Rể Hổ Hào Môn

Chương 244




Cuối cùng, Dư Tư Mẫn vẫn chọn cái đầu tiên, nếu muốn kiên trì thì tất nhiên phải bắt đầu từ bây giờ.

Sau khi xuống máy bay, một chiếc ô tô đã được sắp xếp tới đón, Trần Thanh Xuyên trực tiếp đưa Dư Tư Mẫn đến cửa hàng trang phục dạ hội.

Sau khi một nhà thiết kế chuyên nghiệp đích thân giúp hoàn thiện nó, Dư Tư Mẫn cuối cùng đã lấy được chiếc váy dạ hội

Sau khi nhận phòng khách sạn và nghỉ ngơi một lúc, Trần Thanh Xuyên bảo Dư Tư Mẫn cùng đến tham dự bữa tiệc tối.

Sau khi nhìn thấy Trần Thanh Xuyên trong tây trang giày da, Dư Tư Mẫn có chút sững sờ. Mặc dù cô ấy không phải là người đánh giá con người qua vẻ bề ngoài nhưng cô ấy vẫn không khỏi có chút bấn loạn trước vẻ ngoài siêu đẹp trai của Trần Thanh Xuyên, vô thức cảm thấy người đàn ông này quá đẹp trai.

Thật ra cô ấy cũng rất đẹp, bộ váy dạ hội đặt làm riêng mặc trên người, mặc dù không có thuộc tính hở hang như vậy nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ đẹp và sự quyến rũ của mình. Khi cô ấy rời khách sạn, kể cả người gác cửa khách sạn cũng sững sờ, như thể linh hồn bé nhỏ cũng bị Dư Tư Mẫn câu đi, dĩ nhiên theo bản năng cũng muốn đi theo Dư Tư Mẫn, may mà người quản lý tiền sảnh đã gọi lại kịp thời, bấy giờ anh ta mới định thần lại.

Không phải anh ta chưa từng nhìn thấy mỹ nữ, ngược lại, anh ta làm người gác cửa ở khách sạn năm sao này thì sẽ thường xuyên nhìn thấy đủ loại mỹ nữ. Có người có khí chất hoặc nhan sắc, nhưng kiểu mỹ nữ có thể làm cho anh ta mất đi lý trí như Dư Tư Mẫn thì thật là chưa từng nhìn thấy.

Nhưng điều anh ta không biết là, người phụ nữ mà anh ta đang,mất hồn mất vía nghĩ đến lại đang thầm nghĩ Trần Thanh Xuyên bên cạnh đẹp trai đến nhường nào…

Cả hai lên xe, đến địa điểm tổ chức bữa tiệc tối.

Trên đường đi, Dư Tư Mẫn và Trần Thanh Xuyên ngồi cạnh nhau ở hàng sau, cảm thấy hơi gò bó.

Đương nhiên không phải do hai người ngồi cạnh nhau, dù sao hai người cũng đã ngồi cạnh nhau trên máy bay rồi. Chủ yếu là bởi vì bộ váy dạ hội này thực sự rất tôn dáng người, mà ánh mắt của Trần Thanh Xuyên cũng không hề khách khí, nhìn thẳng không chút kiêng kỵ. Mặc dù trong mắt không có ác ý, chỉ đơn thuần là quan sát thưởng thức nhưng cũng khiến cô ấy không thể chịu được.

“Sếp Trần…” Dư Tư Mẫn bị nhìn mà không thể chịu được nữa, thấp giọng nhắc nhở anh.

Nhưng lời Trần Thanh Xuyên nói khiến cô ấy ngạc nhiên, bởi vì Trần Thanh Xuyên nói với cô ấy: “Trên này có kim đúng không?”

Dư Tư Mẫn hơi sững sờ, cúi đầu nhìn, ở vị trí mà Trần Thanh Xuyên chỉ, cô ấy kinh ngạc phát hiện thực sự có một cây kim.

