Rơi Vào Vòng Tay Người

Chương 6




Một ngày huấn luyện quân sự cuối cùng đã kết thúc.

Học sinh bọn họ vô cùng mệt mỏi ăn xong cơm chiều, trở lại lớp học để tự học và buổi tối.

Trước đây học tập là một chuyện rất nhàm chán, nhưng so với ban ngày đứng dưới ánh mặt trời khắc nghiệt mệt mỏi, ngồi trong lớp học được gió quạt thổi đọc sách bỗng dưng cũng trở nên vô cùng hạnh phúc.

Bởi vì chưa có bài học mới, cho nên buổi tối tự học bài tập đều chủ yếu là chuẩn bị bài. Lớp 2 là ban khoa học tự nhiên, hầu hết các bạn cùng lớp đều đang làm đề toán, vật lí, Thịnh Ý cũng không ngoại lệ.

Thành tích của cậu bình thường, bình thường xếp hàng trung bình trong lớp, phát huy tốt có thể lọt vào top 10, lúc kém có thể rơi xuống hơn hai mươi người, cực kỳ không ổn định, không ít lần khiến Thịnh Hoài Minh đau đầu. Cũng may thời điểm thi đại học phát huy cũng không tệ lắm, thành công trong việc có được một điểm tựa.

Nhưng bây giờ trọng sinh trở về, kiến thức trung học đã sớm quên hơn phân nửa, đừng nói đề thi đại học, cậu ngay cả mấy nền tảng cơ bản cũng không làm.

Cắn bút rối rắm trong chốc lát, Thịnh Ý lặng lẽ nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sau đó xoay người đặt sách tập trước mặt Lục Kiêu.

"Giảng giải đề này giúp tôi."

Lâm Dược thiếu chút nữa phun nước vừa uống ra.

Bạn cùng bàn, cậu cũng giỏi trò chuyện quá đi!

Hắn biết rằng cậu muốn kéo khoảng cách với Lục Kiều, nhưng cậu có chắc chắn muốn lấy học tập làm chủ đề?

Nhìn điệu bộ này của Lục Kiêu, ít nhất cũng phải lăn lộn trên đường bốn năm năm, chẳng phải là lúc trung học cơ sở đã ở bên ngoài đánh nhau đòi nợ sao! Loại hoàn cảnh người này, thành tích khẳng định không có khả năng tốt a!

Cậu nói chuyện với hắn ta về toán học, không phải là đem cuộc nói chuyện vào ngõ cụt sao!

Lâm Dược đang chuẩn bị lần nữa xuất hiện giúp bạn cùng bàn cứu vãn bầu không khí một chút, không ngờ Lục Kiêu nhìn đề tài, đã cầm bút lên giấy nháp bắt đầu quá trình tính toán.

"Đề này dùng phương pháp phân giải chuyển hóa." Lục Kiêu ra hiệu Thịnh Ý xem các bước tính toán, "Đem tổ hợp phân chia thành các đơn thức liên kết, chuyển hóa thành bậc dãy số rồi cân bằng lần nữa. "

Lâm Dược: "..."

Anh ta choáng rồi.

Lục Kiêu biết làm? Thật hay giả?

Hắn quay đầu lại nghe giải thích một lần nữa cái đề bài kia, sau đó nhanh chóng lấy ra sách đáp án bài tập đối chứng một cái ——

Thao, thực sự hoàn toàn đúng!

Khối kiến thức này giáo viên còn chưa nói qua, nếu là Hà Tiểu Diệp đứng đầu lớp hoặc phó học tập Lý Văn Thước giải ra anh hoàn toàn không kỳ quái, nhưng giải ra là Lục Kiêu! Anh cho rằng lối sống của hắn chỉ có đòi nợ, Lục Kiêu đối với việc học tập không biết gì!

Lâm Dược hoàn toàn khiếp sợ, nhận thức về Lục Kiêu lại đổi mới một tầng, ánh mắt nhìn về phía hắn quả thực xứng đáng ngũ thể đầu địa (1).

