Rể Hổ Hào Môn

Chương 248




Ý của Trần Chính Hà rất rõ ràng, ông ta không cần quyền hành của tập đoàn Đại Minh, nhưng lại cần người thừa kế đủ tư cách cho tập đoàn Đại Minh. Nếu Trần Thanh Xuyên không làm được, vậy thì ông ta sẽ tiếp nhận quyền hành này.

Nhưng nếu Trần Thanh Xuyên dứt khoát cho thì ông ta sẽ không cần, theo cách nói của ông ta: “Trong trò chơi của chú hai cháu chưa bao giờ chấp nhận đầu hàng.”

Trần Thanh Xuyên rất bất đắc dĩ: “Nhưng cháu là bị động kéo vào trò chơi này, chứ tôi không muốn tham gia vào trong.”

Trần Chính Hà hơi vô lại đáp: “Chú mặc kệ cháu có muốn hay không…”

Hết cách rồi, chuyện mà Trần Chính Hà đã quyết định nằm ngoài tầm kiểm soát của Trần Thanh Xuyên.

Có một chú hai ‘xảo quyệt’ như vậy, thật sự khó mà nói trước đây có phải là chuyện may mắn hay không.

Sau đó, Trần Chính Hà và Trần Thanh Xuyên đã trò chuyện rất nhiều, nhưng đều là chuyện cũ thú vị, chứ không hề nói đến chuyện kinh doanh. Nhưng trong lòng hai chú cháu đều biết rất rõ, sau khi rời khỏi đây, bọn họ sẽ là kẻ thù của nhau trong kinh doanh. Trên thương trường không nói đến tình thân, mà chính là ai có bản lĩnh thì người đó bày ra, xem ai có bản lĩnh lớn hơn, thủ đoạn cứng rắn hơn.

Tối hôm đó sau khi rời khỏi chỗ của Trần Chính Hà, Trần Thanh Xuyên đã quay về khách sạn.

Trước khi vào phòng, Dư Tư Mẫn đang định chúc anh ngủ ngon, nhưng Trần Thanh Xuyên lại đột ngột hỏi: “Cô nặng bao nhiêu cân?”

Dư Tư Mẫn hơi sửng sốt, cô không hiểu tại sao Trần Thanh Xuyên lại đột ngột hỏi cân nặng của mình là có ý gì, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Bốn mươi bốn cân rưỡi.”

Trần Thanh Xuyên nhìn vóc dáng của Dư Tư Mẫn: “Trông không giống cho lắm, chỉ riêng nơi đó thôi đã mỗi cái hai mươi cân rồi.”

Thấy Trần Thanh Xuyên đang quan sát nơi đó, Dư Tư Mẫn vô cùng xấu hổ, hơn nữa còn hơi tức giận, anh đang nói linh tinh đúng không? Chỗ đó làm gì nặng tới hai mươi cân cơ chứ? Chỉ cần cầm trái dưa hấu tưởng tượng là biết, nếu một trái dưa hấu nặng hai mươi cân là lớn đến cỡ nào, làm sao cô ấy có thể nặng tới hai mươi cân cơ chứ?

Dư Tư Mẫn lườm yêu Trần Thanh Xuyên, rồi đỏ mặt không nói gì nữa.

Sau đó, Trần Thanh Xuyên mở cửa phòng ra, sau khi bước vào thì ra hiệu cho Dư Tư Mẫn cũng đi vào theo.

Sau khi vào phòng, Trần Thanh Xuyên dứt khoát nằm xuống giường: “Cô đến đây đè lên massage lưng giúp tôi đi, lưng tôi hơi đau nhức.”

Dứt lời, Trần Thanh Xuyên liền nằm xuống giường, trong đầu nghĩ đến chuyện của chú hai và Thất Liên Hợp.

Dư Tư Mẫn đang đứng trước giường, nhớ lại những lời Trần Thanh Xuyên vừa nói, sắc mặt nhất thời đỏ bừng.

Không ngờ Trần Thanh Xuyên lại đưa ra yêu cầu này với cô ấy, hại cô ấy xấu hổ chết đi được, nhưng… nhớ lại vụ cá cược tối hôm trước, cô ấy lại cảm thấy không thể từ chối chuyện này, dù gì Trần Thanh Xuyên cũng từng tha cho cô ấy một lần, nên, nên đây là sự đền bù thỏa đáng.

