Hiểu Linh, Tiểu Đông, và Tiểu Nhã rời khỏi Phúc Lạc lâu, tiến thẳng tới quầy vải.
Cửa hàng này ngay cạnh cửa hàng đồ thêu lần trước Tiểu Đông bán đồ. Vừa đi vào, bà chủ quán đã rất niềm nở:
- Khách quan muốn mua gì ạ?
Hiểu Linh nhìn quanh một chút, rồi hỏi:
- Bà chủ, ta muốn chọn loại mỏng, thấm nước tốt đủ may một chiếc áo hoặc quần đi. Và một loại vài dầy, bí, ít thấm nước, loại đó chừng 5 thước. Còn có…
Hiểu Linh nhìn quanh một chút, cũng không biết chọn gì tiếp, đành quay sang Tiểu Đông:
- Ngươi chọn thêm vải, may cho bản thân, nhạc phụ, Tiểu Hàn, Lập Hạ, mỗi người một bộ quần áo mới đi. Quần áo của mọi người trong nhà cũng cũ lắm rồi.
Tiểu Đông lắp bắp:
- Thê… thê chủ… như… như vậy…. sẽ rất tốn kém. Nam nhân chúng ta cũng không cần ra ngoài làm gì. Chỉ.. chỉ cần thê chủ trang phục tươm tất là được rồi.
Hiểu Linh phẩy tay, quay sang nói với bà chủ quán:
- Bà chủ. Bà có loại vải nào chịu bền một chút, nhưng thấm mồ hôi và thoáng mát hay không?
Bà chủ quán tươi cười:
- Khách quan, đương nhiên là có a.
Vừa nói, bà chủ đon đả cầm một xấp vải bông sáng màu đưa lên:
- Đây là vải bông được dệt đầu năm nay, bông mới thu hoạch đảm bảo mềm mịn và thấm hút tốt nha. Đường vải cũng dầy dặn, vừa vặn hợp ý của khách quan. Giá cả có hơi cao một chút một đồng một thước dài, khổ ngang là một thước 6. Nhưng nếu khách quan mua nhiều, bổn tiệm liền giảm cho ngài còn tám hào rưỡi một thước. Khách quan thấy sao?
Hiểu Linh sờ qua lớp vải. So với vải dệt hiện đại đương nhiên là kém xa, nhưng so với những quần áo trong nhà hiện nay thì thực sự đã là rất tốt rồi. Hiểu Linh đưa qua cho Tiểu Đông:
- Ngươi xem loại vải này như thế nào?
Tiểu Đông sờ cây vải, ánh mắt có chút sáng lên, nhưng ngay sau đó là tiếc nuối và do dự. Hiểu Linh nhìn vậy không hiểu, hỏi:
- Là vải không đủ tốt sao?
Tiểu Đông cúi đầu, lắc nhẹ:
- Thê chủ. Không phải. Chất vải rất tốt. Chỉ là… chỉ là nếu để may quần áo, thực sự quá đắt. Này… vẫn là thôi đi.
Hiểu Linh mỉm cười nhẹ, quay qua nhìn mấy xấp vải cùng loại lựa màu rồi nói với chủ quán:
- Bà chủ, lấy cho ta đủ để may một bộ quần áo các màu: xanh lam, cam nhạt, vàng tươi và xanh lam thẫm. Tính xem dùm ta luôn hết bao nhiêu, cảm ơn.
Tiểu Đông không thể ngờ, ngước nhìn Hiểu Linh:
- Thê… thê chủ… ngài… ngài thực mua nhiều như vậy. Ta… ta…
Không để Tiểu Đông nói tiếp, Hiểu Linh ngắt lời:
- Số vải kia. Màu lam thẫm may cho nhạc phụ, xanh lam may cho Lập Hạ, vàng tươi may cho Tiểu Hàn còn màu cam nhạt thì may cho chính ngươi một bộ đi. Ta thấy quần áo mọi người đã lâu không có đồ mới rồi.
Tiểu Đông vừa cảm động, vừa quẫn bách vì thê chủ một lúc mua nhiều vải may quần áo như vậy cho bọn hắn mà không hề nhắc đến may đồ cho bản thân. Hắn ngập ngừng đề nghị:
- Thê chủ… hay… hay để màu cam nhạt may cho ngài một bộ đi. Ta… ta không cần.
- Ngươi không thích màu đó sao? Hay để ta đổi? Còn không cần may cho ta. Trong tủ ta còn mấy bộ còn mới. Không cần thiết. Nếu ngươi không thích màu đó, để ta kêu chủ quán đổi luôn.
Hiểu Linh vừa nói vừa dợm bước đi vào trong thông báo cho chủ quán. Tiểu Đông hốt hoảng giữ lại tay nàng:
- Thê… thê chủ. Không phải. Ta rất thích màu đó. Chỉ là… chỉ là ta nghĩ may cho thê chủ mà thôi. Không hề có ý khác.
Hiểu Linh nghe vậy cũng thôi, thuận tay vỗ vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Đông chấn an hắn. Chờ chủ quán đi ra. Vừa lúc thấy Tiểu Nhã ngó trái, ngó phải liền hỏi:
- Quên không hỏi Tiểu Nhã. Ngươi và công tử nhà ngươi muốn mua về may thêm đồ hay không? Ở đây chỉ có đồ bình dân, nếu cần, ta dẫn ngươi qua chỗ khác mua.
Tiểu Nhã lắc đầu:
- Đa tạ Phạm cô nương quan tâm. Nhưng ta phải về hỏi lại công tử đã, không thể tự tiện mua được.
Hiểu Linh gật đầu. Trong chốc lát, bà chủ quán đã đi ra với bọc vải trên tay. Tiểu Đông biết ý đón lấy số vải đó, kiểm tra lại một chút xem có đúng loại không. Bà chủ cười cười, nói:
- Tổng của quý khách vải để may 4 bộ quần áo. Vị chi hết 8 thước tám vải.
Của quý khách hết 7 đồng bốn hào và 8 xu. Cộng thêm hai loai vải kia, giá sáu hào rưỡi một mét là hết ba đồng chín hào và sáu xu . Tổng cộng của quý khách hết mươi một đồng bốn hào và 4 xu. Ta lấy chẵn mười một đồng bốn hào.
Hiểu Linh lấy tiền trả cho chủ quán. Chợt nhìn đến một góc bông liền quay sang hỏi Tiểu Đông:
- Nhà ta còn chút bông nào không?
- Thê chủ cần bông? Nhà chỉ còn chừng vài lạng mà thôi. Không biết có đủ cho ngài không?
Tiểu Đông đáp lại. Hiểu Linh nghĩ nghĩ, đáp:
- Ta chỉ cần lượng bông đủ để may một cái gối là được rồi. Nhà đủ không.?
Tiểu Đông hơi ngạc nhiên hỏi lại:
- Ngài muốn làm gối bằng bông. Vậy thì hẳn là đủ. Ta về sẽ làm cho ngài.
Hiểu Linh cười cười, cũng không nói gì, cáo biệt chủ quán vải đi qua cửa hàng thêu để Tiểu Đông bán chút đồ. Cô vẫn là đứng ngoài chờ như lần trước. Với số tiền 10 lượng Trần Vân Sương đưa, cô có thừa đủ tiền tài để làm điều mình thích. Cứ một trăm đồng ở đây sẽ đổi được một lượng bạc. Tính tính cô có một nghìn đồng. Nếu là với người giàu có, số đó chẳng là gì. Nhưng với người nghèo như cô. Thực sự là ngủ mơ cũng phải cười tỉnh.