Sau Khi Hoán Đổi Cơ Thể Với Kẻ Thù, Tôi Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 166




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tạm biệt con sói cái năm xưa, Trì Nghiêu kéo Ẩn Vệ cứ ngoái đầu nhìn lại từng bước quay về chiến cơ.

"Đám U Linh đó mang về chưa?" Trì Nghiêu hỏi.

"Đều trói rồi, còn chưa tỉnh." Nói rồi, lão Trần cẩn thận liếc nhìn Trì Nghiêu một cái, "Ngài ra tay mạnh quá rồi."

Đã vậy thì giết hoặc thả, nửa sống nửa chết thế này là sao?

Sắc mặt Trì Nghiêu lạnh lẽo: "Tôi chưa giết họ đã là rất kiềm chế rồi."

Lúc đó khi nhìn thấy tài liệu đó, cảm xúc của Trì Nghiêu có chút dao động, ra tay cũng không chỉ mạnh hơn một chút.

Trên đường trở về không cần Cảnh Hi điều khiển.

Ẩn Vệ nằm úp sấp trước màn hình giám sát, rên rỉ suốt quãng đường, cả con chó trông như một chữ "tang" to đùng.

Trong phòng hội nghị nhỏ ở khoang chính, Trì Nghiêu chống cằm, nhàn nhã nhìn Cảnh Hi bận rộn với chiếc áo phông.

Cảnh Hi: "Ám Bộ có người làm kiểm nghiệm không?"

Trì Nghiêu: "Có lẽ có."

Cảnh Hi cho áo phông vào trong một hộp đựng.

May mà cậu luôn mang theo găng tay, áo phông không bị dính vân tay của cậu.

Sau khi cất đi, cậu bảo Tiểu Hồng mở tệp thiết kế đã sao chép ra, ngồi xuống ghế bên cạnh Trì Nghiêu.

"Có vẻ như giá trị của anh cao hơn nhiều so với 10% này."

Tên đeo mặt nạ đen nấp sau cánh cửa chắc chắn sẽ truyền đạt những lời họ nói đến cấp trên. Để cho đối phương có thời gian phản ứng, họ còn cố tình đi dạo quanh thác nước một vòng, kết quả không có chuyện gì xảy ra.

Hoặc là đối phương chỉ phái mấy tên đeo mặt nạ đen đó để đối phó với họ, hoặc là đối phương đã đưa ra lựa chọn giữa lợi ích 10% và Trì Nghiêu, cuối cùng đành thỏa hiệp.

Cảnh Hi cảm thấy khả năng thứ hai cao hơn hẳn.

Nghĩ đến những chuyện đó, ánh mắt Trì Nghiêu lạnh đi: "Bọn chúng thật sự nghĩ rằng mình có thể khống chế tất cả sao? Tự tin ở đâu ra vậy."

Cảnh Hi suy nghĩ một lúc: "Từ Thiếu tướng Bạc mà điều tra, sau khi về em sẽ thử liên hệ với những người thân cận với cha em xem có thể có manh mối gì không."

Nếu người đứng sau tổ chức là lãnh đạo cấp cao trong quân đội, thì hồ sơ của Bạc Cận trong quân đội hoàn toàn không thể tin tưởng được.

"Vụ tai nạn năm đó."

Trì Nghiêu quay đầu nhìn cậu, "Ông già có thể biết một số điều."

Năm đó khi Bạc Cận xảy ra chuyện, Lâm Trình Đức vẫn còn tại ngũ trong quân đội, là đối thủ cạnh tranh rất mạnh của Bạch Dật và Bùi Chấn Nhạc, đệ tử của nhà đối thủ gặp chuyện, ông ta không thể hoàn toàn không chú ý.

Cảnh Hi: "Tìm một thời gian gặp ông ta, hỏi trực tiếp."

Trì Nghiêu vuốt tóc một cách bực bội.

"Người thì đã chết, còn để lại đống rắc rối cho anh."

