Sau Khi Hoán Đổi Cơ Thể Với Kẻ Thù, Tôi Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 174




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tài liệu khôi phục không ngừng được mở rộng, ngay cả Bạch Dật cũng không thể đoán được Cảnh Hi thực sự đang nắm giữ bao nhiêu tài liệu.

Quản gia: "Có cần phái người ám sát trực tiếp không?"

Trước đây không phải chưa thử, nhưng đều thất bại.

Hiện tại Cảnh Hi và đại quân Phi Long đều đang ở tinh cầu 820, còn có Trì Nghiêu và người của Cực Ảnh ở đó.

Nếu không tách họ ra, thì rất khó tìm được cơ hội ra tay.

"Hay là phá hoại từ bên trong?" Quản gia thăm dò, "Ví dụ như ly gián Cảnh Hi và Trì Nghiêu?"

Hai người này từng đánh đánh giết giết nhiều năm, chắc chắn tồn tại không ít mâu thuẫn, ly gián họ sẽ rất dễ dàng.

Chỉ cần chờ đối phương ra tay, người của họ có thể thừa cơ mà tiến vào.

Bạch Dật trầm giọng: "Đó không phải điểm mấu chốt."

Thứ khiến ông ta lo lắng nhất hiện tại không phải là giết không được họ, mà là tài liệu họ đang nắm giữ.

Nhớ lại những cuộc họp trước đây, tuy Cảnh Hi không biểu hiện điều gì bất thường đối với ông ta, nhưng không hiểu sao ông ta lại cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Từ khi tên của Bạc Cận xuất hiện trong tài liệu, bọn họ có lẽ đã nhắm mục tiêu vào ông ta rồi.

Quản gia: "Vậy ý ngài là?"

Bạch Dật nheo mắt: "Ra tay trước để chiếm lợi thế."

Hai ngày sau, trong cuộc họp cấp cao.

Cảnh Hi như thường lệ báo cáo tiến độ điều tra hiện tại và tình hình khôi phục tài liệu.

Bạch Dật hỏi: "Có tài liệu nào liên quan đến Bạc Cận không?"

Cảnh Hi nhìn ông ta, lắc đầu: "Hiện tại chưa phát hiện ra."

Bạch Dật nhíu mày, im lặng hồi lâu rồi thở dài.

Bùi Chấn Nhạc ngồi bên tay phải thấy vậy, vỗ vai ông ta: "Chúng tôi đều tin rằng, Bạc Cận sẽ không làm điều gì gây tổn hại đến quân bộ, đừng tự tạo áp lực tâm lý quá lớn."

Bạch Dật bất đắc dĩ lắc đầu: "Mấy ngày nay chỉ cần nhắm mắt lại là tôi mơ thấy cậu ấy, nếu cậu ấy thực sự là gián điệp của tổ chức phi pháp xâm nhập vào quân bộ, thì tôi, người làm sư phụ, cũng khó tránh khỏi trách nhiệm."

Ánh mắt Cảnh Hi lướt qua người ông ta, bình thản nói: "Không bàn đến việc Thiếu tướng Bạc là người thế nào, dựa theo tình hình mà quân bộ nắm được, tất cả hành động của ông ấy đều không có gì bất thường. Khi chưa có chứng cứ rõ ràng hơn, chúng ta nên dành cho chiến sĩ đã hy sinh ngoài tiền tuyến sự tôn trọng và tin tưởng cần có."

Mặc dù giọng điệu không mạnh mẽ, nhưng sự trách móc và mỉa mai trong lời nói lại rõ ràng đến mức ai cũng có thể nghe ra.

Ánh mắt Bạch Dật nhìn qua, biểu cảm gần như mất khống chế: "Tôi đương nhiên cũng tin tưởng cậu ấy."

Ngắt kết nối, bên tai liền vang lên tiếng cười của Trì Nghiêu, Cảnh Hi vừa quay đầu lại đã cảm nhận được đối phương đặt tay lên vai mình, tựa vào.

"Miệng lưỡi của em đúng là lợi hại."

Cảnh Hi: "Em chỉ nói sự thật."

Trì Nghiêu từ tốn gật đầu: "Sự thật khiến người khác tức chết."

Cảnh Hi khẽ hừ một tiếng, không phủ nhận.

Cậu tiện tay mở bản đồ toàn tức, kiểm tra tình hình hiện tại.