Cô ấy đưa tay lấy mũi kim lộ ra ngoài, sau đó rút ra một cây kim dài chưa đến nửa cm, rõ ràng là trong lúc may không may bị gãy kim, nhưng bên thợ may lại không phát hiện ra.

Bấy giờ Dư Tư Mẫn mới nhận ra Trần Thanh Xuyên không nhìn chằm chằm vào cơ thể cô ấy mà nhìn vào chiếc kim gãy.

Cũng may là chỉ hiểu lầm chứ không nói gì, nếu không bây giờ sẽ rất xấu hổ.

Lấy một chiếc khăn giấy và bọc chiếc kim gãy vào đó, sau đó Dư Tư Mẫn cẩn thận cất nó đi.

Có thể thấy cô ấy rất có phẩm đức, nếu là người khác có lẽ đã ném ra cửa kính xe, nhưng cô ấy lo ảnh hưởng đến người khác nên cẩn thận gói lại, khi nào xuống xe thì ném vào thùng rác.

Quả nhiên, từ sau khi chiếc kim gãy được lấy ra, Trần Thanh Xuyên không còn nhìn chằm chằm vào Dư Tư Mẫn nữa, điều này khiến Dư Tư Mẫn cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

“Hình như cô còn chưa cảm ơn tôi, tôi đã cứu cô, nếu không cô bị đâm xì hơi thì không tốt rồi.”

Trần Thanh Xuyên nói vậy với Dư Tư Mẫn, khuôn mặt xinh đẹp của Dư Tư Mẫn lập tức đỏ bừng.

Cái gì mà bị đâm xì hơi chứ, cô ấy cũng không phải là bóng bay, thật là… ông chủ đáng ghét!

Trần Thanh Xuyên không trêu chọc Dư Tư Mẫn nữa, chiếc xe chạy suốt quãng đường, cuối cùng cũng đến địa điểm tổ chức tiệc tối.

Thông thường tiệc tối được tổ chức ở sảnh tiệc của khách sạn lớn, hoặc ở vườn hoa phía sau của biệt thự, nhưng địa điểm tổ chức tiệc tối của chú hai Trần Chính Hà rõ ràng là khác, tổ chức ở một tòa nhà văn phòng. Tòa nhà văn phòng này cao mấy chục tầng, thoạt nhìn mới được sửa sang lại, phía trước tòa nhà văn phòng đã treo tên công ty, nhưng được bọc trong một tấm vải đỏ, không thể nhìn thấy.

Thấy vậy, Trần Thanh Xuyên khẽ cau mày, trong lòng mơ hồ có một dự cảm bất ổn.

Nhưng anh không nói gì, chỉ dẫn Dư Tư Mẫn đăng ký rồi đi vào, đi thang máy lên tầng cao nhất.

Tầng trên cùng ban đầu vốn là hội trường, nhưng bây giờ đã được trang trí như một phòng tiệc, tràn ngập không khí và vô cùng náo nhiệt.

Vừa bước vào địa điểm, Trần Thanh Xuyên đã nhận ra rất nhiều người quen. Không chỉ có tập đoàn Đại Minh mà còn có những thương nhân lớn khác, có thể thấy chú hai đã rất dụng tâm vào tiệc tối này, nhưng dụng tâm gì thì khó mà nói, e là chỉ có Trần Chính Hà biết rõ ràng.

“Này, Sếp Trần anh cũng đến à. Xin chào, xin chào. Sếp Trần đương nhiên là tuổi trẻ tài cao, tương lai thành tựu vô hạn mà!”

“Sếp Trần của Tập đoàn Đại Minh, tôi đã nói rồi mà, anh nhất định sẽ là một ngôi sao sáng trong giới kinh doanh, quả nhiên là như vậy!”

“Sếp Trần, Sếp Trần, tôi là cháu trai của tập đoàn xx, anh còn nhớ tôi không? Tôi đã gặp anh ở cuộc họp xúc tiến đầu tư…”

Trần Thanh Xuyên xuất hiện khiến cho rất nhiều người chạy tới chào hỏi, có quen hay không quen đều lần lượt chạy tới.

