Trong khi Dư Tư Mẫn đang vô cùng lo lắng thì Trần Thanh Xuyên lại tỏ ra rất hờ hững.
Đương nhiên là anh sẽ không lo lắng về những thứ đó, trong mắt anh tập đoàn Khổng thị đúng là kiểu trâu bò, nhưng dù có thế thì cũng chỉ là một đống phân trâu to mà thôi.
Nhưng có vẻ như Khổng Hiểu Vũ không nghĩ như vậy, anh ta thấy Trần Thanh Xuyên không nói gì thì chỉ cho là Trần Thanh Xuyên đang sợ hãi, vì thế lại càng thêm đắc chí gào lên: “Sao thế, bây giờ mới biết sợ rồi sao? Tôi nói cho anh biết, có sợ thì cũng đã muộn rồi, có một số người không phải là người mà anh có thể đắc tội được đâu!”
Trong lúc anh ta đang kêu gào một cách đầy kiêu ngạo và đắc thắng thì bỗng nhiên có người đi đến và kéo cánh tay của Khổng Hiểu Vũ.
“Cậu Khổng, hay là bỏ qua chuyện này đi, chúng ta nhanh đi chỗ khác thôi!”
Người này quen biết Trần Thanh Xuyên, cũng quen biết cả Khổng Hiểu Vũ, nhưng anh ta có tình bạn sâu đậm với Khổng Hiểu Vũ hơn nên trong lòng mới hướng về phía Khổng Hiểu Vũ hơn.
Nhưng Khổng Hiểu Vũ lại không hiểu ý của anh ta mà ngược lại còn không vui nói: “Anh kéo tay tôi làm gì, mau buông ra đi!”
Khổng Hiểu Vũ tức giận nói, người vừa nói lời khuyên nhủ kia có vẻ rất bất lực, nhưng anh ta vẫn kiên nhẫn nói: “Cậu Khổng, anh hãy nghe tôi nói…”
“Nói cái mẹ gì, anh có tư cách gì mà nói chuyện với tôi hả, công ty của nhà anh còn phải sống dựa vào tập đoàn Khổng thị chúng tôi đấy!”
Những lời anh ta nói chẳng khác nào người ta cho anh cái mặt nóng mà anh lại trả lại cho người ta một bờ mông lạnh cả.
Bờ mông lạnh này khiến cho sắc mặt của người vừa lên tiếng khuyên nhủ kia trở nên rất khó xử, vì thế anh ta cũng hoàn toàn nổi giận.
“Cậu Khổng, anh cũng đừng có mà gây chuyện sinh sự ở đây, người ta chính là chủ tịch Trần của tập đoàn Đại Minh đấy!”
Gây chuyện sinh sự, người này mà cũng dám nói anh ta gây chuyện sinh sự sao, đây là đang muốn bới móc ra đấy à?
Lúc đó Khổng Hiểu Vũ rất không vui, nhưng sau đó anh ra nhận ra một điều, đối phương là tập đoàn Đại Minh sao?
Đúng là tập đoàn Khổng thị nhà anh ta thuộc kiểu rất trâu bò, có thể nói là chỉ kém tập đoàn Đại Minh một chút xíu, nhưng tập đoàn Đại Minh thì làm sao, chỉ cần không phải từ trụ sở chính thì anh ta cũng không sợ gì cả. Hơn nữa dựa vào độ tuổi của Trần Thanh Xuyên thì căng lắm cũng chỉ là lãnh đạo của một chi nhánh.
Sau đó anh ta liền thử hỏi dò người vừa mới lên tiếng khuyên nhủ: “Vậy anh ta giữ chức vụ gì ở chi nhánh?”
“Chủ tịch chi nhánh, Sếp Trần - Trần Thanh Xuyên.”
Quả nhiên chỉ là chi nhánh, sau khi biết được thân phận của Trần Thanh Xuyên thì Khổng Hiểu Vũ lập tức khịt mũi coi thường.
“Cũng chỉ là một tên chủ tịch thuộc bộ phận chi nhánh thôi mà anh sợ hãi cái lông à, anh cũng không nghĩ lại xem thân phận của tôi là gì, anh còn dám vì một chủ tịch chi nhánh mà bảo tôi gây chuyện sinh sự sao, tôi thấy người đang gây chuyện sinh sự là anh đấy, hử?”