Biết rằng cha mình có thể đã tham gia vào các nghiên cứu bất hợp pháp, bị lợi dụng, thậm chí chết vì tổ chức đó, đây chắc chắn không phải là điều đáng để vui mừng.

Dù cha của cả hai người đều đã mất trong một vụ tai nạn, nhưng cảnh Hi lại không có áp lực nào liên quan đến chuyện này.

"Nghiêu Nghiêu." Cảnh Hi nắm lấy tay anh, "Anh là anh, ông ấy là ông ấy, dù ông ấy đã làm gì cũng không liên quan đến anh."

Trong lòng cậu, cậu tin rằng Bạc Cận không phải là người xấu, cũng giống như cậu tin tưởng rằng Trì Nghiêu sẽ giữ vững nguyên tắc của mình.

Nhưng trước khi mọi chuyện sáng tỏ, nói ra những lời như vậy cũng là một gánh nặng nặng nề đối với Trì Nghiêu.

Trì Nghiêu cười, nhưng nụ cười đầy cay đắng: "Giống như một kẻ nợ nần, để lại một đống nợ rồi chết, con trai có thể không cần trả nợ, nhưng cả đời cũng không thể ngẩng đầu lên được."

Cảnh Hi nói: "Vậy sau này ra ngoài, anh đừng giới thiệu mình là con trai của Bạc Cận, chỉ cần nói là chồng của Cảnh Hi là xong."

Trì Nghiêu: "..."

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cậu, Trì Nghiêu nhướng mày: "Có lý đấy, vợ đã giỏi thế này, sao anh có thể không ngẩng đầu lên được?"

Cảnh Hi giữ nguyên khuôn mặt bình thản, gật đầu: "Muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, dâu tây đầy đủ, anh còn có gì phải lo lắng?"

Quả nhiên dám gật đầu, Trì Nghiêu bật cười: "Em có biết từ "tự mãn" viết thế nào không?"

Làm sao cậu nhóc này có thể giữ một khuôn mặt xinh đẹp như thế mà nói ra những lời này?

Cảnh Hi lạnh lùng đáp: "Vậy anh có muốn không?"

Người đẹp lạnh lùng mà làm nũng, thần tiên cũng không thể cản được.

Trì Nghiêu nghiêng đầu cắn nhẹ vào mặt cậu, không nhịn được bật cười: "Cơm mềm ngon thế này, tất nhiên là muốn rồi."

Mặc dù kế hoạch của Cảnh Hi hoàn toàn không khả thi, nhưng tâm trạng của Trì Nghiêu thực sự đã nhẹ nhõm hơn nhiều.

Khi trở lại chiến hạm của Ám Bộ, Trì Nghiêu cùng Cảnh Hi đi đến bộ phận kiểm nghiệm để nộp chiếc áo phông.

Bộ phận kiểm nghiệm vừa nghe nói đó là chiếc áo mà lão đại từng mặc hồi nhỏ, ánh mắt nhìn chiếc áo trở nên kính cẩn, cúi người cẩn thận tiếp nhận chiếc hộp.

"Ngài cứ yên tâm, chúng tôi dù không ngủ cũng sẽ tìm ra hết mọi thứ còn sót lại trên đó."

Trì Nghiêu: "Không biết còn tưởng bên trong là tro cốt của tôi."

Mọi người trong bộ phận kiểm nghiệm: "..."

"Đừng nói bậy."

Cảnh Hi cùng anh quay trở lại, "Em sẽ gọi cho ông nội một cuộc."

Trì Nghiêu: "Ừ."

Dù Cảnh Nhung có không biết, nhưng với địa vị của nhà họ Cảnh ở Đế Đô Tinh, việc điều tra cũng sẽ thuận lợi hơn.

Khi Cảnh Hi bước vào phòng, Trì Nghiêu mở thiết bị liên lạc, gửi yêu cầu gọi video đến số liên lạc có ký tự D.

Đầu bên kia mãi một lúc sau mới bắt máy.

"Làm gì đấy? Lại muốn giám sát xem tôi có ăn hải sản không à?" Lâm Trình Đức đang ôm bát cơm lớn, ăn rất ngon, "Chỉ có cậu là nhiều chuyện."