Đương nhiên, Trần Thanh Xuyên cũng biết, thân phận của mình không có nhiều mặt mũi như vậy, thứ những người này có hứng thú hơn là thân phận tương lai của anh, cho nên hiện tại mới nhiệt tình nịnh nọt như thế. Tuy nhiên, mọi chuyện mấy trường hợp như thế này luôn là trên mặt tươi cười trong lòng chửi má nó, mấy thứ như gặp dịp thì chơi này là một khóa học bắt buộc, anh luôn học rất tốt.

Sau khi nhiệt tình khách khí chào hỏi mọi người, Trần Thanh Xuyên và Dư Tư Mẫn đi đến một góc, lặng lẽ nhấp rượu sâm panh và quan sát đám đông.

Dư Tư Mẫn không biết thân phận và lai lịch thực sự của Trần Thanh Xuyên nên đã rất khiếp sợ trước cảnh tượng vừa rồi. Nhiều người trong số họ là những người nổi tiếng trong giới kinh doanh đã từng xuất hiện trên các tạp chí kinh doanh, vậy mà còn chủ động chào hỏi Trần Thanh Xuyên, mạng giao thiệp thật là lợi hại!

Khi cô ấy đề cập đến điều này với Trần Thanh Xuyên, khuôn mặt của Trần Thanh Xuyên hiện lên một nụ cười, lắc đầu và không nói gì thêm.

Nhưng sau đó anh nói với Dư Tư Mẫn: “Một ngày nào đó trong tương lai, cô cũng sẽ có những mối quan hệ như vậy, cho nên không cần phải khiếp sợ.”

Dư Tư Mẫn không tin cho lắm, cho dù Trần Thanh Xuyên bồi dưỡng cô ấy thì cô ấy cũng chỉ là một giám đốc điều hành cấp cao của chi nhánh tập đoàn Đại Minh, nhiều lắm là Trần Thanh Xuyên cân nhắc tới tổng bộ, còn cô ấy thì trở thành chủ tịch chi nhánh của tập đoàn Đại Minh, có lẽ cũng không được như ngày hôm nay.

Sau khi Dư Tư Mẫn nói đến đây, Trần Thanh Xuyên chỉ mỉm cười, không nói gì nữa.

Sự thật của tương lai sẽ cho Dư Tư Mẫn biết thành tích và địa vị của cô ấy sẽ cao đến mức nào!

Sau đó, với sự xuất hiện của Trần Chính Hà, tiệc tối chính thức bắt đầu.

Trần Chính Hà phát biểu trên sân khấu, chỉ là mấy lời xã giao, chẳng có câu nào thực sự có nội dung.

Trần Thanh Xuyên từ xa nhìn ông ta, thấy rất nhiều người vây quanh Trần Chính Hà, hiển nhiên không phải thời điểm tốt để nói chuyện, cho nên anh cũng không vội, chỉ lẳng lặng chờ đợi ở chỗ này cùng Dư Tư Mẫn, anh tin tưởng nhất định sẽ có cơ hội nói chuyện với Trần Chính Hà. Nếu không Trần Chính Hà đã không gọi cho anh suốt, cho nên anh đợi Trần Chính Hà chủ động đến tìm anh.

Chỉ là trong khi Trần Thanh Xuyên chờ đợi, không đợi được Trần Chính Hà mà thay vào đó là đợi một chàng trai trẻ trạc tuổi anh.

Người thanh niên này không thể nói là oai phong nhưng dáng người cũng được, ăn mặc rất xa hoa, khiến người ta liếc mắt một cái đã có thể nhìn sự ngăn nắp của anh ta.

Mà người thanh niên này cũng không phải đến vì Trần Thanh Xuyên, mặc dù là hướng này, song nụ cười của anh ta vẫn luôn hướng về phía Dư Tư Mẫn.

“Xin chào, cô ấy gái xinh đẹp này, rất vui được gặp cô. Tôi là Khổng Hiểu Vũ của tập đoàn Khổng thị.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.