(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cho mỗi đoàn tinh tặc một ngày để thống kê trang bị, nhưng chưa đầy ba tiếng Trì Nghiêu đã nhận được bảng thống kê của hàng trăm đoàn.
Anh gọi Phương Lương tới, gửi danh sách cho hắn: "So sánh với dữ liệu của từng khu vui chơi mà ông già đã đưa, cậu phân bổ cho tốt rồi gửi lại cho tôi xem."
Phương Lương liếc qua: "Có một số đoàn ngay cả hạng ba cũng không tới, e là không giúp được gì."
Trì Nghiêu: "Vậy thì hai đoàn phối hợp cùng nhau."
Phương Lương: "Được."
Đang nói, bên kia vang lên giọng của binh sĩ Phi Long.
"Đám Thú Vương lại tới tụ tập đúng giờ rồi, mau đưa ảnh ra!"
Một binh sĩ khác: "Khoan đã, để tôi tìm xem, hôm qua đưa ảnh giống mấy hôm trước, tụi nó có vẻ không vui."
Binh sĩ đầu tiên: "Nhanh lên! Nhìn đáng sợ quá!"
Trì Nghiêu đứng dậy bước đến trước bàn điều khiển.
Quả nhiên đám thú kia, trong đó có xà vương, đang tụ tập ở chỗ cũ, trước mặt chúng là mấy tên mặt nạ đen bị bắt, trông như quà tạ lỗi vì bức ảnh hôm nay.
Thấy Nhan Khải đang trò chuyện gì đó với các binh sĩ không xa, Trì Nghiêu vẫy tay với hắn: "Hỏi chút chuyện."
Dù Nhan Khải quân hàm không cao nhưng lại làm việc của trợ lý, đi trong quân đoàn ai cũng nể mặt vài phần.
Nếu người khác vẫy gọi hắn thế này, chắc chắn hắn sẽ chẳng thèm để ý, nhưng người đó là Trì Nghiêu, vị đại gia này ai dám chọc vào?
Nhan Khải vẫy tay với người khác, bỏ công việc xuống chạy đến ngay lập tức.
"Anh Trì, anh có gì căn dặn ạ?"
Xu nịnh đến không nhìn nổi.
Trì Nghiêu: "Thuốc ức chế trên người Lý Bác thế nào rồi?"
Họ đã cho người điều tra trước khi đến 810, những ngày này nhiều việc quá, ngược lại quên mất chuyện này.
Nhan Khải lật cuốn sổ nhỏ, khó xử nói: "Chị Cầm chưa tới báo cáo, bên tôi không có tài liệu."
Xuân Cầm không phải là quân y của Phi Long, nên đương nhiên không cần báo cáo mọi thứ mình tìm được.
Trì Nghiêu chỉ hỏi vu vơ, vẫy tay rồi quay người rời đi.
Nhan Khải lập tức thấy khó chịu trong lòng.
Anh Trì khó lắm mới hỏi hắn chuyện gì đó, vậy mà hắn chẳng đáp được câu nào, có khi nào đối phương nghĩ hắn năng lực không ra gì không, biết đâu vô tình lại nói với lão đại, lão đại mà không vui là có khi ném hắn về bộ cũ cũng nên.
Càng nghĩ Nhan Khải càng thấy buồn bã, bực bội mở sổ ra, nhanh chóng tìm thấy một thông tin hữu ích, rồi đuổi theo Trì Nghiêu.
"Anh Trì!"
Trì Nghiêu đang suy nghĩ, quay đầu lại liền thấy tên nhóc này lao tới như tên lửa.
Anh lùi sang một bước để tránh: "Còn chuyện gì nữa?"
Nhan Khải sợ anh mất kiên nhẫn nghe, liền nói rất nhanh: "Thứ gửi đến khoa kiểm nghiệm đã có báo cáo rồi! Chưa kịp báo cáo cho cấp trên."
Trì Nghiêu nhíu mày.