Dư Tư Mẫn đỏ mặt cởi giày, rồi trèo lên giường, càng cúi thấp người, cuối cùng nằm trên lưng Trần Thanh Xuyên, mặc dù trong lòng vô cùng xấu hổ nhưng cô ấy chỉ không thể làm như vậy, dù gì cô ấy cũng mắc nợ Trần Thanh Xuyên.

Nhưng lúc Dư Tư Mẫn chuẩn bị đè xuống massage theo lời căn dặn của Trần Thanh Xuyên lúc trước, thì giọng nói kinh ngạc của Trần Thanh Xuyên bỗng vang lên: “Cô đang làm gì vậy? Cô nằm lên người tôi làm gì? Cô coi tôi là ngựa à?”

Dư Tư Mẫn vừa thẹn vừa giận: “Chẳng phải anh bảo tôi đè lên massage cho anh à?”

Trần Thanh Xuyên rất cạn lời: "Tôi là bảo cô đè cả người lên massge giúp tôi, bằng không tôi hỏi cân nặng của cô để làm gì, cô chưa từng học hay nhìn thấy cách massage giẫm lên lưng à? Tôi thật sự phục cô rồi đấy, trông cô rất xinh đẹp trong sáng, tại sao lại háo sắc như vậy?”

Nghe Trần Thanh Xuyên nói thế, Dư Tư Mẫn ngơ ngác đến mức nửa ngày không nói nên lời. Tức quá đi mất! Nếu giẫm lên lưng thì anh nói rõ ra đi, tại sao lại nói tôi mỗi cái hai mươi cân, hại tôi không thể không suy nghĩ lệch lạc, đúng là!

Thật bực bội! Uổng công cô ấy đã bị bẽ mặt, cuối cùng còn bị nói một trận như thế…

Sau đó, Dư Tư Mẫn đã đứng trên lưng Trần Thanh Xuyên, ra sức giẫm mạnh giúp anh, còn vừa giẫm vừa nghĩ, giẫm chết ông chủ vừa khốn nạn vừa đáng giận này, nhưng cô ấy chỉ nghĩ thế thôi, cuối cùng vẫn dùng sức có giới hạn.

Mặc dù ông chủ này rất đáng giận, nhưng thật sự đối xử tốt với cô ấy, ở mọi phương diện đều cân nhắc kỹ lưỡng, hơn nữa cũng không nghĩ đến phương diện đó, quan trọng là anh còn chú trọng đào tạo nâng đỡ cô ấy, nên cô ấy không thật sự giẫm chết ông chủ tốt như vậy.

Do đó cô ấy giẫm với lực ngày càng nhẹ, dùng cân nặng thật sự của mình để massage lưng cho Trần Thanh Xuyên.

Bây giờ trong đầu Trần Thanh Xuyên vẫn nghĩ đến chuyện của chú hai và Thất Liên Hợp, thậm chí trong lòng đã có chủ ý đại khái. Đam Mỹ H Văn

“Tư Mẫn, cô quay về tra chú hai của tôi thử xem, Thất Liên Hợp muốn nhúng tay vào loại hình kinh doanh nào, nếu cô đã xác nhận xong rồi phải nói cho tôi biết ngay.”

Dư Tư Mẫn đáp lại, rồi hỏi Trần Thanh Xuyên: “Anh định bóp chết Thất Liên Hợp từ trong trứng nước à?”

“Đây là trạng thái lý tưởng, nhưng không thực tế. Giả sử như chú hai có thể bị tôi bóp chết từ trong trứng nước, vậy thì ông ta sẽ không thành lập Thất Liên Hợp một cách quang minh chính đại như vậy. Tôi chỉ gây ra chút rắc rối cho ông ta mà thôi, dù sao cũng phải tặng quà chứ.”

Dư Tư Mẫn rất cạn lời, chú hai này đã lôi kéo người của cháu trai bỏ chạy, rồi thành lập công ty mới để đối phó cháu trai, còn cháu trai để chúc mừng chú thành lập công ty mới, đã gây ra một đống rắc rối coi như tặng quà cho ông ta, cách đối đãi của hai chú cháu nhà này thật thần kỳ…

Sau khi giẫm lưng giúp Trần Thanh Xuyên mười mấy phút, Dư Tư Mẫn đã ngừng lại dưới sự ra hiệu của Trần Thanh Xuyên.