Thịnh Ý cũng không bất ngờ. Cậu đương nhiên biết thành tích của Lục Kiêu là như thế nào. Nếu như Lục Kiêu thi đại học không có điểm kinh người như vậy, Lục lão gia tử cũng sẽ không coi trọng hắn như thế, quyết định đón hắn trở về làm người thừa kế bồi dưỡng...

Dường như nhớ tới chuyện gì đó không vui, vẻ mặt Thịnh Ý mơ hồ phủ lên một tầng mù mịt, con ngươi nhìn chằm chằm tờ giấy nháp không nhúc nhích, bút hai đầu trong tay cũng siết chặt. Lục Kiêu nhìn cậu một cái: "Không nghe hiểu? "

Hắn vốn định nói lại một lần nữa, Thịnh Ý lại đột nhiên rút đi tờ giấy nháp, nói một câu "Hiểu rồi", sau đó nhanh chóng xoay người quay đầu lại.

Lục Kiêu đối với âm tình bất định của cậu cũng hiểu rõ, không so đo với cậu, cúi đầu tiếp tục làm đề vật lý mình chưa tính xong. Sau đó ước chừng khoảng 5 phút, cậu nhóc ở bàn trước lại đột nhiên quay đầu lại, nhanh chóng đặt hai thứ trên bàn.

Một là kẹo trái cây kẹp hương vị dưa hấu Hami, một là một tờ giấy nhỏ.

Phía trên xiêu vẹo viết hai chữ, giống như tâm tình không được tự nhiên của người nào đó giờ phút này.

"Cảm ơn."

——

Sáng hôm sau, huấn luyện quân sự tiếp tục.

Có lớp đã bắt đầu huấn luyện thực hàng đi bộ, nhưng huấn luyện viên Đỗ phê bình tư thế quân đội lớp 2 không chuẩn, bắt bọn họ trước tiên đứng hai tiếng rồi bàn tiếp.

Trong lòng các bạn học đều nghẹn một hơi, người người đều ngẩng đầu ưỡn ngực thẳng lưng, tận lực làm tiêu chuẩn nhất có thể, tránh lần nữa bị bới móc lỗi sai. Nhưng huấn luyện viên Đỗ rõ ràng không có ý định buông tha cho bọn họ, nhìn kỹ từ sợi tóc đến mắt cá chân, vạch lông tìm ra khuyết điểm.

"Thu bụng thu mông! Hôm qua vừa nhấn mạnh lại tiếp tục quên! "Huấn luyện viên Đỗ vỗ vào mông Thịnh Ý một cái, quát lớn, "Mông thu vào trong! "

Thịnh Ý đau đến mức ngậm miệng, vội vàng thẳng về phía trước.

Huấn luyện viên Đỗ vây quanh đội hình một vòng, lúc trở về dừng bước sau lưng Thịnh Ý, lại cho hắn một cái đánh.

Mẹ kiếp. Thịnh Ý thiếu chút nữa nổi giận, cậu đã cố gắng thu lại, nhưng cậu trời sinh mông vểnh thì phải làm sao bây giờ, cũng không thể bắt cậu cứng rắn lõm vào chứ!!

Lục Kiêu ở hàng sau nhìn huấn luyện viên Đỗ một cái, hơi híp mắt lại.

Huấn luyện viên Dỗ khi đi vòng quanh 3 vòng thì quay trở, Thịnh Ý nghe bước chân phía sau kinh hồn bạt vía, sợ lại một lần nữa bị đánh. Nhưng huấn luyện viên Đỗ lần này không vỗ mông cậu, mà là vỗ một cái ở thắt lưng, lại quát cậu thẳng lưng.

Lần này cường độ đánh nhẹ một chút, còn lơ đãng tựa như vuốt ve một chút, mang theo chất dính dính của mồ hôi bên trong lớp quần áo, làm cho người khác cảm giác thập phần không thoải mái.

Thịnh Ý cảm thấy có chút kỳ quái, quay đầu nhìn huấn luyện viên Đỗ một cái.

