Khi hắc y nhân trông thấy Lý Thiên Ngọc bất chợt xuất hiện đón lấy Thu Nhi, sau đó trong nháy mắt hiện ra bên người tam nữ Vu Hành Vân, Lý Thu Thủy cùng Lưu Anh, tốc độ nhanh đến cực hạn, cho nên thân hình sững lại, âm thầm đề phòng.
Lại nhìn Lý Thiên Ngọc cho tứ nữ phục dụng đan dược, ngay sau đó thương thế bỗng nhiên khôi phục, tuy không đến mức ngay lập tức sinh long hoạt hổ, lành lặn toàn bộ, nhưng như vậy cũng đủ để thấy dược hiệu bất phàm, hắn lại càng không dám lơ là mảy may, ngay lập tức hắn nhận định chính tên tiểu tử trước mắt này là người giết chết hai vị trưởng lão hồn tộc.
Hắc y nhân này đương nhiên không phải người nào khác mà chính là Hồn Diễm, kẻ vâng mệnh Hồn Thiên Đế tiến về nam vực thu hồi Đà Xá Cổ Đế ngọc đồng thời tìm kiếm diệt trừ người tiêu diệt Âm Dương nhị lão.
Hồn Diễm tuy đối với Âm Dương hai tên tiểu tử kia cũng không có giao tình gì, có điều cũng là từ nhỏ chứng kiến bọn hắn lớn lên, cho nên trong lòng vẫn có chút cảm giác thỏ tử hồ bi.
Đúng lúc này, tiểu tử trước mắt hắn đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt băng lãnh tràn ngập sát ý nhìn hắn nói:
“Tốt, rất tốt, dám làm bị thương người đàn bà của ta, đám hồn tộc các ngươi thật lớn cẩu đảm!”
Không thể không nói Hồn Diễm không hổ là tứ đại ma thánh hồn tộc, dù cho nghe được Lý Thiên Ngọc lên tiếng nhục mạ, nói bọn hắn chỉ như một con chó, bất quá Hồn Diễm cũng không có nóng đầu ngay lập tức động thủ, ngược lại lạnh nhạt hướng về phía Lý Thiên Ngọc mà hỏi:
“Ngươi chính là người giết chết Âm Dương hai tiểu tử kia? Ngươi thuộc thế lực nào?”
Trái với tâm tình của Hồn Diễm cực kỳ bình tĩnh, Lý Thiên Ngọc lúc này nộ hỏa trùng thiên, Thu Nhi có thể nói chính là người hắn yêu nhất, cũng đồng thời đi theo hắn thời gian dài nhất, nàng tính cách ôn nhu thiện lương, Lý Thiên Ngọc đối với nàng thương yêu hết mực nay bị người khác tổn thương, hắn sao có thể bình tĩnh được?
Không những thế, ba người Lý Thu Thủy, Vu Hành Vân, Lưu Anh cũng trọng thương suýt chút nữa thì rời hắn mà đi, thù này không báo, làm sao hắn còn mặt mũi gặp lại các nàng? Cho dù các nàng không trách hắn nhưng tự hắn sẽ phải trách chính mình.
Nói cho cùng cũng một phần vì hắn quá chủ quan, hai tên nhất tinh đấu thánh chết đi, hắn cũng chỉ nghĩ rằng Hồn Tộc cùng lắm phải ra ngũ tinh đấu thánh cường giả trở xuống mà thôi, nếu là ngũ tinh đấu thánh trở xuống, cho dù có đến số lượng vài tên, các nàng mặc dù không thể thắng nhưng có hộ giáp trên người, tính mạng cũng có thể đảm bảo an toàn không lo, ai biết đột nhiên lòi ra một tên thất tinh đấu thánh.
