Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi

Chương 95: Chọn Bình Thường




Huấn luyện viên Lâm tiếc nuối, thở dài một hơi: "An Lan vẫn quá mềm lòng. Thêm vài lần, cậu ta sẽ hiểu... Một phát tất trúng quan trọng như thế nào."

"Chúng ta bây giờ đi đón Lương Hạo và An Lan về."

"Không, để tôi đi đón An Lan về."

"Vậy Lương Hạo thì sao?"

Huấn luyện viên Lâm nở nụ cười: "Hắn ta là hòn đá mài dao không tệ."

"Đã hiểu."

Một đội trang bị vũ trang đầy đủ tiến vào trong rừng tìm kiếm Lương Hạo, bọn họ phát hiện thiết bị liên lạc của Lương Hạo ở trong bụi cây nhưng lại không thấy người đâu.

Tiểu đội trưởng giơ nắm tay ra hiệu cho những người ở phía sau ngừng lại, nhỏ giọng nói: "Tên kia ở gần đây thôi."

Những người khác lập tức trở nên cảnh giác.

Tên đội trưởng dẫn đầu cao giọng nói lớn: "Lương Hạo, kiểm tra lần này kết thúc rồi. Mày cùng An Lan đều chỉ có một phát đạn, An Lan bắn trúng vai mày đúng không? Mà viên đạn của mày hoàn toàn không có cơ hội dùng tới. Bởi vì vai mày bị thương, không thể nâng súng lên được nữa."

Lương Hạo vẫn không có động tĩnh gì.

Đội trưởng lại nói tiếp: "Tiểu đội của bọn tao có ba người, mà mày chỉ có một viên đạn thôi. Mày dám nói mình có thể dùng một viên đạn bắn chết cả ba bọn tao sao? Thua thì thua thôi, chả có gì mất mặt cả. Lần sau mày thắng lại thằng nhóc kia là được rồi."

Những người khác vẫn ghìm súng ở phía sau, cảnh giác động tĩnh bốn phía xung quanh.

"Ây dà, mày đừng lo, sếp không định xử lý mày đâu. Mày nghe ý của huấn luyện viên Lâm ——" Nói xong, đội trưởng bật ghi âm cuộc hội thoại vừa nãy lên, câu "Hắn ta là hòn đá mài dao không tệ" của huấn luyên viên Lâm không ngừng bị phát đi phát lại.

Lương Hạo lúc này đang trốn trong khu rừng đá, hai tay bắt đầu run rẩy, mỗi khi nghe đến câu "Đá mài dao" kia lại nghiến răng nghiến lợi.

"Lương Hạo, chúng ta đều thuộc về Eden, từ khi Eden giao cho chúng ta sinh mệnh mới, chúng ta đã nhất định phải tuân theo quy tắc của nó." Giọng nói của đội trưởng dần lạnh xuống, "Theo bọn tao quay về, mày còn có thể ăn một miếng cơm nóng, ngủ một giấc thật ngon, chờ lần kiểm tra tiếp theo thì báo thù rửa nhục. Không phải chỉ là một thắng nhóc ranh mười mấy tuổi thôi à? Chơi gian một tí... Mấy trò này đều là mấy trò chúng ta đã chơi chán hồi còn đi học, mày bị nó lừa được một lần, làm gì có chuyện lại bị lừa thêm lần nữa chứ?"

Lời nói của tên đội trưởng như kim châm, đâm vào thần kinh Lương Hạo, "Chơi gian" rồi "Trò chơi chán từ hồi còn đi học" nghe vào trong tai Lương Hạo đều như đang mỉa mai, châm chọc.

"Vậy thì mày đi chết đi." Trong mắt Lương Hạo hiện lên sát khí, hắn bóp cò súng, bắn trúng ngay tim tên đội trưởng.

Tên kia ngã xuống, những người khác lập tức đề phòng đứng vây quanh hắn ta.

Lương Hạo lộ ra một nụ cười dữ tợn: "Sao mày không nói nữa — Không phải mày nói hay lắm à? Chết rồi thì còn nói được gì nữa?"