Điểm đánh dấu đã được xử lý 25%, nếu vượt qua 30%, hệ thống vận hành nội bộ của tổ chức sẽ gặp vấn đề, nếu vượt qua 50%, hệ thống tuần hoàn bên ngoài sẽ sụp đổ. Đến lúc đó, họ không cần phải tìm cớ nữa, tùy tiện chọn một điểm bất kỳ là có thể theo dấu vết, nhổ tận gốc toàn bộ mạng lưới của các khu vui chơi.

Trì Nghiêu: "Bạch Dật đã sốt ruột rồi."

Cảnh Hi: "Thời gian này ra ngoài cẩn thận, có lẽ ông ta lại muốn ám sát chúng ta."

Trì Nghiêu cười khẩy: "Chỉ sợ ông ta không đến."

Khóe môi Cảnh Hi khẽ nhếch: "Em chỉ sợ anh không kiềm chế được mà giết quá nhiều, nếu bị Trung tướng Trác báo lên, án phạt lại kéo dài thì sao."

Trì Nghiêu: "Không sao cả."

Dù sao cũng không thể ngồi tù thật.

"Em thì có sao." Cảnh Hi nắm lấy sau cổ anh, hôn nhẹ một cái, "Em muốn sớm cưới anh về nhà."

Trì Nghiêu bật cười: "Vậy anh sẽ cố gắng?"

Lâm Trình Đức bước vào phòng họp thì thấy hai người đang dính lấy nhau, lập tức khó chịu.

"Khụ khụ!"

Trì Nghiêu ngẩng đầu lên, khó chịu nói: "Có biết nhìn thời điểm không?"

Giờ làm việc ngồi không mà không nói gì, lại còn bị mắng.

Lâm Trình Đức ném quyển sổ nhỏ lên bàn: "Không ngồi nghiêm chỉnh thì mỗi người viết hai nghìn chữ kiểm điểm!"

Trì Nghiêu cười khẩy, nói với Cảnh Hi: "Chúng ta không cần để ý đến ông ta đâu."

Cảnh Hi gật đầu, tỏ ý đồng tình.

Lâm Trình Đức: "..."

Rất nhanh chóng, Trác Lân, Cừu Sương và những người khác lần lượt có mặt, các chỉ huy chủ chốt của Ám bộ tham gia cuộc họp dưới hình thức hình ảnh toàn tức.

Lâm Trình Đức sau khi yêu cầu mọi người báo cáo tình hình công tác, nhìn tất cả mọi người, nói: "Hiện tại tiến độ rất khả quan, nhưng đừng lơ là cảnh giác, đối thủ có thể phản công bất cứ lúc nào."

Ánh mắt Trì Nghiêu lướt qua những chỉ huy Ám bộ ngồi phía đối diện: "Có động tĩnh gì của dã thú biến dị không?"

Chức vụ của họ đều rất cao, nhưng do Trì Nghiêu có thân phận đặc thù trong Ám bộ, thái độ của họ đối với anh đều rất tôn trọng.

"Hiện tại vẫn chưa phát hiện gì."

"Điểm của tôi ở khu vực có người, không có hoạt động của dã thú biến dị."

"Điểm của tôi ở hành tinh khai thác khoáng sản, hiện tại hoạt động của dã thú bình thường, nằm trong phạm vi kiểm soát."

"Không phát hiện hoạt động bất thường."

Trì Nghiêu hơi nhíu mày.

Chẳng lẽ hướng suy nghĩ của anh sai rồi?

Kết thúc cuộc họp, Cảnh Hi đi xử lý công việc thường ngày trong quân đội, Trì Nghiêu thì đến khoang giam giữ.

Hứa Châu và Lưu Tư Thần đã bị giam một hai tháng, ngày qua ngày chỉ ăn với ngủ, trông mập mạp, trắng trẻo, cả quầng thâm mắt cũng biến mất.

Khi Trì Nghiêu đến, hai người đang bị nhốt trong khu thẩm vấn tạm thời, vừa gặm đùi gà vừa trò chuyện, vui vẻ hết sức.

"Các cậu cũng biết hưởng thụ nhỉ."

Trì Nghiêu tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, đối diện với họ, "Rảnh rỗi thế này thì chúng ta nói chuyện chút nhé?"

Nụ cười của Hứa Châu và Lưu Tư Thần đông cứng trên mặt, đùi gà đột nhiên không còn ngon nữa.