Đồ gửi đến khoa kiểm nghiệm, ngoài tấm danh thiếp kia thì chỉ còn chiếc áo phông màu xanh lam anh mặc hồi nhỏ.
Trì Nghiêu sắc mặt trầm xuống: "Báo cáo kiểm nghiệm gửi cho tôi."
Nhan Khải gãi đầu, nhăn nhó nói: "Bọn họ vẫn chưa gửi qua."
Vừa dứt lời, Trì Nghiêu đã biến mất trước mặt cậu.
Nhan Khải: "..."
Toang rồi, lại chọc vị này không vui nữa rồi.
Khoa kiểm nghiệm và khu y tế tương tự nhau, bình thường rất ít người qua lại, nhưng khu y tế ít nhất còn có bệnh nhân, còn bên này thì im lặng đến ngột ngạt.
Trì Nghiêu đi tới văn phòng mà trước đó Cảnh Hi đã gửi áo.
Cửa mở, bên trong chỉ có một binh sĩ mặc đồ bảo hộ, có vẻ vừa từ phòng thí nghiệm ra, đang nằm dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Nếu là trước đây, anh đã trực tiếp vào lôi người ta dậy rồi ném qua một bên, nhưng đây là địa bàn của vợ, phải kiềm chế chút.
Anh gõ ba cái lên cửa, binh sĩ lập tức tỉnh giấc.
Trì Nghiêu: "Nghe nói báo cáo kiểm nghiệm đã có?"
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt này của Trì Nghiêu, binh sĩ bị thiếu ngủ đến mụ mị đầu óc luôn.
Đẹp trai thật đấy.
Không hổ là lão đại, chọn vợ cũng có mắt nhìn.
Thấy binh sĩ không nói gì, Trì Nghiêu kiên nhẫn hỏi: "Phải trưởng phòng các cậu đến mới lấy được báo cáo à?"
Binh sĩ hoàn hồn, vội vàng lắc đầu: "Không không, tôi lập tức lấy báo cáo đưa cho ngài."
Trì Nghiêu bước vào, ngồi xuống ghế bên cạnh chờ đợi.
"Không báo cáo với sếp của cậu mà đưa tôi, không sợ bị ăn đạn à?"
Binh sĩ vào hệ thống tìm báo cáo, cười nói: "Không đưa ngài mới ăn đạn ấy chứ."
Nghe hắn cũng một câu ngài hai câu ngài, Trì Nghiêu nhướng mày.
Trước đây lúc còn là kẻ đối đầu, mấy người này không biết đã chửi anh sau lưng thế nào, giờ lại lễ phép thế này.
Không khí bỗng trở nên im ắng, binh sĩ ngồi không yên, không biết làm gì liền tìm chuyện nói: "Ờm... Ngài biết có cô Xuân đã kết hôn hay chưa không?"
Trì Nghiêu: "Sao, có ý gì à?"
Binh sĩ đỏ vành tai, ngượng ngùng nói: "Không phải tôi, là đồng nghiệp trong khoa thôi."
Vì đây là thuộc hạ của vợ, Trì Nghiêu rất nghiêm túc đưa ra lời khuyên: "Không khuyến khích tiếp cận, sẽ gặp bất hạnh đấy."
Vành tai binh sĩ lập tức hạ nhiệt: "..."
Báo cáo kiểm nghiệm đã có, binh sĩ gửi cho anh và đưa thêm bản giấy.
"Chúng tôi đã trích xuất được một phần mảnh vỡ dấu vân tay, cụ thể là của ai thì phải gửi tới bộ thông tin để đối chiếu."
Trì Nghiêu lật từng trang.
Từ chất liệu vải, đến thành phần vết bẩn bám trên đó đều rất chi tiết, nhưng thứ có ích duy nhất chỉ có nửa mảnh dấu vân tay kia.
Trì Nghiêu khi không biểu cảm, khí thế còn đáng sợ hơn cả Cảnh Hi.
Binh sĩ không tự chủ được mà trở nên cẩn thận hơn: "Có cần gửi đi đối chiếu ngay không ạ?"
