Sau Khi Hoán Đổi Cơ Thể Với Kẻ Thù, Tôi Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 149




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôm sau, Trì Nghiêu bị đánh thức vì nóng.

Trước khi mở mắt, anh đưa tay lên đầu kéo Thiết Hùng ăn đến mập mạp xuống.

Chuyển tới đây, Thiết Hùng trở thành trẻ nhỏ ở nhà, suốt ngày ăn ăn ngủ ngủ, sống còn sướng hơn ai hết.

"Tỉnh rồi à?"

Cảnh Hi từ phòng rửa mặt đi ra, cởi áo khoác quân phục xuống mặc vào: "Em đi họp sáng, lát nữa cùng anh gặp Trần Băng Phong."

Trì Nghiêu chống cằm ngắm cậu hóa trang, tận hưởng cú sốc nhan sắc vào sáng sớm này.

"Em bận thì không cần qua đây cũng được."

Có Xuân Cầm ở đó, cảnh tượng quá mức đẫm máu, không thích hợp cho vợ theo dõi.

Cảnh Hi đi đến bên giường, cúi xuống hôn lên mặt anh một cái.

"Hiện giờ việc quan trọng nhất là thẩm vấn Trần Băng Phong, em phải có mặt."

Trì Nghiêu không phải là người trong hệ thống quân đội, muốn kết quả thẩm vấn có hiệu lực thì phải theo quy trình mà làm.

Đợi Cảnh Hi rời đi, Trì Nghiêu yên tâm nằm lại chuẩn bị ngủ thêm giấc nữa.

Phụt—

Trong chăn bỗng phát ra một tiếng động trầm đục.

Trì Nghiêu giật mình hất tung chăn ra, suýt chút nữa bị mùi làm nôn.

Mấy hôm nay nhóc con này ăn gì mà đánh rắm thối thế?!

Cơn buồn ngủ của Trì Nghiêu lập tức bị xua tan, còn đứa nhóc kia thì cuộn trong chăn, trở mình ngủ rất ngon lành.

Cái chăn này anh thật sự không nằm nổi nữa, Trì Nghiêu bực bội vuốt tóc rồi đứng dậy rửa mặt.

Khi anh đến văn phòng của Xuân Cầm, đúng lúc có mấy bác sĩ quân y cũng ở đó, dường như đang trao đổi kỹ thuật với nhau, trò chuyện rất vui vẻ.

Thấy Trì Nghiêu, các bác sĩ quân y không tránh khỏi có chút căng thẳng.

Trì Nghiêu liếc qua nụ cười nơi khóe miệng họ còn chưa kịp biến mất, anh đi đến bên bệ cửa sổ ngồi xuống, lười biếng nói: "Không sao, mọi người cứ tiếp tục."

Nói vậy nhưng ai còn dám trò chuyện tiếp?

"Thời gian cũng vừa vặn, tôi phải đi kiểm tra phòng rồi—"

"Tôi cũng phải đi bốc thuốc rồi."

"Thế thì tôi cũng đi đây—"

Các bác sĩ quân y lần lượt đứng dậy chuồn mất.

Đi ra một khoảng cách đủ xa, họ mới thở phào nhẹ nhõm.

"Nếu các thành viên của Cực Ảnh đều dịu dàng như cô Xuân, thì danh tiếng chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều so với bây giờ."

"Đúng vậy, cô ấy còn có khí chất hơn những tiểu thư quý tộc mà tôi từng gặp, hoàn toàn không giống tinh tặc chút nào."

"Có khi cô ấy vốn là tiểu thư quý tộc lưu lạc chăng?"

"Y thuật tốt, ngoại hình đẹp, đúng là nữ thần của tôi."

Tiếng trò chuyện mà họ nghĩ là đủ kín đáo lại lọt vào tai Trì Nghiêu không sót một chữ.

"Chị còn lừa gạt được bao nhiêu thiếu niên ngu ngơ nữa đây?" Trì Nghiêu chế giễu.

Xuân Cầm bỏ dao phẫu thuật đã khử trùng vào hộp, đóng hộp dụng cụ y tế lại rồi đứng dậy.

"Nếu cậu học được một nửa bản lĩnh của tôi, thì không đến nỗi chẳng theo đuổi được ai."

Trì Nghiêu: "......"

Trì Nghiêu đấu tranh: "Hi Hi đã sớm bị tôi làm cho thần hồn điên đảo rồi."

Xuân Cầm nhấc hộp dụng cụ lên: "Thế chỉ có thể nói rằng cậu ấy tự thân vận động rất giỏi."

Trì Nghiêu: "......"

Trần Băng Phong là đối tượng nguy hiểm, bị giam giữ trong phòng biệt lập.