"Liên minh Người Mất Tích, phải gọi như vậy đúng không?"

Trì Nghiêu nhìn về phía Lưu Tư Thần, "Tổ chức này của cậu chủ yếu làm gì?"

Lưu Tư Thần giật mình, do dự một lúc rồi nói: "Nghĩa trên mặt chữ thôi, tìm người mà..."

"Tìm người mà cần trà trộn vào tổ chức, trở thành nhân viên nghiên cứu?" Trì Nghiêu mỉm cười, "Bây giờ ngành tình báo cạnh tranh gắt gao vậy sao?"

Lưu Tư Thần nuốt nước bọt đầy căng thẳng.

"Cũng, cũng không phải, chỉ là tình cờ tôi học ngành y thôi mà—"

Nói đến đây, hắn dần cảm thấy chột dạ.

Trì Nghiêu nhìn sang Hứa Châu.

"Còn anh? Trà trộn vào quân đội cũng chỉ để tìm người?"

Hứa Châu cứng ngắc gật đầu.

Trì Nghiêu từ tốn gật đầu: "Vậy ra quân đội khi chiêu mộ tân binh là tùy tiện bắt người nhập ngũ à, hoang dã thật đấy."

Hứa Châu: "..."

Trì Nghiêu lấy từ trong túi ra hai ống tiêm, lắc lắc trước mặt họ.

"Cái này, biết là gì không?"

Lưu Tư Thần nhìn vỏ ngoài của nó, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Tiếu tễ."

Nghe tên thì có vẻ vô hại, nhưng thực ra là một loại độc dược, tiêm vào sẽ khiến người ta không ngừng cười lớn, trong vòng ba tiếng đồng hồ có thể tự chuyển hóa hết, nếu lượng thuốc nhẹ thì không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cười liên tục ba tiếng thì về cơ bản người cũng tàn phế luôn.

Trì Nghiêu: "Có mắt nhìn đấy, không hổ là học sinh giỏi ngành y."

Lưu Tư Thần mặt không cảm xúc: "...Cảm ơn."

Trì Nghiêu: "Bây giờ có thể nói chuyện đàng hoàng rồi chứ?"

Hứa Châu liếc qua ống tiêm trong tay anh, lặng lẽ lùi lại một chút.

"Chúng tôi thực sự không có ác ý gì."

Trì Nghiêu gật đầu: "Cũng chỉ đánh cắp một chút tài liệu quân đội, nghiên cứu một chút thể cải tạo, quả thực không có ác ý gì."

Nói rồi liền định tháo nắp bảo vệ đầu kim.

"Đợi đã!"

Lưu Tư Thần lên tiếng ngăn cản, "Chúng tôi chỉ là tiểu tốt, cấp trên bảo làm gì thì làm nấy."

Trì Nghiêu đặt ống tiêm lên bàn nhỏ.

"Làm thế nào, nói ra nghe thử xem?"

Lưu Tư Thần: "..."

Hắn và Hứa Châu nhìn nhau.

Trì Nghiêu: "Từng người một, dù sao thì bà xã tôi cũng còn hai tiếng nữa mới tan làm, tôi rất rảnh."

Hứa Châu/Lưu Tư Thần: "..."

Xin anh đừng nhân cơ hội phát cẩu lương như vậy, làm người đi chứ?!

Hứa Châu: "Nếu anh đã biết đến chúng tôi, chắc cũng biết tổ chức được thành lập như thế nào."

Trì Nghiêu gật đầu: "Tiếp tục."

Hứa Châu: "Chúng tôi thu thập ủy thác từ người thân của những người mất tích, dùng kênh riêng của mình cung cấp manh mối cho họ, đương nhiên những người mất tích này không chỉ giới hạn trong tổ chức cải tạo phi pháp đó, nhưng đúng là có phần lớn người đã rơi vào tay tổ chức đó."

Nói đến đây, Hứa Châu nhìn Trì Nghiêu một cái, thấy anh không có phản ứng gì, tiếp tục nói: "Gia nhập quân đội là lựa chọn của tôi, chỉ là có thêm ủy thác của liên minh, thêm một thân phận nữa thôi."

Trì Nghiêu: "Anh tiếp cận tổng phụ trách quân khu Bạch Kình Tọa là vì liên minh điều tra ra Bạch Kình Tọa có vấn đề?"

Hứa Châu cứng ngắc gật đầu.