Trì Nghiêu đóng báo cáo lại rồi đứng dậy, "Cảm ơn, sau này chúng tôi sẽ tự xử lý."
Binh sĩ liên tục xua tay: "Đây là việc chúng tôi phải làm!"
Khi quay về khoang chính, Cảnh Hi vừa kết thúc cuộc họp.
Thấy Trì Nghiêu vào, cậu bước tới: "Đang định qua tìm anh, báo cáo kiểm nghiệm đã lấy về rồi chứ?"
Trì Nghiêu gật đầu: "Vào trong rồi nói."
Bộ phận thông tin của quân đoàn có quyền hạn, có thể tra cứu kho dữ liệu công cộng, kiểm tra dấu vân tay của công dân, ảnh chân dung, thông tin cá nhân, v.v. Nhưng quyền hạn của sĩ quan cấp tướng lại lớn hơn, ngay cả tài liệu thuộc khu vực không công khai cũng có thể kiểm tra.
Trì Nghiêu lấy bản báo cáo kiểm nghiệm điện tử ra: "Em so sánh thử xem."
Cảnh Hi để Tiểu Hồng mở phần nền kho dữ liệu công cộng.
【Đang khớp dữ liệu, dự kiến mất 1 phút——khớp xong, không có đối tượng phù hợp.】
"Quả nhiên."
Trì Nghiêu không hề cảm thấy bất ngờ.
Anh không nhờ đến bộ phận thông tin vì lý do này.
Dấu vân tay có thể bám vào chiếc áo đó chỉ có vài khả năng.
Người nhà họ Cảnh, những người đã đưa anh về quê, người của căn cứ, hoặc là người qua đường.
Kho dữ liệu công cộng không tra được, vậy có thể trực tiếp loại bỏ khả năng của người qua đường.
Cảnh Hi bảo Tiểu Hồng mở thêm kho dữ liệu của quân đội và quý tộc để cùng đối chiếu.
"Trong giới quý tộc có một số ít quan chức cấp cao mà em không có quyền tra cứu."
Trì Nghiêu: "Nếu tìm không được thì đi tìm ông già——"
Còn chưa nói xong, liền nghe thấy âm thanh thông báo của Tiểu Hồng.
【Không có đối tượng phù hợp——】
Anh và Cảnh Hi nhìn nhau, cùng đứng dậy đi tìm Lâm Trình Đức.
"Nếu ông ấy cũng không tìm được, vậy thì là người cải tạo không có hộ tịch rồi."
Trì Nghiêu hơi bực bội.
Nếu là kết quả như vậy, thì manh mối này coi như vô dụng, dấu vân tay của người không có hộ tịch không có nơi nào để tra cứu, cũng không biết lần theo từ đâu.
Mất công sức cả buổi hóa ra chẳng được gì.
Một lát sau, bọn họ nhìn Lâm Trình Đức lại một lần nữa tra cứu hai kho dữ liệu này.
Trì Nghiêu vô thức siết chặt tay.
"Có kết quả rồi!"
Lâm Trình Đức mở thông tin đối tượng vừa khớp ra, khi nhìn thấy ảnh chân dung trong hồ sơ thì mắt trợn to.
"Bạch Dật."
Trì Nghiêu sắc mặt trầm xuống, trước mắt nhanh chóng hiện lên một vài hình ảnh.
Sắc mặt Cảnh Hi cũng rất khó coi.
Dấu vân tay của Bạch Dật xuất hiện trên áo của Trì Nghiêu là do bị dính vào sau khi anh bị bắt, hay là trước khi bị bắt?
Nghĩ tới điều gì đó, cậu lập tức lật phần hồ sơ xuống phía dưới, tìm đến ngày mà Trì Nghiêu rời khỏi nhà mình.
Trên đó thể hiện, Bạch Dật xin nghỉ ốm, đang dưỡng bệnh ở Phi Hạc tọa.