Người lên tiếng khuyên nhủ bị uy hiếp, điều này khiến cho đối phương rất tức giận, nếu không phải vì cần nhìn mặt của tập đoàn Khổng thị mà kiếm cơm thì anh ta đã sớm tức giận rồi.
Nhưng mọi chuyện cũng đã đến nước này, anh ta cũng không thể mặc kệ được nên chỉ có thể nói: “Sếp Trần còn có một thân phận khác là cháu ruột của ông Trần Chính Hà, chính là người thừa kế tương lai của tập đoàn Đại Minh, đến lúc đó anh có muốn gặp mặt thì cũng cần phải xem anh ta có thời gian không nữa.”
Sau khi người lên tiếng khuyên bảo nói ra thân phận thật sự của Trần Thanh Xuyên, Khổng Hiểu Vũ đã ngây ngẩn cả người.
Người thừa kế tương lai của tập đoàn Đại Minh sao? Anh ta cũng là người thừa kế, là người thừa kế tương lai của tập đoàn Khổng thị, nhưng so với tập đoàn Đại Minh thì tập đoàn Khổng thị của anh ta chẳng là cọng lông gì, dựa vào đâu mà so sánh với người ta chứ?
Sau khi biết được thân phận thật của Trần Thanh Xuyên, Khổng Hiểu Vũ liền đứng sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không biết là nên nói gì cho đúng, mấy kiểu nhẩm nhí như trâu bò vừa nãy cũng hoàn toàn biến mất không dấu vết, chỉ còn lại người đứng ngây tại chỗ, không dám kêu gào ngang ngược thêm nữa.
Dư Tư Mẫn đứng bên cạnh cũng trợn tròn mắt, cô ấy biết rằng Trần Thanh Xuyên có thân phận và bối cảnh nhất định, nếu không cho dù anh có tài giỏi đến đâu thì cũng không thể nào trở thành chủ tịch của một chi nhánh trong tập đoàn Đại Minh khi mới còn trẻ vậy được, dù sao cũng được coi là Đại tướng nơi biên cương. Có thể nghĩ đến chuyện đó thì tất nhiên Trần Thanh Xuyên phải là người thừa kế tương lai của tập đoàn Đại Minh, bối cảnh này… cũng quá dữ dội rồi!
Mất công cô ấy vừa nãy còn lo lắng cho Trần Thanh Xuyên, nếu nghĩ đến chuyện có thể dùng thân phận của Trần Thanh Xuyên thì chẳng cần phải lo lắng làm gì. Nếu thật sự cứng rắn đối đầu với nhau thì tập đoàn Khổng thị chỉ có nước bị nuốt chửng, làm sao có đủ sức mạnh và tư cách để chiến đấu với tập đoàn Đại Minh cơ chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Dư Tư Mẫn thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô ấy lập tức mỉm cười nhìn về phía Khổng Hiểu Vũ.
Cô ấy cũng muốn nhìn xem hôm nay Khổng Hiểu Vũ sẽ tỏ ra giỏi giang ở đây như thế nào, nhìn xem người vừa mới vô cùng ngạo mạn - Khổng Hiểu Vũ sẽ kết thúc chuyện này ra sao!
Về chuyện này thì Khổng Hiểu Vũ cũng muốn biết lắm, anh ta muốn biết rằng bản thân mình phải kết thúc chuyện này như thế nào.
Đắc tội ai không được sao mà hết lần này đến lần khác lại phải đắc tội với người thừa kế tương lai của tập đoàn Đại Minh cơ chứ? Dù có đắc tội với chủ tịch hiện tại của tập đoàn Đại Minh thì vẫn tốt hơn là đắc tội với Trần Thanh Xuyên nhiều, dù sao thì Trần Thanh Xuyên và anh ta đều cùng là người thừa kế, có cơ sở bình đẳng. Nhưng hàm lượng tiền tài của người thừa kế như anh ta chắc chắn không thể nào nhiều hơn Trần Thanh Xuyên của tập đoàn Đại Minh được, đấu không lại!
Khổng Hiểu Vũ đứng trước mặt Trần Thanh Xuyên ấp a ấp úng, thật sự không biết phải nói gì mới được nữa.
Xin lỗi? Nếu thế thì anh ta quá mất mặt rồi, xung quanh có bao nhiêu người đang xem như vậy, vừa rồi anh ta còn khá điên cuồng nữa.
Không xin lỗi? Thế thì còn đáng sợ hơn, nếu như Trần Thanh Xuyên lợi dụng chuyện này để tấn công tập đoàn Khổng thị nhà anh ta thì phải làm sao đây?
