Tôn lão từ bỏ việc từ trong miệng Lý Thiên Ngọc trực tiếp hỏi ra Thiên giai đấu kỹ cùng ẩn nặc khí tức công pháp, có điều hắn cũng không dễ dàng bỏ qua cơ hội gia tăng thực lực, chỉ là hắn dùng một cách khác mà thôi.
Chính là sau khi đánh nổ nhục thân của Lý Thiên Ngọc, sau đó bắt được linh hồn của Lý Thiên Ngọc vào tay, hắn hoàn toàn có đầy đủ phương pháp dằn vặt linh hồn Lý Thiên Ngọc buộc Lý Thiên Ngọc phải nói ra, cuối cùng khi công pháp đấu kỹ vào tay, hắn sẽ đem linh hồn Lý Thiên Ngọc luyện thành hồn nô, vĩnh kiếp làm nô lệ chịu hắn sai phái, chỉ có như vậy hắn mới có thể hả được cơn giận này.
“Tiểu súc sinh, muốn chết!” Nói xong, Tôn lão toàn thân khí tức như sóng biển cuồn cuộn phóng thích, lại một đạo trảo ảnh cự đại hướng Lý Thiên Ngọc vỗ xuống, lần này hắn đã vận dụng toàn bộ đấu khí.
Lý Thiên Ngọc thì cười lạnh, sau đó nâng tu vi lên từ đấu tông bát tinh, tức ba thành công lực lên năm thành, trực tiếp vọt lên đấu tôn lục tinh, một thức thôn thiên chưởng bổ ra.
“Ngang….rống….!!!”
Một đạo xích hồng chưởng ảnh khổng lồ, khí thế vượt mây, đi kèm vô số hoàng kim long ảnh quấn quanh hướng một đạo hắc trảo kia đụng vào.
Đột nhiên cảm nhận khí thế Lý Thiên Ngọc biến đổi trở nên cường hãn vô cùng để Tôn lão con ngươi thít chặt như đầu kim, trái tim “Bịch bịch!” nhảy vang dữ dội, tâm thần hoảng sợ.
“Oanh!!!”
Hai loại công kích, một âm u lạnh lẽo, một cương dương nóng bỏng cuối cùng cũng va chạm, phát ra một tiếng nổ mà cho dù cách xa mấy trăm dặm cũng có thể nghe thấy, tiếng nổ kinh thiên khiến bên dưới Ô thản thành một đám dân chúng, dong binh thực lực thấp màng nhĩ như bị chọc thủng, người nào người nấy hai tai đều lưu lại một hàng huyết tuyến.
Một số bình dân không có tu vi còn xui xẻo hơn, ngay tại chỗ bị dư ba cùng sóng âm chấn đến thất khiếu đổ máu, chết oan chết uổng.
Lý Thiên Ngọc thực chất còn muốn chơi đùa cùng với tên đấu tôn kia một thoáng, có điều khi nghe thấy lão già này dám mắng mình một câu “Tiểu súc sinh!”, hắn đã vứt bỏ tâm lý mèo vờn chuột, lão già này chửi hắn là “tiểu súc sinh!” khác nào chửi luôn cha mẹ hắn là “súc sinh!” cho nên hắn quyết định phải đem lão già này đánh cho hồn phi phách tán.
Lý Thiên Ngọc cũng tự nhận hắn đếch phải quân tử hay tiểu nhân, bản thân hắn cũng chẳng cần ai tới phán xét mình đúng hay sai, đơn giản là tùy tâm tùy tính, hắn muốn giết người, đôi khi cần lý do chính đáng, hoặc hắn bình thường không giết người vô tội, thế nhưng một khi hắn đã đụng tới người thân của hắn, vậy thì không cần biết đúng hay sai, cho dù giết thì làm sao? Ai bảo hắn mạnh hơn đối phương, nhỏ yếu chính là có tội.
Cũng thật buồn cười, khi Lý Thiên Ngọc tên này chửi người thì hắn chẳng cảm thấy đó là không được, ngược lại trong lòng còn có chút sảng khoái, thế nhưng nếu có người can đảm mắng hắn một câu, lại còn là một câu hai nghĩa, như vậy chắc chắn tên này sẽ ngay lập tức trả thù, có thể nói là rất bá đạo hay chính xác thì là ngang ngược.
…
Chưởng ấn phá tan trảo ảnh, khắc vào ngực tôn lão, toàn bộ xương ngực hắn như miếng đậu phụ bị đánh lõm xuống.
“Phốc…Phụt!” Không kìm được, Tôn lão miệng phun huyết vụ, bên trong đan xen lấy nội tạng mảnh nhỏ bị chấn nát, hắc vụ xung quanh cũng bị đánh thành toán loạn.
