Sau Khi Hoán Đổi Cơ Thể Với Kẻ Thù, Tôi Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 170




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khoang đỗ chiến hạm mở toang, chiến cơ và phi thuyền bay ra, bao vây toàn bộ thị trấn.

Đúng như Trì Nghiêu dự liệu, năng lực phòng thủ của khu vui chơi này mạnh hơn hẳn những nơi trước.

Trì Nghiêu mở cửa khoang chiến cơ, từ trên cao nhìn xuống khu dân cư đen ngòm, giọng nói trầm thấp vang lên qua tần số chung, truyền đến tai từng thành viên.

"Phá tan vào."

Trong đêm tối, tiếng nổ và tiếng gầm rú vang vọng không ngừng.

"Oooh——!"

Một tiếng hét giận dữ, lớp bảo vệ của khu dân cư bị âm thanh siêu thanh phá vỡ.

Ẩn Vệ lấy đà lao lên, lớp bảo vệ dưới móng vuốt sắc bén của nó không thể chống đỡ.

Sau một đợt pháo kích qua lại, khắp thị trấn xuất hiện những người mặc đồ đen đeo mặt nạ.

Chiến cơ hạ cánh, Trì Nghiêu nhảy xuống điểm đột phá mà Ẩn Vệ đã móc ra, nói với Tiểu Hắc: "Có khả năng kiểm soát hệ thống AI ở đây không?"

Bất kể là cơ chế phòng thủ hay cơ chế ứng phó khẩn cấp đều do AI kiểm soát, chiếm được AI sẽ giảm được hơn một nửa rắc rối.

Tiểu Hắc: 【Anh coi thường ai vậy?】

Đợi đến khi đội phía sau đuổi kịp, Trì Nghiêu nương theo điểm đột phá nhảy xuống.

"Cũng đúng, nếu ngay cả một cái AI hỏng cũng không kiểm soát được, thì sao xứng để Tiểu Hồng gọi là anh?"

Tiểu Hắc: 【......】

Vừa hạ cánh, phía sau đã vang lên âm thanh rất nhỏ, Trì Nghiêu vung tay, rút súng nhắm thẳng về hướng đó.

Người đeo mặt nạ đen không kịp né, bị bắn trúng tay phải.

"Ư!"

Người phía sau vừa nhảy xuống đã ngay lập tức lâm vào hỗn chiến với những người đeo mặt nạ đen ở đây.

Trì Nghiêu nhanh chóng bước vào bên trong.

Trong lòng bàn tay trái đột nhiên xuất hiện một khẩu súng, anh cúi đầu nhìn, là Huyền Phụng do Tiểu Hắc biến thành.

Vị đại gia này cũng có ngày chủ động chui vào tay người khác sao?

Nhận thấy tín hiệu điện não của anh, Tiểu Hắc thản nhiên nói: 【Nếu anh không dùng, thì tôi sẽ tìm một AI để tự mình chơi.】

Trì Nghiêu nghĩ đến cảnh Tiểu Hắc sử dụng robot hình người tự chiến đấu ở khu vui chơi trên không trung.

Thật sự rất đam mê chiến đấu.

Trì Nghiêu cử động ngón tay, nghịch ngợm Huyền Phụng trong tay, cười nhạt.

"Không được, Cảnh Hi bảo cậu phải bảo vệ tôi."

Tiểu Hắc: 【Bảo vệ thì được, nhưng phải trả phí.】

Trì Nghiêu vừa đi vừa hỏi bâng quơ: "Tính phí thế nào?"

Tiểu Hắc: 【Mỗi lần biến hình tính một lần phí, mỗi lần tương đương một ký thạch năng lượng.】

Trì Nghiêu: "......"

Cậu là một con thú nuốt vàng à?

Tiểu Hắc: 【Nhanh lên, không quyết định trong ba giây thì sẽ tăng giá.】

Trì Nghiêu: "......"

Dựa vào độc quyền mà hét giá.

Tốt lắm.

Rất hợp với phong cách của cậu ta.

Trì Nghiêu: "Được, lát nữa để Tiểu Hồng trả tiền."

