(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Để tránh làm kinh động đến kẻ khả nghi, Trì Nghiêu vốn định cùng Cảnh Hi âm thầm điều tra.
Nhưng sau khi phát hiện những ống tiêm này, anh bỗng không còn ý định chờ đợi nữa.
Đêm đã khuya, Trì Nghiêu và Cảnh Hi đứng bên đường, nhìn người của Cực Ảnh lặng lẽ áp sát về phía này.
Khả năng nhìn ban đêm của người thường không bằng người cải tạo, mà điều động quân đội lại dễ bị quân đội chính phủ chú ý.
Đợi khi mọi người tập hợp đầy đủ, Trì Nghiêu ra hiệu tiến hành lục soát toàn diện.
Một nhóm người lập tức tản ra, biến mất ở ngã rẽ.
"Anh không có ấn tượng gì về nơi này à?" Cảnh Hi khẽ hỏi.
Trì Nghiêu lắc đầu: "Không phải nơi này."
Khí hậu và môi trường đều khác.
Hai người đứng trong gió lạnh rất lâu.
Cảnh Hi nắm lấy ngón tay lạnh băng của anh, siết vào lòng bàn tay để làm ấm, đồng thời gửi tin nhắn cho Nhan Khải.
【Gửi tôi dữ liệu theo dõi rùa biển.】
Nhan Khải phản hồi rất nhanh, không lâu sau đã gửi bản tổng kết kết quả theo dõi gần đây.
Qua kết nối của Tiểu Hồng và Tiểu Hắc, Cảnh Hi mở chế độ đồng bộ, trước mắt Trì Nghiêu cũng hiện ra cùng một bảng báo cáo.
Dữ liệu theo dõi cho thấy, mọi đường di chuyển của rùa biển chỉ có ở bờ biển phía Đông.
Cảnh Hi mở bản đồ để đối chiếu, đường đi này chỉ qua ba ngôi làng, không đi qua ngôi làng này.
Điều đó có nghĩa là, nơi cất giấu hoặc vứt bỏ ống tiêm không ở đây.
Trì Nghiêu mở thiết bị đầu cuối, gọi thêm ba đội người đến, giọng nói lạnh lùng: "Đêm nay lục soát toàn bộ."
Gió thổi qua mang theo một mùi hương thoang thoảng, rất nhạt, nhưng lại kích thích tinh thần.
Cảnh Hi chỉ từng ngửi thấy mùi tương tự trong nơi thẩm vấn phạm nhân trọng tội.
Đây là một loại thuốc gây mê.
Nhưng nồng độ lúc này đã không đủ để gây ra hiệu ứng thôi miên.
Hơn nữa, mùi này có chút khác biệt so với mùi trước đây.
"Lạnh không?" Trì Nghiêu lâu lắm không nói gì, bỗng như vừa bừng tỉnh.
Cảnh Hi lắc đầu: "Không lạnh."
Trì Nghiêu vươn tay ôm lấy cậu, chà xát để giữ ấm.
"Anh lạnh, sớm biết vậy đã mặc thêm quần áo rồi."
Cảnh Hi: "......"
Miệng thì nói vậy, nhưng Trì Nghiêu lại chắn gió cho cậu.
Cảnh Hi áp mặt vào cổ anh, muốn truyền cho anh chút hơi ấm, bỗng nghe thấy Trì Nghiêu hít một hơi thật sâu, ghét bỏ nói: "Mặt em lạnh quá!"
Cậu ngước mắt nhìn anh: "Vậy có muốn áp không?"
Trì Nghiêu tặc lưỡi, miễn cưỡng đáp: "Muốn áp thì cứ áp đi, ai bảo anh thương em chứ."
Cảnh Hi: "......"
Một giờ sau, những người của Cực Ảnh lần lượt trở về.
Sắc mặt Trì Nghiêu lập tức thay đổi, nghiêm túc hỏi: "Có phát hiện gì không?"
"Không phát hiện."
"Không phát hiện."