Hắc vụ biến mất để lộ ra một lão già mái tóc hoa râm, mặt như mặt chuột, hai mắt ti hí nhỏ như hai hạt đậu mè, mũi ưng, môi mỏng, nhìn qua trông cực kỳ hèn mọn.
Thực chất, nếu Lý Thiên Ngọc không tăng lên lực lượng, vẫn giữ nguyên thực lực tầm ba thành công lực thì hắn vẫn có thể thắng được lão già này, chỉ cần phối hợp Thôn thiên chưởng cùng Kinh lôi truy tinh bộ đánh du kích, chắc chắn hắn có thể đem vị đấu tôn này mài chết, thế nhưng ai bảo tên kia không biết điều giữ mồm sạch sẽ để hắn cay mũi đâu này!?
Thế nên, muốn trách thì chỉ trách lão già này miệng thối mà thôi, nào có thể trách hắn chứ!?
Thấy lão già này trọng thương, Lý Thiên Ngọc làm sao có thể bỏ qua cơ hội đánh chó xuống nước, vận lên Kinh lôi truy tinh bộ, gót chân gia trì lôi thuộc tính pháp tắc lực, từ trên cao bổ xuống một cước nhắm ngay thiên linh cái của hắn.
Nếu không có gì xảy ra, chắc chắn một cước của hắn đủ để khiến vị đấu tôn này đầu óc vỡ toang, hồn quy địa phủ, chỉ là không nghĩ tới vậy mà giữa đường thật xuất hiện Trình Giảo Kim.
Chỉ thấy vị đấu tôn này hai mắt đỏ tươi tràn đầy oán độc ý niệm, gắt gao trừng lấy hắn, sau đó nén lại đau đớn trên ngực, từ trong giới chỉ lôi ra một tấm ngọc phù vận sức bóp nát:
“Âm Dương nhị lão, mau cứu ta!!!”
Ngay sau đó, trên bầu trời, một đôi bàn tay cực kỳ to lớn, hắc bạch rõ ràng xé rách hư không thò ra vươn về phía hắn và lão già này.
Lý Thiên Ngọc có chút giật mình, bởi vì hắn chắc chắn rằng hai người gọi là Âm Dương nhị lão có tu vi bán thánh, còn bán thánh mấy chuyển, hắn cũng không rõ ràng lắm.
Hai bàn tay đen trắng một cái duỗi về phía Lý Thiên Ngọc muốn ngăn cản hắn hạ sát thủ, cái còn lại duỗi về phía lão già kia, đương nhiên là muốn bảo vệ vị này tôn lão.
Trong lòng cười lạnh, hắn sau đó không những một cước này tốc độ không có giảm xuống trái lại càng nhanh hơn.
“Không…!!!” Vị tôn lão này gắt gao khóa lấy một cước đang dần biến thành to lớn phản chiếu bên trong con ngươi của mình, tuyệt vọng hô lên.
“Khốn kiếp, dừng tay….!!!”
“Ngươi dám!!!”
Hai bàn tay tốc độ đột nhiên tăng lên, trong đó một cái vỗ về phía đầu của hắn, mặc dù hắn thân thể cường độ kiên cố cực, thế nhưng một chưởng này vỗ xuống cũng sẽ cảm thấy đau đơn, mà hắn thì không việc gì phải chịu tội.
“Ngu ngốc!” Thầm chửi một tiếng, Lý Thiên Ngọc vận lên Kinh lôi truy tinh bộ né tránh, thân hình lách qua, một cước khóa chặt lấy thiên linh cái của vị tôn lão kia hạ xuống.
“Phanh!!!”
Vị tôn lão này của hồn điện cuối cùng cũng không tránh khỏi kết cục vỡ đầu nát óc mà chết, hơn nữa do một cước vừa rồi hắn phụ gia thêm Lôi đình chi lực, cho nên linh hồn của vị đấu tôn này cũng theo đó triệt để xóa bỏ, chính thức đúng với câu nói “Hồn phi phách tán!”
“Phịch!” Thân thể không đầu từ trên không rơi xuống mặt đất nổi lên một tầng bụi mù không nhỏ, thế nhưng so với cơn thịnh nộ trong lòng của hai người được gọi là Âm Dương nhị lão này không đáng vào đâu.
Hai cái hắc bạch đại thủ sau khi thấy tôn lão vẫn lạc, đột nhiên thu vào bên trong khe nứt đen kịt, không có truy kích, chỉ là một giọng nói âm u lạnh lẽo cực độ từ bên trong truyền ra như thể tới từ cửu u địa ngục để người khác nghe thấy cảm giác toàn thân băng hàn.
