Ngày hôm sau sau khi tan học, Lục Kiêu nhận lời cùng Thịnh Ý đi xe về nhà.
Cơm chiều đã chuẩn bị xong, Thịnh Hoài Minh cười gọi Lục Kiêu đến ngồi, ông càng nhìn tiểu tử này càng cảm thấy thuận mắt, tự mình múc cho hắn một chén canh, nhiệt tình nói: "Tiểu Lục à, nghe nói mấy ngày nay đều phiền con giúp Ý Ý lên xuống lầu, bình thường cũng không ít lần chăm sóc nó, thật sự cảm ơn con rất nhiều!"
"Ngài khách khí rồi." Lục Kiêu nói, "Một chút bận bịu nhỏ, không phiền phức."
Thịnh Ý thấy cha mình ông chỉ quan tâm múc canh cho Lục Kiêu không quan tâm đến mình, bị thất sủng quá nhanh không khỏi đau khổ trong lòng, đang muốn tự mình động thủ, đã thấy Lục Kiêu múc canh vào chén của cậu đem đặt phía trước mặt, sau đó lại múc một chén, đưa cho Thịnh Hoài Minh.
Thịnh Hoài Minh càng ngày cảm thấy đứa nhỏ này lễ phép hiểu chuyện, quả thực so với nhà mình mạnh hơn gấp một vạn lần, nét cười trên mặt càng rõ ràng hơn, một bên gắp đồ ăn một bên hỏi: "Tiểu Lục đến ăn cơm đã nói với người nhà rồi à? Cha mẹ của con làm nghề gì?"
Đây vốn là một câu hỏi rất tùy ý và bình thường, bạn bè của con trai đến nhà làm khách,phụ huynh vì tránh cho bầu không khí ngưng trệ căng thẳng, việc chọn các câu hỏi thường ngày để trò chuyện là chuyện bình thường.
Nhưng sự bình thường này, đặt trên người Lục Kiêu lại có chút khó xử.
"Mẹ con đã mất." Lục Kiêu bình tĩnh nói, vẻ mặt cũng không khác gì lúc nói chuyện với nhau vừa rồi, "Cha, từ nhỏ con chưa từng gặp ông ấy."
Chiếc thìa của Thịnh Ý dừng lại giữa khoảng không, rồi lập tức khẽ đặt vào lại trong chén.
Những biến cố này cậu biết. Nhưng lại nghe từ trong miệng Lục Kiêu nói một lần nữa, trong lòng cư nhiên vẫn không thấy dễ chịu.
Thịnh Hoài Minh cũng ngây ngẩn cả người. Ông làm sao cũng không nghĩ tới sẽ nghe thấy một đáp án như vậy —— trước đó thấy lời lẽ cách cư xử Lục Kiêu không tầm thường, ông vẫn cho rằng đứa nhỏ như vậy nhất định là được bồi dưỡng trong một gia đình rất ưu tú, bất luận như thế nào cũng không nghĩ tới Lục Kiêu lại là một...
Trẻ mồ côi.
"Ăn cơm trước đi, đồ ăn nhiều như vậy, lát nữa sẽ nguội mất."
Trong lúc bầu không khí ngưng đọng, Thịnh Ý gắp mấy đũa thịt kho tàu cho vào bát Lục Kiêu, lại gắp cho cha mình một cọng cải dầu luộc, nói: "Ăn xong lại nói."
Thịnh Hoài Minh theo bản năng đáp lại một tiếng, muốn nói lời xin lỗi nhưng lại sợ làm tổn thương đối phương lần nữa, hơn nữa nhìn vẻ mặt luôn bình tĩnh kia của thiếu niên, tựa như cũng không cần một tiếng xin lỗi này.
Cảnh tượng như vậy, hắn tựa hồ đã quen đối phó.
Lục Kiêu vốn không trò chuyện nhiều, trong lòng Thịnh Hoài Minh lại có chút áy náy, may mà có Thịnh Ý cái máy tạo tiếng ồn này, thịt kho tàu và đùi gà đều chặn không được miệng của cậu, một bữa cơm hầu như từ đầu i a i ô đến cuối, dù thế nào cũng không quan tâm đến tình cảnh.