Ai mà biết tên đội trưởng kia lại đột nhiên đứng lên.

"Sir! Không sao chứ? Tôi còn tưởng ông bị người ta bắn vỡ đầu rồi chứ!"

"Tao chết dễ như vậy hả? Đạn là từ bên kia bắn tới ——"

Tên đội trưởng kia giống như có kỳ tích xảy ra mà hoàn toàn bình an vô sự, tiếp tục dẫn người đi về phía Lương Hạo đang nấp.

Lương Hạo hoang mang, hoàn toàn không thể tin nổi vào mắt mình.

"Sao lại thế? Sao có thể như vậy được? Tao rõ ràng đã bắn trúng! Tao rõ ràng..."

Trong nháy mắt đó, Lương Hạo đột nhiên nhận ra, đạn trong súng của hắn là đạn giấy, căn bản... Căn bản không thể bắn chết người!

Nhưng đạn của An Lan lại là đạn thật!

Vết thương trên vai Lương Hạo lại càng đau nhức hơn.

Huấn luyện viên Lâm không nói giỡn, hắn chính là đá mài dao cho An Lan! Hơn nữa bọn họ còn muốn đảm bảo hòn đá mài dao là hắn không thể làm con dao kia sứt mẻ!

Chính mình giãy giụa lâu như vậy, phí hết tâm tư chứng minh giá trị của bản thân, cuối cũng vẫn bị Eden vứt bỏ!

Hắn không cam tâm! Hắn hoàn toàn không cam tâm!

Cho dù có làm thêm bao nhiêu lần kiểm tra nữa cũng vậy, hắn vẫn không thể thắng được thằng nhóc kia! Hắn biết tác phong của Eden là như thế nào, bọn họ chính là muốn hắn bỏ mạng dưới súng của An Lan.

Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần! Rồi sẽ có một ngày vì sống sót An Lan sẽ bắn chết hắn, đến lúc đó, An Lan sẽ chính thức trở thành một Lương Hạo thứ hai! Hơn nữa còn là một killer* có thể dùng để kiềm chế nhà họ Cố!

*Killer: Sát thủ, tôi để nguyên văn tiếng anh theo bản raw nha.

Đệch mợ nó —— Eden! Các người đã bất nhân thì đừng trách sao tao bất nghĩa!

Sống chết của tao chỉ có thể nằm trong tay chính tao, ai cũng đừng mơ có thể khống chế!

Lương Hạo đột nhiên xông ra ngoài, hạ gục một tên trong đội tìm kiếm.

Tuy người này mang khăn trùm đầu, nhưng chắc chắn là phụ nữ.

Lương Hạo vốn muốn cướp lấy súng trong tay đối phương, nhưng không nghĩ tới cô ta di chuyển nhanh một cách không thể ngờ, đè tay lên cằm hắn, sau đó vặn vai, eo chỉ khẽ dùng sức đã quật hắn ngã xuống đất, hoàn toàn áp chế được hắn.

Mặt Lương Hạo bị ấn vào trong vũng bùn, hắn muốn giãy giụa thoát ra nhưng một khẩu súng đã kề lên trán.

"Chậc, đúng là một con sói. Đáng tiếc, chỉ là loại đã cùng đường mạt lộ."

Tên đội trưởng chỉ dùng một tay đã lôi được Lương Hạo dậy, rồi dùng sức đạp đối phương một cú, khiến Lương Hạo quỳ rạp trên mặt đất.

"Sir, giết hắn luôn sao?" Người phụ nữ đứng dậy hỏi.

"Không, cứ giao cho huấn luyện viên Lâm giải quyết."

Bọn họ áp giải Lương Hạo quay trở về căn cứ.

Trên đường thì đúng lúc gặp được Tiêu Vân lái xe việt dã đi ngang qua, trên xe đều là vật tư thiết yếu.

"Hey, có muốn tôi cho quá giang một đoạn không?" Tiêu Vân cười nói.

"Tàu cao tốc đến rồi à? Có mang cái gì hay ho đến không? Đừng nói lại đồ hộp nữa đấy." Đội trưởng nửa đùa nửa thật nói.