Từ Đế Đô tinh đến Bạch Hùng tọa vốn dĩ không đi qua Phi Hạc tọa, nếu là trước khi Trì Nghiêu bị bắt thì Bạch Dật không hề có cơ hội gặp anh!
Điều này gần như có thể coi là bằng chứng xác thực việc Bạch Dật tham gia vào nghiên cứu phi pháp.
Trì Nghiêu ôm lấy cái trán đang đau nhức, nhưng dù thế nào cũng không thể nhớ ra chuyện năm đó.
"Chả trách lần đầu gặp Bạch Dật liền thấy quen mắt."
Cảnh Hi thấy anh có dấu hiệu không ổn, liền đi ra sau lưng ghế giúp anh xoa bóp.
"Không nhớ ra được cũng không sao, chỉ cần có bằng chứng, ông ta chạy không thoát."
Lâm Trình Đức đứng cạnh còn ngạc nhiên hơn bọn họ.
"Sao lại có thể là ông ta——"
Bọn họ không phải lần đầu nghi ngờ Bạch Dật, nhưng chỉ là nghi ngờ, trong lòng Lâm Trình Đức vẫn luôn không muốn tin sự thật này.
Dù sau này tranh giành tài nguyên và địa vị, dù sao cũng là chiến hữu nhiều năm.
Dù có là đối thủ cạnh tranh của nhau, nhưng vẫn rất hiểu nhân phẩm và giới hạn của đối phương.
Không ngờ, sự thật lại tàn khốc như vậy.
"Lão già này."
Trì Nghiêu dựa vào ghế, nhận lấy sự phục vụ của vợ, "Năm đó vì sao ông lại chuyển sang Ám Bộ?"
Lâm Trình Đức hoàn hồn, nhớ lại những chuyện năm đó, đến bây giờ vẫn còn cảm thấy khó mà nuốt trôi.
"Vài năm trước khi Bạc Cận xảy ra chuyện, tôi đã mơ hồ cảm nhận được điều gì đó không đúng, sau khi cậu ấy xảy ra chuyện thì cảm giác này càng thêm mãnh liệt, dường như có một bàn tay vô hình đang thao túng phía sau, mọi chuyện đều không thể phát triển theo hướng mà tôi dự đoán, một hôm tôi nhận được một tin nhắn nặc danh, chỉ có một tấm ảnh, hàng trăm cái xác nửa người nửa thú treo đầy căn phòng——"
Nói đến đây, ông thở dài một hơi.
"Tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản, nhưng lúc đó tôi và lão Bùi đã cạnh tranh nhiều năm, sớm đã không còn tin tưởng nhau nữa."
"Tôi chỉ có thể tự mình điều tra, nhưng manh mối liên tiếp bị gián đoạn......"
Lần vào cung yêu cầu chuyển công tác đó, ông ngồi một mình trong thư phòng suốt ba ngày liền.
Nếu chuyển sang tổ đặc tra, nhất định sẽ mất đi cơ hội tranh cử thống soái, dù sao ba đối thủ ưu tú vẫn đang ở đó.
Nhưng nếu không tra, thì đến ngủ ông cũng ngủ không được.
"Mấy trăm năm trước, khi chưa cấm nghiên cứu dung hợp gen giữa người và thú, từng bùng phát bạo loạn tại một hành tinh, những cơ thể thí nghiệm đó xông vào khu dân cư và xé nát tất cả mọi người, cảnh tượng giống như địa ngục, từ đó trở đi, đế quốc nghiêm cấm mọi nghiên cứu liên quan."
"Đã gửi bức ảnh đó cho tôi, vậy tôi không thể ngó lơ được." Nụ cười trên môi Lâm Trình Đức đầy châm biếm, "Lúc đó tôi thậm chí nghi ngờ có phải do một trong ba lão già kia gửi cho tôi, chỉ để đẩy tôi ra khỏi danh sách ứng cử thống soái không."
Trì Nghiêu: "Vậy ông có điều tra được không, người gửi tin cho ông là ai?"