"Nhìn cái gì!? Ai cho cậu quay đầu!? "Đối phương lập tức uy hiếp, "Muốn làm push-up có phải không? "

Thịnh Ý bĩu môi, quay đầu lại. Cậu ngược lại không sợ bị phạt, nhưng theo đức hạnh vô lại của họ Đỗ, nếu hắn làm không hết push-up, phỏng chừng lại giống như ngày hôm qua sẽ để cho các bạn học khác trong lớp cùng cậu bị phạt.

Một tiếng rưỡi sau, cuối cùng họ cũng được phép nghỉ ngơi.

Lâm Diệu nằm trên mặt đất, cả người đầy mồ hôi, nửa sống nửa chết cầm mũ quạt gió, thấy Thịnh Ý đi ra ngoài, tinh thần như đi trên tơ (2) hét lớn: "Bạn cùng bàn, sao anh rời đi? "

"Nhà vệ sinh." Thịnh Ý nói.

Phòng vệ sinh bên cạnh sân thể dục lúc này không có người, Thịnh Ý xong việc quay ra trước bồn rửa tay, qua tấm gương lớn phía trước nhìn thấy một người đàn ông bước vào ở phía sau ——

Là huấn luyện viên Đỗ.

Thịnh Ý hiện tại một chút hảo cảm với người này cũng không có, lắc lắc nước trên tay chào như không liền đi ra ngoài. Ai ngờ họ Đỗ lại ngăn cậu lại, trên mặt không còn hung ác ngạo mạn khi dạy dỗ bọn họ, lại mang theo một loại tươi cười rất khó chịu.

"Kỉ luật quân đội ta nói ngươi quên rồi?" Ông nói, "Quần áo không chỉnh tề đã đi ra ngoài?"

Một tay hắn đè lại bả vai Thịnh Ý, tay kia muốn kéo thắt lưng quần ngụy trang của cậu, tính tình Thịnh Ý có rộng rãi đến đâu cũng phản ứng lại, trong cơn giận dữ vừa định xù lông, thì tay kia của huấn luyện viên Đỗ đã bị chặn lại.

Lục Kiêu kẹt cổ tay huấn luyện viên Đỗ, gắng sức hướng bên ngoài quăng ra, sắc mặt lạnh lùng đứng ở phía trước Thịnh Ý.

Thịnh Ý nhìn nam sinh không biết xuất hiện từ lúc nào, mở to hai mắt ngây người trong chớp mắt, sau đó nhanh chóng xách quần mình lên trên.

"Ngươi làm gì vậy?" Huấn luyện viên Đỗ thấy khách không mời đột nhiên xuất hiện, sắc mặt lập tức thay đổi, trong mắt là không chút che dấu kinh thường cùng phẫn nộ, "Ngươi dám động thủ với huấn luyện viên!?"

Lục Kiêu không để ý tới hắn, kéo Thịnh Ý đi ra ngoài. Huấn luyện viên Đỗ không ngăn được cơn tức, sau đó một nắm đấm hướng phía sau Lục Kiêu ném tới ——

"Phanh!"

Trong lúc điện quang thạch hỏa, Lục Kiêu giống như đã sớm có dự liệu nghiêng đầu né tránh, đẩy Thịnh Ý sang bên cạnh, lập tức cầm nắm đấm, xoay người một quyền nặng nề quật vào mặt huấn luyện viên Đỗ.

——

Chủ nhiệm bộ phận lớp 12, tổng huấn luyện viên, lão Viên lúc nghe được tin tức chạy tới, đã sớm đánh xong rồi.

Phòng vệ sinh có thể nói là một đống hỗn độn, gương lớn phía trên bồn rửa tay đều bị đập nát, mảnh thủy tinh rơi xuống đất, trên mặt đất mơ hồ còn có mấy vết máu.

Chủ nhiệm Hồ khiếp sợ nhìn huấn luyện viên Đỗ đầu vỡ máu chảy, Lục Kiêu tay phải rạch một lỗ lớn, tinh thần đều run rẩy, giọng nói càng điên đảo: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!!"