"Phát hiện một thiết bị khuếch tán hương, nhưng bên trong đã trống rỗng."
"Phát hiện hai thiết bị khuếch tán hương."
......
"Có cần để họ lục soát lại một lần nữa không?" Cảnh Hi đề nghị.
Nếu những ống tiêm đã được giấu kỹ, không phát hiện ngay trong lần lục soát đầu tiên cũng không phải điều bất ngờ.
Nhưng Trì Nghiêu lắc đầu, ra hiệu cho mọi người chia nhau đến ba ngôi làng kia để hỗ trợ.
Người của Cực Ảnh đã được huấn luyện bài bản về công việc tìm kiếm, gần như không thể xảy ra sơ suất.
Tình hình của ngôi làng này cho thấy, khả năng để lại nhiều chứng cứ gần như bằng không.
Những ống tiêm trong ngăn bí mật ở nhà vệ sinh có thể là do bị bỏ sót khi vội vàng rời đi.
Trì Nghiêu gọi một chiếc xe lơ lửng, chở Cảnh Hi trở lại khu rừng.
"Không đi xem à?" Cảnh Hi hỏi.
Trì Nghiêu: "Cho dù không tìm được gì, chỉ cần mấy thứ trong tay anh cũng đủ rồi."
Bên rìa khu rừng, đám thú vương kia vẫn còn đang chờ đợi đầy hy vọng.
Thấy xe lơ lửng đến gần, lập tức tinh thần chúng phấn chấn hẳn lên.
Trì Nghiêu đậu xe ở nơi có bóng cây che phủ, để Tiểu Hắc kích hoạt chế độ chống quét, trong lúc cởi dây an toàn ra, anh nói với Cảnh Hi: "Anh đi hỏi vài câu rồi sẽ về."
Cảnh Hi: "Em đi cùng anh nhé?"
"Không cần." Trì Nghiêu mở cửa xe bước xuống, "Em cứ ngoan ngoãn ở yên đây."
Qua cửa sổ xe, Cảnh Hi nhìn thấy Trì Nghiêu tiến đến trước bầy thú.
Cậu chỉ có thể thấy ánh mắt trao đổi giữa đôi bên, nhưng không thể nghe rõ họ nói gì.
Sự đặc biệt của Trì Nghiêu trở nên nổi bật nhất trong những lúc như thế này.
Cảnh Hi chống tay xoa xoa trán đang nhức.
Đột nhiên, thiết bị đầu cuối vang lên, cậu nhìn một cái, là Hàn Hữu Thăng từ bộ phận ngoại giao.
"Có chuyện gì?" Cảnh Hi hỏi.
"Lão đại, có chuyện không ổn rồi!" Hàn Hữu Thăng căng thẳng, "Trên mạng đột nhiên xuất hiện rất nhiều bình luận công kích Cực Ảnh, còn có cả những lời nói rằng bọn họ không phải là con người bình thường, cậu có rảnh không? Hay là xem thử trước đi—"
Cảnh Hi cau mày, không đợi ông ta nói hết câu, lập tức mở nền tảng mạng xã hội.
Không cần tìm kiếm cụ thể, giờ chỉ cần bất cứ tin tức gì liên quan đến Cực Ảnh đều đang đứng đầu bảng xếp hạng nóng.
【Đế quốc nâng đỡ một băng tinh tặc như vậy thực sự ổn sao? Cho dù bọn họ có làm gì bây giờ cũng không thể xóa sạch tội ác đã gây ra trước đây!】
【Trước đây tôi từng thấy Cực Ảnh đến cướp mỏ, không biết có phải hoa mắt hay không, tay bọn họ trông giống như móng vuốt thú vậy, đây là loại vũ khí mới à?】
【Liệt kê lại từ khi Cực Ảnh ra mắt đến nay, từng này tội danh không thể tha thứ!】
Cảnh Hi tiện tay bấm vào một bài đăng, phần bình luận bên dưới, cứ mười câu thì có tám câu là mỉa mai Cực Ảnh và Trì Nghiêu.