Tiểu Hắc: 【......】

Điểm đột phá nằm gần cổng Nam của khu dân cư, từ đây đi vào là khoảng hơn mười tòa nhà cao tầng.

Trì Nghiêu dựa theo bản thiết kế, đi thẳng đến tòa nhà số bốn, rồi từ thang máy xuống tầng hầm hai.

Thông thường tầng hầm của khu dân cư được dùng làm kho, nhưng ở đây lại là nơi giam giữ những người bị cải tạo và những người chơi bình thường.

Đinh.

Thang máy dừng lại, cửa từ từ mở ra.

Pằng pằng pằng!

Viên đạn va vào kim loại, phát ra tiếng va chạm chói tai.

Trì Nghiêu nép người dựa vào tường, giơ súng bóp cò.

"Ư——!"

Chốc lát sau, tiếng súng giảm dần.

Trì Nghiêu âm thầm đếm thời gian.

Trước mắt đột nhiên lóe lên ánh sáng trắng, vách kim loại của thang máy đột ngột bị tia laser đốt cháy một lỗ đen kịt.

Tiểu Hắc: 【Có cần kích hoạt chế độ phòng thủ không? Tính hai lần phí.】

Trì Nghiêu chú ý động tĩnh bên ngoài, cười nhẹ: "Đắt quá, không dùng nổi."

Tiểu Hắc: 【......】

Trong khi nói chuyện, Trì Nghiêu đã bắn trúng một thiết bị bắn tia laser ở bên cạnh, trước khi một tia laser khác bắn ra, anh lăn ra khỏi thang máy, nấp sau bức tường.

Ầm!

Tia laser thứ hai trực tiếp phá hủy thang máy.

Tiếng súng vang lên liên tục, Trì Nghiêu nghe thấy tiếng bước chân xung quanh, trong đầu tự động mô phỏng lại quá trình chiến đấu.

Chưa đầy năm phút, toàn bộ lính gác ở đây đã gục ngã.

Trì Nghiêu thu khẩu súng ngắn đã hết đạn vào túi chân, rồi theo chỉ dẫn trên bản vẽ tiến về lối đi bên phải.

Số lượng người đeo mặt nạ đen ở đây không nhiều, phần lớn là AI tuần tra, cứ ba mét lại có một cái.

Với mức độ phòng thủ như thế này, người thường bị bắt vào đây hoàn toàn không có cơ hội trốn thoát.

Trì Nghiêu nấp vào một ngã rẽ, không tiếp tục tiến vào.

"Đã phá được chưa?"

Tiểu Hắc:【Hơi khó, cần thêm năm phút nữa.】

Nếu muốn đột phá cũng không phải không được, nhưng sẽ rất phiền, vừa bị một đám AI truy sát, vừa phải hao tổn thể lực.

Chỉ năm phút thôi, chờ thì chờ.

Trì Nghiêu vừa nghĩ vậy, trong đầu đột nhiên vang lên giọng của Tiểu Hồng.

Không phải là tin tức mà Cảnh Hi truyền đến, mà là một lời nhắc nhở dành cho Cảnh Hi. Vì Tiểu Hắc và Tiểu Hồng kết nối với mạng, nên anh cũng nghe thấy.

Tiểu Hồng: 【Chủ nhân, Tiểu chủ Yểu Yểu sắp sinh, có bật màn hình phát trực tiếp không?】

Còn chưa kịp để Cảnh Hi nói gì, Trì Nghiêu lập tức nói: "Bật lên."

Nhưng đáp lại anh chỉ là—

【Được rồi, đã kết nối với AI quản gia, giám sát toàn diện.】

Lúc này Trì Nghiêu mới nhận ra, lời anh nói Tiểu Hồng hoàn toàn không nghe được.

Con gái sắp sinh, cậu anh Cảnh Hi lại không ở nhà, sao có thể như vậy được chứ?!

Tiểu Hắc: 【Nếu muốn xem, tôi cũng có thể bật.】

Trì Nghiêu tức giận: "Vậy thì mau bật đi."