Thanh Thành Nhất Trung là trọng điểm số một của thành phố, kỷ luật trường học nghiêm khắc, bình thường học sinh đánh nhau đều rất hiếm thấy, chứ đừng nói là đánh nhau với huấn luyện viên trong huấn luyện quân sự!

Đây quả thực là khai thiên lập địa lần đầu tiên!

Lão Viên cũng rất kinh ngạc, hỏi Lục Kiêu: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao cậu lại đánh nhau? "

Lục Kiêu còn chưa nói gì, huấn luyện viên Đỗ đã đưa tay chỉ vào Lục Kiêu nói: "Là nó động tay trước! Trường học của anh thực cho người khác mở mang tầm mắt, tôi chưa bao giờ thấy học sinh dám làm điều đó với các huấn luyện viên!"

Hồ chủ nhiệm nhướng mày, vừa định lên tiếng trách cứ, đã bị Thịnh Ý cắt đứt trước một bước.

"Rõ ràng là hắn ta động thủ trước!" Cậu không chút yếu thế đưa tay chỉ vào huấn luyện viên Đỗ, "Lúc đứng ở tư thế quân đội huấn luyện viên cố ý đánh mông tôi, vừa rồi ở trong nhà vệ sinh còn muốn cởi thắt lưng tôi!"

Lời này vừa nói ra, Hồ chủ nhiệm cùng lão Viên sắc mặt đều thay đổi, tổng huấn luyện viên cũng nhíu mày nhìn về phía huấn luyện viên Đỗ: "Cậu học sinh này nói là thật sao?"

Huấn luyện viên Đỗ: "Nó... Nó nói dối!"

Ngoài miệng hắn phủ nhận, nhưng thần sắc né tránh lại rõ ràng bán đứng hắn. Thịnh Ý không cho hắn cơ hội ngụy biện, liên tục khống chế: "Hơn nữa hắn ta còn trừng phạt thể xác học lớp chúng tôi! Lớp trưởng của chúng tôi không thoải mái, hắn không chỉ không cho nghỉ ngơi, mà còn phạt cậu ấy làm push-up! Không tin có thể gọi các bạn khác cùng lớp để đối chất!"

Sắc mặt huấn luyện viên Đỗ khó coi, biểu tình của lão Viên và Hồ chủ nhiệm lại càng không có cách nào nhìn.

Hồ chủ nhiệm đại danh Hồ Phấn, tính cách nghiêm khắc cứng nhắc, cả ngày đi dạo quanh các tầng của tòa nhà giảng dạy tuần tra kỷ luật, chuyên bắt học sinh vi phạm kỷ luật, tựa hồ niềm vui lớn nhất trong cuộc đời chính là đấu trí đấu dũng với những "phần tử ngoan cố" không nghe lời.

Nhưng một khi học sinh nhà mình nhận được khi dễ và tổn thương, ông là người đầu tiên không cho phép.

"Vương tổng giáo." Hồ chủ nhiệm vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc, "Con cái của chúng ta có thể chịu khổ, có thể chịu mệt mỏi, nhưng không thể bị khi dễ, càng không bị vô duyên vô cớ thương tổn cùng trừng phạt! Về vấn đề này, anh phải cho chúng tôi một lời giải thích."

Vương tổng giáo nghiêm túc gật đầu: "Xin yên tâm, tôi nhất định sẽ cho ngài, cho các bạn học một lời giải thích."

Việc này trong lòng hắn kỳ thật hiểu rõ. Bây giờ đại học trung học cơ sở đều phải huấn luyện quân sự, nhưng nhiệm vụ huấn luyện hàng ngày của quân đội chính quy nặng như vậy, nào có nhiều quân nhân đến cùng những đứa nhỏ này huấn luyện? Phần lớn các trường học thuê giảng viên không phải là quân nhân tại ngũ, mà là một số cơ quan mở rộng đào tạo quân sự tư nhân, rất nhiều người trong số họ là cựu chiến binh, thậm chí từ xã hội thuê "người thất nghiệp", chất lượng tốt không đồng đều, căn bản không có cách nào bảo đảm.

