Rể Hổ Hào Môn

Chương 221




Chuyện của Lưu Hướng Trạch, không cần vác loa tuyên truyền thì cũng đã có nhiều người biết rồi.

Dù sao phần lớn bọn họ đều đến đòi tiền, trong công ty cũng thiết lập một số mối quan hệ, cho nên hiểu rất rõ đầu đuôi, càng hiểu rõ sự việc hôm nay là do ai mới khiến họ có thể thu hồi các khoản nợ, còn nhận được gấp đôi thù lao.

Bà ngày sau, khi công ty xây dựng trả tiền bồi thường, có rất nhiều các anh em công nhân nhập cư, đặc biệt là sau khi được trả lương gấp đôi, họ đã hét lên “Sếp Trần muôn năm”, họ biết ơn Trần Thanh Xuyên từ tận đáy lòng.

Nếu không có Trần Thanh Xuyên, tiền lương của họ sẽ không được trả, nếu không có Trần Thanh Xuyên, họ nào dám mong đợi mức lương gấp đôi, ngay cả bữa sáng ngày mai cũng là một vấn đề. Sự xuất hiện của Trần Thanh Xuyên đã giúp họ giải quyết tất cả những điều này!

Tương tự, hành động bồi thường của Trần Thanh Xuyên cũng khôi phục thành công danh tiếng của Tập đoàn Đại Minh.

Phải biết rằng, gần đây việc tìm một đội ngũ công nhân làm việc rất khó, dù sao trong giới cũng có tin đồn rằng Tập đoàn Đại Minh không có tiền. Nhưng bây giờ hành động của Trần Thanh Xuyên đã trấn an mọi người thành công, bởi vì họ biết rằng Tập đoàn Đại Minh có một ông chủ tốt và có tâm với họ, vì vậy họ hoàn toàn không phải lo lắng về việc thanh toán tiền công trình.

Sau sự việc này, đội ngũ vốn đã khó tuyển dụng hiện đang chen nhau vào làm, lý do rất đơn giản là vì Trần Thanh Xuyên đã để lại lời nhắn cho anh em công nhân nhập cư, về sau nếu được trả ít hơn tiền lương dù chỉ một xu, bọn họ cũng có thể đến gặp trực tiếp Trần Thanh Xuyên tại trụ sở của Tập đoàn Đại Minh, anh sẽ đích thân hỗ trợ những người lao động nhập cư!

Với sự đảm bảo này, tất nhiên mọi người đều háo hức giành lấy công việc của Tập đoàn Đại Minh...

Sau khi vấn đề thanh toán tiền công trình kết thúc, Trần Thanh Xuyên cũng đã đến tìm Cao Đạt.

Khi Cao Đạt biết ngọn nguồn sự việc, đặc biệt là khi biết Trần Thanh Xuyên đã từ bỏ truy cứu trách nhiệm của anh ta, anh ta đã bật khóc và ngay lập tức muốn quỳ xuống lạy Trần Thanh Xuyên, cảm ơn Trần Thanh Xuyên đã giúp đỡ anh ta và các anh em, cảm ơn vì sự độ lượng và không tính toán của Trần Thanh Xuyên.

"Sếp Trần, anh là cha mẹ tái sinh của tôi, tôi thực sự, thực sự..."

Cao Đạt không biết nên nói thế nào, anh ta không được học văn hóa nhiều, nhưng anh ta cũng biết ơn như bất kỳ ai khác, điều đó tràn ngập trong trái tim anh ta, vào lúc này, anh ta thực sự không biết phải diễn đạt cảm giác biết ơn khó nói này như thế nào.

Trần Thanh Xuyên vội vàng ngăn Cao Đạt quỳ xuống dập đầu: "Chuyện này có liên quan đến tôi, nếu tôi sớm phát hiện ra con sâu mọt Lưu Hướng Trạch này, đương nhiên sẽ không xảy ra chuyện hôm nay, cho nên tôi cũng rất áy náy."

Sự tự trách của Trần Thanh Xuyên khiến Cao Đạt có cảm giác được tôn trọng hơn, anh ta thực sự cảm thấy Trần Thanh Xuyên là một vị Bồ Tát sống, là một người tốt...

Sau khi nói thêm vài điều, Cao Đạt rời đi, anh ta còn phải đi nhận lương gấp đôi!

Về phần tên cướp lùn, chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi thôi.

Khi Ngô Thế Hùng hỏi cách giải quyết, Trần Thanh Xuyên chỉ trả lời "ông xem rồi làm".

Về phần Ngô Thế Hùng sẽ giải quyết như thế nào, Trần Thanh Xuyên không quan tâm, trong mắt anh, một kẻ mất táng tận lương tâm thì nên bớt sống lâu đi, ít nhất sau này sẽ không gây nguy hại cho xã hội.

Sau khi rời khỏi đây, Trần Thanh Xuyên quay lại Đại Minh Thánh Thiện và tìm Lý Hiếu Mỹ.

Tô Tuyết đã đi làm và tiếp tục cuộc sống bình thường nên chỉ có Lý Hiếu Mỹ ở trong khách sạn.

Sau khi vào phòng, Trần Thanh Xuyên nói với bà ấy về chuyện xử lý toàn bộ sự việc, và cuối cùng là xin lỗi.

"Dì à, sau khi tìm được căn nguyên của chuyện này, cháu cũng thể thoát khỏi liên quan. Là do cháu quản lý kém, dẫn đến những người dưới trướng như Lưu Hướng Trạch làm hại dân lành, biến thành kẻ ác, cuối cùng suýt chút nữa đã xúc phạm đến dì, cháu thật sự xin lỗi dì.”