Vừa dứt lời, trước mắt hiện lên một cửa sổ ảo, bối cảnh là căn nhà nhỏ trong quân khu của Cảnh Hi. Yểu Yểu đang mang thai to, thân hình béo hơn rất nhiều, đi đi lại lại không yên trên thảm cỏ, thỉnh thoảng lại đi đến trước ống kính ngửi ngửi, dùng đệm thịt cào cào.

Nghe tiếng kêu đáng thương của nó, dường như đang gọi bọn họ, Trì Nghiêu mềm lòng hoàn toàn.

Không được, phải nhanh chóng về nhà.

Đừng nói năm phút, đến một giây anh cũng không thể chờ được!

"Hắc ca."

Trì Nghiêu chỉ vào AI tuần tra gần nhất: "Đi chiếm lấy cơ thể đó, muốn chơi thế nào tuỳ cậu, dẫn bọn chúng đi."

Tiểu Hắc: 【Thật sự thả tôi ra chơi sao?】

Trì Nghiêu: "Ừ."

Nói xong, anh lại bổ sung: "Thả ra một lần trừ hai cân đá năng lượng."

Tiểu Hắc: 【......】

Nó đếm đếm ngón tay, bị trừ đá năng lượng vẫn có thể kiếm được, nhưng cơ hội đi chơi thả gió, bỏ qua một lần thì ít đi một lần.

Khẩu súng Trì Nghiêu đang cầm lập tức biến thành một vật nhỏ, với tốc độ nhanh hơn cả tốc độ âm thanh, bắn lên bộ điều khiển của AI tuần tra kia.

Đèn chỉ thị của AI nhấp nháy giữa màu đỏ và màu xanh, chỉ trong vòng một giây, nó giơ cánh tay máy móc lên làm động tác ngón giữa về phía Trì Nghiêu.

Trì Nghiêu: "......"

Việc kiểm soát tổng hệ thống AI có hơi khó khăn, nhưng kiểm soát AI tuần tra có trí tuệ thấp như thế này đối với Tiểu Hắc thì lại cực kỳ dễ dàng.

Trong hành lang yên tĩnh, AI đó đột nhiên bước ra giữa đường, phát lệnh cho những AI khác.

Đèn chỉ thị của những AI khác lập tức nháy một cái, quay về phía nó, sau khi do dự một hai giây, liền đồng loạt đứng vào giữa hành lang.

AI đen: "Giữ đội hình, nhấc chân phải lên."

Nó vừa nhấc chân, những AI phía sau cũng đồng loạt nhấc theo.

AI đen: "Lại nhấc chân trái, rồi lại chân phải, lại chân trái——"

Trì Nghiêu nhìn Tiểu Hắc nhẹ nhàng dắt theo cả một đám AI ngốc nghếch đi mất.

Anh lặng lẽ bước ra, tiếp tục tiến vào bên trong hành lang.

Đằng sau đột nhiên vang lên tiếng động khe khẽ.

"Có nghi ngờ về việc có người bên ngoài xâm nhập——"

Một AI phát ra lời cảnh báo, nhưng chỉ nói được nửa câu đã bị AI đen cắt ngang.

"Giữ đội hình, không được quay đầu, không được nói chuyện."

AI kia do dự một giây: "Đã nhận."

Trì Nghiêu: "......"

Hai bên hành lang là những cánh cửa kim loại, cảnh tượng này Trì Nghiêu vô cùng quen thuộc, thậm chí cảm biến bên cạnh cửa cũng giống y hệt như ở căn cứ 810.

Anh bỏ qua những căn phòng giam giữ người chơi bình thường, đi về phía khu vực giam giữ cải tạo thể.

Từ xa vang lên tiếng kim loại va chạm.

Chắc là Tiểu Hắc đã động thủ.

Trì Nghiêu dừng lại trước một căn phòng, đưa tay về phía cảm biến, lúc sắp chạm đến, mu bàn tay bỗng hiện ra một chiếc móng vuốt bằng thép.

Móng vuốt sắc nhọn đâm vào kim loại, quét xuống một đường, làm cảm biến bị đoản mạch và hỏng.

Trì Nghiêu dùng móng vuốt mở tấm bảng kim loại, kẹp hai mảnh cảm biến lại với nhau.

