(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 810 cách 820 không xa, không phải hành tinh dành cho cư trú, mà là một nhà máy siêu lớn, chia thành nhiều khu vực, từ thực phẩm đến y dược, cơ khí đều có cả.
Người dân ở đây phần lớn là lao động nhập cư làm việc tại khu vực này.
Quãng đường chỉ mất hai tiếng, có Lệ Viễn và những người khác trông chừng, Trì Nghiêu và Cảnh Hi ăn uống đơn giản rồi còn có thể ngủ một giấc.
Thời gian này không được nghỉ ngơi, ngửi thấy mùi của Trì Nghiêu, Cảnh Hi rất nhanh đã ngủ thiếp đi trong lòng anh.
Trì Nghiêu ôm lấy vợ thơm ngát, ngước nhìn trần nhà nhưng không hề buồn ngủ chút nào.
Những lời "định mệnh" của Trần Băng Phong cứ lởn vởn trong đầu anh, cùng với cả Thiếu tướng Bạc mà Cảnh Hi đã nhắc tới, những người và những chuyện này, rốt cuộc có mối liên hệ gì với anh?
Lâu thật lâu, anh mở thiết bị liên lạc, lướt đến trang tin nhắn với ông già D, nhưng ngón tay dừng lại ở ô chỉnh sửa mà không biết phải hỏi thế nào.
"Nghiêu Nghiêu—"
Bên tai truyền đến giọng của Cảnh Hi, Trì Nghiêu quay đầu lại.
Cảnh Hi trong lòng anh dụi dụi mặt, rồi lại không động đậy.
Nói mơ à?
Trì Nghiêu khẽ cười, khẽ xoay người kéo cậu vào lòng mình hơn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chưa kịp nghe thấy tiếng báo hiệu phi thuyền tiến vào không phận của 810, thiết bị liên lạc đã rung trước.
Trong đầu Trì Nghiêu vang lên giọng của Tiểu Hắc:
【Anh em Ám Bộ của anh nhắn tin đến rồi~】
Trì Nghiêu: "..."
【Đọc.】
【Tiểu Hắc: Hứa Châu và Lưu Tư Thần xuất hiện tại địa điểm mục tiêu.】
Trì Nghiêu mở mắt ra.
【Bảo hắn gửi vị trí qua.】
Thiết bị lại rung, trước mắt Trì Nghiêu xuất hiện một bản đồ phẳng.
Các lục địa trên 810 nối liền với nhau, lục địa phía Nam giáp biển, là khu vực chế biến và nuôi trồng nông sản cùng sản phẩm thủy sản, hai bên lục địa trung tâm trải dài về phía Đông và Tây là các khu vực sản xuất công nghiệp nhẹ và chế biến dược phẩm, mà vị trí của điểm đỏ xuất hiện ở phía Bắc, tức là khu vực chế tạo cơ khí công nghiệp nặng.
Trước đó Lệ Viễn và Phương Lương đã phát hiện người cải tạo, sau khi theo dõi thấy chúng tập trung hoạt động giữa nhà máy và cảng công nghiệp.
Đây có phải là nơi tương tự như quân nhu Hưng Bang, âm thầm cung cấp vũ khí cho bọn U Linh không?
Trì Nghiêu nhìn qua vị trí hiện tại, còn cách điểm hạ cánh chưa đầy mười phút.
Anh nhìn Cảnh Hi trong lòng mình ngủ rất sâu, thực sự không nỡ gọi cậu dậy.
"Nhiệt độ cơ thể cao như vậy, cũng giống gấu mà thôi." Trì Nghiêu khẽ vén lọn tóc trên mặt cậu ra, không kiềm lòng hôn lên khuôn mặt nóng bừng của cậu.
"Anh nói ai giống gấu cơ?"
Bên tai truyền đến giọng khàn khàn, lạnh lùng của Cảnh Hi, ý cười trên môi Trì Nghiêu càng đậm.
"Anh nghĩ là ai thì chính là người đó."
Cảnh Hi cọ mặt lên người anh một cái, rồi ngồi dậy chỉnh lại mái tóc có phần rối bù.
"Đi thôi." Chỉ trong nháy mắt, vẻ mệt mỏi trong mắt cậu biến mất, lại trở về dáng vẻ của thiếu tướng máu lạnh, sắt thép thường ngày.
Hai người quay lại khoang lái, Lữ Mông đang chuẩn bị hạ cánh, Lệ Viễn đứng một bên với vẻ mặt không vui, lén nhìn qua.