"Mục tiêu của chúng tôi là giải cứu những người bị bắt cóc, thông tin tình báo rất quan trọng, nhưng liên minh dù sao cũng chỉ là tổ chức dân sự, thực lực vô cùng có hạn—"

"Không cần quá khiêm tốn."

Trì Nghiêu bật cười, cố ý liếc qua Lưu Tư Thần, "Có thể móc nối với Ám Bộ, đủ để chứng minh năng lực của hai người rồi."

Trong nửa giờ đồng hồ, Hứa Châu và Lưu Tư Thần đã nói ra tất cả những gì có thể.

Cái gọi là Liên minh Người mất tích, thành viên bao gồm nhiều ngành nghề, không thiếu các tinh anh trong nhiều lĩnh vực, họ có một điểm chung—đều có người thân hoặc bạn bè bị mất tích.

Xét về một khía cạnh nào đó, năng lực trinh sát của họ thậm chí còn vượt trội hơn Ám Bộ.

Dù sao Ám Bộ điều tra cần phải che giấu thân phận, còn họ có thể lấy thân phận vốn có làm vỏ bọc, đồng thời có mối quan hệ xã hội bình thường, có thể nắm bắt được nhiều thông tin hơn.

Nếu ví liên minh này như con mắt, thì Ám Bộ chính là đôi tay cầm dao.

Trì Nghiêu: "Đưa liên lạc của lão đại các cậu cho tôi."

Hứa Châu dời mắt: "Tôi không có."

Lưu Tư Thần: "Tôi cũng không có."

Trì Nghiêu mở thiết bị đầu cuối gửi đi một tin nhắn, lát sau Lưu Vũ và Hứa Minh bước vào.

"Có chuyện gì—" ánh mắt liếc qua thấy hai người trong lồng sắt, Lưu Vũ cứng đờ.

Trì Nghiêu ra hiệu về phía cái lồng bằng cái gật đầu: "Hai người này đã khai toàn bộ tội trạng rồi, tôi thấy ngồi tù mười, tám năm là không thành vấn đề, các anhlàm thủ tục đi, tiễn họ lên đường nhé."

Lưu Vũ/Hứa Minh: "..."

Đậu xanh!

Lưu Tư Thần cố nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng òa khóc.

"Ba cứu con với!"

Lưu Vũ: "..."

Một lúc sau, Lưu Tư Thần vừa thút thít vừa đọc một số điện thoại.

Trì Nghiêu vốn rất vui vẻ, nhưng khi nghe xong dãy số này, sắc mặt anh hơi thay đổi.

Dãy số này anh không chỉ mới nghe lần đầu.

Anh nhanh chóng quay về khoang nghỉ ngơi, lục lọi tấm danh thiếp lấy từ phòng kiểm tra, dãy số trên đó giống hệt như số Lưu Tư Thần đọc ra.

"Trương Sinh—"

Trì Nghiêu suy tư.

Nếu Lưu Tư Thần không nói dối, Trương Sinh là lão đại của liên minh dân sự này, vậy thì giao dịch của hắn với U Linh thật sự rất đáng để nghiền ngẫm.

Hồi tưởng lại hành động 810, cảm giác không đúng suốt thời gian qua cuối cùng cũng đã được giải thích rõ ràng.

Tại sao lần đó mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy.

Trương Sinh vội vã mua lại khối năng lượng đã bị đánh dấu, rồi nhanh chóng lan truyền ra ngoài.

Lần gặp mặt cuối cùng, dáng vẻ Trương Sinh muốn nói lại thôi, cuộc trò chuyện về tinh tặc, cùng với tấm danh thiếp hắn đưa ra.

Tất cả những điều này đều cho thấy ngay từ đầu, đối phương đã có ý định muốn hợp tác với anh.

Trì Nghiêu suy nghĩ rất lâu, mở giao diện liên lạc trên thiết bị đầu cuối, gọi dãy số này, gửi yêu cầu video.

Hầu như không có sự ngắt quãng, phía bên kia lập tức kết nối, như thể đã chờ cuộc liên lạc của anh từ rất lâu.

Trong màn hình là gương mặt bình thường đến vô vị của Trương Sinh, nếu lẻ loi ném vào đám đông, e rằng chẳng bao giờ có thể tìm lại được, nhưng nhờ khí chất mạnh mẽ tiềm ẩn khiến gương mặt này trở nên dễ nhìn hơn hẳn.