Đi đến cuối hành lang, hai bên cánh cửa kim loại dày có binh sĩ canh gác.

Dù nói rằng ở trên chiến hạm của Phi Long không cần quá khách sáo, nhưng họ dù sao cũng là người ngoài.

Trước mặt thuộc hạ của Cảnh Hi, Trì Nghiêu hiếm khi muốn giải thích một cách khách khí.

Không ngờ chưa kịp mở miệng, hai binh sĩ đã làm động tác mời.

"Chào buổi sáng, Trì tiên sinh."

Họ thậm chí không hỏi một câu mà đã cho qua.

Trì Nghiêu có chút bất ngờ.

Phía trên cửa khoang có cảm biến, sẽ quét khuôn mặt và mống mắt để truyền vào hệ thống AI của chiến hạm nhằm nhận diện.

Gần như ngay lập tức, cửa khoang trước mặt họ mở ra.

Đi được vài bước, Xuân Cầm dịu giọng nói: "Đến mức này rồi mà cậu vẫn chưa theo đuổi được người ta à?"

Trì Nghiêu: "......"

Xuân Cầm nhìn về phía trước: "Cậu có cần tôi lập cho cậu một giáo trình chuyên biệt không?"

Trì Nghiêu: "Không cần."

Đi đến cánh cửa kim loại thứ hai, nơi đây không một bóng người.

Phía trên vang lên tiếng nhắc nhở của AI quét dữ liệu, Trì Nghiêu bổ sung thêm: "Tôi cần bạn đời, không phải bạn giường."

Ánh mắt Xuân Cầm lóe lên, khóe môi khẽ nhếch.

Ngay lúc cô định nói rằng câu trả lời này đúng là tuyệt vời, thì nghe Trì Nghiêu chế giễu: "Như chị xuống tay nhanh thế, chẳng phải đều dọa người ta chạy mất rồi à?"

Xuân Cầm: "......"

Cửa kim loại từ từ mở ra, hai bên lối đi là những căn phòng chật hẹp.

Trì Nghiêu mở căn phòng số 44 ở cuối hành lang, trong lồng có một đôi mắt đen láy đang trừng trừng nhìn anh.

"Trung tướng Trần, lại gặp nhau rồi."

Anh đi đến chiếc ghế tựa sát tường ngồi xuống, nhìn Trần Băng Phong từ trên cao, mỉm cười: "Cổ họng của ông chữa khỏi chưa?"

Trần Băng Phong: "Cậu sớm đã biết là tôi?"

"Làm sao có thể, tôi đâu phải thần tiên." Trì Nghiêu cười khẩy, "Nhưng tôi rất tò mò, chẳng phải ông là cấp trên của Cảnh Hi sao? Sao lại còn dính líu đến U Linh?"

Sắc mặt Trần Băng Phong tối lại, liền nghe Trì Nghiêu lười nhác nói: "U Linh chẳng lẽ là lực lượng đặc biệt của quân đội?"

"Cậu nên đứng về phía tôi, đứng chung một chiến tuyến với tôi."

Trần Băng Phong ngồi trên mặt đất, giọng lạnh lùng.

"Đứng chung một chiến tuyến với ông?" Trì Nghiêu như nghe được chuyện nực cười, "Cùng ông ám sát Cảnh Hi, ám sát thiếu tướng đế quốc?"

"Tôi không có!" Trần Băng Phong lớn tiếng phản bác, "Tôi chỉ đến để ngăn chặn dã thú biến dị!"

"Xâm nhập vào trung tâm điều khiển của Phi Long để ngăn chặn dã thú biến dị?" Nụ cười nơi khóe miệng của Trì Nghiêu nhạt dần, "Ông coi tôi là kẻ ngốc à?"

"Tùy cậu tin hay không." Trần Băng Phong bình thản nói, "Những con thú đó sẽ hủy diệt loài người, chỉ có U Linh mới có thể ngăn chặn tất cả chuyện này."

Trì Nghiêu: "Những con thú đó muốn hủy diệt loài người, hay là hủy diệt các người?"

Ánh mắt Trần Băng Phong hơi lóe lên.

"Mức độ biến dị của thú hoang ngày càng tăng, các trận sóng thú bùng phát ngày càng nhiều, đây đều là sự thật, và U Linh tồn tại chính để giải quyết triệt để chuyện này."

Một đám tội phạm giết người cướp của không có giới hạn, đến miệng Trần Băng Phong lại trở thành đấng cứu thế.

"Ông đang nói, tất cả mọi người trong U Linh đều tự nguyện chấp nhận cải tạo, và sẵn sàng hy sinh để ngăn chặn thú hoang tấn công loài người, đúng không?"

Xuân Cầm đứng bên cạnh ghế của Trì Nghiêu, giọng nhẹ nhàng trầm thấp: "Cả ông cũng tự nguyện được tiêm vào gen gấu đen?"

