Sau khi bị một đám hội viên vây quanh ân cần hỏi thăm, vất vả lắm mới thoát ra được, Lý Thiên Ngọc tiến tới quầy bar hướng Mirajane nói:
“Mira, không tính đi tham thú một chút thế giới khác phong cảnh sao? Mà, cho anh tới một cốc bia lạnh đi!”
Chà lau trên tay chiếc cốc, Mira nghe hắn hỏi như vậy, mỉm cười nói:
“Em thấy như vậy rất ổn, anh cũng biết em thích sinh hoạt cùng với hội mà…”
Sau đó, Mira vươn tay cầm lấy một chiếc cốc vại trên ngăn đựng cốc, từ bên trong thùng bia rót lấy đưa tới nói:
“Của anh đây!”
“Cảm ơn em!”
Cầm lấy cốc bia, Lý Thiên Ngọc nhấp một ngụm dài, bia lạnh xuống cổ cảm giác thực sự rất tuyệt vời, thế nhưng hắn cũng không có tâm trạng để ý tới, mà âm thầm quan sát thái độ Lý Mạc Sầu.
Hai người Lý Mạc Sầu cùng Tiểu Long Nữ từ lúc hắn tiến vào đã phát hiện ra, thế nhưng trái lại cũng không có chủ động bắt chuyện với hắn, còn coi hắn như không khí không thèm quan tâm.
Lý Thiên Ngọc có cảm giác bản thân đi tìm Tiểu Long Nữ khuyên nhủ Lý Mạc Sầu chính là tự vác đá kê chân mình, nhìn các nàng thái độ như thể cùng chung mối thù làm hắn một trận buồn bực, có điều hắn không biết rằng khi hắn quay đi thời điểm, cả hai người khóe miệng đồng thời câu lên một đường cung không dễ phát hiện.
Thực chất thì Lý Mạc Sầu những ngày gần đây có Erza, Lucy các nàng tính tình phóng khoáng tiếp xúc, đối với nữ nhi rụt rè cũng đã không còn chút nào.
Khi nàng nghe được lần đầu tiên của Brandish với Lý Thiên Ngọc còn là trong lúc Brandish ngủ không biết trời đất là gì, đến sáng hôm sau tỉnh lại thấy nơi tư mật ê ẩm đau mới phát hiện đã trở thành nữ nhân chân chính, điều này để cho Lý Mạc Sầu triệt để im lẳng không còn từ ngữ nào để nói.
Kế tiếp khi hỏi Layla thì nàng mới biết được hóa ra Layla chính là mẹ của Lucy, khi biết được Lý Thiên Ngọc vậy mà mẹ con đều chén sạch, nàng mới giật nẩy cả mình, nàng thầm nghĩ trên đời có chuyện như vậy thật sao? Chỉ là để nàng tam quan triệt để phá hủy là lúc nàng biết được tôn mẫu nữ ba người Lý Thu Thủy, Lý Thanh La, Vương Ngữ Yên cùng nhau phục thị Lý Thiên Ngọc, Lý Mạc Sầu xin thề, nàng không thể đây là lần đầu tiên nàng nghe được chuyện hoang đường như vậy.
Có điều sau một quãng thời gian tương đối lâu dài được các nàng bên tai thổi gió, nàng trong vô thức dần dần chấp nhận cái thuyết pháp vô lý như vậy, nàng cũng không có tranh cãi cùng bọn họ việc này đúng hay sai mà nguyên nhân đơn giản là nàng chỉ có một cái mồm, làm sao đấu lại n+1 cái mồm khác đây?
Lý Mạc Sầu cũng không biết rằng đây chính là Tiểu Long Nữ cùng Hoàng Dung kế sách, muốn thông qua chúng tỷ muội đầu độc nhận thức của nàng.
Dần dần nàng đối với việc mình bị Lý Thiên Ngọc cưỡng gian cũng bị làm nhạt đi nhiều lắm, cũng không có oán hận sâu như trước kia, bởi vì nghĩ mà xem, đến Lý Thu Thủy các nàng còn có thể ba đời cộng sàng phục thị, Brandish thất trinh lúc nào còn chẳng biết, như vậy nàng bị cường đẩy nghĩ đi nghĩ lại cũng không coi vào đâu.
Có điều tuy hiện tại nàng đối với việc trinh tiết bản thân không còn quá coi trọng nhiều, nhưng không có nghĩa nàng chấp nhận trở thành người đàn bà của hắn, mà Tiểu Long Nữ cùng Hoàng Dung hai nữ cũng hiểu được điều đó, cho nên chỉ đành chơi mài nước.