Lúc cô ấy đang ngồi trên giường để xỏ giày, Trần Thanh Xuyên bỗng hỏi cô ấy một câu: “Đã mấy ngày rồi cô không rửa chân thế, sao lại thối như vậy?”

“Hả?” Dư Tư Mẫn sửng sốt: “Không phải chứ, sao tôi lại không ngửi thấy, ngày nào tôi cũng tắm mà.”

Dứt lời, cô ấy còn cúi đầu giơ chân lên ngửi, không có mùi gì thật mà.

Nhưng sau khi cô ấy nhìn thấy nụ cười xấu xa trên mặt Trần Thanh Xuyên, cô ấy đã biết mình lại bị ông chủ lừa.

Dư Tư Mẫn nắm tay lại thành nắm đấm, khoa tay múa chân một trận, rồi mới đi ra ngoài, không muốn ở lại phòng của ông chủ xấu xa này nữa.

Nhưng sau khi đóng cửa lại, trên mặt cô ấy vẫn không nhịn được nở nụ cười, mặc dù ông chủ này xấu xa, nhưng lại rất đáng yêu. Sau đó Dư Tư Mẫn cũng nhắc nhở bản thân rằng, tuyệt đối không được có thiện cảm với ông chủ nữa, ông chủ đã có bạn gái rồi, do đó cô ấy cần phải vạch rõ giới hạn này, không được lún sâu không có giới hạn nữa, bằng không cô ấy sẽ khó mà khống chế cảm xúc thật, đến lúc đó không thể cứu vãn được nữa thì cả hai bên đều khó xử…

Sáng hôm sau, khi Trần Thanh Xuyên vẫn đang ngủ trong phòng, Dư Tư Mẫn đã đến gõ cửa.

Sau khi Trần Thanh Xuyên mặc bộ đồ ngủ mở cửa ra, Dư Tư Mẫn đã cầm vé máy bay đến.

"Sáng nay chúng ta sẽ bay vào lúc mười một giờ, đến ba giờ chiều thì có thể quay về công ty. Tôi cũng đã tra rất rõ về loại hình kinh doanh mà Thất Liên Hợp sẽ tiến quân sơ bộ, hơn nữa tôi còn lập ra bản đánh giá về cuộc tấn công có liên quan, nhưng vẫn đang ở trong kế hoạch sơ bộ. Có lẽ trước khi máy bay hạ cánh tôi sẽ đưa cho anh xem qua. Anh có thể xem nó ở trên xe khi quay về công ty, nếu anh thấy thích hợp thì sau khi quay về công ty có thể tiến hành sắp xếp.”

Trần Thanh Xuyên nhận lấy vé máy bay, rồi liếc nhìn Dư Tư Mẫn: “Sự tồn tại của cô khiến tôi nhớ đến cô giáo của mình.”

Dư Tư Mẫn hơi sửng sốt: “Tôi nghiêm khắc đến thế ư?”

Trần Thanh Xuyên lắc đầu: “Cũng không hẳn, mà tôi chỉ nhớ đến trước kỳ thi đại học cô giáo đã vạch ra cho tôi đủ loại kế hoạch, còn chính xác đến mức ngay cả việc đi vệ sinh cũng chỉ quy định cho tôi có vài phút, nên cô cũng sắp xếp chặt chẽ như vậy.”

Dư Tư Mẫn hơi xấu hổ, cũng đúng, Trần Thanh Xuyên là ông chủ, quả thật cô ấy lên kế hoạch nên làm tiếp theo thay ông chủ như vậy không được ổn thỏa cho lắm: “Sau này tôi sẽ chú ý, không làm như vậy nữa…”

“Không không không, làm vậy rất tốt, có kế hoạch mới đạt được hiệu quả, nên cô cứ tiếp tục duy trì đi.”

Trần Thanh Xuyên vỗ vai Dư Tư Mẫn để bày tỏ sự khen ngợi, rồi đóng cửa lại.

Có nữ thư ký nghiêm khắc như vậy, sau này anh đỡ phải nghĩ ngợi gì nữa, rất tốt…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.