"Dạo này đúng là kỳ lạ, bảng xếp hạng nóng bị một băng tinh tặc chiếm giữ, đế quốc sắp diệt vong rồi à?"
"Chỉ biết cạn lời thôi, cái giới tinh tặc chẳng phải là chỗ tụ tập của rác rưởi à? Có bao nhiêu tài giỏi được chứ? Mạnh đến đâu thì cũng không thể mạnh bằng quân đội, đúng không?"
"Fan não tàn của Trì Nghiêu nhiều thật đấy, chỉ cần nói hắn không tốt một câu là lập tức bị chửi sấp mặt, chính phủ cũng không can thiệp, điên hết rồi à?"
"Tôi cũng từng thấy bọn họ dùng móng vuốt thú, man rợ thật."
Mặc dù số lượng không nhiều, nhưng quả thực có một vài người vô tình hoặc cố ý nhắc đến "móng vuốt thú."
Đợi đến khi Trì Nghiêu trở lại, Cảnh Hi nghiêng đầu nhìn anh.
"Nghiêu Nghiêu, ngoài việc đối phó với U Linh, các anh có hóa thú trước mặt người ngoài bao giờ không?"
"Sao có thể chứ?"
Trì Nghiêu bật cười khinh miệt: "Nếu dễ dàng bại lộ như vậy, thì chúng ta cũng đâu cần điều tra cực khổ như này."
Cảnh Hi gật đầu: "Em biết là không thể."
Thấy cậu có vẻ mặt nghiêm trọng, Trì Nghiêu khó hiểu: "Sao tự nhiên lại hỏi thế?"
Cảnh Hi kể cho anh nghe những chuyện đang xảy ra trên mạng.
"Có liên quan đến Trần Băng Phong phải không?" Trì Nghiêu cười lạnh, lái xe đi, "Sợ hắn bị phơi bày, nên ra tay trước, lật tẩy chúng ta, tiên hạ thủ vi cường, kế sách hay đấy."
Cảnh Hi mặt trầm xuống, suy nghĩ một lúc.
"Vậy chúng ta sẽ đổ nước bẩn lại cho hắn."
Trì Nghiêu mê mẩn vẻ mặt cậu lúc đang ngầm tính toán chuyện gì xấu xa, giơ tay chụp một tấm hình.
"Em lại tính hại ai thế?"
Chẳng bao lâu sau khi về tới tiền tuyến, Cảnh Hi đã thực hiện câu trả lời cho Trì Nghiêu bằng hành động thực tế.
"Em thực sự muốn đăng à?" Trì Nghiêu đi theo cậu vào khoang chính.
Cảnh Hi không nói gì, nhưng Trì Nghiêu nhìn ra tâm trạng cậu đang rất tệ.
"Phải đăng." Cảnh Hi vẫy tay gọi Hàn Hữu Thăng đến, "Không những phải đăng, mà còn phải viết cả một bài giải thích."
Trì Nghiêu: "..."
Cảnh Hi gửi bức ảnh cho Hàn Hữu Thăng, bình tĩnh nói: "Anh tự sắp xếp lời lẽ về những tin đồn trên mạng liên quan đến móng vuốt thú, đăng bức này lên."
Hàn Hữu Thăng mờ mịt, mở ảnh ra xem, thốt lên một tiếng "chết tiệt."
Trong ảnh là một bàn tay mang quân phục, nhìn từ nếp áo thì rõ ràng là một thiếu tướng, nhưng bàn tay lộ ra lại là một móng gấu, phía trên còn có cả những móng vuốt sắc bén.
"Cái, cái này là ai vậy?" Hàn Hữu Thăng kinh ngạc đến líu lưỡi.
Lão đại nghiêm túc lạnh lùng của bọn họ lại đi chụp kiểu ảnh làm lố như thế này?
"Đừng lo là ai, cứ nói đây là vũ khí kiểu mới, không có gì đáng ngạc nhiên cả." Cảnh Hi mặt không đổi sắc nói.
