

Nửa tháng sau, chiến hạm của Cực Ảnh và tàu chủ lực của Phi Long kết nối.

Trì Nghiêu sải bước đi ra, vẫy tay nói: "Trong nửa tiếng tới, tự do hoạt động."

Lệ Viễn cười trêu chọc, đi theo sau lưng anh.

"Trộm gà của Lữ Mông đi, ai muốn tham gia, vào nhóm nào!"

"Tôi đi!"

"Thêm tôi nữa!"

Cách gần một tháng cuối cùng cũng được gặp lại, tâm trạng Trì Nghiêu rất tốt.

Cửa khoang chiến hạm mở ra, Cảnh Hi đứng ở cuối bậc thang ngẩng đầu nhìn anh.

"Nhớ anh đến mức ăn cơm không nổi chứ gì?" Trì Nghiêu đi xuống, nắm tay cậu.

Hai người tay trong tay, không để ý đến ai khác mà trở về khoang nghỉ ngơi.

Cảnh Hi bị chọc cười: "Bữa nào cũng có sơn hào hải vị."

Trì Nghiêu: "Càng ăn càng gầy?"

Cảnh Hi: "Nửa năm rồi, cân nặng em không thay đổi."

Trên đường về, thỉnh thoảng có thể cảm nhận được những ánh mắt xung quanh đang dõi theo.

Trì Nghiêu cười: "Sao thế, tôi không đến một tháng mà mọi người coi tôi như khỉ để ngắm à?"

Những binh sĩ trực bên hành lang không kìm được mà thẳng lưng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trong lòng nghĩ: Ngài còn đẹp hơn khỉ nhiều.

Trì Nghiêu tự cho rằng mình không phải người biết kiềm chế, sau khi trở về khoang nghỉ, anh siết chặt tay cậu, ánh mắt tối lại.

"Cảnh Hi, anh muốn—"

Cảnh Hi gật đầu: "Em cũng muốn."

Hai người hợp ý, vài bước đã lao vào—nhà bếp.

Một lát sau, mỗi người ôm một tô mì lớn, húp sùm sụp, ăn đến vui vẻ không chịu nổi.

Trì Nghiêu há miệng cắn con tôm lớn đã được Cảnh Hi bóc vỏ đút vào miệng, tự mình cảm nhận được thế nào gọi là xa cách thêm yêu.

Cùng nhau ăn một bữa thôi mà đã hạnh phúc đến mức muốn tan chảy.

Thấy Cảnh Hi ăn đến phồng cả má, sự lạnh lùng thường ngày cũng giảm đi không ít, Trì Nghiêu không khỏi bật cười: "Ngon không?"

Cảnh Hi gật gật đầu.

Nhân lúc cậu không chú ý, Trì Nghiêu ghé lại trộm hôn một cái, còn chưa kịp vui mừng thì vị chua xộc lên khiến anh suýt nôn.

"Em bỏ bao nhiêu giấm vào đấy?! Ọe—"

Cảnh Hi nuốt sợi mì trong miệng xuống, ngoan ngoãn nói: "Chỉ đổ có nửa chai."

Trì Nghiêu: "..."

Em còn thấy chưa đủ à?

Nửa tiếng trôi qua rất nhanh, ăn bữa cơm xong chỉ còn lại mười phút.

Trì Nghiêu giao bát đũa cho robot làm việc nhà, nhìn đồng hồ rồi đứng dậy nói: "Đi đến khoang chỉ huy thôi, còn có việc muốn nói với em."

Đi đến cửa, Cảnh Hi đột nhiên ôm anh từ phía sau.

"Ở thêm một phút nữa."

Trì Nghiêu xoay người, dựa vào cửa, kéo cậu vào lòng, cười nhẹ.

"Nói em thích anh, anh sẽ đồng ý cho em một điều ước."

Cảnh Hi: "Em thích anh."

Trì Nghiêu: "Em cũng phải kháng cự một chút chứ."

Cảnh Hi đặt một tay lên cửa, ép sát hơn, ánh mắt lướt qua khóe môi của Trì Nghiêu.

"Thời gian gấp gáp, em không muốn kháng cự."

Nhìn cậu tiến lại gần, Trì Nghiêu bật cười.

Khi đầu mũi hai người chạm nhau, anh khẽ nghiêng đầu hôn tới.

Ngay lúc môi sắp chạm, Trì Nghiêu đột nhiên khựng lại, giữ vẻ mặt bình thản lùi lại, bình tĩnh nói: "Không được, chua quá, đổi cái khác."

Dừng lại ngay trước khoảnh khắc quyết định, Cảnh Hi: "..."

Cậu đuổi theo: "Thời gian không đủ đâu."

Trì Nghiêu ra sức quay đầu né tránh: "Không được."

Cảnh Hi giữ lấy mặt anh, ánh mắt chăm chú nghiêm túc: "Chịu khó chút, sẽ nhanh thôi."

Trì Nghiêu bị ép phải chu môi, bị Cảnh Hi hôn trúng.

"Cảnh Cảnh, em bình tĩnh chút, bình tĩnh—ưm!"

Vị chua trong miệng lan ra, Trì Nghiêu cảm thấy mình sắp lên thiên đàng rồi.

Anh nhíu mày, xoay người ép Cảnh Hi vào cửa, giành lại thế chủ động.

Khi cửa khoang mở ra, Phương Lương và Nhan Khải đã đến.

Phương Lương: "Lão đại, chúng ta nên chuẩn bị xuất phát rồi."

Trì Nghiêu: "Ừ."

Chỉ còn ba phút, mọi người lập tức tiến về khoang chứa máy bay.

Trì Nghiêu nói với Cảnh Hi: "Em hoàn thành nhiệm vụ ở Bạch Hạc Tọa xong thì đi chi viện chiến trường đi, những thứ còn lại để anh lo."

Bọn họ đã chia các chiến trường theo cường độ sóng âm thành ba mức cao, trung, thấp. Mức độ cao cần họ và Bạc Cận đích thân xử lý.

Đến thời điểm này, chỉ còn lại sáu khu vực có mức độ nguy hiểm cao.

Cảnh Hi gật đầu, trong chuyện này không tranh với anh.

"Sau khi khu vực nguy hiểm cao được xóa sổ, chúng ta sẽ gặp lại nhau."

Trì Nghiêu: "Ừ."

Quay lại chiến hạm Cực Ảnh, ánh mắt Phương Lương lướt qua dấu vết trên môi dưới của Trì Nghiêu: "Môi của ngài bị sao vậy?"

Trì Nghiêu đưa tay chạm nhẹ, cười: "Mèo hoang cắn."

Phương Lương: "..."

Vừa mới bay ra khỏi chủ hạm Phi Long, thiết bị đầu cuối của Trì Nghiêu đột nhiên vang lên.

Là cuộc gọi video của Bùi Chấn Nhạc.

Anh kết nối, hóa ra là cuộc gọi nhóm.

Lâm Trình Đức, Cảnh Hi và Bạc Cận đều xuất hiện dưới dạng hình chiếu ba chiều.

"Bạch Dật đã trốn khỏi tinh cầu Đế Đô."

Bùi Chấn Nhạc nhìn mọi người, "Đã đến lúc dọn món chính rồi—"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.