Lý Thiên Ngọc cũng dựa dẫm quá nhiều vào nguyên tác, thành ra hắn vẫn lầm tưởng phong cách hành sự của đám người Hồn Tộc giống như trong kịch bản, thường xuyên hướng về Tiêu Viêm tên kia tiễn đưa đầu người, cho nên mới nghĩ rằng tứ nữ thực lực như vậy là đủ, coi như đánh không thắng nhưng giằng co kéo dài thời gian là thừa sức, chờ hắn trở lại liền giải quyết, hoàn toàn không có gì để lo lắng.
Thế nhưng Hồn Tộc lại có hành động vượt ngoài kịch bản, chỉ vì hai tên nhất tinh đấu thánh, tự nhiên phải ra một tên thất tinh đấu thánh, để hắn trở tay không kịp.
Thực ra Lý Thiên Ngọc không biết rằng bởi vì trước đó Hồn Tộc nhận định thực lực của hắn rơi vào tầm tứ cho tới ngũ tinh đấu thánh mới có thể trong thời gian ngắn diệt sát Âm Dương nhị thánh rồi phá hủy cả tiểu không gian của bọn họ, cho nên mới không tiếc đại giới phái ra một trong tứ ma thánh là Hồn Diễm.
Quay trở lại tình thế lúc này, nghe thấy Hồn Diễm giọng điệu như kẻ bề trên nhìn xuống, mà đúng thật là Hồn Diễm còn đang lơ lửng trên không trung, mà hắn cùng tứ nữ ở dưới mặt đất, cho nên Lý Thiên Ngọc mới có cảm giác như vậy, hắn vung tay thu tứ nữ vào bên trong nội không gian, để cho Hồn Diễm cả kinh.
“Ta không quen có kẻ đứng trên đầu ta nói chuyện, cho nên…cút xuống cho ta!!!” Nói xong, Lý Thiên Ngọc bàn tay diễn hóa ra một cái già thiên móng vuốt bằng đấu khí, hướng đầu Hồn Diễm vỗ xuống.
“Hừ!” Hồn Diễm hừ lạnh, khi Lý Thiên Ngọc tung ra chiêu số, hắn đã hoàn toàn cảm nhận ra được thực lực chân thực của Lý Thiên Ngọc, Lục tinh đấu thánh, tuyệt đối không sai.
Hồn Diễm cũng không chậm, bàn tay biến thành đen kịt, đánh ra một cái hắc sắc cự chưởng phách tới.
Chỉ là hắn vẫn có phần coi thường Lý Thiên Ngọc, Lục tinh đấu thánh bình thường sao có thể cùng hắn so sánh…
“Oanh!!!”
“Rầm rầm…!”
Móng vuốt cùng hắc thủ va chạm phát ra tiếng nổ như sấm rền, Hồn Diễm thân ảnh từ trên không bị ép buộc phải hạ xuống phía dưới mặt đất, hơn nữa chân hắn còn cày xuống mặt đất tạo thành hai cái rãnh dài tới mấy mét.
Bàn tay khẽ ẩn ẩn đau để Hồn Diễm không thể không thu hồi khinh thị trong lòng.
“Tiểu tử, không nghĩ tới ngươi còn có chút tài năng!” Hồn Diễm khuôn mặt âm trầm nói.
Bị một tên tiểu tử thực lực so ra kém chính mình cho ăn thiệt thòi, Hồn Diễm cho dù tâm cảnh có bình tĩnh nhưng không tránh khỏi cảm thấy mất mặt, bị sỉ nhục, hắn trong lòng sát ý cũng dâng lên, muốn lấy máu tươi của Lý Thiên Ngọc tới rửa sạch.
“Nói đi, ngươi rốt cuộc là ai?”
Đối với câu hỏi của Hồn Diễm, Lý Thiên Ngọc chỉ cười lạnh nói:
“Người giết ngươi!”
Sau đó, hắn lắc mình một cái biến mất, Hồn Diễm con ngươi cũng hơi co lại, ngay cả hắn cũng không bắt được thân ảnh của Lý Thiên Ngọc lúc nào thì biến mất.