Hàn Hữu Thăng phóng to bức ảnh, cẩn thận nhìn kỹ, không khỏi hoài nghi cuộc sống.
Công nghệ lùi bước hay sao mà lại dùng móng gấu làm vũ khí? Thuyết phục ai đây chứ?
Cái này có thể bịa được gì? Đăng lên chỉ có tìm gạch đá thôi!
Hàn Hữu Thăng giọng run rẩy, suýt khóc: "Lão đại, ngài cho chút chỉ thị đi?"
Cảnh Hi đăm chiêu một lúc rồi nói: "Thân thiện với môi trường, không ô nhiễm, dùng thương của kẻ địch để đánh lại lá chắn của kẻ địch."
Trì Nghiêu: "..."
Em đúng là có thể nghĩ ra.
Hàn Hữu Thăng: "..."
Bài giải thích này ai nghĩ ra thì người đó tự viết luôn đi.
"Anh cứ viết trước, viết xong rồi tôi sẽ sửa lại."
Ném lại một câu, Cảnh Hi kéo Trì Nghiêu đi đến kho vũ khí.
Giữa đường ngang qua khu y tế, Trì Nghiêu kéo tay cậu, ghé qua văn phòng Xuân Cầm trước.
Mấy ống tiêm mang về, Trì Nghiêu để lại hai cái cho Cảnh Hi niêm phong làm bằng chứng, còn lại anh đều giao hết cho Xuân Cầm.
"Giống hệt ống tiêm mà chúng ta từng dùng." Xuân Cầm đeo găng tay, cầm một ống lên.
Trì Nghiêu tùy ý ngồi dựa vào bàn làm việc, co một chân dài.
"Không biết bên trong có giống không, chị cứ xem thử."
"Tôi không chắc đâu." Xuân Cầm nhẹ giọng nói, "Lúc đó tôi không hiểu mấy chuyện này."
Trì Nghiêu: "Không sao, chị cứ phân tích thành phần trước, xem có phải thuốc cải tạo không, sau đó nếu có thể lấy thêm thuốc tiêm từ chỗ đó, sẽ so sánh thêm."
Anh không nói rõ "chỗ đó" là đâu, nhưng Cảnh Hi biết anh đang nói đến nơi anh lớn lên.
Nghĩ đến chuyện này, Cảnh Hi quay sang hỏi Xuân Cầm: "Chị cũng không biết hành tinh đó ở đâu à?"
Xuân Cầm lắc đầu: "Lúc đó tôi bị đưa đi trong trạng thái bất tỉnh, nơi đó cấm mọi thiết bị định vị, tôi cũng không chú ý đến."
Cuối cùng có vẻ như có điều gì đó ẩn giấu, nhưng Cảnh Hi không hỏi thêm.
Xuân Cầm ngẩng đầu nhìn Trì Nghiêu: "Nếu sư phụ của tôi còn sống, có lẽ tiến triển sẽ nhanh hơn."
Dưới ánh mắt đầy mong đợi của cô, Trì Nghiêu không có nhiều biểu cảm nói: "Tôi sẽ đề cập với lão gia, nhưng ông ấy có đồng ý hay không thì tôi không biết."
Ánh mắt Xuân Cầm lóe lên: "Chỉ cần anh nhắc đến, ông ấy sẽ đồng ý."
Trì Nghiêu: "..."
Sư phụ?
Cảnh Hi chưa bao giờ nghe nói rằng Xuân Cầm có sư phụ.
Cậu không hỏi, nhưng Trì Nghiêu lại chủ động đề cập.
"Trước đây anh đã nói với rm rồi, Xuân Cầm từng là một sát thủ."
Cảnh Hi: "Ừm."
Trên đường đến kho vũ khí, Trì Nghiêu chậm rãi nói: "Cô ấy bắt đầu học cứu người sau khi lên tàu của lão gia tử, lúc đó tôi bị ép học bổ túc văn hóa, còn cô ấy thì làm trợ lý cho quân y lúc đó."