Lâm Trình Đức lắc đầu: "Kỹ thuật của đối phương vượt xa người của tôi, hoàn toàn không tìm được."
Cảnh Hi tiếp lời: "Đối phương chỉ gửi mỗi bức ảnh đó cho ông? Sau này có liên lạc thêm không?"
"Có."
Sắc mặt Lâm Trình Đức trở nên nghiêm trọng, "Manh mối ban đầu đều là do đối phương cung cấp, thậm chí lần gửi tọa độ đó tôi cũng nghĩ là hắn, sau này điều tra mới biết không phải, tài khoản khác nhau."
Trì Nghiêu suy nghĩ: "Năm đó Bạch Dật nghỉ bệnh là sau khi sự việc xảy ra bao lâu?"
Lâm Trình Đức: "Chỉ vài ngày, nghe nói khi nghe tin Bạc Cận xảy ra chuyện hắn đã đau lòng đến mức ngất xỉu tại chỗ, không tỉnh lại nổi."
"Đau lòng?" Trì Nghiêu cười nhạt, "Tôi lại rất muốn nhìn xem bộ dạng ông ta ngất xỉu không tỉnh lại nổi như thế nào."
Cảnh Hi: "Có thể, em sẽ giúp anh thỏa nguyện."
Chiều hôm sau, bản đồ đối chiếu phiên bản đầu tiên của Phương Lương đã được gửi cho Trì Nghiêu.
"Hiện tại tổng cộng có 975 tinh tặc đoàn lớn nhỏ tham gia vào, tôi đã sắp xếp hết tất cả những đoàn dưới hai sao theo thực lực của họ."
Trì Nghiêu phóng to bản đồ lập thể, vị trí của khu vui chơi, số người tại điểm mai phục của bộ phận bí mật, vị trí và số người dự kiến đến của các tinh tặc đoàn đều được đánh dấu bằng các ký hiệu khác nhau.
Anh bước đi giữa những ký hiệu, thỉnh thoảng lại điều chỉnh một vài ký hiệu.
"Những trang bị dưới mức tiêu chuẩn, lấy từ kho của chúng ta ra một phần để bổ sung."
Phương Lương nghĩ rằng mình nghe nhầm.
Lão đại sao lại đột nhiên hào phóng như vậy?
"Có phải là lô hàng thu mua từ Mạnh Đại Hổ không?" Phương Lương hỏi.
"Mấy thứ rác rưởi đó dùng sao được?"
Ánh mắt Trì Nghiêu lạnh lùng: "Trò chơi sắp bắt đầu, không có trang bị tốt thì chơi thế nào?"
Biểu cảm này, là nghiêm túc rồi.
Phương Lương đồng ý, nhưng trong lòng vẫn không hiểu lắm.
Mặc dù lão đại cũng là một thể cải tạo, nhưng anh không hứng thú với việc điều tra, sao đột nhiên lại có hứng thú lớn như vậy.
Một lát sau, Trì Nghiêu điều chỉnh xong bản đồ, bảo Phương Lương gọi Cảnh Hi qua để xác nhận lại một lần.
Khi chưa biết kẻ địch là ai, anh cảm thấy không sao.
Dù có tìm được người, cơ thể của anh cũng không thể trở lại bình thường.
Nhưng bây giờ biết người đó có khả năng là Bạch Dật, anh biết mình đã sai.
Dù cuối cùng không thay đổi được gì, nhưng Bạch Dật nhất định phải chết!
Sau khi xác nhận lại bố trí xong, cùng ngày hôm đó, tất cả các băng tinh tặc đều xuất phát.
Trong nhóm tinh tặc, sôi nổi như đang đón Tết.
Dã Trư: "Chúc mừng mọi người thoát khỏi tinh cầu hoang! Hãy cố gắng vì các vì sao và hộ khẩu!"
Cẩu Lang: "Cùng vui cùng vui, cố lên! Hộ khẩu đang vẫy gọi chúng ta!"