Thấy họ vào, Lệ Viễn tự giác nhường vị trí cho họ.
Trì Nghiêu vỗ vỗ vai Lữ Mông, báo một tọa độ: "Chúng ta sẽ hạ cánh ở điểm hạ cánh này."
Điểm hạ cánh được chia thành hai loại, dân dụng và quân dụng, phần lớn các điểm hạ cánh dân dụng mở dịch vụ đậu đỗ phi thuyền tư nhân có thu phí.
Điểm hạ cánh mà Trì Nghiêu chọn nằm gần khu náo nhiệt của khu vực này, nhận nhiều phi thuyền tư nhân nhất, dễ dàng trà trộn.
Cảnh Hi đưa Lữ Mông mật mã tài khoản cá nhân, có thể trừ tiền trực tiếp.
Trì Nghiêu: "Tài khoản nhỏ của em không phải bị ông nội cấm rồi à?"
Cảnh Hi: "Ừm."
Trì Nghiêu: "Còn tài khoản nào khác không?"
Cảnh Hi: "Hết rồi."
Thanh toán tất nhiên sẽ để lại thông tin tài khoản, nhưng Cảnh Hi không thể nào để Lữ Mông trả tiền được, chọn cách chuyển khoản sau thì người kia nhất định không nhận.
Trì Nghiêu liền trực tiếp đưa tay trả lại mật mã.
"Dùng của anh đi."
Thấy vẻ mặt đầy bất ngờ của Cảnh Hi, Trì Nghiêu khinh khỉnh cười: "Ra ngoài làm sao có lý nào để vợ trả tiền?"
Cảnh Hi: "..."
Một bên, Lệ Viễn cười ngây ngô như kẻ ngốc, chỉ có Lữ Mông âm thầm không phục.
Lão đại đàn ông như vậy, làm sao có thể là người nằm dưới được?!
Tài khoản của Trì Nghiêu dĩ nhiên không thể là tên thật của anh, vốn dĩ là người không có hộ khẩu, đến tài khoản còn không đủ tư cách có.
"Anh mua tài khoản trên chợ đen à? Có an toàn không?"
Xuống phi thuyền, Cảnh Hi thuận miệng hỏi một câu.
"Em cũng biết là mua mà, tất nhiên không an toàn rồi."
Trên người mặc bộ thường phục, Trì Nghiêu đeo khẩu trang đen, đội mũ của chiếc áo khoác đen, che khuất gần hết khuôn mặt vốn đã không lộ ra nhiều.
Lệ Viễn vẫn là bộ đồ da rách nát muôn thuở, đeo thêm một sợi dây chuyền vàng to tướng quanh cổ, khí chất trong chớp mắt trở nên ung dung, cao quý.
Nghe thấy cuộc đối thoại của họ, Lệ Viễn bật cười: "Lão đại những năm đầu vừa mua tài khoản, bị người ta chuyển sạch tiền trong tài khoản mấy lần liền."
Cảnh Hi mặc bộ đồ thể thao tương tự Trì Nghiêu.
Cậu hơi tò mò: "Thế phải làm sao?"
"Thì có thể làm sao được?"
Vừa vào sảnh chờ, Trì Nghiêu cười: "Đương nhiên là cướp về gấp đôi, làm vài lần là yên chuyện."
Cảnh Hi: "..."
Không hổ là anh.
Trong sảnh chờ người đông đúc, họ theo lối dẫn ra cửa, qua lớp kính có thể thấy vài người đang chỉ trỏ về phía họ.
"Chết tiệt, chẳng lẽ bị phát hiện rồi?"
Lệ Viễn kéo chiếc mũ trên đầu xuống, phát hiện những người chỉ trỏ không những không giảm đi, mà còn tăng thêm.
Gã lén liếc qua, theo hướng mà những người kia chỉ chỉ, lập tức cạn lời.
Hai lão đại đi phía trước, cho dù cả người đều là màu đen lại che mặt, nhưng chiều cao với thân hình đó, đi đâu cũng là tiêu điểm sáng chói nhất.
Đi riêng thì còn có thể lẫn vào đám đông, nhưng khi đi chung lại quá nổi bật, đúng là cây đèn chiếu sáng di động mà.
Che chắn chẳng có tác dụng gì cả!
Vừa thấy có vài người vây lại, Trì Nghiêu liền biết tình hình không ổn.