Trì Nghiêu rót một cốc nước, ngồi xuống quầy bar, cười nhạo: "Tôi đâu có quản ông ăn dưa muối hay củ cải, bảo ông điều tra về Bạc Cận sao không có tiến triển?"

Lâm Trình Đức ngừng lại, đặt bát đũa xuống.

"Chẳng phải là bận quá sao?"

Trì Nghiêu: "Dưới quyền của ông có bao nhiêu binh sĩ của Quân đoàn Huyền Vũ, đưa tôi vài người, tôi cần hỏi chút chuyện."

Lâm Trình Đức: "Dưới quyền tôi làm gì có binh sĩ của Quân đoàn Huyền Vũ? Cậu còn chưa tỉnh ngủ à, thằng nhóc?"

Định giở trò đánh trống lảng à?

Trì Nghiêu đặt cốc lên bàn, phát ra tiếng vang không lớn không nhỏ.

"Bạc Cận rất có khả năng cũng là người cải tạo."

Đồng tử của Lâm Trình Đức co lại.

"Sao cậu biết? Các cậu đã điều tra được gì rồi?"

Trì Nghiêu: "Trước tiên đưa người cho tôi đã."

Lâm Trình Đức nhíu mày, im lặng.

"Chẳng phải ông luôn muốn tôi tiếp quản sao?" Trì Nghiêu cười mỉa, "Hiếm khi tôi để tâm một chút, ông lại không hợp tác, vậy thì tôi không điều tra nữa."

Lâm Trình Đức ngước mắt nhìn anh: "Không phải là không hợp tác——"

"Không cần nói nữa." Trì Nghiêu đứng dậy, "Cực Ảnh ngay lập tức rời khỏi Ám Bộ, tinh tặc thì nên làm những việc mà tinh tặc nên làm."

Lâm Trình Đức định giải thích thì màn hình đột ngột tắt.

"Chết tiệt, thằng nhóc này! Đúng là chọc tức tôi mà!"

Phó quan bước vào đưa tài liệu, thấy chỉ huy của mình liên tục gọi điện không được, liếc nhìn vào bát cơm.

"Chỉ huy, ngài ăn cơm đi, để nguội sẽ khó tiêu, dưa muối có đủ ăn không?"

"Còn một đống to thế này mà cậu hỏi có đủ không?" Lâm Trình Đức vừa chửi vừa càu nhàu, "Đi gọi mấy đứa nhỏ ở Quân đoàn Huyền Vũ qua đây."

Phó quan ngạc nhiên.

"Gọi họ qua đây?"

Lâm Trình Đức nhìn chằm chằm vào màn hình không kết nối được, cau mày: "Danh tính của Bạc Cận có thể có vấn đề."

Phó quan sững sờ.

"Sao có thể, chẳng phải ông ấy là——?"

Lâm Trình Đức nghiêm nghị nói: "Giám sát toàn diện Bạch Dật, điều chuyển một nửa nhóm giám sát Triệu Hoành Nghĩa sang bên đó."

Phó quan nhất thời chưa kịp phản ứng, lắp bắp nói: "Trong Quân Bộ còn có ai sạch sẽ không?"

"Đó vốn dĩ là bản chất của cái vòng quyền lực này."

Lâm Trình Đức tựa lưng vào ghế, "Có mấy ai thực sự đứng được trên đỉnh cao mà còn giữ được trong sạch?"

Nói xong, ông lại nghĩ đến điều gì đó, không biết là nói với mình hay với phó quan.

"May mà tôi chọn được đứa tử tế... Cậu ta cũng chọn được đứa tử tế... Chỉ tiếc là hai đứa lại gặp nhau, không biết sau này còn chọn được ai nữa không..."

Phó quan: "..."

Ngài quản người ta thăng quan phát tài, giờ còn định lo cho chuyện kết hôn sinh con nữa sao?

Ngài bớt lo một chút đi.