Mãnh Hổ: "Các người anh em, chúng tôi đã rời khỏi không phận, có chỗ nào không hiểu mong mọi người chỉ bảo thêm [ngại ngùng]."
Rắn Độc: "Lần này Rắn Độc phụ trách mục tiêu cấp độ một, nhất định sẽ cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ, ngoài ra muốn hỏi có thể đăng ảnh không?"
Vừa đăng xong, nhóm đột nhiên cập nhật thông báo.
【Nhiệm vụ lần này là nhiệm vụ cấp S tuyệt mật, mọi thông tin không được tiết lộ, vi phạm sẽ bị nhốt suốt đời, cảnh cáo.】
Các băng tinh tặc điên cuồng muốn đăng ảnh khoe: "......"
Vậy khi nào có thể đăng ảnh? Chờ thông báo sao?
Sau khi Trì Nghiêu cập nhật thông báo thì tắt đi, thiết bị đầu cuối đột nhiên rung liên tục, anh mở ra xem thì thấy toàn là tin báo chuyển khoản dày đặc, ghi chú là tiền trang bị.
Cảnh Hi đi tới, đưa cho anh một ly cà phê, chân dài từ phía sau sô pha bước tới phía trước.
"Bán được giá không tệ."
Không chỉ là không tệ, mà còn tăng giá gấp mấy lần.
Trì Nghiêu: "Ban đầu không định thu tiền——"
Bắt người làm việc mà không có công cụ, cho dù là anh cũng không thể làm vậy.
Nhưng những người này lại quá tự giác, số tiền đã vào tay thì không có lý do gì để trả lại.
"Không đưa tiền?" Cảnh Hi ngồi bên cạnh anh, "Tiền của tinh tặc phần lớn là bất chính, chi bằng đem ra làm từ thiện?"
Trì Nghiêu nhìn Cảnh Hi.
"... Người xem bói nói gương mặt này của anh không thích hợp làm từ thiện."
Cảnh Hi: "......"
Nghĩ đến gì đó, giọng Trì Nghiêu lạnh xuống: "Mỗi công viên giải trí đều là nơi tiêu tiền, nếu chia xong mà còn dư, có thể cân nhắc làm quỹ từ thiện."
Cảnh Hi: "............"
Chia xong?
Sau khi mọi người đã vào vị trí, trong lần báo cáo lại, Cảnh Hi cố tình để lộ vị trí của hai công viên giải trí.
Đối mặt với Thượng Tướng Bùi Chấn Nhạc Triệu Hoành Nghĩa và Bạch Dật, cậu không biểu cảm nói: "Người của tôi đã khôi phục được một ít dữ liệu, là hai bản thiết kế, trông giống như một loại công viên giải trí nào đó."
Bạch Dật nhíu mày: "Trước đó không phải nói là không thể khôi phục được nữa sao?"
Cảnh Hi điềm tĩnh trả lời: "Bọn họ đã dùng công nghệ mới nhất, khả năng khôi phục có thể tăng thêm 5%."
"Được!"
Triệu Hoành Nghĩa lớn tiếng, "Nhanh chóng khôi phục tất cả tư liệu ra!"
Cảnh Hi: "Chúng tôi sẽ cố gắng, nhưng nhiều nhất chỉ có thể tăng thêm 5% trên nền 10% ban đầu."
Triệu Hoành Nghĩa không hài lòng, đang định nói thêm, nhưng bị Bùi Chấn Nhạc cướp lời.
"Bảo quân đội địa phương phối hợp, nhanh chóng kiểm soát hai nơi này."
Cảnh Hi: "Rõ."
Sau cuộc họp, ba người Bùi Chấn Nhạc đi ra ngoài.
Trên hành lang, Triệu Hoành Nghĩa đột nhiên nghĩ đến gì đó, nói với ông: "Phòng tư liệu số một không phải có hồ sơ vụ thí nghiệm thể giết người ba trăm năm trước sao, tôi đi tìm thử, có lẽ sẽ giúp ích cho vụ này."