Tiêu Vân dừng xe, mở cốp sau lấy một gói thuốc lá ra ném cho tên đội trưởng, "Thế nào? Đủ tốt chưa?"

"Coi như không tệ..."

Ngay lúc tên đội trưởng đưa tay đón lấy bao thuốc lá, Lương Hạo bỗng nhiên rút khẩu súng giắt ở thắt lưng đối phương đi, may mà người này phản ứng nhanh, đá quét về phía hông Lương Hạo, nhưng Lương Hạo lại liều mạng lao lên phía cửa xe đang mở.

Đạn bắn đoàng đoàng về phía chiếc xe, kính xe vỡ vụn, văng tung tóe khắp nơi, Lương Hạo vừa cúi đầu né tránh vừa lái xe chạy đi.

Hắn điều khiển xe phóng về phía bắc, thấy một chiếc cano đang đậu ở bến, từng thùng từng thùng hàng hóa đang được dỡ xuống khỏi thuyền.

Hắn đạp đổ hàng hóa, người đang chuyển hàng cũng bị đạp ngã khỏi cầu tàu, bọn họ vùng vẫy trồi lên trên mặt nước, hùng hùng hổ hổ lớn tiếng mắng chửi, Lương Hạo không buồn đáp lại, mở máy tàu chạy ra khỏi bến.

Không ngừng có tiếng súng vang lên ở phía sau, Lương Hạo gắng gượng điều khiển chiếc cano nhanh chóng rời đi.

Ở trên bờ, đội trưởng mang theo những người khác đuổi ra cầu tàu, nhìn chiếc tàu càng lúc càng chạy xa, không hẹn mà cùng thở ra một hơi.

Người phụ nữ mở miệng nói: "Em còn lo mình diễn không đủ tốt đây."

Đội trưởng duỗi tay ôm cô vào lòng, cười cười: "Kỹ năng diễn của em lúc nào cũng là hạng nhất, từ lúc gặp anh, đã diễn vai dịu dàng hiền thục, diễn tận mười mấy năm rồi còn gì."

"Vậy anh thích hay là không?"

"Anh vẫn thích bộ dáng của em lúc không diễn hơn."

Người còn lại đứng sau lưng bọn họ, thở dài một hơi: "Chỉ có hai người mới bình tĩnh được như vậy. Vừa nãy tôi chỉ sợ lỡ hắn cướp được súng của Kayla đi, tiện thể cho mỗi người một viên kẹo đồng, lúc đấy thì hay rồi."

"Hai vợ chồng chúng tôi tâm đầu ý hợp cực kỳ." Người phụ nữ quay đầu lại mỉm cười.

...

Lúc này huấn luyện viên Lâm đã tìm được An Lan, cậu đang ngồi ôm gối, nấp ở chỗ lõm bên vách đá, súng vứt một bên không quan tâm.

Thiếu niên chôn mặt vào trong cánh tay, bả vai không ngừng run rẩy.

"Lấy biểu hiện lần đầu đi săn mà nói, cậu chính là người thể hiện xuất sắc nhất trong số tất cả những người mà tôi đã dạy." Huấn luyện viên Lâm ngồi xuống bên cạnh An Lan, từ trong túi quần lấy ra một thỏi chocolate, khẽ chọc chọc nó lên trên đầu An Lan.

An Lan không hề khách khí, giựt thanh chocolate ném sang một bên.

Huấn luyện viên Lâm cũng không tức giận, chỉ nghiêng đầu nhìn cậu: "Cậu có thiên phú mà người khác không có, chẳng lẽ chỉ cam tâm làm một người bình thường, nhàm chán vô vị mà sống hết một đời hay sao? Chẳng lẽ cậu không nghĩ muốn nắm trong tay càng nhiều đặc quyền, càng nhiều lợi ích hơn, thao túng tất thảy những gia tộc alpha đang chi phối tài nguyên xã hội sao?"

"Ông thật sự để cho tôi được tự do lựa chọn sao?" An Lan hờ hững hỏi.

"Đương nhiên rồi."

