Rung Động

Chương 4-2




Khoảng cách giữa hai người dường như lặng lẽ kéo gần lại một ít...

Cũng có thể cô nghĩ nhiều thôi...

- Bé Ngoan.

Quảng Lăng Chỉ Tức đột nhiên mở miệng.

Một giây sau Cảnh Trừng mới phản ứng lại là đang gọi mình, cô vội đáp lại:

- Dạ?

- Mộ Dung làm việc khá bồng bột, đừng so đo với cô ấy.

- À vâng, không có gì đâu ạ.

- Lần này coi như cô ấy nợ em một lần, về sau em có thể tùy ý ra vào lãnh địa của bang Túy Không Hầu.

Cảnh Trừng cười cười:

- Thật sự là không có sao mà, không cần phải như vậy đâu ạ.

Tự dưng bị treo thưởng, nếu là ngày thường thì Cảnh Trừng chắc chắn sẽ không làm bánh bèo mà bấm bụng chịu đựng làm gì. Nhưng ở trước mặt thần tượng, cô chỉ có thể tốt tính vô điều kiện...

Chuyện nào ra chuyện nấy, dù ai đúng ai sai, tóm lại Nhạn tổng cao nhất...

Nhiệm vụ tiêu trừ oán niệm khá là phức tạp, Quảng Lăng Chỉ Tức liên tục chạy mấy bản đồ, NPC giao nhận nhiệm vụ toàn trốn ở nơi hẻo lánh, người chưa từng làm rất dễ choáng váng đầu óc.

Quảng Lăng Chỉ Tức quen cửa quen nẻo, tiến triển thuận lợi, nhưng vào lúc này...

Máy vi tính bỗng bắn ra một khung cửa sổ sáng chói.

"Xin chào Tất Lưới Đen! Món hàng quần lót nam Septwolves mùa hạ thông khí thấm mồ hôi gợi cảm bằng sợi bông bạn đặt đã được giao hàng vào 01-04-2016."

...

...

...

Bốn phía yên tĩnh.

Cảnh Trừng nuốt mạnh vài ngụm nước miếng.

Sau đó cô trơ mắt mà nhìn Quảng Lăng Chỉ Tức cực kỳ bình tĩnh di động con chuột, đóng cửa sổ lại...

Anh tiếp tục làm nhiệm vụ như thể không có chuyện gì xảy ra.

...

...

...

Quá thốn.

Cảnh Trừng tắt micro, xoay người nhìn Dương Dịch.

Cô mắng to:

- Mày làm trò gì thế!

Dương Dịch hơi luống cuống:

- Em mua quần lót...

- Mày không có chuyện làm hay sao mà đi mua quần lót?!

Dương Dịch cực kỳ vô tội:

- Em... em mua quần lót cũng sai sao?!

Cảnh Trừng lườm thằng nhóc một cái.

- Tốt nhất là cầu khẩn sư phụ mày không nhìn ra chỗ sơ hở đi!

Dương Dịch cười bồi:

- Ôi dào, sẽ không đâu, một cái quần lót có thể nhìn ra cái gì chứ.

Vừa nhớ lại màn hồi nãy là đã muốn hộc máu, Cảnh Trừng sầm mặt nói:

- Cái tên Tất Lưới Đen lại là cái quỷ gì đây?

Dương Dịch nói lí nhí:

- Em thích tất lưới mà...

Cảnh Trừng cốc mạnh vào đầu cậu ta.

- Suốt ngày không lo học.

Cô còn định răn dạy Dương Dịch, đã thấy giữa màn hình chợt xuất hiện hai nick đỏ, ngăn cản đường đi.

Khu này thuộc lãnh địa của tà phái, bị nick đỏ chặn lại rất bình thường.

Cảnh Trừng tức khắc dồn chú ý vào game. Cô mở micro nhắc nhở:

- Sư phụ, có nick đỏ.

Quảng Lăng Chỉ Tức từ tốn nói:

- Không sao.

Hai nick đỏ kia hiển nhiên không có ý định buông tha chú cừu con dâng tới miệng này, không nói hai lời lấy ra vũ khí, hùng hổ giết tới.