Thời điểm này đối phó tốt nhất chính là giả vờ như không thấy.
Anh rất tự nhiên nắm lấy tay Cảnh Hi, tăng tốc độ bước đi.
Không ngờ chỉ một cái nắm tay đó, những người xung quanh càng thêm phấn khích.
"Á á á! Đó là Trì Nghiêu phải không?!"
"Dáng người đó, tôi tuyệt đối không nhìn lầm! Cao quá!"
"Người bên cạnh tuyệt đối là thiếu tướng Cảnh! Sao họ lại đến đây?"
"Nhìn xem họ nắm tay nhau kìa, nhất định là đang hẹn hò rồi!"
Một đám thanh niên dán mắt vào cửa kính, kích động đến mức la thầm. Phía sau, một beta trung niên chậm rãi đi tới, lặng lẽ nói: "Thiếu tướng đang chiến đấu ở 820, đâu ra thời gian rảnh mà tới đây? Ha, chỉ là hàng giả thôi."
Đám thanh niên lập tức tỉnh táo lại: "......"
Đúng rồi, sao lại quên mất chuyện này chứ.
Những CP fan đang định chụp ảnh để đăng lên mạng lặng lẽ xóa ảnh.
Cosplay giống đến mức suýt nữa tưởng là thật.
Khi đến lối ra, Cảnh Hi ra lệnh cho Tiểu Hồng trong đầu.
【Giám sát tất cả các nền tảng xã hội, nếu có ảnh xuất hiện lập tức xóa — sau khi lưu về máy rồi mới xóa.】
Tiểu Hồng: 【Đã nhận lệnh.】
Năm phút sau, khi họ lên chiếc xe lơ lửng đã thuê, giọng Tiểu Hồng lại vang lên.
【Chủ nhân, không phát hiện được bất kỳ hình ảnh liên quan nào.】
Cảnh Hi: "?"
Thật sự không có.
Tiểu Hắc và Tiểu Hồng đều kết nối mạng, Trì Nghiêu cũng có thể nghe thấy giọng của Tiểu Hồng.
Thấy Cảnh Hi có chút thất vọng, Trì Nghiêu bật cười.
"Em rất muốn bị chụp à?"
Cảnh Hi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ: "Cũng không hẳn."
Chỉ là một chút thôi.
Đến giờ bọn họ vẫn chưa có một tấm ảnh chung nào bình thường.
Trì Nghiêu khởi động xe, nhìn thoáng qua điểm đỏ trên bản đồ, rồi đạp ga lao đi.
Trời còn tờ mờ sáng, trên đường ray và mặt đường toàn là công nhân đang vội vã đi làm.
Những người có thể vào làm trong nhà máy đều là nhân viên kỹ thuật, đặc biệt là những người đến các hành tinh chuyên sản xuất như thế này, mức lương của họ đều rất cao.
Cảnh Hi nhìn dòng người qua lại, bỗng cảm thấy cuộc sống thật bình yên.
Ngồi bên lề đường mua bữa sáng, cùng bạn đời vừa ăn vừa đi làm, đây mới là hương vị của cuộc sống chốn nhân gian nhỉ?
Thế nhưng cậu chưa bao giờ trải qua điều đó.
Trong xe, Lữ Mông và Lệ Viễn đang tranh luận kịch liệt, khiến đầu Trì Nghiêu đau nhức.
Anh liếc nhìn Cảnh Hi, ghi nhớ biểu cảm của đối phương trong lòng.
"Cảnh Hi."
Cảnh Hi lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn sang: "Gì thế?"
Trì Nghiêu xoa đầu cậu: "Mệt à?"
Cảnh Hi lắc đầu, há miệng nhưng không biết nói gì.
"Hứa Châu bọn họ ở đâu rồi?"
Trì Nghiêu bảo Tiểu Hắc phóng to bản đồ, chuyển sang chế độ công khai.
Hứa Châu và Lưu Tư Thần đang ở gần một nhà máy sản xuất ____.
Cảnh Hi phóng to khu vực đó.
"Tập đoàn Giáp Ngư?"
Trì Nghiêu: "Tên nghe tầm thường thế, vừa nghe đã biết không phải công ty đứng đắn rồi."
Cảnh Hi hiếm khi đồng ý.
Ngồi sau xe, Lệ Viễn và Lữ Mông cũng ghé lại xem tấm bản đồ.