"Vậy tôi chọn bình thường."

An Lan vừa dứt lời, huấn luyện viên Lâm đã đưa tay bóp cổ cậu, bắt cậu phải ngẩng đầu lên. Trong khoảnh khắc chớp nhoáng đối diện với ánh mắt của ông ta, An Lan dại ra, đó là một đôi mắt hoàn toàn không mang theo một chút nhiệt độ nào, chỉ lạnh lùng nhìn vào cậu.

"Chọn bình thường, cùng chọn sự hủy diệt không có gì khác nhau. Không bằng để tôi hỏi cậu một cách rõ ràng hơn đi, cậu chọn sống sót, hay là chết?"

Cổ An Lan bị ông ta bóp không cách nào hô hấp bình thường được, mặt nghẹn ứ lại.

Mình sẽ chết sao?

Mình sẽ chết ở đây sao?

An Lan bỗng nhiên cảm thấy nhớ Cố Lệ Vũ vô cùng, trong đêm mưa tên kia nằm ngay cạnh cậu. Tư thế nằm của cậu ta, hơi thở của cậu ta, mùi vị của cậu ta, cả độ mạnh yếu khi người này ôm cậu vào trong ngực nữa.

Vậy bây giờ... Cố Lệ Vũ đang ở đâu rồi?

Lần đầu tiên An Lan phát hiện, hóa ra mình mềm yếu đến như vậy, Cố Lệ Vũ thực sự đã quá che chở, bảo bọc cho cậu rồi. Nhưng mà, cậu không thể thở được, cậu nhất định phải diễn thật tốt, nếu không bao công sức Cố Lệ Vũ xâm nhập vào nơi nguy hiểm này sẽ đổ sông đổ bể cả.

An Lan dùng khẩu hình nói cho huấn luyện viên Lâm biết, cậu chọn "Sống sót".

Bấy giờ huấn luyện viên Lâm mới buông lỏng tay ra: "Nếu đã chọn sống sót, thì hãy vứt bỏ hết những thứ vô nghĩa kia đi. Cậu bé, chờ cậu đã quen với việc cầm súng rồi, cậu sẽ phát hiện, để Cố Lệ Vũ ở trong tầm ngắm của mình mới là mùi vị tuyệt vời nhất."

Nụ cười của huấn luyện viên Lâm có chút trêu chọc, bộ đàm bên hông ông ta vang lên, bên trong truyền đến tiếng thở dốc như vừa chạy xong.

"Sao? Các người tìm thấy Lương Hạo chưa?"

"... Lương Hạo trốn rồi! Lương Hạo trốn rồi!"

"Cái gì? Các người nói lại lần nữa! Cậu ta trốn như thế nào?" Biểu tình trên mặt huấn luyện viên Lâm lập tức thay đổi.

"Hắn đụng trúng xe vận chuyển đồ tiếp tế tới, cướp xe... Chạy ra bến tàu... Cướp tàu chạy đi rồi..."

"Cướp tàu? Một lũ rác rưởi!"

Ngay sau đó tiếng nước và tiếng động cơ cano truyền đến.

"Chúng tôi đang đuổi theo Lương Hạo! Hắn nói hắn sẽ báo thù! Hắn muốn giết người trong lòng ông!"

Huấn luyện viên Lâm sửng sốt, sau đó bật cười ha ha hai tiếng: "Nếu hắn muốn giết người trong lòng tôi, vậy thì nên quay lại đây giết tôi thì hơn."

"Hắn nói người kia chính là boss lớn của chúng ta! Hắn nói hắn đã nhìn thấy đồ mà ông giấu! Người kia chính là Cố..."

Cái tên kia còn chưa kịp nói hết, một tiếng nổ cực lớn đã vang lên, trong bộ đàm không còn phát ra bất cứ tiếng động gì nữa.

"Này? Này!" Sắc mặt huấn luyện viên Lâm trắng bệch.

Ông ta lập tức quay người, lôi An Lan dậy: "Nhóc con, tôi không có thời gian đùa với cậu. Biết điều thì ngoan ngoãn một chút cho tôi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.