Rể Hổ Hào Môn

Chương 247




“Chuyện này để nói sau đi, chú sẽ đến tìm cháu sau khi bữa tiệc tối kết thúc.”

Trần Chính Hà cụng ly rượu với Trần Thanh Xuyên rồi lập tức rời đi để chào hỏi những vị khách khác.

Trần Thanh Xuyên nhíu mày, không biết rốt cuộc người chú hai này của mình muốn là gì, tại sao lại làm thế.

Còn Dư Tư Mẫn vẫn đang trợn mắt há hốc mồm bên cạnh, giống như không ngờ rằng tối nay lại có thể biết được nhiều nội tình như vậy.

Cô ấy không ngờ rằng Trần Thanh Xuyên lại là người thừa kế tương lai của tập đoàn Đại Minh, càng không ngờ rằng buổi dạ tiệc này lại do Trần Chính Hà là người đứng ra tổ chức, điều không ngờ tới nhất chính là khi nghe Trần Thanh Xuyên và Trần Chính Hà nói chuyện, công ty mới thành lập kia thật sự có vẻ như đang đối phó với tập đoàn Đại Minh!

Dư Tư Mẫn biết rõ chuyện một thời gian trước các cấp cao trong tập đoàn Đại Minh đã trốn đi, cô ấy cũng nhân cơ hội đó nên mới có thể trở thành thư ký của Trần Thanh Xuyên, thật sự không ngờ rằng người đã đưa những người đó đi chính là chú hai của Trần Thanh Xuyên, Trần Chính Hà.

Trần Chính Hà đó cũng là người của tập đoàn Đại Minh, lẽ ra ông ta không nên mang sản nghiệp nhà mình cho người ngoài mới đúng chứ!

Không thể hiểu nổi, Dư Tư Mẫn nhìn sang Trần Thanh Xuyên bên cạnh mình, những khi nhìn vẻ mặt của Trần Thanh Xuyên thì cô ấy cũng biết rằng chắc chắn Trần Thanh Xuyên cũng không thể nào hiểu nổi. Nhưng có một điều mà trong lòng Dư Tư Mẫn đang biết rất rõ ràng là bây giờ chắc chắn tâm trạng của Trần Thanh Xuyên rất không tốt.

Vì thế sau đó Dư Tư Mẫn liền vươn tay ra, vỗ nhẹ vài cái an ủi lên lưng Trần Thanh Xuyên.

Trần Thanh Xuyên cảm nhận được ý tốt của Dư Tư Mẫn, anh mỉm cười với cô, hơn nữa còn tỏ vẻ rằng mình vẫn ổn.

“Nếu như chú hai thật sự đã chuẩn bị ra tay thì đành phải nghênh chiến thôi, cũng không thể ngồi im chờ chết được đúng không?”

Nụ cười trên mặt Trần Thanh Xuyên khiến cho Dư Tư Mẫn cảm nhận được ánh mặt trời rất đặc biệt.

Đương nhiên là ánh mặt trời không phải đang chỉ Trần Thanh Xuyên có tâm trạng tốt mà là chỉ một Trần Thanh Xuyên không hề chán nản và vẫn giữ được sự tự tin.

Dư Tư Mẫn đặc biệt đánh giá cao sự tự tin như vậy, điều đó khiến cho cô ấy cảm thấy giờ phút này Trần Thanh Xuyên tràn đầy sức quyến rũ mê người.

Nếu như không trải qua những chuyện vừa nãy, trái tim vẫn chưa bị tổn thương thì chắc cô ấy sẽ bị Trần Thanh Xuyên mê hoặc mất. Dù như vậy, lúc này cô ấy vẫn bị Trần Thanh Xuyên làm cho rung động thật nhẹ, khiến cho trong lòng cô ấy tràn đầy hảo cảm…

Sau khi bữa tiệc tối kết thúc, một buổi vũ hội lại được tổ chức ở đây để ăn mừng, hơn nữa mục đích cũng là để chúc mừng điều mà Trần Chính Hà vừa đề cập đến trên sân khấu, để chúc mừng việc thành lập công ty mới, công ty mới với tên gọi là Thất Liên Hợp. Cái tên rất đơn giản mang theo ý tứ rất rõ ràng, bảy tập đoàn gia đình liên hợp lại với nhau, còn về liên hợp để làm gì thì không cần nói cũng biết.