"Cạch."

Cửa kim loại trước mắt mở ra.

Ánh sáng mờ mờ loé lên trong tầm mắt, Trì Nghiêu nghiêng đầu, nhìn về phía camera ở trên cao, khoé miệng khẽ nhếch lên.

Trước màn hình giám sát, người điều khiển bị nụ cười này doạ cho toát mồ hôi lạnh.

"Đội trưởng, Trì Nghiêu đã vào trong rồi!"

Người được gọi là đội trưởng căn bản không để tâm đến hắn, vì đã rối ren lắm rồi.

Mấy ngày trước họ đột nhiên nhận được thông báo từ cấp trên, yêu cầu tạm thời hủy bỏ thời gian chơi trò chơi lần này, tăng cường phòng bị.

Hắnchỉ nghĩ rằng giống như những lần trước, trốn một thời gian là ổn, không ngờ lại bị tấn công toàn diện bất ngờ, người đến lại là Trì Nghiêu!

"Hệ thống AI đâu?! Hơn một nghìn AI tuần tra còn không chặn nổi một Trì Nghiêu à?!" Hắn hét to với người điều khiển qua cả phòng giám sát, "Kích hoạt chế độ tấn công mạnh nhất của AI tuần tra, cái này còn phải đợi tôi chỉ huy sao?!"

Người điều khiển lau mồ hôi, đầu óc rối tung rối mù.

"Nhưng, nhưng AI tuần tra xếp hàng đi hết rồi."

Đội trưởng không hiểu.

"Đi đâu rồi?!"

Người điều khiển: "Không tìm thấy!"

Đội trưởng lo lắng hét lớn: "Vậy thì thông báo cho đội bảo vệ cử người qua đó chứ!"

Người điều khiển: "Đã, đã thông báo rồi, nhưng bên kia không có phản hồi."

Đội trưởng: "Mẹ nó chứ!"

Dưới tầng hầm thứ hai, Trì Nghiêu đẩy cửa bước vào.

Bên tai cảm nhận được một luồng gió mạnh, anh lập tức giơ tay lên.

Trọng lượng từ chiếc vuốt thép truyền đến.

Trong căn phòng tối tăm chật hẹp, một con quái vật mình người đầu báo đang trừng mắt nhìn anh, khoảng cách giữa hai người chưa đầy một cánh tay, móng vuốt của đối phương vừa vặn chạm vào chiếc vuốt thép.

Khoảng cách gần, Trì Nghiêu có thể ngửi thấy mùi dã thú bốc ra từ cơ thể đối phương.

Rất hôi.

Trì Nghiêu vung tay gạt mạnh.

"Còn nghe hiểu tiếng người không?"

Con báo nhảy ngược về phía giường, ngồi xổm, ánh mắt cảnh giác nhưng không nói lời nào.

Những kẻ bị đưa vào công viên giải trí để làm đối thủ thách đấu của người chơi bình thường hoặc NPC thường là những cải tạo thể có tiềm năng tốt.

Nếu có thể đạt thành tích xuất sắc trong công viên giải trí, họ sẽ có cơ hội vào tổ chức U Linh và trở thành mặt nạ đen.

Nhưng đa số cải tạo thể bị buộc phải vào công viên giải trí đều hoặc bị giết trong trò chơi, hoặc hoá thú vượt mức 30%, cuối cùng trở thành những kẻ bảo vệ thấp kém nhất và không thể thoát khỏi cái chết.

Trì Nghiêu bước đến chiếc ghế duy nhất trong phòng, ngồi xuống, đối diện với con báo chỉ cách một chiếc giường.

"Tôi không phải là kẻ thù của anh, nếu là kẻ thù, cánh cửa này sẽ không mở lâu như vậy."

Nói xong, anh nhìn thấy tai của con báo giật nhẹ, đầu hơi quay về phía cửa.

Xem ra vẫn hiểu được, chưa đến nỗi tồi tệ nhất.