"Hình như từng dừng ở đâu đó rồi." Lữ Mông sờ cằm, suy nghĩ một lúc, rồi vỗ trán như bừng tỉnh, "Hôm làm lễ đại diện của công ty này có tới đó!"
Cảnh Hi vốn không tiếp xúc với các nhà sản xuất máy móc ngoài quân đội, gần như không biết gì về những nhân vật này.
"Nhắc vậy, hình như tôi có chút ấn tượng."
Trì Nghiêu tay đặt trên vô-lăng, nhớ lại: "Tổng giám đốc của tập đoàn này hình như tên là Trương Sinh? Buổi dạ tiệc hôm đó ông ta từng nói giúp chúng ta."
Lúc đó mọi người đều tra hỏi tung tích nhân sự, ông ta là người đứng ra nói đã liên lạc với bạn bè.
Người này cao gầy, dung mạo bình thường, Trì Nghiêu suýt nữa không nhớ ra.
Cảnh Hi mở hệ thống quân sự, tìm kiếm trong kho dữ liệu quân dụng về Giáp Ngư, hiện ra rất nhiều kết quả tìm kiếm.
Nhìn sơ qua, có tới hàng chục loại kính ngắm súng.
"Nhiều vậy?!" Lệ Viễn ghé lại xem, "Quân đội lười sản xuất cả kính ngắm à? Toàn mua không vậy?"
Kính ngắm súng đối với quân đội mà nói không có nhiều hàm lượng kỹ thuật, chỉ là tốn thời gian và nhân lực sản xuất.
Cảnh Hi xem qua từng mục, sau đó chuyển sang một trang khác, nhập mã số súng, trong đống tài liệu tìm ra kính ngắm, mở ra xem.
Lật đến trang cuối cùng của hợp đồng mua sắm, ánh mắt Cảnh Hi dừng lại ở cột người phê duyệt.
"Bạch Dật ——"
Lữ Mông trợn mắt, phản ứng chậm chạp.
"Thượng tướng Bạch vốn rất Phật hệ, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi?"
Cảnh Hi tra mã số từng khẩu súng đã ghi lại, cho đến hợp đồng đầu tiên hợp tác với Giáp Ngư, tất cả người phê duyệt đều là Bạch Dật.
Trì Nghiêu nhìn về phía trước, hừ lạnh: "Có thể ngồi ở vị trí cao, ai mà là kẻ hiền lành?"
Cảnh Hi chụp lại toàn bộ tài liệu để lưu giữ.
"Trước tiên cứ xem tình hình đã."
Xe hòa vào dòng người đang đi làm, tiến vào khu vực công nghiệp nặng.
Nhà máy sản xuất của tập đoàn Giáp Ngư rất lớn, diện tích lên đến hàng nghìn mẫu, thời điểm này, trong nhà máy không có nhiều người qua lại.
Trì Nghiêu giảm tốc độ, bám theo chiếc xe lơ lửng phía trước, thấy nó có xu hướng đi về phía bãi đỗ xe của nhà máy, anh đạp ga vượt lên.
"Tiểu Hắc, quét đi."
Khi xe vượt qua xe phía trước, giọng Tiểu Hắc vang lên.
【Đã sao chép thông tin ID.】
Trì Nghiêu bẻ lái, nhanh chóng vượt qua.
Tài xế xe phía sau là một nam Omega còn ngái ngủ, đột nhiên bị chiếc xe vượt qua làm cho hoảng sợ, lập tức tỉnh táo.
Hắn hạ cửa kính xuống chửi: "Đồ thần kinh! Sáng sớm đã vội đi tăng ca à?!"
Nhưng chưa kịp nói hết câu, chiếc xe đã biến mất tăm.
Khi đến cổng bãi đỗ xe, ánh mắt Trì Nghiêu lướt qua bộ cảm ứng bên cạnh, giả vờ như không có gì mà lái xe vào.
Quả nhiên không bị chặn lại.
【Chào buổi sáng ông Vương Dịch, lại một ngày làm việc tốt đẹp, tăng ca là vinh quang nhất~】
Lệ Viễn không nhịn được bèn chửi thề một câu.
"Văn hóa doanh nghiệp tồi tệ này, chẳng bằng đến Cực Ảnh, lương cao đãi ngộ tốt, giờ giấc tự do, ngày nghỉ nhiều, ngoài ra còn có thể kiếm thêm thu nhập, lúc rảnh rỗi còn được ngắm gương mặt của lão đại mà thanh lọc tâm hồn."