Mà để làm được như vậy cách ngắn nhất vậy thì là đứng cùng trận doanh với Lý Mạc Sầu, tạo cho nàng cảm giác mình không có lẻ loi đơn độc, lấy hai người các nàng bắc một cây cầu để cho Lý Mạc Sầu lấy đó mà hòa nhập sâu hơn vào đám tỷ muội xung quanh.
Có lẽ không chịu được hai người Lý Mạc Sầu cùng Tiểu Long Nữ thái độ lạnh nhạt, hắn đành mặt dày mày dạn, xoay người qua, rất đột ngột ôm lấy hai người vào lòng.
“Ngươi…ngươi làm gì?” Lý Mạc Sầu đột nhiên bị một vòng tay vững chãi ấm áp ôm vào trong ngực, hoảng hốt nói.
Nàng đáng lý ra nàng phải dãy dụa phản kháng không muốn tựa vào bên trong lồng ngực của hắn mới đúng, nhưng không, nàng không có làm điều thừa thãi, bởi vì khi còn có võ công trong người, nàng còn không thể phản kháng huống chi bây giờ chỉ là một nữ tử bình thường.
Nói đến đây nguyên nhân cũng là ở hai người Tiểu Long Nữ cùng Hoàng Dung thương lượng qua kết quả, mặc dù Lý Thiên Ngọc nói Tiểu Long Nữ dạy cho Lý Mạc Sầu tu tập Hỗn Nguyên Thôn Khí Công, nhưng Hoàng Dung lại nghĩ chưa giúp cho Lý Mạc Sầu giải khái khúc mắc thì chưa nên để cho nàng tu tập công pháp cho thỏa đáng.
Tiểu Long Nữ lúc này không có lên tiếng, nàng biết được lúc này Lý Thiên Ngọc muốn ra tay thu phục triệt để Lý Mạc Sầu sư tỷ, cho nên nàng không có làm điều thừa thãi.
“Mạc Sầu, nàng còn giận ta sao?” Lý Thiên Ngọc ôn nhu nói.
Nghe thấy hắn ôn nhu như vậy, Lý Mạc Sầu không hiểu sao tâm có chút mềm, có điều nàng mặt ngoài vẫn ngạo kiều ngoảnh đầu đi đồng thời nói:
“Không dám, tiểu nữ chỉ là một hạng nữ nhi võ công tẫn phế, chân yếu tay mềm, làm sao dám giận Lý công tử!”
Thấy Lý Mạc Sầu vậy mà chơi Tsundere tính cách, hắn trong lòng thầm buồn cười, thế nhưng vẫn nhẹ nhàng chân thành nói:
“Mạc Sầu, có thể tha thứ cho ta được không? Tình cảnh khi đó quả thật ta có chút không kiềm chế được xung động, nàng cũng biết ta dù sao cũng là nam nhân, thấy một nữ nhân tuyệt mỹ như nàng đặt ở trước mắt, bảo làm sao ta có thể không động lòng cho được đây?”
Không nói còn đỡ, đằng này khi hắn nhắc tới việc này Lý Mạc Sầu lại có chút nổi khùng, cười lạnh lùng nói:
“Ha hả, ngươi động tâm!? Chỉ vì ngươi động tâm mà có thể tùy ý đối với ta làm điều như vậy sao? Ngươi không cảm thấy ngươi quá vô sỉ à?”
Lý Thiên Ngọc mang lấy một chút trầm mặc, sau đó khẽ thở dài, hắn nói:
“Phải, là ta không đúng, tất cả là ta sai, từ lúc nhìn thấy nàng lần đầu tiên, ta trong thâm tâm chỉ có một luồng suy nghĩ đó là muốn nàng trở thành người đàn bà của ta, mà ta biết rằng trước đó nàng vẫn còn lưu luyến Lục Triển Nguyên tên kia, trong lòng ta không kìm được dâng lên nộ hỏa, một luồng cảm giác không cam lòng…vì cái gì một tên thư sinh nhu nhược có chút miệng lưỡi có thể lừa dối nàng một thiếu nữ ngây thơ không hiểu đối nhân xử thế nhớ mãi không quên…vì cái gì nàng trong hồ làm chuyện đó lại nghĩ tới hắn mà không phải ta…!!!”
Nói đến đây, hắn giọng điệu trầm thấp, ngay cả hai người Lý Mạc Sầu cùng Tiểu Long Nữ cũng cảm thấy trên người hắn một luồng ý vị không cam lòng cùng giận dữ.