Cơm nước xong, Thịnh Hoài Minh bảo bọn họ tự mình chơi, Thịnh Ý dẫn Lục Kiêu lên lầu trở về phòng mình, treo cặp sách lên lưng ghế bàn học, do dự một chút vẫn quay đầu lại nói: "Cha tôi không phải có cố ý, cậu đừng để tâm nha."
"Không để trong lòng." Lục Kiêu lấy ra bài tập về nhà. Hắn là đang nói sự thật.
Sự tình đã sớm trôi qua, canh cánh mãi cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Hắn bình thường cũng rất ít nhớ về những chuyện đó.
"Tôi cũng không còn mẹ." Thịnh Ý đột nhiên nói.
Lục Kiêu hơi giật mình.
"Bà ấy bị bệnh và qua đời năm tôi tám tuổi." Thịnh Ý sờ sờ lòng ngực trái, nhỏ giọng nói, "Nhưng không sao, bà ấy vẫn luôn bên tôi."
Lục Kiêu nhìn cậu, bước đến, nhẹ nhàng xoa đầu.
Bàn học trong phòng đủ lớn, hai người chia ngồi mỗi bên làm bài tập cũng không ảnh hưởng đến nhau. Lúc đầu còn rất yên tĩnh, nhưng nửa tiếng sau, Thịnh Ý đã ngồi không yên.
Những kiến thức trung học đã học trước đây cậu đã quên hết, đoạn thời gian trước lại bởi vì nằm viện mà nghỉ học, hiện tại làm bài càng cảm thấy vất vả. Nhất là toán học, khó đến nỗi câu hỏi đầu tiên cậu đã làm không được, lúc thì cắn nắp bút, lúc thì vò đầu bứt tóc, còn nhịn không được năm lần bảy lượt nhìn về phía bên trái bàn học.
Sau khi liếc nhìn năm sáu bảy tám lần, Lục Kiêu cuối cùng cũng quay đầu lên.
"Câu nào không biết?"
Thịnh Ý vui mừng, lập tức di chiếc ghế qua, nghe Lục Kiêu giảng bài.
Lúc đầu còn rất nghiêm túc, vừa nghe vừa xem Lục Kiêu cầm bút làm phép tính trên giấy nháp. Nhưng nhìn rồi lại nhìn, ánh mắt không hiểu sao lại rơi vào bàn tay đang cầm bút kia.
Bàn tay kia nhìn ngoại hình rất mạnh mẽ, trên làn da khỏe mạnh mơ hồ hiện lên mạch máu xanh nhạt, bởi vì khi viết cái khớp xương dồn lực, toàn bộ đường nét cứng rắn của mu bàn tay đều hiện lên.
Một trong số đó, thậm chí là nhô ra đến mức gần như sắt nhọn. (?)
(*Nguyên raw: 其中某一处,更是张扬到接近锋锐了。)
Thịnh Ý vô thức đưa tay chạm vào đốt ngón tay thứ hai trên mu bàn tay phải Lục Kiêu: "Tại sao lại có một mảnh nhô ra ở đây vậy?"
Lục Kiêu dừng bút, liếc nhìn: "Trước kia đánh nhau, xương ngón tay từng bị gãy. "
Bình thường nhìn không thấy, cũng chỉ khi ở khoảng cách gần, cố ý quan sát mới có thể phát hiện một chút bất ngờ kia.
Thịnh Ý đột nhiên có chút thất thần. Kiếp trước cậu sao không phát hiện khúc xương nhô ra trên tay Lục Kiêu?
Rõ ràng là họ đã ở bên nhau lâu như vậy, gần như không thể tách rời.
Chẳng lẽ cậu khi đó, chưa từng quan sát Lục Kiêu cẩn thận giống như hiện tại sao?
Trong lúc thất thần cậu quên mất động tác của ngón tay, không ngừng ma sát trên khối xương ngón tay nhô lên của Lục Kiêu, tới tới lui lui không dưới hai mươi lần, suýt chút nữa khiến miếng thịt nhỏ đó đỏ lên. Lục Kiêu chặn lại móng vuốt của cậu: "Còn nghe không?"
Thịnh Ý xấu hổ rụt tay về, ngoan ngoãn tiếp tục nghe giảng.
