Rể Hổ Hào Môn

Chương 249




Không thể không nói, Dư Tư Mẫn làm thư ký rất đạt yêu cầu.

Cô ấy không chỉ giỏi lập kế hoạch mà còn rất giỏi phương diện kiểm soát chi tiết, nghĩ ra rất nhiều vấn đề mà Trần Thanh Xuyên đều không nghĩ ra, tuy nghĩ hơi xa nhưng đây là chuyện tốt, không sợ nghĩ nhiều, chỉ sợ làm sai. Trong kinh doanh người như này sẽ chiếm ưu thế rất lớn, không phải là không thất bại, nhưng chắc chắn sẽ ít đi đường vòng hơn người khác rất nhiều.

Sau khi xuống máy bay, Trần Thanh Xuyên đã xem qua kế hoạch do Dư Tư Mẫn lập ra, rất hoàn chỉnh, cũng rất mạch lạc có hệ thống, nhưng cách thức này quá nề nếp, theo cách mà anh nói với Dư Tư Mẫn: "Đả kích thông thường sẽ gây ra tác dụng trì hoãn, chứ không thể đánh chết, mặc dù chúng ta biết rõ không thể đánh chết ông ta, nhưng vẫn phải mưu tính từ kế hoạch này.”

“Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể giáng ông ta một đòn mạnh nhất, khiến ông ta khó chịu, nếu ông ta không khó chịu thì chúng ta đánh ông ta làm gì?”

Dư Tư Mẫn hiểu rõ, quả thật đi theo Trần Thanh Xuyên đã giúp cô ấy học được rất nhiều điều, cũng như mang tới rất nhiều lợi ích.

Điều cô ấy không ngờ đến là đòn tấn công của Trần Thanh Xuyên lại trực tiếp như vậy, nhưng không thể phủ nhận rằng nó thật sự có hiệu quả hơn kế hoạch của cô ấy, bởi vì sau đó Trần Thanh Xuyên đã gọi cho Lý Hiếu Mỹ: “Dì, có một công ty mới thành lập tên là Thất Liên Hợp, có vấn đề về giấy tờ, dì xem thử liệu có thể thu hồi cho ông ta không…”

Dư Tư Mẫn không biết dì này là ai, nhưng đây không phải là trọng điểm, mà trọng điểm là Trần Thanh Xuyên quá tàn nhẫn rồi đó.

Tốt xấu gì cạnh tranh kinh doanh vẫn ở trên phương diện kinh doanh, nhưng anh thì hay rồi, dứt khoát chặn đánh người ta ở ngoài cổng kinh doanh, hơn nữa còn là chú hai ruột, vậy mà anh lại xuống tay tàn nhẫn như vậy? Ông chủ này quá xấu xa rồi đó, nhưng ngẫm kỹ lại vẫn hấp dẫn.

Còn Lý Hiếu Mỹ, mặc dù không biết tại sao Trần Thanh Xuyên tại sao lại đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng bà ấy sẽ luôn đáp ứng yêu cầu của Trần Thanh Xuyên, bởi vì anh là con rể của mình, bà ấy không quan tâm con rể thì quan tâm ai? Hơn nữa, chuyện này cũng không vi phạm pháp luật, nếu giấy tờ của đối phương có vấn đề, đương nhiên không thể thành lập công ty rồi, mà nhất định phải điều tra, hơn nữa còn phải điều tra một cách nghiêm khắc.

Do đó sau khi kết thúc cuộc gọi, Lý Hiếu Mỹ đã gọi cho Hàn Thiệu Tông.

Hàn Thiệu Tông không biết tình hình cụ thể, nhưng suy nghĩ của ông ta cũng không thua kém gì Lý Hiếu Mỹ.

Ông ta chỉ cần kiểm tra là được, nếu giấy tờ thật sự không đạt tiêu chuẩn, tất nhiên phải bị thu hồi, ngược lại nếu không có vấn đề gì thì chẳng có gì phải sợ kiểm tra, đúng không? Do đó sau khi kết thúc cuộc gọi với Lý Hiếu Mỹ, Hàn Thiệu Tông đã gọi cho thư ký, bảo thư ký căn dặn người bên dưới làm việc này.