Tại buổi vũ hội này, không thể nghi ngờ rằng Dư Tư Mẫn chính là người hiền lành nhất, có không ít người đến để mời cô ấy khiêu vũ.

Nhưng Dư Tư Mẫn không khiêu vũ, cô ấy có năng khiếu vũ đạo ở trình độ nhất định, cũng không phải là bối rối khi ở những nơi như thế này, nhưng cô ấy hiểu rất rõ về thân phận của mình, cô ấy là người của Trần Thanh Xuyên, người ta đang chúc mừng việc thành lập Thất Liên Hợp nên tất nhiên cô ấy sẽ không cùng đi chúc mừng rồi, cho nên cô ấy xin từ chối lời mời của tất cả mọi người, chỉ yên lặng đứng bên cạnh kéo cánh tay của Trần Thanh Xuyên, trở thành khung cảnh đẹp như một cơn gió trong buổi khiêu vũ.

Sau khi buổi vũ hội kết thúc, mọi người giải tán, Dư Tư Mẫn nhìn Trần Thanh Xuyên nói: “Tôi quay về khách sạn trước.”

Cô ấy biết rằng sau đó Trần Thanh Xuyên sẽ nói chuyện với Trần Chính Hà, sự tồn tại của một người ngoài như cô ấy không thích hợp lắm nên cô ấy cố tình tránh mặt.

Nhưng Trần Thanh Xuyên lại từ chối lời đề nghị của cô ấy: “Muộn lắm rồi, cô sẽ về cùng tôi sau.”

Dư Tư Mẫn hiểu Trần Thanh Xuyên đang lo lắng cho sự an toàn của cô ấy, ban đầu cô ấy định tỏ vẻ rằng không có chuyện gì nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ. Bởi vì dần dần cô ấy đã hiểu được rằng Trần Thanh Xuyên đã nói một thì không có hai, cũng hiểu rằng Trần Thanh Xuyên không muốn lãng phí thời gian vào những loại chủ đề nhàm chán như vậy.

Cuối cùng Dư Tư Mẫn vẫn đi cùng Trần Thanh Xuyên, cô ấy đứng bên cạnh anh yên lặng cùng đợi Trần Chính Hà xuất hiện.

Sau khi tất cả các vị khách đều đã rời đi, chỉ còn lại Trần Thanh Xuyên và Dư Tư Mẫn cùng với vài nhân viên vệ sinh dọn dẹp trong đại sảnh rộng lớn.

Trần Chính Hà tiễn khách xong thì đi tới, vẫy vẫy tay để đuổi tất cả các nhân viên đi.

Một giây sau, ông ta cầm một chai rượu vang đỏ và hai chén rượu đi tới trước bàn của Trần Thanh Xuyên và ngồi xuống đối diện anh.

Chỉ có hai ly rượu, Dư Tư Mẫn liền hiểu, nói: “Sếp Trần, tôi đi vệ sinh trước.”

Rõ ràng là cô ấy đang trốn tránh chuyện này, đi vệ sinh chỉ là cái cớ để tránh đi mà thôi, nhưng Trần Thanh Xuyên cũng không cần cô ấy phải trốn tránh làm gì.

“Không cần đâu, cứ ở đây là được.” Vừa nói những điều này, Trần Thanh Xuyên lại cầm thêm ly rượu khác đến.

Trần Chính Hà cười cười không quan tâm đến chuyện đó, Thất Liên Hợp cũng đã chính thức được tuyên bố thành lập rồi, còn có gì không thể để cho người ngoài nghe được sao?

Nâng rượu đỏ lên, Trần Chính Hà lần lượt rót vào ba chén rượu, phân chia cho Trần Thanh Xuyên và Dư Tư Mẫn, giữ lại cho bản thân mình một ly.

“Để ăn mừng ngày thành lập Thất Liên Hợp, cạn một ly được không?”

Lúc Trần Chính Hà nâng ly rượu lên chúc mừng, Trần Thanh Xuyên vẫn không động vào ly rượu: “Không ngon đâu.”

Câu trả lời này khiến cho Trần Chính Hà bật cười ha ha, bởi vì ông ta nhớ đến Trần Thanh Xuyên khi còn bé.

Lúc Trần Thanh Xuyên vẫn còn nhỏ, tầm khoảng hai ba tuổi, có một lần Trần Chính Hà đưa Trần Thanh Xuyên ra ngoài chơi và mua đồ ăn vặt cho anh, thấy Trần Thanh Xuyên thích ăn những thứ ngọt ngào, vì thế ông ta lại hỏi: “Món đồ ăn vặt đó có vị như thế nào thế?”