Cuối cùng thì cuộc gọi cũng được kết nối, Lâm Trình Đức phấn chấn hẳn lên, vẫy tay với phó quan: "Mau đưa người qua đây."

Phó quan gật đầu, trước khi đi còn nhắc nhở: "Ngài ăn cơm đi, dưa muối nguội hết rồi."

Nhìn thấy ánh mắt chế giễu từ phía Trì Nghiêu ở đầu dây bên kia, Lâm Trình Đức nổi giận xấu hổ: "Tôi thích ăn dưa muối nguội đấy, ngon mà!"

Phó quan: "..."

Giọng của Trì Nghiêu vẫn lạnh nhạt: "Vợ tôi đang đợi tôi về ngủ, có gì nói nhanh."

Lâm Trình Đức: "..."

Ông là người chỉ huy của Ám Bộ, tại sao lại suốt ngày phải làm chó săn thế này?

Nhìn thấy chỉ huy của mình cung kính đưa người đến, phó quan lắc đầu, đóng cửa lại.

Hồi tưởng lại thiếu niên toàn thân đầy máu, ôm theo con chó lao vào phi thuyền năm ấy, trưởng quan háo hức nói với hắn rằng, từ đứa nhóc này nhìn thấy bản thân mình ngày trước.

Muốn nắm thóp đối phương, kết quả là chính mình lại bị nắm thóp chặt cứng.

"Đời là thế đấy—" Phó quan không nhịn được cảm thán một câu.

Vệ binh trong hành lang: "...?"

Có được người cần thiết, Trì Nghiêu tắt cuộc gọi.

Biểu cảm kinh ngạc của Lâm Trình Đức không giống giả vờ, anh hiểu rõ đối phương, đối phương cũng không có lý do gì để diễn kịch với anh.

Vẫn phải đợi đến khi nói chuyện với người của Quân đoàn Huyền Vũ mới hiểu được nhiều hơn.

Trì Nghiêu đang định đi tìm Cảnh Hi thì thiết bị đầu cuối đột nhiên vang lên.

Anh mở ra xem, không ngờ là Trương Sinh của Tập đoàn Giáp Ngư.

【Có rảnh không? Cho tôi chút mặt mũi, cùng ăn bữa cơm nhé?】

Trì Nghiêu: "..."

Lần trước trả lại thạch năng lượng, khoáng thạch vẫn còn trong tay, không chịu nổi nữa nên đến tận cửa để đòi rồi?

Anh thật sự không có hứng thú ăn cơm với một ông chú trung niên, nhưng người này cho anh một cảm giác rất kỳ lạ.

"Trương Sinh hẹn anh à?"

Bên tai vang lên giọng của Cảnh Hi, vai anh trĩu xuống, có một thân hình cao lớn dán sát vào lưng mình.

Trì Nghiêu: "Khoáng thạch chưa lấy về, ngủ không yên à."

Cảnh Hi nhìn dòng tin trên màn hình: "Rm cảm thấy hắn có mưu đồ khác với anh."

Trì Nghiêu cười khẽ: "Mưu đồ gì? Chẳng lẽ nhìn trúng anh rồi à?"

Cảnh Hi chống cằm, nghiêng đầu nhìn anh.

"Anh tốt như vậy, hắn có để ý tới anh cũng không có gì lạ."

Trì Nghiêu: "Cỏ già như thế anh ăn không nổi đâu."

Cảnh Hi: "Vậy anh thích loại chín mấy phần?"

Trì Nghiêu nhìn đôi môi mỏng đang ở ngay trước mắt, không thể chống lại sự cám dỗ mà dán tới.

"Cỏ non trắng tinh, tốt nhất là có một lớp sương phủ."

Cảnh Hi: "Anh đi không?"

Trì Nghiêu: "Khoáng thạch đều đã làm dấu hết rồi, dù gì cũng phải đem trả về."