Sát thủ chuyển nghề thành bác sĩ.
Sự thay đổi này quả là không bình thường.
Nghĩ về những chuyện năm đó, Trì Nghiêu không nhịn được mà bật cười.
Thấy Cảnh Hi liếc mắt nhìn, anh nén lại tiếng cười: "Em chỉ cần nhớ một điều, đừng chọc giận Xuân Cầm, đặc biệt là những tài liệu cô ấy đưa, đừng tin quá nhiều."
Cảnh Hi: "..."
Những ký ức của Trì Nghiêu về hành tinh xa lạ đó là những chuyện mà Cảnh Hi chưa từng trải qua.
Cảnh Hi chỉ biết rằng nơi đó có môi trường khắc nghiệt, nhưng cậu hoàn toàn không thể cảm nhận được những cay đắng ngọt bùi mà Trì Nghiêu đã trải qua.
"Nếu em cũng ở đó thì tốt rồi."
Chẳng suy nghĩ gì, Cảnh Hi buột miệng.
Trì Nghiêu nắm lấy tay cậu: "Em đang ghen à?"
Cảnh Hi mặt không biến sắc: "Nếu Xuân Cầm nhỏ hơn vài tuổi, hai người chắc là thanh mai trúc mã rồi."
Trì Nghiêu: "..."
Thấy Cảnh Hi có vẻ trầm ngâm, nhìn qua có chút để tâm.
Trì Nghiêu hơi nghiêng người, hạ giọng nói thầm vào tai cậu: "Vì tình cảm tốt đẹp của chúng ta, anh nói cho em một bí mật, nhưng không được nói với ai khác."
Cảnh Hi: "..."
Anh là học sinh tiểu học à?
Cảnh Hi: "Anh nói đi."
Trì Nghiêu: "Xuân Cầm là công."
Cảnh Hi: "..."
Cảnh Hi: "Người cô ấy thích là beta hay omega?"
Trì Nghiêu: "Em nên hỏi trước là nam hay nữ."
Cảnh Hi: "............"
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu và Trì Nghiêu là hai alpha yêu nhau xem ra cũng rất bình thường, ít nhất thì tính chất cũng giống nhau.
Đến kho vũ khí, Cảnh Hi tìm kiếm khắp nơi trên các kệ hàng.
Trì Nghiêu chỉ đứng nhìn cậu lấy một số linh kiện đi vào khoang làm việc bên cạnh.
Cảnh Hi tiện tay ôm một ít đồ ăn vặt đặt trước chỗ ngồi.
"Anh ở đây với em."
Trì Nghiêu nhìn mấy món ăn vặt như cánh gà nướng và khoai tây chiên: "..."
Học sinh tiểu học à?
Một lúc sau, Trì Nghiêu vừa nhai cánh gà vừa nhìn Cảnh Hi bận rộn.
Kim loại qua tay cậu chỉ có thể bị bóp méo thành hình dạng nào đó.
Chẳng bao lâu, thứ mà cánh tay máy nhỏ treo đã có hình dạng giống móng vuốt.
Trì Nghiêu xé một miếng thịt cánh gà đưa đến bên miệng Cảnh Hi.
"Làm móng vuốt à?"
Cảnh Hi há miệng cắn, má phồng lên nhai, ánh mắt không rời khỏi linh kiện trên tay.
"Ừm."
Nhìn cậu nghiêm túc như vậy, khóe môi Trì Nghiêu khẽ cong lên.
"Nếu thời cơ chín muồi, anh không ngại thân phận người cải tạo bị bại lộ."
Cảnh Hi: "Em ngại."
Cậu không dừng tay chút nào, việc lắp ráp hệ thống thần kinh cảm ứng phức tạp còn dễ hơn ăn cơm đối với cậu.
"Em không muốn anh bị hiểu lầm."
Trì Nghiêu: "Vì vài lời của những người đó mà em làm mình mệt mỏi như vậy?"