Bùi Chấn Nhạc gật đầu, dư quang chú ý đến biểu cảm vi diệu của Bạch Dật, cười nói: "Hiếm khi thấy ông hăng hái như vậy."
Triệu Hoành Nghĩa hừ lạnh: "Tôi tuyệt đối không tha thứ cho loại chuyện này xảy ra một lần nữa! Nếu bắt được kẻ giở trò, tôi nhất định lột da hắn!"
Bùi Chấn Nhạc nhìn Bạch Dật, chỉ vào Triệu Hoành Nghĩa trêu ghẹo: "Ông xem lão Triệu đi, nói về tinh lực, chúng ta không bằng ông ấy."
Bạch Dật mỉm cười, nhưng nụ cười hơi gượng gạo: "Hồi trẻ ông ta cũng là người tràn đầy tinh lực nhất, mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng không sao."
Triệu Hoành Nghĩa thích nhất là được người khác khen, khoanh tay hếch cằm: "Vậy tôi đi trước một bước."
Bạch Dật: "Tôi phải về nhà kiểm tra sức khỏe, hôm nay đã hẹn lão Hồ rồi, tôi đi trước."
Bùi Chấn Nhạc phất tay: "Đi đi."
Nhìn bóng lưng ông ta rời đi, Bùi Chấn Nhạc nheo mắt, quay người vào thang máy.
Trong căn phòng xa hoa tối đen như mực.
Bạch Dật ngồi trên chiếc ghế lắc cao cấp trước cửa sổ sát đất, ánh mắt khó lường nhìn ra ngoài.
Không bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên, một beta trong trang phục quản gia lặng lẽ đi vào.
"Lão gia, hai căn cứ đó—— không còn nữa."
Nói xong, hắn cúi người chờ đợi.
"Rắc."
Ly rượu đập vào cửa kính, vỡ tan thành từng mảnh, chất lỏng màu đỏ thẫm chảy dọc theo kính, làm cả không gian trở nên quỷ dị và méo mó.
"Ai ra tay? Quân đội sao?"
Giọng Bạch Dật lạnh đến đáng sợ.
Quản gia: "Phải, đây là hình ảnh truyền về từ bên đó."
Hắn phóng to một bức ảnh.
Trong ảnh là một mớ hỗn độn, những người lính mặc quân phục đang tấn công đám tay chân trong công viên giải trí.
Bạch Dật liếc nhìn: "Mấy tên tóc vàng kia là cái gì?"
Ánh mắt quản gia nhìn sang, căng thẳng nuốt nước bọt.
"Là băng tinh tặc hoạt động gần đó, có lẽ thừa dịp loạn mà đến cướp bóc."
Lần này, Bạch Dật im lặng lâu hơn.
"Bảo các điểm khác tăng cường cảnh giác, khi cần có thể di chuyển."
Quản gia: "Vâng."
Cùng lúc đó, Trì Nghiêu và Cảnh Hi nhận được báo cáo chiến sự từ tiền tuyến.
Trì Nghiêu gửi một tin nhắn vào nhóm tinh tặc.
【Những ai đã hoàn thành nhiệm vụ thành công, ghi một công, có thể đăng bài, nội dung cần gửi cho tôi duyệt trước.】
Mãnh Hổ và Cẩu Lang, hai người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ một cách khó hiểu: "Tuyệt vời!"
Các tinh tặc khác: "......"
Không, tôi không hề ghen tị chút nào.
Cảnh Hi liếc nhìn Trì Nghiêu đang ngồi làm việc.
"Bây giờ đăng có hợp lý không?"
"Hợp lý."
Trì Nghiêu mỉm cười, "Bị tinh tặc đi ngang qua phá hai sào huyệt, lại còn lan truyền khắp mạng, tôi nghĩ chắc Bạch Dật sẽ rất vui."
Cảnh Hi: "......"
Nói về việc chọc tức người khác, anh đúng là chuyên nghiệp.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");