Bài tập năm hai trung học không dễ dàng gì, làm xong hết tất cả môn học đều đã gần mười một giờ, Tiết Mai nhẹ nhàng gõ cửa phòng, đứng ở cửa cười nói: "Tiểu Lục, đêm nay ở lại đây đi, dì dọn phòng khách rồi, sáng mai hai đứa cùng nhau đi học. Ngài Thịnh cũng có ý này."
Không đợi Lục Kiêu mở miệng từ chối, Thịnh Ý đã giữ chặt cánh tay hắn: "Ở lại ở lại, cậu còn chưa chơi game với tôi đâu. "
Thế là mọi chuyện đã được quyết định như thế.
Thịnh Ý kéo Lục Kiêu cùng cậu chơi game một hồi, mắt thấy đã muốn mười một giờ rưỡi, Lục Kiêu cầm lấy điện thoại di động của cậu: "Ngủ đi. Ngày mai còn phải đi học."
Thịnh Ý ngược lại không mê game, nghe vậy liền cất đi điện thoại, đi đến tủ quần áo lấy ra hai bộ đồ ngủ: "Cậu ở phòng tôi tắm trước đi, quần áo đều đã giặt sạch. "
Lục Kiêu nhận lấy đồ ngủ, nhìn không nhúc nhích, Thịnh Ý cũng phản ứng lại: "À đúng, còn có quần lót. "
Cậu lại lục lọi trong tủ quần áo lần nữa, tìm thấy một cái quần lót mới chưa mặc, lấy ra tay run run nhìn vào kích thước, lại liếc mắt nhìn lục Kiêu một cái, vẻ mặt có chút vi diệu.
Quá nhỏ rồi, đưa cho Lục kiêu mặc phỏng chừng sẽ kẹt mất...
Bất quá hơi kẹt cũng tốt, vừa vặn hạn chế phát triển một chút, giảm bớt sự sinh trưởng của thứ đồ chơi về sau giống như hung bạo kia.
Trong đầu tuy rằng đang suy nghĩ lung tung, nhưng người nào đó rốt cuộc không làm chuyện xấu xa như vậy, vẫn chạy đến phòng Thịnh Hoài Minh tìm xin bộ đồ ngủ và đồ lót mới.
Lục Kiêu cầm quần áo đi vào phòng tắm, máy nước nóng mở ra là có thể dùng, kệ bên cạnh còn có đồ vệ sinh cá nhân, trong đó có một chai sữa tắm tạo hình chú vịt nhỏ màu vàng đặc biệt bắt mắt. Hắn cầm lấy thân chai lên nhìn, trên đó sáng ngời ba chữ: Loại em bé.
Lục Kiêu: "..."
Trong phòng tắm không còn chai sữa tắm nào khác, cuối cùng Lục Kiêu buộc phải dùng chú vịt nhỏ màu vàng dành cho em bé, sau khi tắm nước ấm xong, mặc đồ ngủ đi ra ngoài.
Thịnh Hoài Minh cao chưa tới một mét tám, nhưng người trưởng thành vóc dáng cường tráng hơn, quần áo của ông mặc trên người Lục Kiêu rất vừa vặn. Thịnh Ý nghĩ thật may mắn khi đã không để Lục Kiêu mặc quần áo của mình, bằng không chỉ sợ phải mặc thành trang phục hở rốn.
"Tắm xong rồi sao?" Cậu cầm đồ ngủ lên "Vậy tôi vào đây."
Lục Kiêu "Ừ" một tiếng, hỏi: "Chai sữa tắm con vịt kia là cậu dùng à?"
"Đúng vậy." Thịnh Ý nói, "Da tôi bị dị ứng, sữa tắm dành cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ không có thành phần kích ứng, tôi dùng rất tốt. Sao vậy?"
"... Không có gì." Lục Kiêu hỏi, "Cậu tự tắm được không?"
Chân Thịnh Ý vẫn treo lơ lửng, không thể dính nước, nhưng cẩn thận một chút cũng không có việc gì, bình thường cũng là tự mình tắm rửa.
Nhưng Lục Kiêu đã hỏi như vậy...
Đây chẳng phải là cơ hội tốt để tăng cường tiếp xúc thân mật sao!!
"Không được." Cậu lập tức kiên định nói, đôi mắt đen đáng thương nhìn Lục Kiêu, "Đại ca, cậu giúp tôi một xíu nha."