Cảnh Hi đặt công cụ xuống, lấy móng vuốt làm từ kim loại đặc biệt ra.
"Không chỉ vì chuyện này."
"Dù Tiểu Hắc có thể biến thành vũ khí, nhưng trong điều kiện cực hạn, tốc độ biến hình vẫn còn quá chậm."
Ánh mắt Cảnh Hi lướt qua chiếc nhẫn trên ngón giữa của anh, "Em muốn tích hợp thứ này vào nhẫn của anh, tốc độ phản ứng có thể nhanh hơn Tiểu Hắc 0,5 giây."
Cấu trúc càng đơn giản, chức năng càng đơn điệu thì tốc độ phản ứng càng nhanh.
Trì Nghiêu: "..."
Vợ làm vũ khí, thật tiện lợi.
Giữa lúc dư luận trên mạng tiếp tục lan rộng, Trì Nghiêu đột nhiên đăng một trạng thái.
【Móng vuốt thật sự thô bạo à? [hình ảnh]】
Trong bức ảnh, bàn tay phải thon dài của Trì Nghiêu đeo một bộ khung kim loại bằng thép, móc nhọn sắc bén phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Vừa làm mới, phần bình luận lập tức bùng nổ —
"Á á á á á đôi tay này đẹp quá đi! (trọng điểm nằm ở đâu vậy?"
"Hahaha, tùy thuộc vào tay ai đeo thôi chứ."
"Vũ khí này ngầu quá á á á trong đầu tôi đã tự động có màn chiến đấu."
"Dùng vũ khí lạnh mới là cao thủ thực sự!"
"Thô bạo ở chỗ nào, những người đó đúng là cố ý bôi nhọ."
"Đụng chạm đến lợi ích của ai đó, họ gấp gáp rồi mà."
Trì Nghiêu nghịch ngợm với vũ khí mới nhận được, thu vào rồi lại thả ra vài lần, ngạc nhiên vì nó rất vừa tay.
Thêm một móng vuốt thép, khi thu lại thì nhẫn chỉ dày hơn một milimet.
Vật liệu này và Tiểu Hắc đều dùng chung một loại, vốn dĩ là một loại vật liệu dùng trong cơ giáp biến hình, nhưng Cảnh Hi đã tách riêng ra để phát triển thành một cơ thể siêu thông minh có thể biến hình.
Hàn Hữu Thăng vội vã mang bài viết đến, chỉ thiếu điều tự giật tóc mình vì lo lắng.
Cảnh Hi lật qua bài viết dài ba trăm chữ, chỉnh sửa một chút rồi nhanh chóng giao lại cho hắn.
"Cứ đăng thế này."
Hàn Hữu Thăng lập tức bật dậy: "Rõ!"
Sau khi người kia rời đi, Cảnh Hi đứng dậy chuẩn bị về khoang chính, vừa quay đầu liền thấy Trì Nghiêu dùng móng vuốt thép kẹp khoai tây chiên ăn.
Cảnh Hi: "Dùng tốt không?"
Trì Nghiêu kẹp một miếng khoai tây chiên đưa đến miệng cậu, cười nói: "Dùng tốt lắm, ăn khoai tây chiên thế này không bẩn tay nữa."
Cảnh Hi: "..."
Cậu không có ý hỏi về loại dùng tốt đó.
Khi về đến khoang chính, trời đã gần sáng.
Cảnh Hi không có thời gian nghỉ ngơi, liên lạc với Lữ Mông để hỏi tình hình tiền tuyến.
Trì Nghiêu quay người vào bếp nhỏ, chuẩn bị làm chút đồ ăn cho cả hai.
Làm được một nửa, đầu cuối bỗng nhiên vang lên, anh nhìn thoáng qua, là lão gia tử.
"Có chuyện gì?" Trì Nghiêu không thèm liếc qua ông, tiếp tục xử lý nguyên liệu.
"Cậu lấy vũ khí đó ở đâu? Mua sỉ cho tôi một ít đi." Lâm Trình Đức vào thẳng vấn đề.