Quảng Lăng Chỉ Tức chạy phía trước, vừa né tránh vừa lấy trường cầm ra đánh, lưu loát gảy dây đàn.

Đối phương chiếm ưu thế về nhân số, Cảnh Trừng không yên lòng, lại hô:

- Sư phụ chạy nhanh qua trái đi, mình trốn thôi.

- Trốn không thoát.

Quảng Lăng Chỉ Tức nhẹ giọng đáp lời. Chỉ thấy vài luồng ánh bạc ngưng tụ từ đầu ngón tay mảnh khảnh của cầm sư, rồi nhanh như chớp bay ra.

Cảnh Trừng không rõ vì sao anh sẽ nói ra lời nhụt chí như vậy, lại nghe anh nói tiếp:

- Đương nhiên là đánh bại bọn họ.

Cảnh Trừng sửng sốt, rồi nhìn màn hình khẽ cười.

Hai nick đỏ kia cũng không phải dạng vừa, một người tung debuff khiến Quảng Lăng Chỉ Tức đứng im tại chỗ, một người khác tung tuyệt chiêu, hai đám lửa hừng hực thiêu đốt ở trên người Quảng Lăng Chỉ Tức.

Dính phải một chuỗi kỹ năng tổn thương như thế, Quảng Lăng Chỉ Tức phải trải qua thời gian rất lâu mới có thể thoát thân, khi hành động lại được đã thoi thóp.

Sự thực chứng minh, trang bị quá kém thì cả cao thủ cũng khó lòng xoay chuyển.

Trong lúc bầu không khí nguy cấp nhất, bên trong YY không có bất kỳ ai nói chuyện.

Quảng Lăng Chỉ Tức vội vàng đối phó kẻ địch, tiếng bàn phím không dứt.

Không nghe thấy tiếng nói của đối phương, nhưng Cảnh Trừng có thể tưởng tượng ra khuôn mặt tập trung cao độ lúc này của anh, nhất định là hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, mắt sáng như đuốc.

Thần thái nghiêm túc tập trung của Nhạn tổng, ngay ở đầu bên kia của tai nghe, cách gần như vậy...

Tim Cảnh Trừng đập nhanh, không biết là bởi vì căng thẳng hay cái gì khác.

Quảng Lăng Chỉ Tức không thể chạy quá xa, nick đỏ đuổi đến, lại chém ra một đao thương tổn cao khiến cầm sư chỉ còn một chút máu.

Lúc này, dù là một con quái cấp thấp ven đường cũng có thể đánh chết cầm sư.

Tim Cảnh Trừng như mắc kẹt ở cuống họng, không muốn, cũng không dám tin chuyện sắp phát sinh.

- Hừm.

Quảng Lăng Chỉ Tức bỗng phát một âm tiết khó hiểu, như cười khẽ, lại càng như một loại tự tin nắm mọi thứ trong lòng bàn tay. Chợt nghe anh nói:

- Thao tác của hai người này cũng không tệ lắm.

Hai nick đỏ đang đắc ý khi sắp giành thắng lợi, bỗng thấy Quảng Lăng Chỉ Tức tung ra một kỹ năng hồi phục đã chuẩn bị từ lâu, thanh máu trong nháy mắt tràn đầy.

Một màn lội ngược dòng thần kỳ.

Tuyệt chiêu của hai kẻ đối diện đã dùng hết, cũng là lúc anh phản kích.

Sau đó Quảng Lăng Chỉ Tức đã hoàn mỹ biểu diễn cho Cảnh Trừng thấy cái gì gọi là giết ngược lại thành công...

Hai nick đỏ ngã xuống đất, không nhịn được mắng: Mẹ nó! Bộ hack game à!

Còn Cảnh Trừng chỉ bởi vì một chữ "hừm" nhẹ như mây gió kia mà nhiệt huyết sôi trào, trong đầu vang lên ong ong, câu nói kế tiếp cũng lại không nghe thấy.

Chỉ có một điểm không thể phủ nhận.

Quá ngầu!

Kết thúc quyết đấu, Quảng Lăng Chỉ Tức chủ động thoát ra khỏi điều khiển từ xa.

- Oán niệm đã tiêu trừ, em nghỉ trước một chút đi, chờ Liên Hoa thức dậy thì chúng ta lại đánh PK tiếp.