Nghe hai chữ "gấu đen," Trần Băng Phong khẽ co rúm người lại.

Trì Nghiêu luôn quan sát kỹ từng biểu cảm của ông ta.

Thay vì nói ông ta sợ hãi, chẳng bằng nói ông ta vô cùng ghét bỏ từ này.

"Vì chính nghĩa, hy sinh là điều tất yếu." Bàn tay đặt trên đùi của Trần Băng Phong siết chặt. "Là quân nhân đế quốc, đương nhiên phải có giác ngộ này."

Không những xoay chuyển "U Linh" thành đấng cứu thế, mà còn tự tâng bốc bản thân một lần.

Trì Nghiêu không khỏi khâm phục độ dày của mặt người này.

Thấy thái độ của Trì Nghiêu không còn căng thẳng như ban đầu, dường như đã dịu đi.

Trần Băng Phong nghiêng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: "Vì cậu đã được thống soái thừa nhận, tôi cũng không ngại nói thẳng, dã thú đã đột biến đến cấp sáu rồi."

Trì Nghiêu thích hợp bày ra một biểu cảm ngạc nhiên, khi Trần Băng Phong nghĩ rằng anh đã mắc câu, thì lại thấy vẻ mặt vô cảm: "Liên quan gì đến tôi?"

Trần Băng Phong nắm lấy song sắt, nghiêm túc nói: "Là một thành viên của nhóm người cải tạo, cậu có nghĩa vụ tiêu diệt tất cả dã thú cấp sáu!"

Trì Nghiêu: "Chưa ai nói với tôi về cái nghĩa vụ này."

Trần Băng Phong: "Đó là vì thời cơ chưa đến!"

Trần Băng Phong quay về phía anh, hai tay bám lấy song sắt.

"Cậu là một trong những người cải tạo thành công tương đối, hoàn toàn có khả năng đối phó với dã thú cấp sáu, tại sao không làm? Đế quốc đã tốn rất nhiều tài lực và vật lực để tạo ra chúng ta, đây là món nợ cậu đã mắc, phải trả lại!"

Lời lẽ hùng hồn, suýt chút nữa Trì Nghiêu đã tin.

Vì dã thú đã đột biến đến cấp độ cao hơn, đạt đến mức độ mà con người không thể giải quyết được, đế quốc đã bỏ tiền, bỏ sức, nghiên cứu thuốc, cải tạo cơ thể con người, nhằm đối phó với dã thú cấp sáu, mang lại hòa bình cho thế giới.

Trì Nghiêu: "Nhưng tôi không tự nguyện chấp nhận việc cải tạo này."

Trần Băng Phong: "Vì tình thế cấp bách, đế quốc cũng không còn cách nào khác! Phải có người hy sinh! Tôi và cậu đều như nhau!"

Khi ý kiến mâu thuẫn, tìm kiếm điểm chung.

Mánh khóe này không tệ.

Trì Nghiêu nhạt nhẽo nói: "Vậy tại sao ông lại để U Linh tấn công Cảnh Hi?"

Trần Băng Phong do dự một chút, dưới ánh nhìn của anh, nghiêm túc nói: "Vì chúng ta phát hiện cậu ta có liên quan đến việc dã thú đột biến đột ngột, có khả năng liên quan đến tội phạm nghiêm trọng, cần bắt bí mật bắt cậu ta về điều tra."

Trì Nghiêu suýt nữa bật cười.

Trần Băng Phong thực sự xem anh như kẻ ngốc, mới nói ra những lời này.

Trì Nghiêu: "Ông nói là đế quốc ra lệnh cải tạo, ai là người ra lệnh, ai là người phụ trách? Ai nghiên cứu thuốc?"

"Bây giờ là lúc nói về chuyện đó sao?!"

Ánh mắt Trần Băng Phong lạnh lại: "Giờ này tôi cũng không ngại nói thẳng, trong đợt thú triều này có mấy con dã thú cấp sáu, nếu không hành động ngay, đừng nói lục địa phía nam, toàn bộ nhân loại trên hành tinh 820 sẽ chết hết!"

Trì Nghiêu nghịch chiếc nhẫn, chậm rãi nói: "Hành động?"

"U Linh đã lên kế hoạch tiêu diệt, nhưng cần có tôi chỉ huy." Trần Băng Phong vỗ vào song sắt, "Thả tôi ra ngay lập tức, nếu không hậu quả sẽ không ai gánh nổi!"

Nói xong, ông ta thấy Trì Nghiêu dường như đang cân nhắc.

Thời gian chờ đợi trở nên vô cùng dài, Trần Băng Phong cắn chặt răng, cố không để cằm run rẩy.