Nói xong, Trần Thanh Xuyên định cúi đầu xin lỗi Lý Hiếu Mỹ, nhưng bị Lý Hiếu Mỹ ngăn lại.

"Đứa nhỏ này, chuyện này liên quan gì đến cháu chứ? Nếu muốn tính toán như vật, Hàn Thiệu Tông phụ trách an ninh, xảy ra loại chuyện này thì ông ấy cũng phải chịu trách nhiệm, ai bảo ông ấy không quản lý tốt trật tự xã hội. Nhưng dì có thể vì chuyện này mà trách cứ ông ấy không? Tất nhiên là không, vì vậy chuyện này không liên quan gì đến cháu, cháu không cần phải tự trách mình."

"Hơn nữa, cháu không những không cần xin lỗi dì, mà dì còn phải cảm ơn cháu. Nếu như cháu không xử lý đàng hoàng, hiện tại dì đã không còn mặt mũi gặp người ta rồi, cho nên nghiêm túc mà nói, dì còn phải cảm ơn cháu đấy.”

"Nhưng cháu muốn xin lỗi, dì muốn cảm ơn, hai chúng ta huề nhau nhé, không ai được nhắc tới chuyện này nữa.”

Sau khi Lý Hiếu Mỹ nói xong, Trần Thanh Xuyên mỉm cười và không nói gì nữa.

Lý Hiếu Mỹ nghĩ về những gì đã xảy ra ngày hôm đó, bây giờ vẫn còn cảm thấy sợ hãi, nếu Trần Thanh Xuyên không đến kịp thời, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được, vì vậy giờ phút này, bà ấy vẫn rất cảm kích Trần Thanh Xuyên.

Vì thế ngay sau đó, bà ấy liền ôm lấy Trần Thanh Xuyên, vỗ nhẹ vào lưng Trần Thanh Xuyên.

"Đúng trẻ ngoan, đã nói là không cảm ơn, nhưng trong lòng dì thực sự rất biết ơn. Thật sự, không chỉ vì chuyện này, mà còn vì chuyện trước đây cháu đã giúp dì thuyết phục Tiểu Tuyết, dì rất biết ơn cháu..."

Đang nói chuyện, đột nhiên Lý Hiếu Mỹ cảm thấy có cái gì chọc chọc vào người, bà ấy có chút xấu hổ.

Bà ấy đột nhiên ý thức được, có phải là bởi vì mình ôm Trần Thanh Xuyên quá thân mật, khiến cho Trần Thanh Xuyên có phản ứng không...

Nghĩ tới đây, sắc mặt Lý Hiếu Mỹ mặt đỏ lên. Bà ấy chỉ đơn giản là ôm và an ủi Trần Thanh Xuyên với tư cách là trưởng bối, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, thật sự rất xấu hổ, dù sao bà ấy cũng là mẹ vợ của anh!

Thế là Lý Hiếu Mỹ nhanh chóng buông Trần Thanh Xuyên ra, không muốn để tình huống xấu hổ này tiếp tục nữa.

Nhưng mãi đến khi buông Trần Thanh Xuyên ra, bà ấy mới phát hiện mình thật sự hiểu lầm Trần Thanh Xuyên.

Bởi vì túi quần của Trần Thanh Xuyên phồng lên là do chiếc điện thoại di động, hoàn toàn không phải là điều bà ấy đã nghĩ, điều này càng khiến bà ấy xấu hổ hơn.

Cũng may vừa rồi không nói gì, nếu không, bà thật sự không biết nên kết thúc như thế nào bây giờ.

Mà Trần Thanh Xuyên hiển nhiên cũng không biết Lý Tiểu Mỹ lúc này đang suy nghĩ cái gì, anh chỉ cảm thấy Lý Tiểu Mỹ thật sự rất tốt, có được một người mẹ như vậy là hạnh phúc của Tô Tuyết, cũng là hạnh phúc của đứa con rể tương lai này. Có mẹ vợ tốt, sau này sẽ bớt phiền hơn rất nhiều!

Sau khi trò chuyện với Lý Hiếu Mỹ một lát, cuối cùng Trần Thanh Xuyên đã nhắc tới chính sự.

"Lần đầu tiên dì tới đây không phải nói với cháu, hy vọng cháu có thể thuyết phục Tiểu Tuyết cùng nhà họ Hàn ăn bữa cơm sao?"

"Dì, cháu nghĩ hiện tại thời cơ đã đến, cho nên cháu định tối nay sẽ thuyết phục cô ấy, vừa vặn trong hai ngày này, dì thấy thế nào?"

Khi những lời của Trần Thanh Xuyên lọt vào tai, Lý Hiếu Mỹ lập tức vui mừng khôn xiết.

Đây chính là điều bà đang mong chờ, bà hy vọng cả nhà có thể có một bữa cơm sum họp, thật là tuyệt vời biết bao.

Trong lúc kích động, Lý Tiểu Mỹ thật sự không biết nên làm sao để biểu đạt sự cảm kích với Trần Thanh Xuyên, nên lại ôm anh một cái.

"Ngoan quá, dì đa tạ cháu, dì không biết nên cảm ơn cháu như thế nào nữa..."

Ngoài miệng thì bà nói cảm ơn, nhưng trong lòng lại vô cùng hối hận vì đã ôm anh lần nữa.

Dù sao thì bị điện thoại chọc vào người thật sự rất khó chịu, rất không thích hợp…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.