Hoàng hôn buông xuống, Cảnh Hi tiễn Trì Nghiêu đi, trên đường đi ngang qua sảnh ngoài nhà ăn, một đám binh lính đang vây quanh Ẩn Vệ, trên tay cầm đủ loại xương ống, nghĩ mọi cách để dụ nó, nhưng Ẩn Vệ lại nằm dài trên đất, không thèm động đậy.

"Cún đại ca, mày ăn chút đi mà, cả ngày nay mày chưa ăn gì rồi."

"Ăn no mới có sức để khóc chứ, nào, há miệng ra, a—"

"Đại Trung, tôi thấy hay là xin phép lão đại, cho cún đại ca một cô cún cái đi?"

"Anh đi đâu kiếm cún cái biến dị cấp năm đây hả?!"

Nghe bọn họ nhắc đi nhắc lại cún cái, Ẩn Vệ quật cái đuôi to sang, hất bọn họ ra xa, rồi lấy hai chân trước che mặt, hoàn toàn khép mình.

Đám binh lính hết cách với nó.

"Để tôi."

Giọng của Cảnh Hi vang lên từ phía sau, mọi người quay đầu nhìn lại.

"Thiếu tướng Cảnh."

Cảnh Hi ngồi xuống trước mặt Ẩn Vệ, xoa đầu nó.

"Mày là chó biến dị cấp năm, con kia là sói cái biến dị cấp ba, tuổi thọ của hai người rất chênh lệch."

Mọi người trong Ám Bộ: "!"

Ngài đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa!

Ẩn Vệ khẽ kêu mấy tiếng, lại khóc.

Cảnh Hi: "Tao nhìn thấy con của nó có một con sói cái màu trắng."

Ẩn Vệ ngừng lại, giơ hai chân trước lên, đôi mắt đẫm nước nhìn cậu.

Cảnh Hi: "Chờ mọi chuyện kết thúc, khi đó con sói cái vừa vặn trưởng thành, tao sẽ dẫn mày đi cầu hôn nhé?"

Mắt Ẩn Vệ sáng bừng lên, tai dựng đứng.

"Oẳng oẳng?"

Cảnh Hi mặt không cảm xúc: "Mày không cảm thấy đứa nhỏ đó rất giống nó sao?"

Ẩn Vệ nghiêng đầu nghĩ ngợi, phấn khởi đứng dậy.

"Gâu!"

Cảnh Hi: "Mau chóng giải quyết công việc, rồi chúng ta đi đón sói nhỏ."

Ẩn Vệ vội vàng gật đầu, đuôi vẫy liên tục.

Cảnh Hi: "Giờ thì ăn cơm đi."

Cậu ra hiệu bằng ánh mắt, đám binh lính hiểu ý ngay lập tức đưa xương ống tới.

Ẩn Vệ há miệng ngậm lấy, hít hà ăn vô cùng vui vẻ.

Nhìn Cảnh Hi mặt không cảm xúc rời đi, đám binh lính nhìn nhau.

Không hổ danh là thiếu tướng Cảnh, quả là có tài thuần phục thú.

Trong khách sạn sang trọng, Trì Nghiêu nhìn Trương Sinh đang ngồi đối diện, bỗng dưng thấy rất khó chịu.

Anh và Cảnh Hi còn chưa ăn bữa tối dưới ánh nến bao giờ.

"Trì tiên sinh có vẻ không hài lòng lắm với sắp xếp của tôi?" Trương Sinh đặt ly rượu vang đã rót sẵn bên tay phải Trì Nghiêu.

Trì Nghiêu: "Tôi thì không sao, chỉ là vợ tôi rất không hài lòng khi tôi ăn tối với người khác."

Trương Sinh cười khẽ, đôi mắt cong cong: "Vậy lần sau ngài có thể dẫn cậu ấy đi cùng."

Trì Nghiêu: "Em ấy khá nhút nhát, không thích ăn cơm với người lạ."

Trương Sinh: "..."

Trì Nghiêu không muốn tiếp tục đôi co với hắn, đi thẳng vào vấn đề: "Không biết lần này Trương tổng hẹn tôi ra ngoài là có chuyện gì muốn bàn?"