Cảnh Trừng còn chưa đã nghiền, chậm chạp nói:

-... Vâng.

Thoát khỏi YY, Cảnh Trừng lập tức biến thành vẻ mặt mê trai, khua tay múa chân loạn xạ.

- A a a a, thấy không? Vừa nãy Nhạn tổng quá ngầu luôn!

Dương Dịch nghiêng nghiêng đầu, nhìn cô với ánh mắt quái dị.

Cảnh Trừng vội ho khan một tiếng, nghiêm chỉnh trở lại.

Nghỉ ngơi hồi lâu, kéo tới sau bữa cơm tối thì ba người mới lại đấu PK.

Cảnh Trừng chưa quen chơi cầm sư, rất nhiều kỹ năng chỉ tung ra bằng cảm giác, lại thêm phải tập trung trăm phần trăm tinh thần sẵn sàng đón địch.

Còn hai đồng đội của cô, một là chỉ huy trận doanh, một là thường thắng tướng quân, đánh PK như tản bộ trên sân vắng, hoàn toàn không cần thảo luận chiến thuật mà chỉ tán dóc chuyện nhà.

Liên Hoa hỏi:

- Tuần này cậu về nhà à?

Quảng Lăng Chỉ Tức:

- Ừ.

Liên Hoa:

- Huyên Huyên hạ sốt chưa?

- Còn có chút sốt nhẹ, mới vừa đi ngủ.

- Con bé hay phát sốt trở lại lắm, cậu nhớ chú ý đấy.

- Biết rồi.

- Cho tên kiếm khách kia thêm cái "trói buộc" đi.

- Đã thêm.

Chẳng được bao lâu, kiếm khách đối diện bị trọng thương.

Liên Hoa tiếp tục hỏi:

- Sao hôm nay không nghe Tiểu Dục nói chuyện vậy?

Quảng Lăng Chỉ Tức nói:

- Vừa làm món cá kho cho nó, mà nó chỉ mới ăn mấy miếng đã ra ngoài mang cho mèo hoang rồi.

Liên Hoa không nhịn được cười:

- Nhà cậu thật náo nhiệt.

Quảng Lăng Chỉ Tức cũng cười khẽ:

- Con nít nhiều đương nhiên là náo nhiệt.

Toàn bộ quá trình, Cảnh Trừng đều nghe không hiểu.

Có vẻ như hai vị nam thần trong bang này là bạn tốt ngoài đời thực. Mặc dù hiếu kỳ, nhưng cô cũng không tiện cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.

Đánh PK xong, Cảnh Trừng đột nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng.

Cô không hề biết gì về Nhạn tổng cả. Anh ấy là người ở đâu? Bao nhiêu tuổi?... Đã kết hôn chưa?

Tuy rằng không biết Huyên Huyên và Tiểu Dục trong miệng Liên Hoa là ai, nhưng từ câu nói vừa nãy có thể biết được chúng là trẻ con.

Bọn nhóc có quan hệ như thế nào với Quảng Lăng Chỉ Tức?

... Có thể là con của anh ấy chăng?

Cảnh Trừng càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Nhìn cử chỉ và lời lẽ bình thản từ trước tới nay của Nhạn tổng, hiển nhiên không phải bạn cùng trang lứa với cô. Lúc Cảnh Trừng mới bắt đầu tiếp xúc game này, anh đã tỏa sáng đồng thời cũng dần dần ẩn lui, hẳn là tuổi tác lớn hơn cô nhiều.

Một người có tư duy rành mạch, oai phong mạnh mẽ trong game, thì sự chênh lệch với hiện thực cũng sẽ không quá lớn. Người đàn ông ưu tú như vậy thì sao có thể chưa có gia đình chứ?

Cảnh Trừng không dám lại nghĩ ngợi lung tung nữa. Về vấn đề riêng tư như là đã kết hôn chưa, cô cũng không tiện hỏi thẳng chính chủ, chỉ dám lén thảo luận phân tích với Mười Bốn một chút.

- Mười Bốn, cậu nghĩ Nhạn tổng đã kết hôn chưa?