Mua sỉ?
Trì Nghiêu cười khẩy, giơ tay lên cho ông xem.
Một đôi tay dài mảnh mai bình thường, cổ tay xoay nhẹ, lập tức bị bộ vuốt thép bao phủ.
Trì Nghiêu: "Muốn không?"
Lâm Trình Đức: "......"
Loại vũ khí này nếu dùng cho quân đội bình thường thì tính thực dụng không cao, nhưng nếu đưa vào bộ phận thường xuyên thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm như Ám Bộ thì lại vô cùng hữu dụng.
Hơn nữa nhìn cấu trúc đơn giản, chắc không đắt.
Lâm Trình Đức nghĩ vậy.
Thấy Trì Nghiêu có vẻ không muốn đưa, Lâm Trình Đức liền cười hì hì, xoa tay nói: "Hay là thế này, cho cậu hưởng 5% hoa hồng."
Trì Nghiêu tiếp tục cắt rau.
Lâm Trình Đức: "10%... 15%... vậy, vậy 16% không thể nhiều hơn nữa!"
"Dù ông có mang hết tài sản đưa tôi cũng vô ích."
Trì Nghiêu cười khẩy, "Đây là món đồ chơi vợ tôi làm cho, chỉ có một cái."
Lâm Trình Đức trợn nhẹ mắt: "Cảnh Hi làm à?! Vậy tôi tìm cậu ta ——"
Chưa kịp nói xong, thấy ánh mắt của Trì Nghiêu nhìn qua, ông lặng lẽ im miệng.
Xem ra không có hy vọng rồi.
Chỉ còn cách ngày mai thử lại lần nữa.
Cúp liên lạc, Lâm Trình Đức thở dài.
"Thằng nhóc này đúng là con Tỳ Hưu."
Phó quan căng thẳng hỏi: "Không có cơ hội sao? Không có một chút cơ hội nào luôn à?"
Lâm Trình Đức tức giận đập tay xuống bàn: "Tổ cha cái đồ chó chết gặp may, tìm được vợ giỏi giang thì bắt đầu lên mặt, nhìn xem cậu ta đắc ý cỡ nào kìa!"
Phó quan: "......"
Cậu ấy không tìm được vợ, chẳng phải ngài còn lo lắng hơn sao?
"Chỉ huy! Phi Long đăng trạng thái mới rồi, hình như muốn sản xuất hàng loạt vuốt thú!"
Nhân viên phụ trách mua sắm quân bị chạy đến, vui mừng nói: "Ngài mau xem đi!"
Mắt Lâm Trình Đức sáng lên, mở mạng xã hội, trực tiếp chuyển đến trang của Phi Long.
Chưa kịp xem chữ, ông đã nhấp vào xem hình ảnh trước.
Trong ảnh là một bàn chân gấu, lông đen bao phủ, móng vuốt lộ ra ngoài, béo đến mức một nồi cũng không hầm hết.
Lâm Trình Đức nheo mắt nhìn kỹ.
"Độ chân thật cao thế?"
Cái này nhìn qua không có vẻ tiện lợi như cái của Trì Nghiêu, quá cồng kềnh.
Phó quan chỉ vào đoạn văn dài ngoằng, mặt đơ ra nói: "Đây là chân gấu thật."
【Trong lịch sử đế quốc, loại vũ khí vuốt thép này không hiếm gặp, vai trò của nó trong chiến đấu là không thể thay thế bởi các vũ khí khác. Từ trước đến nay, quân đội rất coi trọng tính đa dạng và thân thiện với môi trường của vũ khí... Bộ xương của dã thú biến dị rất cứng cáp, móng vuốt sắc bén, bền hơn vuốt thép, có thể phát huy tác dụng lớn hơn trong chiến đấu...】
Đọc qua cả trăm chữ, đầu Lâm Trình Đức toàn là dấu chấm hỏi.
"Cái quái quỷ gì thế này."