Trương Sinh: "Cũng không có chuyện gì, chỉ đơn thuần là muốn ăn cơm với anh thôi."

Trì Nghiêu cười khẩy, bóng gió: "Có phải nghiên cứu được phụ kiện kiểu mới rồi không? Đừng ngại nói ra, dù sao chúng ta cũng vừa hợp tác, tôi ít nhiều cũng sẽ cho ngài chút mặt mũi."

Trương Sinh uống một ngụm rượu vang, khóe miệng khẽ nhếch.

"Trì tiên sinh thấy làm tinh tặc thế nào?"

Tránh né vấn đề nhiều lần, Trì Nghiêu đối diện với ánh mắt của hắn.

"Tự do tự tại, rất hợp với tôi."

Trương Sinh: "Ngài đã bao giờ nghĩ đến chuyện làm một cái hộ khẩu chưa?"

Trì Nghiêu: "Có vẻ như Trương tổng rất hứng thú với chuyện của tôi?"

Trương Sinh đặt ly rượu xuống, mỉm cười: "Căn bệnh chung của người già cô độc, thật nực cười phải không."

Trì Nghiêu: "..."

Anh vốn tưởng rằng Trương Sinh chỉ tung hỏa mù, mục đích cuối cùng vẫn là lô khoáng thạch kia, không ngờ đối phương tuyệt nhiên không nhắc tới, chỉ toàn tán nhảm.

Trì Nghiêu ăn no liền đứng dậy rời đi.

"Vợ tôi giục về nhà rồi."

"Trì tiên sinh."

Trương Sinh gọi anh lại: "Công ty tôi làm đủ loại ngành nghề, cái gì cũng làm."

Trì Nghiêu nghiêng đầu nhìn hắn.

"Ví dụ?"

Trương Sinh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.

"Thứ anh muốn, chỗ tôi đều có."

Trì Nghiêu nheo mắt, cười nhạt: "Ông biết tôi muốn gì sao?"

"Không biết, nhưng điều ngài muốn nhất bây giờ chắc là về nhà sớm để tránh bị vợ đánh." Trương Sinh cười nhẹ, "Chuyện này tôi rất có kinh nghiệm."

Trì Nghiêu: "......"

Quả nhiên người già đều không dễ thương chút nào.

Trương Sinh lấy từ chiếc kẹp trên bàn một tấm danh thiếp của khách sạn, rút bút ký ra viết một dãy số.

"Nếu có cần gì, ngài có thể liên hệ với công ty chúng tôi."

Trì Nghiêu nhìn tấm danh thiếp đưa đến trước mặt, tiện tay nhận lấy bỏ vào túi áo, rồi không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

"Cảm ơn ông đã chiêu đãi, không cần tiễn đâu."

Cửa trước mặt đóng lại, Trương Sinh thu hồi ánh nhìn, quay lại nhìn bàn ăn phía đối diện.

Món tráng miệng đã bị ăn hơn nửa, dâu tây mỗi quả đều bị cắn một miếng, món ăn nặng dầu nặng cay gần như không đụng tới, đặc biệt là những món có vị chua thì còn nguyên chưa bị động.

Trương Sinh khẽ cười một tiếng.

"Lần sau nên ăn gì đây nhỉ?"

Trên đường về, Trì Nghiêu nghĩ mãi không thông.

Người như Trương Sinh là muốn lôi kéo anh xuống nước sao?

—— Ngài muốn gì, tôi ở đây đều có.

Ông ta biết những gì?

"Đều có" mà ông ta nói đến là chỉ cái gì?

Về đến chiến hạm, vừa bước xuống phi thuyền, anh đã thấy Cảnh Hi dẫn chó đi tới.

Nhìn thấy chú chó tràn đầy sức sống, Trì Nghiêu hỏi: "Nó uống nhầm thuốc hả?"

Trước sau bao lâu đâu mà nó đã thoát ra khỏi nỗi đau tình cảm rồi?

Cảnh Hi: "Em giúp nó chọn một ánh trăng sáng khác, nó rất hài lòng."