Trì Nghiêu thu lại móng vuốt thép, chống cằm, chậm rãi nói: "Tôi đã xem thành tích của anh. Ba ngày nữa, chúng tôi sẽ đi cướp một mỏ năng lượng, dân làng gần đó rất phiền phức. Chỉ cần giết hết tất cả dân làng, anh có thể chuyển thành mặt nạ đen và hoàn toàn thoát khỏi công viên giải trí, thế nào?"

Thân thể con báo vừa mới thả lỏng một chút, đột nhiên căng cứng trở lại, hạ thấp người xuống, gầm gừ trong cổ họng. Khi Trì Nghiêu chuẩn bị nói tiếp, nó bất ngờ lao đến tấn công.

Trì Nghiêu vừa né tránh vừa lùi lại, giọng điệu vẫn bình thản như đang tán gẫu: "Thế nào, điều kiện tôi đưa ra không làm anh hài lòng à? Đây đã là đãi ngộ đặc biệt dành cho anh rồi. Nếu là người khác, ít nhất phải thực hiện ba nhiệm vụ cướp bóc và ám sát mới có thể chuyển thành mặt nạ đen."

Con báo tấn công càng dữ dội, tiếng gầm khàn khàn vang lên từ cổ họng nó.

"Tôi... thà chết!"

Có lẽ do bộ phận phát âm đã bị hoá thú một phần nên giọng nói của nó rất mơ hồ, nhưng Trì Nghiêu vẫn nghe rõ.

Khi móng vuốt thú lại vung tới mặt, Trì Nghiêu nhanh chóng nắm lấy cổ tay đối phương, tung một cước đẩy bật chân nó đang đá tới, cười nhẹ: "Được rồi, anh tự do."

Con báo sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trì Nghiêu không có ý định giải thích thêm.

"Nếu còn muốn sống, thì ngoan ngoãn ở đây chờ. Hai mươi phút nữa, lên tầng một, sẽ có người đưa anh lên tàu rời khỏi đây."

Nói xong, anh liền rời khỏi phòng.

Đi được vài bước, cảm giác được con báo đang lén lút theo sau.

Trì Nghiêu đi đến trước một cánh cửa thứ hai, nghiêng đầu nhìn nó.

"Biết cách mở cửa không?"

Không ngờ lại bị phát hiện ngay lập tức, con báo giật mình, theo phản xạ định quay đầu chạy về phòng, nhưng đi được nửa chừng lại dừng đột ngột, ngoái đầu nhìn anh, gật đầu.

"Móng vuốt, rất cứng."

Trì Nghiêu dùng cùng một cách phá cửa thô bạo, đẩy cửa ra, ánh mắt anh lập tức ngưng lại.

Bên trong, một đứa bé khoảng bốn, năm tuổi đang ngẩng đầu ngây ngốc nhìn anh.

Nửa khuôn mặt đứa trẻ bị phủ bởi những mảng vảy xám sắt, quần áo rách nát đầy vết máu.

Sau vài giây nhìn nhau, Trì Nghiêu mở miệng: "Giết người, có vui không?"

Giọng điệu bình thản như đang hỏi "ăn cơm chưa".

Đứa trẻ hoảng hốt rùng mình, lớp vảy dựng đứng.

Trì Nghiêu lặp lại lần nữa: "Vui không?"

Đôi mắt đứa trẻ mở to, đáy mắt đong đầy nước mắt, nó chậm rãi gật đầu trước ánh mắt của Trì Nghiêu.

Ánh mắt Trì Nghiêu trầm xuống, ngón tay buông thõng bên người khẽ co lại.

Nhưng trước khi anh kịp ra tay, đứa trẻ bỗng nhiên liều mạng lắc đầu, những giọt nước mắt to tròn rơi xuống lả chả, trên mặt đầy vẻ tuyệt vọng.

Như thể nó đã biết rằng câu trả lời này sẽ khiến mình phải trả một cái giá rất đắt.

Trì Nghiêu không muốn thừa nhận, nhưng quả thực anh đã thở phào nhẹ nhõm.

Anh xoa đầu đứa trẻ lấm lem, giọng rất thấp: "Tuổi này chắc không bị Thiết Hùng bắt nạt đâu."