Họ Đỗ này chính là một tên lưu lạc xuất ngũ, Vương tổng giáo thấy sau khi hắn xuất ngũ tìm không được việc làm mới bảo hắn đến dẫn quân huấn, ai biết người này phẩm hạnh thấp kém như vậy, ngay cả hài tử mười mấy tuổi cũng xuống tay!

Hắn mang họ Đỗ đi xử lý, lão Viên đánh giá Thịnh Ý từ trên xuống dưới một vòng, lo lắng hỏi: "Không bị thương chứ? "

"Không có." Thịnh Ý lắc đầu.

Vừa rồi cậu vẫn đứng bên cạnh quan chiến, Lục Kiêu túm cổ áo họ Đỗ trực tiếp quăng người vào gương, họ Đỗ bị mảnh thủy tinh làm vỡ nát mặt mũi, tay phải Lục Kiêu cũng không cẩn thận vạch một vết máu, cậu ngược lại một chút cũng không bị thương, rất an toàn.

Lão Viên lại quan tâm nói với Lục Kiêu: "Mau đến phòng y tế xem một chút, quấn tay một chút, cẩn thận bên trong có mảnh thủy tinh vỡ vụn."

Lục Kiêu gật đầu, Thịnh Ý vội vàng nói: "Hắn không biết đường, tôi dẫn hắn đi. "

Hai người rời khỏi nhà vệ sinh và đi về phía phòng khám phía sau trường. Rời khỏi sân thể dục, chung quanh trở nên dị thường yên tĩnh, hai bên đường là hoa cúc trăm ngày đủ màu sắc, dưới ánh mặt trời mùa hè đua nhau nở rộ. Thịnh Ý nhìn tay phải lục Kiêu còn đang chảy máu, hỏi: "Có đau không? "

"Cũng được." Lục Kiêu nói.

"Vừa rồi cám ơn ngươi a." Thịnh Ý nhỏ giọng nói.

Lời này thật sự là thật lòng. Nếu không phải vì bảo vệ cậu, Lục Kiêu cũng sẽ không bị thương. Thậm chí vừa rồi có một khoảnh khắc, Thịnh Ý có loại cảm giác mơ hồ thời gian không chân thật.

Kiếp trước, rất nhiều lần, Lục Kiêu chính là đứng trước người cậu, thay cậu ngăn cản tất cả thương tổn.

Lục Kiêu liếc mắt nhìn nam sinh bên cạnh một cái: "Sau này cậu đừng ngốc như vậy."

Thịnh Ý nghẹn lại, ngẩng đầu không thể tưởng tượng nổi: "Tôi sao lại ngốc!?"

Cậu bất kể lúc trước ngại lòng dạ rộng lớn nói cảm ơn Lục Kiêu, đối phương cư nhiên mắng cậu ngốc!?

"Lúc họ Đỗ quấy rối cậu, cậu nên trực tiếp phản kháng." Lục Kiêu nói, "Càng nén giận, càng dễ bị khi dễ."

"Tôi không phải cố ý nén giận, tôi lúc ấy là không kịp phản ứng." Thịnh Ý lập tức phản bác: "Nếu tôi biết hắn ta cố ý muốn chiếm tiện nghi của tôi, đã sớm nhảy dựng lên đánh hắn ta rồi!"

Ai có thể nghĩ rằng người đàn ông đó ghê tởm như vậy.

Thịnh Ý nhìn Lục Kiêu một cái, âm thầm trong lòng có gì đó không ——

Dù sao kiếp trước biến thái thích sờ mông cậu, ngoại trừ hắn hình như cũng không có người khác.

Lục Kiêu lại không nói lời nào, hắn vốn không phải là người nói nhiều. Tròng mắt Thịnh Ý đảo hai vòng, đột nhiên dựa vào dùng bả vai hắn hai cái: "Này"

Lục Kiêu rũ mắt xuống.