Còn Trần Thanh Xuyên, sau khi cúp máy đã nhàn nhã ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, xem ra tâm trạng đang rất tốt.

Nhưng Dư Tư Mẫn lại nghi ngờ: “Sếp Trần, sao anh biết giấy tờ của Thất Liên Hợp có vấn đề? Nếu không có vấn đề gì, chẳng phải anh đã lãng phí tầng quan hệ này rồi sao? Hơn nữa còn khó mà giải thích với người ta?”

Trần Thanh Xuyên đáp: “Không có vấn đề mới là lạ đấy. Thất Liên Hợp do bảy tập đoàn cùng liên hợp thành lập, hơn nữa thời gian còn gấp gáp như vậy. Bộ cô tưởng các bộ phận liên quan đều do nhà ông ta mở à? Ông ta muốn như thế nào thì sẽ như thế đó ư? Giống như gia đình ông ta có bảy người con trai, muốn gặp mặt bảy người con này chưa chắc đã có thể tập hợp, huống chi là bảy tập đoàn, chắc chắn bên trong có vấn đề, bằng không sẽ không thể nào thành lập nhanh như vậy.”

“Do đó cô cứ yên tâm đi, chắc chắn lần này sẽ không có gì bất ngờ, mặc dù không thể chặn chú hai ở ngoài cửa mãi mãi, nhưng chắc chắn lần này sẽ đè ông ta ra đánh một trận tơi bời ở ngoài cửa.”

Dư Tư Mẫn bừng tỉnh, thảo nào Trần Thanh Xuyên lại tự tin như vậy, quả nhiên là thế.

Nhưng hình như kế hoạch của cô ấy đã bị lãng phí rồi, dù gì tối qua cô ấy cũng thức tới nửa đêm, nếu không có tác dụng gì thì thật đáng tiếc.

Đúng lúc này, Trần Thanh Xuyên đã đưa ra lời giải đáp như đi guốc trong bụng Dư Tư Mẫn: “Không sao đâu, sớm muộn gì chú hai của tôi cũng tiến vào, sau khi ông ta tiến vào chúng ta vẫn phải chặn đánh ông ta một trận ở cửa nữa để chào đón, đến lúc đó kế hoạch của cô sẽ phát huy tác dụng. Vừa khéo tận dụng thời gian này để cô lập ra kế hoạch cụ thể, nhất định phải đạt được mục đích đánh chết ông ta.”

Dư Tư Mẫn gật đầu, vội vàng cất kế hoạch do mình lập ra.

Cô ấy lại nhìn Trần Thanh Xuyên, cảm thấy chuyện này ngày càng thú vị, cháu trai đánh chú hai, hơn nữa còn xuống tay tàn nhẫn, hóa ra công việc kinh doanh cũng có thể chơi vui như vậy, còn rất thú vị. Tất nhiên, con người Trần Thanh Xuyên cũng rất thú vị …

Trần Thanh Xuyên vừa quay về công ty đã bắt đầu bận rộn, mà Trần Chính Hà cũng không nhàn rỗi.

Dù gì công ty cũng vừa mới thành lập, vẫn còn nhiều việc cần phải quy hoạch, may mà cấp dưới của ông ta đều lính tinh nhuệ mạnh mẽ, bảy tập đoàn cũng có tài nguyên tương đương, nên ông ta vẫn có lòng tin tuyệt đối khi bước chân vào thương trường. Ông ta cần phải gây ra chút động tĩnh, để mọi người đều không dám phớt lờ hoặc coi thường sự tồn tại của Thất Liên Hợp bọn họ.

Nhưng trong lúc Trần Chính Hà đang lập kế hoạch gây ra động tĩnh lớn sau khi bước vào thì phó tổng giám đốc đã đi vào, theo sau là nhân viên chấp pháp.

“Sếp Trần, bộ phận thực thi pháp luật nhận được báo cáo, muốn điều tra giấy tờ của công ty chúng tôi. Chuyện này…”

Trong lòng người khác không biết rõ công ty có đầy đủ giấy tờ hay không, nhưng chẳng lẽ trong lòng Trần Chính Hà lại không biết?