Mười phút sau, Trì Nghiêu từ phòng cuối cùng bước ra, lau sạch vết máu trên móng vuốt rồi thu lại.

Bên trong cánh cửa kim loại phía sau anh là một cải tạo thú đã mất hết dấu hiệu sự sống.

Trong hành lang, mười cải tạo thú đứng đợi.

Hầu hết trong số họ đều là những alpha mạnh mẽ như con báo, chỉ có một đứa trẻ là khác biệt.

Trì Nghiêu gật đầu ra hiệu cho con báo.

"Anh trông bọn họ, đừng để chạy loạn."

Con báo liếc trái liếc phải, không biết làm gì, móng vuốt cứ liên tục biến thành tay rồi lại trở thành móng.

Ngược lại, đứa trẻ được xoa đầu nên gan dạ hơn một chút.

"Con coi."

Đang nói thì thiết bị đầu cuối rung lên, bên tai vang lên giọng của Phương Lương.

"Lão đại, bên ngoài đã hoàn toàn kiểm soát."

Trì Nghiêu: "Nhanh thế?"

Anh đã tính 20 phút, xem ra vẫn hơi sơ suất.

Phương Lương: "Con chó kia nổi điên rồi, người của chúng ta chỉ việc theo sau trói người."

Trì Nghiêu bật cười: "Sức hấp dẫn của sói con lớn thật."

Phương Lương: "?"

Trì Nghiêu nhìn nhóm cải tạo thú ngây ngốc nhìn mình, rồi dọc theo hành lang bước ra ngoài.

"Không cần chờ nữa, đi thôi."

Thang máy đã bị phá hủy, họ buộc phải đi cầu thang.

Đến ngã ba, con báo cẩn thận chọc vào vai Trì Nghiêu, chỉ về phía hành lang khác.

"Người, còn nữa."

Đó là nơi giam giữ người chơi bình thường.

Trì Nghiêu: "Sẽ có người qua đưa bọn họ đi."

Ra khỏi hành lang tầng một, đội quân lớn đang áp giải người lên tàu.

Ẩn Vệ như đang kiểm tra địa bàn của mình, vẫy đuôi lớn, nhìn xung quanh, có vẻ như chỉ cần ai không ngoan ngoãn là nó sẽ vung một móng vuốt.

Thấy Trì Nghiêu bước ra, ánh mắt nó thay đổi, lập tức chạy lon ton về phía anh.

"Gâu gâu gâu~"

"Grrr——!"

Phía sau vang lên vài tiếng gầm gừ của các cải tạo thú, Trì Nghiêu ra hiệu tay: "Ngồi im đó."

Ẩn Vệ: "..."

Chẳng mấy chốc, Phương Lương cũng chạy đến, liếc nhìn những người có dấu hiệu hoá thú, rồi quay sang hỏi Trì Nghiêu: "Lão đại, bọn họ xử lý thế nào?"

Trì Nghiêu: "Đưa về cho Cừu Sương."

Lên chiến hạm, Trì Nghiêu gọi điện cho Cảnh Hi.

Bên kia nhanh chóng bắt máy.

"Bên em cũng xong rồi à?" Trì Nghiêu hỏi.

Cảnh Hi: "Sắp rồi."

Trì Nghiêu: "Những kẻ thú hóa bị giam giữ hãy giao cho Lão Lệ xử lý, em đừng qua đó."

Cảnh Hi gật đầu: "Yểu Yểu thế nào rồi?"

Nghe nhắc đến, Trì Nghiêu mới nhớ con gái đang sinh con, lập tức bảo Tiểu Hắc phát trực tiếp.

Trong cung điện sang trọng của mèo, Yểu Yểu đang liếm một con chuột nhỏ.

Trì Nghiêu nheo mắt nhìn kỹ, mới nhận ra đó là một chú mèo con.

"Sinh, sinh rồi." Trì Nghiêu vô thức nắm chặt tay vịn, chính anh cũng không nhận ra giọng mình căng thẳng.

Cảnh Hi bình thản gật đầu: "Vẫn còn sớm mà."

Trì Nghiêu: "Tại sao em có thể bình tĩnh như vậy?"