Lữ Mông khinh bỉ lườm gã một cái: "Anh không đi làm nhân viên tuyển dụng của bộ phận nhân sự đúng là phí cái mồm đấy."
Lệ Viễn cười lạnh: "Cửa Cực Ảnh bị đạp gãy rồi, cần gì phải tuyển dụng?"
"Sau này có thể đến Phi Long làm việc bán thời gian, làm bộ phận nhân sự." Cảnh Hi bất chợt lên tiếng, "Lương tính theo ngày."
Lệ Viễn: "Hehehe, chuyện này được đấy!"
Trì Nghiêu: "..."
Tìm được chỗ đỗ xe, Trì Nghiêu nhìn khoảng cách với điểm đỏ trên bản đồ, gật đầu về một hướng.
Trước tiên là hội ngộ với người của Ám Bộ, sau đó sẽ lập kế hoạch tiếp theo.
Trên đường ra khỏi nhà xe, Trì Nghiêu không để lộ bất kỳ biểu hiện gì nhưng vẫn chú ý quan sát xung quanh.
Ở đây có nhiều điểm chết của camera giám sát, trông như chỉ có mức bảo vệ thông thường của một công ty bình thường.
Bốn người bọn họ, từ lúc xuất hiện cho đến giờ, đã hơn năm phút trôi qua mà không hề có cảnh báo nào.
Điểm đích hiển thị là kho hàng số 5, gần như phải đi qua toàn bộ khu nhà máy.
Đi được nửa đường, thiết bị đầu cuối bỗng rung lên, trước mắt Trì Nghiêu xuất hiện một cửa sổ ảo.
【Bọn họ đã tiến vào kho nguyên liệu số 3, có hai chiếc tàu vận tải MAX_8 vừa cập bến.】
Trì Nghiêu khựng lại, tìm kiếm vị trí kho số 3, nhận thấy nó gần hơn nhiều so với kho số 5.
Cảnh Hi hỏi: "Có chuyện gì sao anh?"
Trì Nghiêu suy nghĩ một lát, rồi quay đầu đi về phía kho số 3.
Hàng chục xe vận tải xếp hàng dài trước cửa khoang tàu vận tải.
Cánh tay máy lớn từ trong khoang tàu gắp những container đưa vào thùng xe có số hiệu tương ứng.
Bốn người bọn họ ẩn mình trong kho đối diện, nhìn ra ngoài qua khe cửa.
【Dựa vào dấu hiệu trên container, lô hàng này có quặng và đá năng lượng.】
Giọng nói của Cảnh Hi vang lên trong đầu Trì Nghiêu.
Một lát sau, hai người từ phía sau những container bước ra. Trì Nghiêu hơi nheo mắt.
Người mặc áo trắng chính là Lưu Tư Thần, kẻ mà họ đã nhìn thấy dưới lòng đất Viện Nghiên cứu Hưng Quốc vào đêm hôm đó. Bên cạnh hắn là Hứa Châu, người đã bỏ trốn khỏi Tổng bộ Quân sự.
Hai người này không nói lời nào, có vẻ chỉ đứng giám sát việc dỡ hàng.
Cho đến khi hàng được dỡ xong, cả hai mới bắt đầu tiến về phía bọn họ.
Trì Nghiêu ra hiệu cho Lệ Viễn và Lữ Mông, kéo Cảnh Hi ẩn nấp sau những kiện hàng chất đống.
Cửa lớn mở ra, Hứa Châu và Lưu Tư Thần bước vào.
"Thời gian này tình hình căng quá, cấp trên muốn lô hàng này phải tăng giá ít nhất 20%." Lưu Tư Thần nhét tay vào túi áo trắng, giọng điệu bất đắc dĩ.
"Hai mươi phần trăm?" Hứa Châu cười nhạt, "Chẳng phải trái với điều khoản hợp đồng sao?"
"Do những yếu tố bất khả kháng dẫn đến việc tăng giá, chúng tôi có quyền giải thích cuối cùng. Với lại, loại hàng tốt thế này, anh kiếm đâu ra chỗ khác?" Lưu Tư Thần thân thiết vỗ vai Hứa Châu, "Tôi còn ước gì không phải tăng giá, đơn đặt hàng giảm thì hoa hồng của tôi cũng giảm theo. Không như anh Hứa, việc làm ăn phụ phát đạt lắm mà."