Một lát sau, Trì Nghiêu đột nhiên đứng dậy bước tới lồng sắt.

Ánh mắt Trần Băng Phong sáng rực.

Chỉ cần Trì Nghiêu tin, thì hành động lần này không thể coi là thất bại.

Trì Nghiêu đơn độc hoặc liên kết với quân đội đều là kẻ địch, nhưng nếu đứng về phía U Linh, sẽ là một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ.

"Xuân Cầm." Trì Nghiêu nhìn Trần Băng Phong, nói với Xuân Cầm đứng phía sau: "Có vẻ trung tướng Trần đã bị chấn thương não, tinh thần có chút không ổn định, chị giúp ông ta kiểm tra thử."

Chỉ cách một hàng song sắt, Trần Băng Phong có thể nhìn rõ sự mỉa mai trong đáy mắt Trì Nghiêu, không khỏi đồng tử co lại.

"Đừng sợ, tôi sẽ không hại ông đâu."

Trì Nghiêu mỉm cười, "Ông chắc cũng không lạ gì Xuân Cầm, mấy năm nay cô ấy đã sớm cải tà quy chính làm người lương thiện, y thuật không hề thua kém đám lang băm chỉ biết chữa thoát vị đĩa đệm của Bạch Hạc, tiêm thêm vài mũi là ông sẽ tỉnh táo ngay thôi."

"Trì Nghiêu, cậu giỡn mặt với tôi?!" Trần Băng Phong vùng vẫy đứng dậy, giận dữ gầm lên.

Trì Nghiêu xoay người bước ra cửa khoang.

"Còn trẻ mà đã mắc bệnh thần kinh, thật đáng thương."

Nhìn Xuân Cầm xách hòm thuốc bước đến, Trần Băng Phong vừa sợ vừa giận, lùi lại vài bước vào góc tường, hét lớn với Trì Nghiêu.

"Nếu cậu thay đổi lập trường, tôi có thể không truy cứu những chuyện trước đây cậu làm!"

"Cứu thế giới gì đó, vẫn là để cho những vị tướng trung quân ái quốc như ông lo liệu đi." Trì Nghiêu phẩy tay, "Tôi chỉ là một tinh tặc, ngoài tiền và mỹ nhân, cái gì tôi cũng không thích."

Cửa khoang mở ra rồi chầm chậm khép lại.

Tiếng thét thảm thiết truyền qua khe cửa vào tai Trì Nghiêu, tự nhiên thấy thoải mái hẳn.

Thời gian vẫn còn sớm, trong lúc Xuân Cầm dạy dỗ người ta, Trì Nghiêu rẽ vào khoang chính.

Lệ Viễn và Phương Lương vừa về từ mấy ngôi làng ven biển.

"Tại một bãi rác bỏ hoang tìm thấy rất nhiều rác thải y tế." Phương Lương chiếu hình ảnh lên không trung, lật từng tấm một, "Dựa vào dấu chân và các dấu vết còn sót lại tại hiện trường, có vẻ nơi này chính là chỗ rùa biển tìm thức ăn."

Lệ Viễn tựa lưng vào ghế, hai chân gác lên bàn.

"Bãi rác đó là loại chôn lấp kiểu cũ, người của chúng ta vẫn đang bới tìm trong đó."

Trì Nghiêu ngồi dựa vào cạnh bàn: "Tất cả dữ liệu hãy gửi một bản cho Phi Long."

Phương Lương: "Đã liên hệ với bộ trưởng thông tin của bọn họ rồi, một số manh mối tìm thấy bên trong cần dựa vào cơ sở dữ liệu của họ mới tra được."

Lão đại hai bên làm lành rồi, làm việc cũng thuận lợi hơn nhiều.

Cảnh Hi vừa đi tuần tra bên ngoài xong thì vội vàng chạy về, thấy Trì Nghiêu đang ở phòng họp nhỏ, liền nhanh chóng bước qua.

Ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người Trì Nghiêu, Cảnh Hi hỏi: "Anh gặp Trần Băng Phong rồi?"

"Ừ."

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, nụ cười của Trì Nghiêu lạnh đi vài phần, "Có lẽ còn cần vài công đoạn nữa ông ta mới nói thật."

Về cái gọi là "công đoạn" trong miệng anh, Cảnh Hi ít nhiều cũng có thể tưởng tượng ra vài phần.

Trì Nghiêu kéo tay cậu, cảm nhận được sự lạnh lẽo nơi đầu ngón tay, liền đưa tay chạm vào mặt cậu.

"Hôm nay bên ngoài rất lạnh à? Về thay thêm áo đi."

Cảnh Hi lắc đầu, bật lên dữ liệu mà Tiểu Hồng điều tra ra.

"Về người liên lạc của Trần Băng Phong, đã có chút manh mối rồi—"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.