“Tốt, tốt, thực sự rất tốt! Thật lớn cẩu đảm, nếu không phải hai người lão phu không tiện ra tay, làm gì có chuyện để nhãi ranh như ngươi có cơ hội nhảy nhót, có điều, khuyên ngươi một câu, cả đời trốn đi, đừng để hồn điện gặp được, nếu không, chúng ta hồn điện chắc chắn phải đem ngươi luyện hồn chịu đựng vạn năm thống khổ cùng dằn vặt cho tới khi ngươi linh hồn triệt để biến mất mới thôi!”
Lý Thiên Ngọc hừ lạnh nói:
“Chỉ hai tên bán thánh mà dám cuồng vọng, xem ra các ngươi chán sống rồi, cũng được, đằng nào quan hệ giữa bản tọa với đám hồn điện các ngươi cũng đã là không chết không thôi, có làm thịt thêm hai con chó già thì cũng không tồi tệ hơn bao nhiêu!”
Nói xong, khí thế trên người hắn nháy mắt tăng lên đến Nhị tinh đấu thánh, tám thành thực lực toàn diện bùng nổ, ngón tay bỗng nhiên trở nên đen kịt, như muốn thôn phệ toàn bộ ánh sáng xung quanh đối với vết nứt trong hư không điểm liền hai chỉ.
“Đại thiên tịch diệt chỉ, chết cho bản tọa!!!”
Hai đạo hắc quang so với lỗ đen còn muốn đen tối hơn một phần, tốc độ vạch phá hư không đâm vào trong hắc động.
“Cái gì!!! Đây là…”
“KHÔNG! Làm sao có thể…!!!”
Hai âm thanh bất đồng từ bên trong vang lên, một cái thì kinh ngạc, một cái hoảng sợ chí cực, cuối cùng chuyển biến thành im bặt, sau đó rất nhanh vết nứt trên bầu trời liền khép kín, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Đại thiên tịch diệt chỉ, hủy diệt pháp tắc chi lực ngay khi chạm tới liền khiến cho hai vị bán thánh cường giả hoàn toàn không thể chống lại, lực lượng đánh ra bị phân giải rơi mất, tiếp đó là đến thân thể cùng linh hồn, có thể nói là giết người trong vô hình, cực kỳ đáng sợ.
Không thèm để ý tới hai tên “người chết”, Lý Thiên Ngọc lực lượng tràn ra nắm lấy linh hồn của Vụ hộ pháp thần sắc ngốc trệ, trợn mắt há hốc mồm, chết máy lơ lửng ở một bên.
Vụ hộ pháp trong lòng như phiên giang đảo hải, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, bởi hai chỉ vừa rồi quá mức kinh khủng để hắn đầu óc như tương hồ đặc sệt, khí tức tuy không chút nào toát ra bên ngoài nhưng lại khiến người ta cảm thấy gan mật muốn nứt, cho nên khi bị Lý Thiên Ngọc nắm lấy, hắn hoàn toàn quên mất cái gì gọi là phản kháng.
Hệ thống lúc này cũng ngay lập tức phát ra thông báo:
“Đinh! Giết chết hồn điện thất tinh đấu tôn cường giả x1, kinh nghiệm gia tăng 1,7%, hối đoái điểm gia tăng 58.345.756 điểm”.
“Đinh! Giết chết hồn điện nhất chuyển bán thánh cường giả x2, kinh nghiệm gia tăng 4,2%, hối đoái điểm gia tăng 132.354.772 điểm”.
Cảm nhận năng lượng bên trong cơ thể chỉ còn khoảng ba thành chưa tới, Lý Thiên Ngọc nhanh chóng nuôt vào mấy hạt tứ, ngũ phẩm đan dược phục hổi đấu khí, vận chuyển công pháp hấp thu dược lực, lại lôi ra mấy bình mana uống hết, cảm nhận thân thể năng lượng đã ổn thỏa phục hồi tám thành, hắn mới khẽ thở ra một hơi, có trời mới biết liệu hồn tộc tiếp theo có phái ra đấu thánh hay không, cho nên hắn phải nắm chặt thời gian phục hồi.
Hắn cũng âm thầm tự nhắc nhở bản thân trừ khi lâm vào tình trạng nguy hiểm mới có thể sử dụng Đại thiên tịch diệt chỉ, chứ không khi ở bên trong tình huống bị quần ẩu, địch nhân chưa chết hắn cũng không còn sức mà đánh trả, chỉ có nước mặc người chém giết.