Trì Nghiêu: "......"

Ý gì đây?

Cảnh Hi lại không giải thích thêm, hỏi anh: "Thế nào rồi?"

"Người này rất kỳ lạ."

Trên đường về, Trì Nghiêu đã kể sơ qua tình hình, "Nếu ông ta không phải là người trong nội bộ của U Linh, thì anh không nghĩ U Linh có thể nắm được ông ta."

"Mười mấy năm ngắn ngủi đã phát triển doanh nghiệp lớn như vậy, bên ngoài hợp tác với quân đội, trong hồ sơ lại có làm ăn với U Linh, đen trắng đều chơi được, người không có bản lĩnh không thể duy trì cục diện này."

Cảnh Hi nhìn ánh sáng trắng ở cuối hành lang kim loại, hờ hững nói, "Câu nói đó của ông ta, rõ ràng là đang lôi kéo lấy lòng anh."

Trì Nghiêu: "Lấy lòng anh?"

Cảnh Hi nghiêng đầu nhìn anh: "Anh không cảm nhận được sao?"

Trì Nghiêu lắc đầu: "Người lấy lòng anh nhiều lắm rồi, hơi bị tê liệt cảm giác."

Cảnh Hi: "......"

Cảnh Hi: "Biết rõ là hàng của anh cướp, mà còn bằng lòng mua lại với giá gốc, lại còn tỏ ra thân thiện, anh nghĩ ông ta làm vậy là vì lý do gì?"

Trì Nghiêu bước chân dừng lại: "Trong tay anh có thứ ông ta muốn?"

Cảnh Hi gật đầu: "Nói chuyện làm ăn thì chỉ cần coi ông ta là một thương nhân, thì hành động của ông ta dễ hiểu thôi."

"Ông ta hỏi anh cảm giác làm tinh tặc thế nào."

Trì Nghiêu xoa cằm suy nghĩ, "Vậy thì, thứ ông ta muốn rất có thể là——"

"Sức mạnh của tinh tặc."

Cả hai cùng đồng thanh nói ra.

Về đến khoang nghỉ ngơi, cả hai vẫn đang nghĩ ngợi về chuyện này.

Chú chó Ẩn Vệ vui vẻ chạy nhảy trong phòng khách, bị Trì Nghiêu quát mắng một trận mới ngoan ngoãn đi ngủ.

Cảnh Hi lau tóc bước ra khỏi phòng tắm, thuận miệng nói: "Em đã hứa với nó, sau khi xong việc về sẽ giúp nó đi hỏi cưới, anh cũng đi cùng nhé."

"Hỏi cưới?"

Trì Nghiêu cởi áo vest tiện tay ném lên ghế, nới lỏng cà vạt, "Bản thân anh còn chưa cầu hôn đây này, lại đi giúp nó hỏi cưới? Mơ đẹp nhỉ."

Cảnh Hi chắn trước cửa phòng tắm.

"Vậy khi nào anh mới cầu hôn?"

Trì Nghiêu: "......"

Cảnh Hi: "Anh không cầu, em cầu cũng được."

Trì Nghiêu sợ cậu lại nói ra câu gì phá hỏng không khí, liền ép cậu vào tường, hôn lên.

"Lên giường đợi anh."

Cảnh Hi thở nhẹ: "Đợi kể chuyện trước khi ngủ cho anh à?"

Trì Nghiêu cười nhẹ: "Đúng là em hiểu anh mà."

Cảnh Hi: "......"

Tiếng nước chảy trong phòng tắm, Cảnh Hi lau khô tóc, nhìn quần áo rơi trên mặt đất, cúi xuống nhặt lên.

Bỗng một tấm thẻ rơi ra từ túi áo vest.

Cảnh Hi nhặt lên xem, trên đó không phải là chữ của Trì Nghiêu.

Bộ quần áo này Trì Nghiêu chỉ mặc đi gặp Trương Sinh.

Vậy thì trên này rất có thể có dấu vân tay của Trương Sinh——

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.