Trương Sinh: "Trì tiên sinh, đã lâu không gặp."

Trì Nghiêu: "Cũng chưa lâu lắm."

Trương Sinh khẽ cười: "Ngài chủ động liên lạc, có lẽ đã hiểu rõ thân phận của tôi rồi?"

Trì Nghiêu lạnh mặt: "Tôi ghét bị người khác tính kế."

Trương Sinh cười không giảm: "Vậy tặng ngài một lô trang bị để tạ lỗi?"

Trì Nghiêu trầm giọng: "Chỉ một lô thôi sao?"

Trương Sinh: "..."

Trì Nghiêu không có ý định tán gẫu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

"Trong tay anh có những tin tức gì?"

Trương Sinh đan hai tay vào nhau trước mặt: "Những gì ngài cần, tôi đều có."

Trì Nghiêu cười khẩy: "Nói miệng không, ai chẳng nói được."

Anh nhìn thấy Trương Sinh chạm nhẹ lên bàn phím ảo, rất nhanh thiết bị đầu cuối đã nhận được một tệp tin.

"Đây là danh sách các tổ chức đang hợp tác với "U Linh," Trương Sinh nói.

Trì Nghiêu tiện tay mở ra, để Tiểu Hắc định vị 810, rất nhanh tìm thấy vài công ty mà trước đó bọn họ đã từng nhắm đến.

Số khoáng thạch mà "U Linh"cướp bóc ở khắp nơi thường được chuyển qua các sòng bạc ngầm, tổ chức kiếm lời phi pháp, khu vui chơi, sau đó mới được những công ty môi giới khoáng thạch lớn nhỏ thu mua và bán ra nước ngoài, hoàn thành toàn bộ quá trình rửa sạch.

Không tốn một xu mà thu lợi khổng lồ.

Xem ra cũng có chút thành ý.

Trì Nghiêu nhận danh sách: "Tôi cần cho người xác minh thật giả của danh sách này."

Trương Sinh dường như không ngạc nhiên trước kết quả này.

"Có thể."

Trì Nghiêu: "Anh muốn gì từ tôi?"

Hợp tác không bao giờ chỉ có một bên cho đi, đối phương càng hào phóng thì thứ họ muốn càng nặng ký.

Trương Sinh: "Trì tiên sinh không cần phải quá đề phòng, nếu ngài đã hiểu về liên minh của chúng tôi, chắc cũng biết mục tiêu cuối cùng của chúng tôi chỉ là tìm kiếm người mất tích, đưa họ về nhà an toàn."

Trì Nghiêu nhìn thẳng vào hắn: "Thật sao?"

Trương Sinh: "Hy vọng danh sách này có thể khiến ngài tin tưởng tôi hơn, dù sao thời gian cũng không còn nhiều."

Thời gian không còn nhiều?

Trì Nghiêu cau mày.

Còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe Trương Sinh thở dài: "Nó, sắp đến rồi."

Lại là nó.

Trì Nghiêu không còn kiên nhẫn: "Nó là ai?"

Nhưng lần này, Trương Sinh lại không có ý định trả lời.

"Chờ ngài xác minh danh sách xong, chúng ta sẽ bàn tiếp vấn đề này."

Trì Nghiêu: "..."

Cáo già.

Nói ba hoa một hồi, đến điểm mấu chốt lại không chịu hé miệng.

Muốn biết câu trả lời, nhất định phải đồng ý hợp tác.

Trì Nghiêu: "Uy hiếp tôi?"

Trương Sinh: "Có một số việc, không tiện tiết lộ với người ngoài cuộc hợp tác, chỉ vậy thôi."

Trì Nghiêu vốn định moi thêm chút thông tin, nhưng đối phương có vẻ không muốn trò chuyện tiếp nữa.

Trước khi ngắt máy, Trì Nghiêu nhìn thấy hắn liếc qua một góc của văn phòng.

Chỗ đó hình như là nơi đặt camera giám sát.

Trong buồng chỉ huy, Cảnh Hi đang thảo luận phương án tái thiết với vài sĩ quan.

Thấy Trì Nghiêu bước vào, cậu nói một câu để bàn tiếp sau, rồi đi về phía anh.

"Hứa Châu Lưu Tư Thần nói gì?" Cảnh Hi hỏi.

Trì Nghiêu đơn giản giải thích một chút, gửi cho cậu danh sách mà Trương Sinh đưa.

