Rể Hổ Hào Môn

Chương 175




Tôn Lộ tới, đây là chuyện nằm ngoài dự đoán của Trần Thanh Xuyên.

Anh ra hiệu ý bảo Ngô Thiến Thiến đưa Tôn Lộ vào, không lâu sau đó, Trần Thanh Xuyên đã nhìn thấy cô ấy.

Hôm nay Tôn Lộ đã mặc một bộ khác, xem ra cô ấy có niềm đam mê mãnh liệt với sườn xám, bộ sườn xám màu bạc in hình hoa lan này thực sự rất đẹp, nó tôn lên từng đường nét và vẻ đẹp của cô ấy một cách triệt để, khiến người ta nhìn phải vui vẻ thoải mái.

Có điều trước mắt Trần Thanh Xuyên cũng không hứng thú lắm với loại vui vẻ thoải mái này, anh chỉ tò mò nguyên nhân tới đây của Tôn Lộ.

Mà Tôn Lộ cũng không lãng phí thêm thời gian của anh, cô ấy đặt bộ quần áo công sở đã giặt sạch sẽ gấp gọn gàng lên bàn, sau đó nói với Trần Thanh Xuyên: “Tôi tới trả lại quần áo cho cậu, cũng nhân tiện cảm ơn cậu hôm qua đã giúp đỡ tôi. Để tỏ lòng biết ơn, tôi quyết định mời cậu bữa trưa nay, không biết cậu có đồng ý cho tôi chút mặt mũi này hay không?”

Vì để che giấu sự xấu hổ trong lòng về chuyện ngày hôm qua, Tôn Lộ nói với giọng điệu đùa cợt.

Trần Thanh Xuyên khách sáo cười cười: “Tôi nghĩ chuyện ăn cơm thì không cần thiết đâu, dẫu sao thì việc giúp chị cũng là điều tôi nên làm, hơn nữa, tôi cũng có trách nhiệm nhất định trong chuyện này, nên chị không cần nói cảm ơn với tôi.”

“Hơn nữa hiện giờ công ty đang gặp chút phiền toái, tôi cần phải xử lý.”

Nghe nói Trần Thanh Xuyên có chuyện quan trọng phải làm, Tôn Lộ đương nhiên sẽ không nhất quyết mời anh đi ăn bằng được.

Nhưng đối với phiền toái mà Trần Thanh Xuyên gặp phải, cô ấy vẫn muốn hỗ trợ anh xem có giải quyết giúp được không, cũng coi như một cách để cảm ơn.

Vì thế, một người bình thường vốn không nhiều chuyện như cô ấy giờ phút này lại mở miệng hỏi Trần Thanh Xuyên gặp phiền toái gì.

Mà cũng không có gì cần phải giấu giếm, nên Trần Thanh Xuyên đã kể sơ qua tình hình.

Sau khi nói xong, vì để tránh khiến Tôn Lộ lo lắng anh lại bổ sung thêm một câu: “Thực ra đây cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, chị không cần lo lắng cho tôi.”

Tôn Lộ gật đầu, đương nhiên cô ấy tin tưởng với thực lực của Trần Thanh Xuyên, anh nhất định sẽ giải quyết được vấn đề này.

Nhưng cô ấy cũng có ý tưởng của riêng mình, cô ấy cảm thấy Trần Thanh Xuyên muốn giải quyết chuyện này mặc dù rất đơn giản, nhưng chắc chắn sẽ không đơn giản bằng cô ấy.

“Ảnh hưởng của nhà họ Hàn đối với bộ phận này đương nhiên là vô cùng lớn, cậu là bạn trai Tô Tuyết thì cũng coi như người nhà họ Hàn rồi, và con dâu nhà họ Hàn như tôi tất nhiên cũng chẳng có lý do gì khoanh tay đứng nhìn, cho nên chuyện này để tôi tra giúp cậu đi!”

Vừa dứt lời, Tôn Lộ lập tức móc điện thoại ra gọi điện.

Nhìn dáng vẻ của Tôn Lộ, Trần Thanh Xuyên bất lực cười cười, người chị này nhiệt tình như vậy, khiến người ta không thể thoái thác.

Nhưng có điều, như vậy cũng tiện, đúng như lời Tôn Lộ nói, ở phương diện này nhà họ Hàn có ưu thế hơn.

Và thực tế là đúng như vậy, rất nhanh sau đó Tôn Lộ đã tra ra được người đứng sau ra lệnh là ai, chẳng qua đáp án này khiến cô ấy phải trợn mắt há hốc mồm.