Quả thật lúc này đây Lý Thiên Ngọc hoàn toàn là tình cảm chân thành không giả bộ chút nào, nếu bây giờ mà có cơ hội để Lục Triển Nguyên tên kia đứng trước mặt hắn, Lý Thiên Ngọc chắc chắn sẽ băm nát tên này thành thức ăn cho chó mới có thể khiến hắn nuốt trôi khẩu khí này.
Lý Mạc Sầu lúc này có phần im lặng, không biết nên nói điều gì, Tiểu Long Nữ rất thức thời lên tiếng:
“Sư tỷ, là Lục Triển Nguyên phụ ngươi tìm hạnh phúc mới, để mặc ngươi âm thầm đau khổ, ngươi làm gì phải lưu luyến kẻ vô tình đó, Thiên Ngọc hắn tuy cách làm không đúng, thế nhưng hắn trong lòng có ngươi, sư tỷ chuyện đã như vậy, không thể vãn hồi…”
“Thiên Ngọc hắn tuy có hoa tâm, thế nhưng sư tỷ thời gian qua ở đây đã bao giờ thấy các tỷ muội và cả ta bên trong chỉ vì điều này mà oán trách gì hắn hay chưa? Hoàn toàn không có, bởi chúng ta đều hiểu, Thiên Ngọc thực sự yêu thương chúng ta a!”
Lý Thiên Ngọc âm thầm cho Tiểu Long Nữ giơ ngón cái, bàn tay cũng lén lút dưới tầm mắt của Lý Mạc Sầu leo lên kiều đồn mượt mà của Tiểu Long Nữ khẽ vuốt ve nắn bóp, để cho Tiểu Long Nữ kiều nhan hai má như thoa son, đỏ mặt quăng cho hắn một cái bạch nhãn, lại liếc một bên Lý Mạc Sầu đang trầm mặc, thầm nói với hắn rằng sư tỷ của nàng còn đang sờ sờ ở nơi này, đừng có mà chộn rộn, Lý Thiên Ngọc đương nhiên hiểu được, cho nên đành phải cười khan không tiếp tục loạn động.
Hồi lâu không thấy Lý Mạc Sầu vẫn trầm mặc như vậy, tuy thông qua hệ thống tra xét hảo cảm độ cho thấy nàng hảo cảm đang chậm rãi tăng lên, tuy còn chưa được đến 20% nhưng vậy cũng đầy đủ, có nghĩa là câu nói vừa rồi có tác dụng, có điều muốn nàng triệt để quy tâm, hắn còn cần dùng đến biện pháp mạnh.
Theo một tiếng “Vụt!” vang lên, Tiểu Long Nữ, Lý Thiên Ngọc còn có Lý Mạc Sầu đã từ bên trong công hội biến mất, lúc xuất hiện đã tại bên trong một căn phòng đặt lấy chính giữa một chiếc giường rất lớn.
Tiểu Long Nữ thấy bản thân xuất hiện ở chỗ này, lại nhìn lấy chiếc giường kia, làm gì còn không biết Lý Thiên Ngọc ý đồ, đây chính là muốn thông qua thân thể tiến tới chính phục tâm hồn sư tỷ của nàng đây mà.
Lý Mạc Sầu lúc này cũng đã thoát ra khỏi trạng thái tự hỏi, đột nhiên phát hiện bản thân ở trong một căn phòng xa lạ, thấy Lý Thiên Ngọc ôm ngang lấy nàng tiến về phía chiếc giường lớn, nàng liền hoảng rồi:
“Ngươi…ngươi muốn làm gì…”
Đặt Lý Mạc Sầu nằm xuống giường, Lý Thiên Ngọc ngay sau đó đè lên người nàng, Lý Mạc Sầu không khỏi bản năng lấy hai tay chống lấy lồng ngực của hắn cùng hai tòa thánh nữ phong của nàng tiếp xúc với nhau, mũi đối mũi, mặt hắn cách mặt của nàng chỉ vài centimet, hắn nói:
“Mạc Sầu, không bằng hôm nay để ta giúp nàng nhớ lại sự vui sướng khi trước!”
“Không nên…”
Không để Lý Mạc Sầu nói hết lời, hắn cúi xuống ngậm lấy đôi môi non mịn của nàng, chậm rãi nhấm nháp.
Lý Mạc Sầu tâm trí như ngũ lôi oanh đỉnh, hai mắt trợn to, tình cảnh này làm nàng không khỏi nhớ đến lần đầu hắn cùng nàng gặp nhau, đó không phải là sự khuất nhục khi bị hắn mạnh bạo đoạt đi trinh tiết, mà là sự quen thuộc của hai con người đã trải qua một lần kết hợp, cảm giác đó rất đặc biệt.
Lại nghĩ đến lời của sư muội lúc trước, nàng chậm rãi nhắm lại đôi mắt…