Chỉ là Hồn Diễm cũng không phải hạng giá áo túi cơm như Âm Dương hai tên nhất tinh đấu thánh kia, hắn kinh nghiệm chiến đấu cùng sức phán đoán rất mạnh, ngay khi Lý Thiên Ngọc biến mất, linh giác của hắn cũng đồng thời trải rộng ra toàn thân bao phủ phạm vi vài trăm mét xung quanh.
Bất chợt, Hồn Diễm thân hình xoay chuyển, nguyên cánh tay hắn biến thành màu đen tuyền, toàn thân đấu khí bùng nổ, phách ra một chưởng toàn lực, môn đấu kỹ này của hắn tên gọi là U Minh thủ, Địa giai cao cấp đấu kỹ.
Thân ảnh Lý Thiên Ngọc quả nhiên như Hồn Diễm dự liệu hiện ra, đối phó với một chưởng này, Lý Thiên Ngọc cũng không do dự, một thức Thôn Thiên Chưởng đánh ra, hắn cũng không giữ lại thực lực, dù sao tu vi của hắn quả thực thấp hơn Hồn Diễm nhất tinh.
Có điều, sau khi dung hợp cùng với Thanh phong chưởng và Hoàng tuyền chưởng, Thôn thiên chưởng bản cải tiến này hệ thống đánh giá là Địa cấp cao cấp võ kỹ.
Một chưởng này trái lại vượt qua Lý Thiên Ngọc tưởng tượng, uy lực của nó vậy mà có thể so với Thiên cấp trung giai đấu kỹ, thiên địa một khắc này trở nên ngột ngạt, thân thể cảm nhận được áp bách để cho Hồn Diễm cảm thấy nguy hiểm, đập vào mắt hắn, bàn tay của Lý Thiên Ngọc hóa thành một đạo chưởng ảnh hồng sắc cùng hoàng sắc đan xen, bên ngoài hư ảnh hoàng kim long quấn quanh.
Trước đó, hai người viễn trình công kích, cho nên mặt ngoài nhìn tới thì thấy uy thế rất hoành tráng, bất quá hắn cùng Hồn Diễm người trong cuộc mới biết rõ chân chính nguy hiểm là lúc này, bởi lẽ lúc này hai người cận thân bác đấu, chưởng lực tụ mà không tán, uy lực tập trung thì cho dù phạm vi nhỏ bé hơn nhưng tính hủy diệt tuyệt đối cao hơn một bậc. Cuối cùng, chưởng chưởng va chạm…
“Oanh!!!!!”
Như một quả bom nguyên tử bạo tạc, phạm vi đồi núi cũng như từng dãy sơn mạch xung quanh đứt đoạn từng khúc sụp đổ, cây cối bị bẻ ngang nhổ bật gốc cuốn phăng đi.
Hồn Diễm thực lực thất tinh đấu thánh, so với Lý Thiên Ngọc cao hơn nhất tinh, mà trong đấu thánh cảnh giới tuyệt đối là chênh lệch như lạch trời, thế nhưng Lý Thiên Ngọc Thôn Thiên chưởng uy lực có thể cùng Thiên giai trung cấp đấu kỹ bình khởi bình tọa, bình thường hắn sức chiến đấu mạnh hơn Lục tinh đấu thánh không biết bao nhiêu lần chứ đừng nói lúc này còn bồi thêm một cái Thiên giai đấu kỹ đồng dạng có tác dụng giúp sở hữu giả vượt cấp chiến đấu.
Mà hai thứ này cùng nhau phát huy tác dụng không phải chỉ là một cộng một bằng hai, uy lực của nó còn lớn hơn hai rất nhiều, cho nên kết cục không cần nghĩ cũng biết.
“Rắc rắc rắc…”
“A a a a a….!!!”