"Cho em một bản sao lưu, lát nữa anh sẽ để ám bộ xác minh lại."

Số lượng công ty, tổ chức trong danh sách lên đến hàng nghìn, trong đó không ít những tập đoàn lớn mà Cảnh Hi cảm thấy quen thuộc.

Trì Nghiêu: "Đây là những "môi giới", giá trị giám sát hơn đám nhỏ lẻ hạ nguồn."

Cảnh Hi sắc mặt nghiêm trọng: "Nhiều tài liệu thế này không thể nào thu thập trong ngày một ngày hai."

"Anh biết."

Trì Nghiêu kéo cậu đến khu vực nghỉ ngơi: "Liên minh này có thể tồn tại từ trước cả ám bộ của ông già."

Ám bộ tiền thân là Tổ đặc tra, một bộ phận được tách ra từ quân đội, chuyên điều tra bí mật các đại án.

Làm những công việc nguy hiểm và vất vả nhất, nhưng lại không nhận được đãi ngộ như một quân nhân thông thường, ngay cả khi hy sinh trong nhiệm vụ cũng không thể công bố ra ngoài.

Bị điều đến đây, coi như không còn tiền đồ.

Nhưng từ khi Lâm Trình Đức chủ động tiếp nhận Tổ đặc tra, tình hình dần được cải thiện.

Hai mươi năm qua, đội ngũ Tổ đặc tra không ngừng mở rộng, từ một bộ phận nhỏ bé phát triển thành một ám bộ quy mô khổng lồ, có thực lực ngang hàng với quân đội.

Cảnh Hi cau mày: "Em nghĩ cần phải điều tra nguồn gốc của liên minh này."

Phát triển trong dân gian suốt thời gian dài như vậy, tai mắt trải khắp mọi lĩnh vực, ngay cả ám bộ ở giai đoạn đầu cũng cần phải dựa vào tin tức của họ để hành động.

Có lẽ việc họ tìm người là thật, nhưng ai biết được liệu còn có mục đích nào khác không.

Trì Nghiêu trầm ngâm: "Trương Sinh cũng đã nhắc đến "nó"."

Cảnh Hi ngẩn ra: ""Nó" là gì?"

Trì Nghiêu lắc đầu: "Hắn cố tình úp mở, không chịu nói."

Chưa kịp tìm hiểu rõ "nó" là gì, thì liên lạc của Bạch Dật đã đến trước.

Trì Nghiêu nhìn vào màn hình thông báo cuộc gọi của Cảnh Hi: "Không giữ nổi bình tĩnh nữa rồi."

Cảnh Hi: "Anh đoán xem ông ta sẽ nói gì?"

"Chắc chắn không phải lời hay." Trì Nghiêu đứng dậy.

Khi nói chuyện với Bạch Dật, Trì Nghiêu không tiện xuất hiện trong camera, đây là sự ngầm hiểu giữa hai người.

Cảnh Hi ngồi thẳng người lại, chuẩn bị kết nối, vừa lúc Trì Nghiêu bước ra vài bước, bỗng quay lại, nâng mặt cậu lên và hôn một cái.

"Trưa nay muốn ăn gì, anh đi làm."

Cảnh Hi vừa bị khơi gợi sự thèm ăn, Trì Nghiêu lại buông ra.

Cậu liếm môi, có vẻ không hài lòng: "Sườn xào chua ngọt."

Trì Nghiêu: "Không cho dấm có được không?"

Cảnh Hi gật đầu: "Chấm dấm ăn."

Trì Nghiêu: "..."

Màn hình video vừa kết nối, bên trong là Bạch Dật đang tựa vào đầu giường, ánh sáng lờ mờ không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt ông ta.

Giờ này, ở đế đô tinh là khoảng nửa đêm.

"Thượng tướng Bạch, ngài có chỉ thị gì không?" Giọng Cảnh Hi nhàn nhạt, mang vẻ công việc công chức.

Bạch Dật xoa xoa trán, gương mặt đầy tâm sự.

"Tôi lại mơ thấy Bạc Cận, thật sự không ngủ được, nên tìm cậu nói chuyện."

Cảnh Hi: "Lúc thiếu tướng Bạc xảy ra chuyện, tôi mới chưa đầy năm tuổi, hiểu biết về ông ấy không nhiều."

Bạch Dật thở dài một hơi.