Sau khi ngắt điện thoại, Tôn Lộ nhìn về phía Trần Thanh Xuyên nói với vẻ không thể tin nổi: “Người hạ lệnh lại chính là thư ký của bố Tô Tuyết, nói là mệnh lệnh đến từ bố Tô Tuyết, sao có thể…”

Tôn Lộ cảm thấy khó tin, thì Trần Thanh Xuyên cũng tương tự vậy, anh cũng thấy khó tin, sao có thể chứ?

Theo lý thuyết, anh và Tô Tuyết đang yêu đương hẹn hò, bố Tô Tuyết không nên làm mấy chuyện kiểu này mới đúng, có thể là không vừa mắt anh, nhưng trước mắt Tô Tuyết còn chưa đồng ý về nhà, đã đi đắc tội với anh rồi, sao có thể khiến Tô Tuyết chịu về nhà nhận người thân chứ?

Nếu anh nói chuyện này với Tô Tuyết, chắc chắn cô sẽ lạnh mặt với người nhà họ Hàn, và ấn tượng đối với người nhà họ Hàn cũng trở nên xấu đi.

Nhưng không thể có chuyện Tôn Lộ tra sai được, mệnh lệnh ắt là đến từ chính thư ký của bố Tô Tuyết, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Tôn Lộ không thể hiểu được, và Trần Thanh Xuyên cũng không thể hiểu được.

Mà lúc này, Tôn Lộ lại nảy ra ý tưởng mới: “Nếu là thư ký của bố Tô Tuyết, vậy chắc hẳn sẽ hiểu được ý của bố Tô Tuyết rồi.”

Đúng vậy, mệnh lệnh là do bố Tô Tuyết đưa ra, như vậy chắc chắn thư ký của bố Tô Tuyết sẽ biết nguyên nhân.

Suy nghĩ như vậy, sau đó Tôn Lộ đã gọi điện thoại cho thư ký của bố Tô Tuyết để dò hỏi về chuyện này.

Nhưng nào ngờ thư ký lại nói với cô ấy rằng: “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, là ông chủ kêu chồng của cô báo cho tôi.”

Tôn Lộ nghe xong lại càng sửng sốt, chồng của cô ấy chẳng phải là Hàn Thiếu Thái sao? Hóa ra là Hàn Thiếu Thái truyền lệnh, như vậy chắc hẳn Hàn Thiếu Thái biết rõ?

Giống như tìm kết quả dọc theo sợi dây thừng, Tôn Lộ lại gọi điện cho Hàn Thiếu Thái.

Sau khi điện thoại được kết nối, Tôn Lộ hỏi về nguyên nhân đâm sau lưng Trần Thanh Xuyên, nhưng kết quả cô ấy vừa mới hỏi xong, Hàn Thiếu Thái đã nóng nảy đáp.

“Sao hả, đau lòng chứ gì? Tôi mới chỉ vừa cho điều tra sơ qua cậu ta mà thôi, cô đã đau lòng rồi nóng vội đến mức thế rồi. Tôn Lộ à Tôn Lộ, tôi thật sự không ngờ đấy, tôi yêu cô hết lòng, trong lòng tôi lúc nào cũng chỉ có mình cô, ấy vậy mà cô lại làm mấy chuyện này sau lưng tôi, cô thật sự làm tôi quá thất vọng rồi, hành vi của cô khiến tôi đau lòng đến cực điểm, cực điểm!”

Sau khi rống xong lời này, Hàn Thiếu Thái lập tức ngắt điện thoại, hơn nữa còn từ chối không trả lời thêm bất kỳ cuộc gọi nào.

Tôn Lộ mờ mịt không hiểu tại sao, vốn dĩ gọi điện thoại là để hỏi thử nguyên nhân, kết quả lại không biết vì sao phải hứng bom?

Tôn Lộ không hiểu, Trần Thanh Xuyên đương nhiên cũng không hiểu được, nhưng Tô Tuyết hiểu.

Bởi vì ngay lúc này, Tô Tuyết đã theo “lời mời” của Hàn Thiếu Thái tới trước cửa tập đoàn Đại Minh rồi.

Hàn Thiếu Thái đã nói vô cùng hùng hồn, là hôm nay anh ta cần phải đối mặt chất vấn Trần Thanh Xuyên, và cũng là để vạch trần bộ mặt thật của anh trước Tô Tuyết!