Mười Bốn nói:

- Không biết nữa, anh ấy giữ kín chuyện cuộc sống ngoài đời lắm, ngay cả anh ấy bao nhiêu tuổi tớ cũng không biết. Nhưng hình như trước đây có người nói anh ấy ở thành phố X đó.

Thành phố X? Vậy không phải là chung thành phố với mình sao?

Vì tin tức này mà hớn hở một giây, Cảnh Trừng lập tức ý thức được đó cũng không phải chuyện đáng giá vui mừng gì.

Thành phố X lớn như vậy, sau khi tốt nghiệp cô còn chưa bao giờ tình cờ gặp được bạn thời cấp ba lần nào, chớ nói chi là một người trên mạng ảo...

- Vậy cậu đoán xem anh ấy đã kết hôn hay chưa!

Cảnh Trừng hỏi tiếp.

Mười Bốn suy nghĩ vài giây, đưa ra kết luận:

- Chắc kết hôn rồi, hình như đã có con luôn nữa.

- Ồ? Tại sao?

Nhớ tới một câu chuyện vui, Mười Bốn cười nói:

- Trước đây tớ từng có một lần đánh chiến trường chung với Nhạn tổng. Buồn cười lắm. Anh ấy vừa ôm em bé vừa chỉ huy, vừa nói được mấy câu thì đứa nhỏ bắt đầu khóc inh ỏi, phải dừng lại dỗ mới được. Mọi người đều trêu là tiểu chúa công cũng muốn chỉ điểm giang sơn. Đáng yêu ghê, ha ha ha. Đó là chuyện mấy năm về trước rồi, hiện tại đứa bé kia chắc cũng đã khôn lớn.

Mười Bốn vừa nói vừa thở dài:

- Ôi đáng tiếc quá, tư liệu quý báu như vậy, sao lúc đó mình chỉ lo cười mà quên ghi âm chứ?

Cảnh Trừng càng nghe, lòng càng bồn chồn.

Mười Bốn chuyển đề tài:

- Sao tự dưng cậu hỏi cái này thế?

- À, không có gì, tớ hỏi cho biết vậy thôi.

Nếu để cho Mười Bốn biết mình trở thành đồ đệ của Nhạn tổng mà lại không kể cho cậu ấy, tình hữu nghị của cả hai chỉ sợ cũng đến hồi kết luôn.

Lúc về nhà, Dương Dịch đưa cô ra cửa.

Cảnh Trừng yên lặng mang giày cao gót. Dương Dịch quan sát sắc mặt cô chốc lát, chợt ra phát ngôn gây sốc:

- Chị Trừng Trừng, không lẽ chị thích sư phụ em à?

- Hả?

Cảnh Trừng bị lời nói của thằng nhóc làm giật mình, theo bản năng mở to hai mắt nhìn.

- Làm sao có thể?

- Không có sao? Em thấy hai người chung đụng với nhau rất vui vẻ mà.

Dương Dịch che miệng, làm vẻ mặt vô cùng khoa trương.

- Má ơi, chị sẽ không yêu ảo đấy chứ?

Cảnh Trừng tức tối cho cu cậu ăn một tát.

- Nói bậy bạ gì đó!

- Em nói bậy chỗ nào? Em cũng không bị mù, lúc chị ở chung với sư phụ em, dáng vẻ đó hệt như đang yêu vậy.

- Chị...

Cảnh Trừng nghẹn lời một hồi, nói tiếp:

- Chị chỉ là rất ngưỡng mộ anh ấy, cũng giống như cảm xúc của mày khi nhìn thấy đại thần trong Warcraft thôi.

Dương Dịch không tin.

- Chỉ có thế á?

- Đúng vậy.

Cảnh Trừng nhấn mạnh:

- Huống hồ chị với sư phụ mày không có tiếng nói chung, mỗi lần trong YY vừa lắng xuống là gượng gạo lắm luôn, không biết nói gì chỉ phải tìm chuyện để nói...

Dương Dịch cắt lời:

- Ọc! Không biết nói gì còn phải tìm chuyện để nói, như thế mà còn không gọi là thích sao?

-...

Một lời thức tỉnh người trong mộng, Cảnh Trừng nghẹn họng đến không trả lời được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.