"Tôi đã biết trên đời này không có chuyện gì giấu mãi được, cho dù giấu được một lúc, rồi cũng sẽ có ngày bị phơi bày."

Cảnh Hi không biểu lộ gì: "Ngài đã giấu chuyện gì?"

Bạch Dật nhìn cậu: "Bạc Cận, quả thật có vấn đề."

Cảnh Hi nhíu mày, đôi mắt đẹp trở nên lạnh lùng: "Mời ngài nói rõ."

Bạch Dật nhìn ra cửa sổ, thần sắc u ám.

"Cậu ấy quả thật là học trò xuất sắc nhất của tôi, cũng chính vì vậy, tôi càng không thể tha thứ cho sự phản bội của hắn đối với quân đội."

Cảnh Hi: "Thiếu tướng Bạc đã làm gì?"

Bạch Dật: "Trước khi xảy ra cơn bão năm đó, tôi phát hiện cậu ấy có qua lại với U Linh, vốn tưởng chỉ là giao dịch lợi ích đơn thuần, nhưng sau đó mới nhận ra mọi chuyện phức tạp hơn nhiều, có thể cậu ấy chính là một thành viên của U Linh, thậm chí còn có địa vị rất cao trong tổ chức."

"Lần đó khi cậu ta trở về từ chiến trường, chúng ta đã tranh cãi dữ dội qua liên lạc, tôi cho rằng cậu ấy không thể tiếp tục đảm nhiệm việc chi viện trên chiến trường, vì vậy đã kiên quyết yêu cầu quân đoàn Huyền Vũ vòng đường khác, hy vọng có thể thuyết phục cậu ấy dừng lại, nếu không thì sẽ chặn quân đoàn Huyền Vũ trên đường. Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy—"

Nói đến đây, Bạch Dật nhìn Cảnh Hi.

"Sau sự việc, tôi thường tự hỏi liệu có phải vì sự nghi ngờ của tôi đã khiến cậu ấy mất đi sự bình tĩnh và phán đoán, nên mới bị cuốn vào cơn bão, hoặc có lẽ cậu ấy biết mình đã bị lộ, nên dẫn theo toàn bộ quân đoàn cùng chết, coi như là trả thù tôi—những năm qua, không một ngày nào tôi không tự trách mình, nếu lúc đó xử lý theo cách khác, liệu có thể có kết quả khác hay không?"

Cảnh Hi: "Vậy sao ngài không nói ngay lúc đó?"

Biểu cảm của Bạch Dật càng trở nên đau thương.

"Cậu ấy dù sao cũng đã theo tôi nhiều năm như vậy, người cũng đã mất, tôi cũng mong cậu ấy ra đi được thể diện một chút."

Cảnh Hi: "Ngài có biết sự giấu giếm này sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng thế nào không?"

"Tôi biết."

Bạch Dật cười khổ, "Nhưng dù biết, tôi thật sự không thể nói ra."

Từ khi có một người vợ hậu đậu, Trì Nghiêu phát hiện kỹ năng nấu ăn của mình tiến bộ vượt bậc.

Đây có lẽ là một loại bản năng sinh tồn nào đó.

Bỗng nhiên eo anh bị ôm chặt từ phía sau, một người áp sát vào.

Trì Nghiêu không quay đầu lại: "Nói lâu vậy à?"

Cảnh Hi: "Bị anh đoán trúng, quả thật không có lấy một câu nói tử tế."

Trì Nghiêu cười: "Nói gì vậy?"

Cảnh Hi tựa vào vai anh, nhìn nồi sườn đang sôi ùng ục, nuốt nước bọt thèm thuồng.

"Mọi chuyện đều là do Bạc Cận làm, không liên quan đến ông ta."

Nghe xong Cảnh Hi thuật lại, Trì Nghiêu khẽ chửi một tiếng.

"Bỏ xe giữ tướng? Ông ta thật sự giỏi chơi cờ đấy."

"Dù sao cũng đã chết, không còn đối chứng, ông ta muốn nói gì chẳng được." Cảnh Hi lạnh nhạt nói, "Ông ta nghĩ có thể chuyển hướng tầm nhìn của chúng ta, thực chất càng lộ ra nhiều hơn."

Trì Nghiêu mở nắp nồi, cười khẩy: "Xem ông ta diễn được đến khi nào."

Cảnh Hi nhân cơ hội hít một hơi thật sâu: "..."

Thơm quá, đói rồi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.