Tô Tuyết vốn không muốn đến, nhưng vì không chịu nổi sự nài ép lôi kéo của Hàn Thiếu Thái, hơn nữa tận đáy lòng cô cũng có chút lo lắng.

Nếu lỡ như Trần Thanh Xuyên thật sự xảy ra quan hệ gì đó với Tôn Lộ, thì mối quan hệ của cô và Trần Thanh Xuyên cũng sẽ hoàn toàn bị cắt đứt.

Bởi tin chắc, dù có là ai thì cũng không thể chấp nhận được việc con rể trước khi vào cửa lại xảy ra quan hệ ngoài luồng với thím út của mình, đây thực sự là chuyện rất quá đáng, bản thân Tô Tuyết cũng không thể chấp nhận được. Với sự nghi ngờ có phần không đáng tin cậy này, cô đi vào trong công ty Trần Thanh Xuyên.

Ngô Thiến Thiết biết Tô Tuyết, nên đương nhiên sẽ không ngăn cản cô, vì thế Hàn Thiếu Thái có thể thuận lợi vào phòng.

Kết quả khi vừa mới bước vào văn phòng Trần Thanh Xuyên, anh ta không chỉ được gặp riêng Trần Thanh Xuyên, mà còn gặp được vợ mình là Tôn Lộ!

Nhìn thấy Tôn Lộ cũng có mặt ở đây, Hàn Thiếu Thái thật sự đã nổi trận lôi đình: “Cô hay lắm, đôi nam nữ chó má nhà các người, bị tôi bắt tại trận rồi nhé?”

Dứt lời, Hàn Thiếu Thái lại nhìn về phía Tô Tuyết, mở miệng: “Cháu nhìn cho kỹ đi, cháu còn không tin, sự thật rành rành đã bày ra trước mắt rồi!”

Tô Tuyết cũng chẳng cảm thấy có gì mà sự thật rành rành ở đây cả, nhưng khi thấy Tôn Lộ ở đây cô cũng rất ngạc nhiên.

Mà Tôn Lộ vẫn mờ mịt không hiểu gì, nhìn Hàn Thiếu Thái hỏi: “Anh đang nói cái gì vậy?”

Hàn Thiếu Thái cười chế giễu: “Tôi nói gì cô còn chưa rõ sao?”

“Không, tôi nghĩ cô phải là người biết rõ chứ, cô phải biết rõ hơn bất kỳ kẻ nào khác, chuyện tốt do cô làm ra mà, sao cô có thể không rõ được chứ!”

Thái độ của Hàn Thiếu Thái khiến Tôn Lộ vừa tức vừa bất lực, cô ấy không biết rốt cuộc bản thân đã làm cái gì.

Khi cô ấy yêu cầu Hàn Thiếu Thái nói rõ ràng mọi chuyện, Hàn Thiếu Thái lại không nhịn được nở nụ cười chế giễu.

Ngay sau đó, anh ta lấy hai bức ảnh trong túi ra, rồi ném chúng về phía Tôn Lộ.

“Tự xem đi, không phải cô vẫn cố tình hiểu rõ nhưng giả bộ hồ đồ sao? Xem xong ảnh chụp rồi, tôi xem cô còn nói được cái gì nữa!”

Tôn Lộ nhặt hai bức ảnh vừa bị ném trúng ngực mình rồi rơi xuống đất lên nhìn thoáng qua, chỉ liếc mắt một cái đã cảm thấy bực bội không thôi.

“Hàn Thiếu Thái, anh cho người theo dõi rồi chụp lén em?”

Còn có sự riêng tư nào nữa không, còn sự tin tưởng nào ở đây, vợ chồng với nhau mà Hàn Thiếu Thái lại làm chuyện như vậy, thật sự quá đáng mà!

Nhưng rõ ràng rồi, hiện tại Hàn Thiếu Thái hoàn toàn không chú ý tới điều này.

“Chụp lén cô sao? Giờ này rồi mà cô vẫn còn mặt mũi để chán ghét chuyện tôi cho người chụp lén cô?”

“Nếu không phải tôi cho người chụp lén cô, thì đến bây giờ chắc tôi vẫn chưa biết cô đã cắm cho tôi cái sừng dài cỡ nào, loại phụ nữ thấp hèn như cô, cô chính là cái loại mà bên ngoài tô vàng nạm ngọc, nhưng bên trong thì thối rữa lâu rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.