Quả thật đúng như những gì Trần Thanh Xuyên đã nói, bảy tập đoàn liên hợp vận hành thật sự rất rắc rối, nếu không phải là hôm nay nhà này chưa có giấy tờ thì cũng là ngày mai con dấu của nhà kia bị mang tới nơi khác, rất rườm rà. Người bình thường đều không thể kiểm soát một cách nhịp nhàng, cũng chỉ có Trần Chính Hà là có tính nhẫn nại đó. Nhưng biện pháp của ông ta cũng chỉ giới hạn ở việc tạm thời thành lập công ty trước, còn những giấy tờ còn thiếu thì cứ bổ sung sau.

Ông ta vốn cảm thấy đây chẳng phải chuyện to tát, mà cho rằng nếu Trần Thanh Xuyên xuống tay với Thất Liên Hợp cũng phải xuất phát từ các cấp độ kinh doanh khác.

Ai dè cửa lớn kinh doanh còn chưa tiến vào, Trần Thanh Xuyên đã chặn đánh ông ta ở cửa.

Chuyện này giống như hai võ sĩ quyền anh thi đấu trên võ đài, đừng nói là võ đài, mà một người vừa mới bước vào hội trường, còn chưa kịp mặc đồ trang bị đã bị đối thủ chặn lại đánh no đòn đến mức không thể nào đánh trả.

Không có gì bất ngờ, vì thiếu giấy tờ mà ngày thứ hai sau khi Thất Liên Hợp cắt băng khánh thành đã bị dán giấy niêm phong.

Trần Chính Hà đứng trước cửa công ty, ngước nhìn cửa chính công ty bị dán thành hình chữ thập dở khóc dở cười.

Mới mấy năm không gặp, tại sao thủ đoạn của đứa cháu trai này có thể vô lại, làm ăn không chính đáng, lại còn gây ra chuyện bàng môn tà đạo như vậy? Đầu tiên là ra oai với ông ta, nhưng không thể không thừa nhận chiêu ra oai bàng môn tà đạo này thật sự rất hiệu quả.

Ông ta vốn định đi trước Trần Thanh Xuyên một bước, ai dè lại bị Trần Thanh Xuyên giành mất nước đi đầu tiên.

Trần Chính Hà lắc đầu bất đắc dĩ thở dài, ông ta đã bị giành mất nước đi đầu tiên, hơn nữa Trần Thanh Xuyên còn có thời gian chuẩn bị đợt công kích thứ hai, đồng nghĩa với việc ông ta phải bị Trần Thanh Xuyên đè đánh một quãng thời gian.

Nghĩ đến thủ đoạn cao tay của cháu mình, nói thật Trần Chính Hà vẫn rất vui mừng.

Vậy mới đúng chứ? Trong kinh doanh là phải như vậy, nếu ngay cả chút thủ đoạn này cũng không có, thậm chí còn giữ lòng nhân từ thì chắc chắn Trần Thanh Xuyên sẽ không thích hợp làm người thừa kế tương lai của tập đoàn Đại Minh.

“Nhóc con, cháu làm tốt lắm, chú hai sẽ nhận món quà này, nhưng cháu đừng vội, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian.”

“Nếu chú hai của cháu đã muốn bước vào cánh cửa này thì chắc chắn sẽ không dễ dàng bị cháu hạ gục như vậy, nên cháu cứ chờ đấy.”

Trần Chính Hà chắp hai tay ra sau lưng, rồi cười ha hả rời khỏi công ty đang bị niêm phong.

Ngược lại, phó tổng giám đốc cấp dưới của ông ta lại rất sốt ruột, liên hệ với các tập đoàn khác bằng mọi phương thức để bọn họ mau chóng chuẩn bị tài liệu cần thiết để làm giấy tờ.

“Mấy người không được làm như vậy, Thất Liên Hợp của chúng ta đã bị niêm phong rồi, chúng ta phải mau chóng làm xong giấy tờ mới gỡ được giấy niêm phong…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.