"Cũng chẳng được bao nhiêu." Hứa Châu lắc đầu than thở, "Bọn U Linh làm việc phô trương thế, tôi hợp tác với các cậu, lúc nào cũng phải lo sợ mất mạng."
Lưu Tư Thần cười, "Đó là phong cách của chúng tôi. Anh xem, bao nhiêu năm rồi có sự cố nào đâu?"
Trong nhà kho rộng lớn, hai người thoải mái trò chuyện như chỗ không người.
"Nghe nói gần đây U Linh đụng độ với thiếu gia nhà họ Cảnh, chịu thiệt hại lớn?" Hứa Châu chậm rãi nhìn hắn, "Tiền hàng đã chuyển rồi, nhưng đừng để thiếu hàng đấy."
Lưu Tư Thần khoát tay, "Cảnh Hi còn lâu mới đủ tầm. Với thực lực của U Linh, đối phó với Phi Long chẳng có gì khó khăn, anh không phải lo."
Hứa Châu đáp lại: "Nói thì dễ, nhưng sao lô hàng này bị giữ lại lâu thế mới chuyển qua?"
Lưu Tư Thần thở dài: "Đó là ý của cấp trên, tôi cũng muốn giao hàng ngay trong ngày cho xong việc, lãng phí cả tháng trời của tôi."
Sau kiện hàng, Trì Nghiêu và Cảnh Hi trao đổi ánh mắt, hiểu ngay ý định của đối phương.
Nghe từ cuộc trò chuyện, có thể suy đoán rằng một bên là đại diện của Giáp Ngư, bên còn lại là U Linh.
U Linh bán đá năng lượng và quặng cướp được cho Giáp Ngư để kiếm lời.
Nếu họ có thể lần theo dòng tiền của cả hai bên để tìm ra những giao dịch liên quan đến quân đội, thì đó sẽ là bằng chứng quyết định cho quá trình xét xử sau này.
Bên kia, giọng nói của Lưu Tư Thần lại vang lên.
"Tiền hàng hôm nay phải chuyển vào tài khoản của tôi, anh nhớ nhắc bên tài chính giùm."
Hứa Châu: "Vẫn theo quy định cũ chứ?"
"Chuyển vào tài khoản của tôi trước, trên hệ thống đã thiết lập tự động trích khoản từ tài khoản của tôi rồi." Lưu Tư Thần nhăn mặt, "Nếu các anh chuyển chậm, thì kho tiền của tôi đi tong mất!"
Hai người vừa trò chuyện vừa rời khỏi nhà kho.
Trì Nghiêu ra hiệu cho Lệ Viễn bắt đầu chia người bắt giữ.
Ba giờ sau, Lưu Tư Thần xác nhận chuyển khoản số tiền khổng lồ vào tài khoản của hắn, rồi cùng Hứa Châu lái xe rời đi.
Trì Nghiêu và Cảnh Hi bám theo họ đến một khách sạn sang trọng, nơi họ ăn uống no nê suốt gần hai giờ đồng hồ.
Đến khi nghe đến mức muốn chai lì cả tai vì những lời ba hoa của bọn họ, cuối cùng Trì Nghiêu cũng chờ được đến lúc cả hai kẻ kia say khướt, đi về hai phòng đã đặt trước để nghỉ ngơi.
Lưu Tư Thần vừa hát nghêu ngao một bài không rõ giai điệu, vừa loạng choạng mở cửa phòng, nhưng ngay khi cánh cửa vừa khép lại, một bàn tay đã giữ chặt hắn, và hắn cảm nhận được một thứ lạnh lẽo, sắc bén chạm vào cổ mình.
Nhìn thấy Trì Nghiêu đứng ngay trước mặt, chút men say còn sót lại trong người Lưu Tư Thần lập tức tan biến.
"Anh... anh... sao anh lại ở đây?!"
Trì Nghiêu kéo dài giọng, lười biếng đáp: "Giao tiền, tha mạng."
Cảnh Hi bước ra từ bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Trì Nghiêu, chúng ta không phải cướp."
"Xin lỗi, anh nói quen rồi." Trì Nghiêu dùng dao quân đội chọc vào Lưu Tư Thần, nhìn khuôn mặt đầy sợ hãi của hắn, cười khẽ: "Chúng ta không cướp của, chỉ cướp sắc thôi."
Cảnh Hi: "..."
Lưu Tư Thần: "!!!"
Quả nhiên là hết chịu nổi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");