U Minh thủ của Hồn Diễm gãy đoạn, để hắn không kìm được kêu thảm, nỗi đau tay đứt ruột xót không phải người bình thường có thể chịu đưng, chỉ là hắn vẫn còn nguy hiểm đón chờ bởi vì Thôn Thiên chưởng sau khi xé toạc hắc chưởng uy lực tuy giảm mạnh chỉ còn một phần mười chưa tới, nhưng đối với hắn thì chẳng khác nào đã rét vì tuyết còn lạnh vì sương, một chưởng này vẫn tiếp tục hướng bộ ngực hắn ấn tới.
Trong thời khắc chỉ mành treo chuông, Hồn Diễm không tiếc sử dụng bí pháp, thực lực nhanh chóng vọt lên bát tinh đấu thánh, tốc độ cùng sức bật được đề cao nhất tinh chi lực, ngay lập tức hắn liền sử dụng không gian na di trốn thoát một chưởng phải chết của Lý Thiên Ngọc trong gang tấc.
“Oanh…rầm…!!!” Một chưởng đánh hụt đập xuống mặt đất phát ra tiếng nổ điếc tai.
Một bên, Hồn Diễm thoát khỏi tử cảnh, hiện ra lơ lửng trên không trung thở hổn hển, hắn lúc này hình tượng quả thực so với lúc trước đè lên đánh Thu nhi tứ nữ khác hoàn toàn một trời một vực, cánh tay trái gãy lìa, cong vẹo bất quy tắc, mồ hôi lạnh trên trán cũng rơi như mưa.
Hồn Diễm cũng thật đen đủi, hắn đối với Lý Thiên Ngọc tình báo hoàn toàn không biết chút gì, cho nên ăn quả đắng cũng là tất yếu.
Nhanh chóng từ bên trong nạp giới lôi ra một bình đan dược, Hồn Diễm bật ra nút bịt đổ vào trong miệng nuốt xuống, sau đó hắn đấu khí vận chuyển, hấp thu dược lực muốn chữa trị cánh tay, bởi lẽ thiếu đi một bên cánh tay thì cho dù hắn đã không tiếc trả giá tác dụng phụ của việc vận dụng bí pháp nâng cao thực lực nhưng chiến lực chắc chắn sẽ giảm đi không ít.
Đồng thời, trong lúc chữa trị cánh tay bị thương, hắn cũng chú ý tới thân ảnh Lý Thiên Ngọc bên trong đám yên vụ che khuất, âm thầm cảnh giác.
Quả nhiên, không ngoài hắn dự đoán, Lý Thiên Ngọc làm sao có thể để hắn ung dung một bên chữa thương?
Ngay lập tức, bên trong cảm tri của Hồn Diễm, thân ảnh hắn biến mất, khi xuất hiện đã tại trước mặt Hồn Diễm đồng thời tung ra một quyền.
Một quyền này vận dụng cách tụ lực của Tsunade hay thường gọi là quái lực quyền, tất nhiên so với Thôn thiên chưởng thì uy lực kém không phải là ít, nhưng ưu điểm chính là tốc độ ra đòn nhanh cộng thêm ít tiêu hao.
Hồn Diễm đồng dạng tay phải hóa thành một cái âm sâm bạch cốt trảo, hướng ngực vị trí trái tim của Lý Thiên Ngọc vồ tới, đấu pháp của Hồn Diễm dường như muốn lấy mạng đổi mạng, hắn tính toàn rằng Lý Thiên Ngọc nếu muốn bảo toàn bản thân chắc chắn phải rút về hoặc né tránh, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ bộc lộ điểm yếu.
Có điều, Hồn Diễm tính sai, hắn nghĩ không ra đó là Lý Thiên Ngọc làm sao có thể không biết được bàn tính của hắn đây?
Một quyền của hắn không nhưng tốc độ không giảm, trái lại còn tăng lên kèm theo lôi điện lập lòe đột nhiên bộc phát ra bên ngoài.
Hồn Diễm con ngươi co rút như đầu kim…