Rõ ràng là Trần Thanh Xuyên không thích vị cay của món đồ ăn vặt đó nên trả lời một câu “không ngon đâu”.

Rất rõ ràng, lúc đó vẫn là một đứa trẻ mà ông ta quen biết, thế nào là ngon hay không ngon, vì thế anh nói không ngon.

Bây giờ anh không phải là đứa trẻ nữa mà vẫn nói ra câu trả lời như vậy, rõ ràng là đang hồi tưởng lại về quá khứ.

Sau khi cười xong, Trần Chính Hà thưởng thức mùi vị đó, lập tức lắc đầu: “Vẫn ngon hơn trước kia!”

“Vậy được rồi, để ăn mừng hai chú cháu ta gặp nhau, cạn một ly có được không?”

Sau khi hỏi Trần Thanh Xuyên xong, Trần Chính Hà lại nhìn về phía Dư Tư Mẫn: “Đề phòng tên nhóc kia không cho chút mặt mũi nào, hai chúng ta cạn một ly trước đi.”

Nói dứt lời, còn không đợi Dư Tư Mẫn kịp phản ứng, Trần Chính Hà đã dùng ly rượu cụng vào ly của cô ấy, sau đó lập tức uống cạn.

Dư Tư Mẫn không nghĩ rằng cô ấy có quyền tự mình quyết định vào lúc này, vì cô ấy là thư ký của Trần Thanh Xuyên nên tất nhiên cô ấy sẽ lắng nghe Trần Thanh Xuyên trong tất cả mọi việc, nhất là những trường hợp như thế này, cô ấy chính là người của Trần Thanh Xuyên, phải duy trì hành động nhất trí!

Vì thế cho đến khi nhìn thấy Trần Thanh Xuyên cầm ly rượu lên thì cô mới cầm lên theo.

Nhìn thấy một màn như vậy, Trần Chính Hà cười lắc đầu: “Giống như ông cụ ở nhà vậy, quy tắc quá lớn, chẳng dễ chơi gì hết.”

Người ở độ hơn bốn mươi tuổi bước sang tuổi năm mươi nói về việc chơi vui vẻ hay không, điều này có vẻ không phù hợp lắm.

Nhưng Trần Thanh Xuyên hiểu rõ rằng Trần Chính Hà này chính là một tay chơi nổi danh, đó chính là tình yêu với các trò chơi, hơn nữa không có không đùa, nhỏ thì từ món đồ chơi của trẻ em đến nhà máy sản xuất siêu xe thể thao, thậm chí là điều khiển khinh khí cầu bay vượt qua Himalaya, đây không phải là những trò chơi đơn giản để mua vui mà ông ta còn chơi đùa với chính mạng sống của mình nữa, có mấy người dám nhảy dù và trượt tuyết ở hẻm núi tuyết lớn chứ? Trần Chính Hà chính là một trong số đó đấy.

Có thể nói rằng những trò chơi của Trần Chính Hà đều vô cùng kinh hồn khiếp vía nhưng không biết từ lúc nào mà ông ta chơi tận đến nhà mình rồi.

“Chú hai, vẫn là câu nói kia, những gì cháu nói năm đó đến giờ vẫn còn tính, nếu như chú cần quyền lực thì cháu cam đoan sẽ không giành quyền lực của chú ở tập đoàn Đại Minh đâu, quyền lực đó sẽ hoàn toàn nằm trong tay chú, không ai có thể cướp đoạt được.”

Sau khi Trần Thanh Xuyên nói đến vấn đề này, một nụ cười xuất hiện trên gương mặt của Trần Chính Hà: “Không đâu, thế thì không vui.”

Theo ý của ông ta thì vì thú vị nên mới xúi giục người khác nhắm vào tập đoàn Đại Minh, điều này có vẻ như hơi vô trách nhiệm.

Khi Trần Thanh Xuyên nhắc đến điều đó, Trần Chính Hà lại càng cười vui sướng hơn.

“Sao lại vô trách nhiệm hả, chính là vì quá có trách nhiệm nên chú mới có thể làm như vậy ấy chứ.”

“Chú phải chọn một người thừa kế tương lai đủ tư cách cho tập đoàn Đại Minh, xem xem cuối cùng cháu mạnh hơn hay là chú mạnh hơn đi.”

“Đây sẽ là chuyện rất vui đó, đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.