Cảnh Hi không chút cảm xúc: "Đâu phải anh sinh đâu."

Trì Nghiêu: "..."

Câu này có vẻ quá vô tình, Cảnh Hi bồi thêm: "Em sẽ nhờ bà nội qua xem tình hình, đừng lo."

Khi quay về phòng 810, bên này vừa đúng giờ trưa.

Trong khoang y tế, Trì Nghiêu nhìn mười tên hoá thú sau khi tiêm thuốc, phần thú hóa dần dần biến mất.

Xuân Cầm bước đến bên cạnh anh, nhỏ giọng nói: "Mức độ thú hóa của đứa trẻ là lớn nhất, có thể vượt qua hay không thì phải xem chính nó rồi."

Trì Nghiêu nhìn đứa trẻ nằm trên giường bệnh.

Sau khi tiêm thuốc, vảy trên mặt cậu bé chỉ tiêu giảm chút ít, đôi tay vẫn là dạng thú hình.

Cơ thể trẻ em luôn hoạt động mạnh mẽ, dễ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc, rất nhạy cảm với thú hóa.

Nếu không hồi phục, đứa trẻ này chẳng bao lâu sẽ mất đi lý trí, trở thành một con quái vật hoàn toàn.

Từ lúc Trì Nghiêu bước vào, đứa bé vẫn không rời mắt khỏi anh.

Thấy anh bước tới, đứa trẻ cố gắng ngồi dậy.

Trì Nghiêu nhẹ đẩy trán nó, khiến nó ngã xuống giường.

"Nhà tôi cũng có một đứa trẻ cỡ tuổi nhóc."

Đứa trẻ ngơ ngác nhìn anh.

Trì Nghiêu: "Nó có cả một căn phòng đầy đồ chơi, nhóc có muốn làm bạn với nó không?"

Mắt đứa trẻ sáng lên, ngập ngừng gật đầu.

"Muốn~"

Trì Nghiêu giơ tay, trong lúc ánh mắt đứa trẻ dõi theo, bàn tay thon dài của anh dần dần biến thành móng vuốt thú, rồi từ từ trở lại dạng tay.

"Nếu muốn, thì cố gắng biến tay mình trở lại đi, nếu không, móng vuốt của nhóc sẽ làm hại nó. Nhóc biết móng vuốt của mình có thể giết người chứ?"

Đứa trẻ mím môi, gật đầu.

Nó học theo Trì Nghiêu giơ tay lên, gồng mình mãi, suýt khóc mà vẫn không thể làm bàn tay trở lại bình thường.

Trì Nghiêu: "Hãy nhớ lại tay nhóc trước đây thế nào."

Đứa trẻ nhìn móng vuốt của mình, vừa khóc vừa hồi tưởng, vài phút sau, lắc đầu tỏ ý không nhớ nổi.

Trì Nghiêu: "..."

Anh tìm một bức ảnh trên mạng, phóng to ra: "Biến theo cái này."

Đứa trẻ sụt sịt, cố gắng một hồi, cuối cùng móng vuốt sắc bén cũng thu lại.

Khi mảng da cuối cùng trên người trở lại bình thường, đứa bé kiệt sức ngủ thiếp đi.

Trì Nghiêu tiện tay kéo chăn đắp cho nó, rồi quay lưng bước đi.

"Ồ, không ngờ lão đại của Cực Ảnh cũng có lúc dịu dàng như thế?" Bên tai vang lên tiếng cười giễu của Cừu Sương.

Trì Nghiêu mặt lạnh lùng: "Muốn tôi phát thanh toàn bộ chuyện cô bị đánh không?"

Cừu Sương mặt cứng đờ, cười gượng: "Tôi sẽ không để cậu có cơ hội đó đâu."

Trì Nghiêu bước ra khỏi khoang y tế, ngẩng đầu nhìn thấy Cảnh Hi đang tươi cười nhìn mình.

"Làm ông rồi, vui lắm sao?"

Ở đây có nhiều người, nhưng Cảnh Hi vẫn không nhịn được, ôm lấy anh thân mật cọ má.

"Anh vẫn là anh, thật tốt."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.