Những điều này cứ quanh quẩn trong đầu, hiển nhiên là Khổng Hiểu Vũ rơi vào thế khó xử, hoàn toàn không biết nên làm gì cho đúng.
Nhưng vào đúng lúc đó, có người đi tới, lập tức giải vây cho Khổng Hiểu Vũ, Trần Thanh Xuyên cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Người đến không phải ai khác mà chính là chú hai của anh, Trần Chính Hà!
Trần Chính Hà đi đến gần và vỗ một cái lên vai Khổng Hiểu Vũ: “Được rồi, mấy chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi ấy thì có vấn đề gì, không cần lo đâu, nhanh qua chỗ khác chào hỏi đi!”
Có Trần Chính Hà giải vây cho nên Khổng Hiểu Vũ tự nhiên không cần phải lo lắng nữa, anh ta nhanh chóng cười xòa một cái rồi rời đi.
Ban đầu Trần Thanh Xuyên cũng không muốn so bì với Khổng Hiểu Vũ quá làm gì, dù sao thì trình độ cũng khác nhau nên so bì quá nhiều sẽ chỉ khiến cho anh trở nên mất giá trị mà thôi.
Chỉ là anh không ngờ rằng Trần Chính Hà sẽ qua đây vì Khổng Hiểu Vũ, hiển nhiên là điều đó không phải đang cho Khổng Hiểu Vũ mặt mũi mà là đang cho tập đoàn Khổng thị mặt mũi, cho nên Trần Thanh Xuyên cân nhắc trong lòng một lát rồi sau đó trực tiếp nói thẳng ra –
“Chú hai, nếu như chú đưa những người kia ra khỏi gia tộc thì cũng không phải là muốn hợp tác với tập đoàn Khổng thị rồi thành lập công ty mới sao!”
Trần Chính Hà sững sờ, lập tức nâng ly rượu nở nụ cười với Trần Thanh Xuyên: “Không hổ là đứa cháu trai chú yêu thương nhất, đầu óc thật là nhanh nhẹn quá.”
“Không sai, công ty mà chú hai đứng sau mới thành lập đúng là có tập đoàn Khổng thị, nhưng không riêng gì tập đoàn Khổng thị mà còn có một vài tập đoàn khác nữa, vì thế chú mới coi như đó là công ty kết hợp, nhưng quyền quyết định vẫn nằm trong tay chú nên cháu hoàn toàn có thể yên tâm được rồi.”
Trần Chính Hà không nói vậy thì không sao, nhưng nói xong lại càng khiến cho Trần Thanh Xuyên không yên tâm.
Quyền quyết định vẫn nằm trong tay Trần Chính Hà là sao chứ, đây rõ ràng là đang kết hợp với những tập đoàn đó nhưng tại sao ông ta phải hùn vốn vào chứ, hùn vốn để làm gì? Trần Thanh Xuyên chỉ cần nghĩ một chút liền hiểu ra, sợ là điều đó đang nhắm vào tập đoàn Đại Minh đúng không?
Ngoại trừ phân chia lợi ích của tập đoàn Đại Minh, Trần Thanh Xuyên rất khó có thể tưởng tượng ra được còn có lợi ích gì mà khiến cho nhiều tập đoàn cùng tập hợp lại một nơi như vậy. Phải biết rằng, chẳng có chiếc bánh nào đủ lớn để có thể triệu tập được một đám lang sói đến như vậy!
Trầm mặc suy nghĩ trong lòng, Trần Thanh Xuyên lặng yên nhìn Trần Chính Hà chằm chằm, mà Trần Chính Hà cũng chỉ mỉm cười im lặng đứng đó.
Hiển nhiên là ông ta biết Trần Thanh Xuyên đã đoán ra được ông ta muốn làm gì, mà lúc này ông ta chỉ im lặng ngầm thừa nhận.
Sau khi hai chú cháu im lặng được một lúc, cuối cùng Trần Thanh Xuyên vẫn mở miệng phá vỡ sự yên lặng.
“Chú hai, năm đó cháu đã nói với chú rồi, chỉ cần chú mở miệng thì vị trí người thừa kế tương lai của tập đoàn Đại Minh sẽ là của chú, cháu tuyệt đối sẽ không tiếp nhận.”
“Vì thế nếu như chú muốn có quyền lực thì hoàn toàn có thể chiếm lấy ở nhà mình, bây giờ chú lại hành động như thế, tại sao vậy?”