Phó quan: "Có lẽ là muốn đánh lạc hướng Cực Ảnh bằng một đòn hỏa mù."
Nhân viên mua sắm quân bị: "Có thể là đùa giỡn với cư dân mạng, tăng tính thân thiện?"
Lâm Trình Đức: "Mẹ kiếp, thế này thì tự hạ thấp hình ảnh quá."
Vừa dứt lời, ông đột nhiên ngộ ra, vội mở hình ảnh ra xem kỹ.
"Không đúng."
Phó quan và nhân viên mua sắm đều mơ hồ.
"Chỗ nào không đúng?"
Lâm Trình Đức nhìn một lúc, bật cười.
"Hai thằng nhóc này! Khá lắm, chúng nghĩ ra được trò này."
Đây đâu phải trò đùa, rõ ràng là lời cảnh báo mà.
Trên mạng, dưới bài đăng của Phi Long, phần bình luận chuyển hẳn sang hướng khác.
"Hahahaha buồn cười chết mất, chẳng hiểu gì cả, ngay cả Phi Long cũng bắt đầu nghiêm túc nói nhảm rồi."
"Tôi suýt thì tin đấy."
"Cảnh Hi: Trì Nghiêu có, tôi không thể không có!"
"Phi Long: Dù tôi không có, nhưng trước hết cứ lấy móng chân gấu thật thế vào đã."
"Tưởng tượng cảnh Thiếu tướng Cảnh lạnh lùng đọc đoạn văn này, không chịu nổi cười luôn hahaha."
"Chân gấu: Cậu lịch sự chút được không?"
Những lời bôi nhọ Cực Ảnh trước đó đã bị làn sóng nhiệt này cuốn trôi hết.
Vì trạng thái hài hước của Phi Long, không khí trở nên cực kỳ hài hòa.
Cùng lúc đó, ở quân khu đế đô tinh gia tộc Lý.
Lý Bác cả đêm không ngủ, trước mặt hắn là cửa sổ hiển thị hai trạng thái của Phi Long và Trì Nghiêu. Hắn trầm mặt, nhưng đầu ngón tay không thể ngừng run rẩy.
Trần Băng Phong đã bị lộ, vậy những cuộc trò chuyện giữa họ có bị phát hiện không?
Tuyến đầu canh giữ suốt đêm, không có động tĩnh gì, nhận được tin tức, Trì Nghiêu kéo Cảnh Hi vừa ăn no đi ngủ.
"Người của anh vẫn chưa về ——" Cảnh Hi bị kéo vào khoang nghỉ ngơi.
"Bọn họ về tự nhiên sẽ báo." Đi đến giường, Trì Nghiêu quay lại tháo dây vũ trang của cậu, "Tin tức đã phát ra, tạm thời những kẻ đó sẽ không dám hành động đâu."
Một khi thư giãn, mệt mỏi lập tức ập đến, Cảnh Hi ôm lấy Trì Nghiêu, hít mùi hương trên người anh.
Cơ thể cậu dần thích nghi với mùi pheromone của Trì Nghiêu.
"Kẻ liên lạc với Trần Băng Phong, mười phần là người của quân đội."
Trì Nghiêu nghiêng đầu hôn lên mặt cậu: "Giờ là lúc nói những chuyện đó sao?"
Cảnh Hi ngẩng đầu, ánh mắt quét qua đôi mắt và môi của anh.
"Vậy nói gì? Anh còn không dám đụng vào em."
Trì Nghiêu: "......"
Trì Nghiêu: "Hôn thì vẫn hôn được mà."
Dính với người mình thích là cách tốt để giảm áp lực.
Không khí đúng lúc, hai người vừa mới chạm môi, trên giường đột nhiên phát ra tiếng ngáy nhỏ.
Một cái chân béo từ dưới chăn đạp ra, Thiết Hùng nằm đó, ngủ say sưa.
Trì Nghiêu/Cảnh Hi: "......"
Sau này tốt nhất đừng sinh con nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");