"Cậu lợi hại như vậy, sau này bảo vệ tôi có được không?" Thịnh Ý cười hì hì nói, "Cậu cho tôi làm tiểu đệ a."

Lục Kiêu không để ý tới cậu.

Thịnh ý không nản lòng, quyết tâm nắm lấy cơ hội này làm quen với Lục Kiêu: "Thật sự, cậu nhận tôi hoàn toàn không chịu thiệt! Tôi vừa dễ gần vừa nghe lời, có thể mang cơm cho cậu cũng có thể giúp cậu chạy việc vặt, đúng rồi, lần sau cậu đòi nợ mang theo tôi, tôi còn có thể giúp cậu đánh nhau!"

Lục Kiêu nhìn cánh tay và chân cậu dùng sức một cái là có thể, biểu tình có chút vi diệu.

"Cậu không nói lời nào tôi liền coi như cậu đồng ý a!" Thịnh Ý cưỡng mua ép bán, một chùy định âm, "Lão đại, sau này tôi lăn lộn với cậu!"

Cậu cũng mặc kệ người ta có nguyện ý nghe hay không, ở bên tai người ta xiêu xiêu nói một đường vô nghĩa, thẳng đến khi vào phòng y tế mới tạm thời yên tĩnh. Bác sĩ cẩn thận kiểm tra vết thương của Lục Kiêu, bên trong không có mảnh thủy tinh, vì thế tiêu độc khử trùng, sau đó bọc một lớp gạc, lại dặn dò trở về mỗi ngày thay thuốc, chờ kết vảy là được rồi.

Chờ hai người trở về, tin tức đã truyền ra, bạn học trong lớp đều biết huấn luyện viên họ Đỗ bị Lục Kiêu đánh, ai nấy đều hưng phấn không thôi, trong lòng hô to vui mừng.

Trải qua chuyện này, mọi người bội phục Lục Kiêu lên một tầng nữa, lúc Lục Kiêu vừa lúc trước còn có vẻ không hòa hợp, hiện giờ lại đã thành công dung nhập quần thể, thậm chí mơ hồ trở thành "đại ca" trong lòng mọi người.

Tổng huấn luyện viên thay đổi giảng viên mới cho lớp học của họ, mặc dù nghiêm ngặt, nhưng mọi người rất tốt, dạy cũng nghiêm túc. Việc huấn luyện của bọn họ cuối cùng cũng có thể tiến hành bình thường.

Buổi tối, quạt điện xoay quanh trong lớp học, Lục Kiêu đi tới chỗ ngồi, nhìn thấy trên bàn mình bày một hộp sữa.

Thịnh Ý thấy hắn tới, lập tức xoay người đẩy sữa cho hắn, hét lên: "Sếp! Bổ sung canxi!"

Thấy Lục Kiêu không nhận, Thịnh Ý cầm sữa đẩy về phía trước, giọng điệu sâu lắng nói: "Tôi không phải vô duyên vô cớ tặng cậu, cậu xem đi, hôm qua cậu giúp tôi giảng đề toán, hôm nay lại giúp tôi đánh nhau, tôi cũng nên tỏ vẻ cảm ơn một chút chứ? Chỉ là một hộp sữa, cậu nhận nó đi."

Lục Kiêu rốt cục cũng động, nhận lấy hộp sữa từ trong tay cậu: "Cảm ơn."

Thịnh Ý lúc này cao hứng, lập tức cười rộ lên, ngay cả mặt mày cũng cong lên, con ngươi dưới ánh đèn sáng lấp lánh.

Lúc này Lục Kiêu mới phát hiện, lúc đối phương thật lòng cười rộ lên, trên má phải có một vòng xoáy lê nhỏ.

Không sâu, một độ cong nông, một chút đáng yêu.

Cũng có chút hấp dẫn.

_______

Tác giả có điều muốn nói:

Xong rồi, cảm thấy người nọ đáng yêu rồi =)))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.