Lục Kiêu đỡ cậu vào phòng tắm, đem chiếc ghế nhựa nhỏ ở góc tường cho cậu ngồi xuống, sau đó giúp cậu cởi áo sơ mi qua đầu.
Làn da tiếp xúc với không khí nóng ẩm trong phòng tắm, Thịnh Ý đột nhiên rùng mình, đột nhiên nhớ tới một chuyện ——
Để Lục Kiêu giúp cậu tắm rửa, chẳng phải có nghĩa là cậu phải cởi sạch trước mặt Lục Kiêu!?
Hình ảnh 18+ bị cấm ở trong phòng tắm kiếp trước giống như ngựa chạy lướt qua đầu trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn Thịnh Ý đột nhiên đỏ lên, mạnh mẽ đè lại bàn tay Lục Kiêu đang định cởi quần đồng phục của mình: "Tôi, tôi đột nhiên cảm thấy mình có thể làm được! Tôi vẫn là tự mình tắm đi!"
Đúng là cậu muốn quyến rũ Lục Kiêu, nhưng cậu không dự định bán thân thể và sắc đẹp của mình!!
Ô ô ô hiện tại cậu vẫn còn là vị thành niên!
Người nào đó chỉ lo xấu hổ, không chú ý nam sinh đứng sau lưng mình rút tay về, cũng ung dung thản nhiên mà thở phào nhẹ nhõm, vành tai hơi ửng đỏ dưới ánh đèn ấm áp trong phòng tắm.
Lục Kiêu: "Vậy cậu tự mình đến? Cẩn thận đừng để chân bị dính nước. "
Thịnh ý gật đầu lia lịa, sợ không dám ngước lên, mãi cho đến khi nghe thấy cửa phòng tắm đóng lại, mới thả lỏng dây thần kinh đang căng thẳng, đỏ mặt tự cởi quần ra.
Cậu lề mề lề mà tắm rửa gần nửa tiếng, đi ra cũng đã gần mười hai giờ, Lục Kiêu vẫn còn ngồi trong phòng, trong tay cầm quyển đề vật lý.
Thịnh Ý giả vờ quên đi sự xấu hổ vừa rồi: "Sao cậu vẫn chưa đi ngủ? "
"Sợ cậu có việc gọi tôi." Lục Kiêu buông sách xuống, nhìn thấy thiếu niên tóc đen ướt sũng, nước nhỏ giọt làm ướt cổ áo ngủ, "Có máy sấy tóc không? "
Thịnh Ý chỉ chỉ, Lục Kiêu cầm máy sấy tóc, đỡ Thịnh Ý đang khập khiễng đến bên giường ngồi xuống, đầu tiên dùng khăn lau cho cậu một lần, sau đó bật chế độ ấm sấy cho cậu.
......
"Gió lớn quá, đầu sắp thổi bay rồi!".
Người đàn ông điều chỉnh độ gió nhỏ lại.
"Quá nóng, não muốn hỏng luôn rồi, anh muốn cố ý mưu sát hả!?"
Người đàn ông tắt máy sấy tóc, đối với sự cố ý gây khó dễ của cậu cũng không tức giận, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối bù của cậu, cúi xuống ngay đỉnh đầu ngửi: "Không cháy, là mùi thơm."
Chóp mũi hắn áp vào bên sườn mặt của cậu con trai, tiến đến cổ áo đang mở rộng của cậu ngửi một hơi, thanh âm vốn đã trầm lại càng trầm hơn: "... Ở đây cũng vậy. "
......
"Được rồi." Lục Kiêu tắt máy sấy tóc.
Trước mắt Thịnh Ý lóe lên một cái, đột ngột hoàn lại hồn, cổ nóng lên, hận không thể che mặt nằm sấp lăn lộn trên giường ——
Cứu tôi!
Tại sao cậu luôn nghĩ đến những hình ảnh đó ở kiếp trước a a a a!!!
________________
Thịnh Ý: Tên khốn kiếp! Tất cả là tại anh!
Lục Kiêu:...
________________
@itsokaytomessup: Hiện tại mình khỏe khỏe được xíu rồi nên từ đây sẽ trans up dần nhé mng. cảm ơn đã luôn ủng hộ!