Rể Hổ Hào Môn

Chương 169




Hội thảo được tổ chức tại hội trường cũ của thành phố, ban đầu hội trường này là nơi dành riêng cho các cuộc họp của thành phố, nhưng bây giờ hội trường mới đã được xây dựng, hội trường cũ này cũng không bị bỏ hoang, theo nguyên tắc tiết kiệm tái sử dụng, nó được cho thuê để tổ chức các cuộc hội nghị hội thảo, hôm nay hội thảo được chọn tổ chức tại nơi này, nét cổ kính vô cùng phù hợp với tên của hội thảo.

Sau khi tiến vào hội trường cũ, Trần Thanh Xuyên và Tôn Lộ đăng ký rồi đi vào bên trong, chọn vị trí đằng sau ngồi xuống.

Đây là chuyện nên làm, dù sao ở đây rất nhiều người đều là bậc tiền bối lão làng, hai người trẻ tuổi bọn họ ngồi ở đằng trước thì có hơi thất lễ rồi.

Mới đầu cũng không có gì, tất cả đều tiến hành rất thuận lợi, mọi người đưa ra các loại luận chứng đối với văn hóa cổ đại.

Tuy trong lòng Trần Thanh Xuyên có quan điểm riêng, nhưng anh sẽ không phản bác quan điểm của người khác, ngược lại càng giống như đang xem náo nhiệt hơn, nhìn các vị tiền bối vì bảo vệ quan điểm của mình mà tranh luận đến mặt đỏ tía tai không khác gì mấy lão ngoan đồng.

Tôn Lộ ngồi bên cạnh cũng chú ý tới Trần Thanh Xuyên ôm tâm thái xem náo nhiệt, trên mặt thoáng qua nụ tươi.

Cô ấy nhỏ giọng nói với Trần Thanh Xuyên: "Nếu không phải chính bố tôi nghiệm chứng thân phận của cậu, tôi thật sự cảm thấy cậu là kẻ giả mạo đấy."

Trần Thanh Xuyên cười hỏi: "Sao vậy đàn chị, tôi có điểm nào không giống sao?"

Tôn Lộ đáp: "Cậu có vẻ không để ý đến quan điểm của bất cứ ai, có cảm giác như cậu không có quan điểm vậy."

Nghe Tôn Lộ nói xong, Trần Thanh Xuyên giật mình: “Tôi đương nhiên có quan điểm của riêng mình, dù sao 1000 người thì có 1000 quan điểm, quan điểm của mỗi người đều không giống nhau. Tôi không cần thiết phải áp đặt quan điểm của mình lên người bọn họ, càng không cần thiết mặt đỏ tía tai luận chứng những thứ này."

"Mỗi người lớn lên trong những hoàn cảnh khác nhau, cơ sở cùng kinh nghiệm khác nhau, cho nên góc độ nhìn nhận và cách xử lý vấn đề của mỗi người cũng khác nhau. Giống như hiện tại tôi ngồi bên cạnh chị, chỉ có thể nhìn chị bằng một con mắt, tôi đây không thể nói chị chỉ có một con mắt được, cho dù tôi có cái lý của tôi nhưng cái lý của tôi chắc gì đã cho chị một đáp án chính xác."

"Tương tự như vậy, quan điểm của tôi chưa chắc đã đúng, mà quan điểm của người ta cũng không hẳn sẽ sai, cho nên tôi chỉ cần lắng nghe là được, còn về việc tranh luận, tôi sẽ không tranh luận với bọn họ."

Nghe Trần Thanh Xuyên nói những lời nói này, Tôn Lộ trợn mắt há hốc mồm, ban đầu cô ấy thấy Trần Thanh Xuyên cà lơ phất phơ, nhưng lúc ở trong công ty nhìn thấy Trần Thanh Xuyên lại phát hiện ra anh cực kỳ chuyên nghiệp, hiện tại Trần Thanh Xuyên lại trở nên thâm trầm giàu triết lý, không khác gì một nhà triết học, điều này khiến cô ấy thật sự không biết đâu mới là một mặt chân thực của Trần Thanh Xuyên.

Chẳng qua có một điều cô ấy có thể chắc chắn, đó chính là Trần Thanh Xuyên xuất chúng chứ không giống loại nông cạn như con ông cháu cha bình thường.

Nếu không phải người xuất chúng, Trần Thanh Xuyên sẽ không thốt ra được những lời này, bởi vì những lời này vô cùng có lý, đồng thời Tôn Lộ cũng thật sự hiểu điều Trần Thanh Xuyên muốn biểu đạt: Những người đang tranh luận kia không cùng một cấp bậc với anh, cho nên cách giải quyết vấn đề đương nhiên cũng không giống nhau.

Cấp bậc ở đây không phải chỉ mặt học thuật, mà là chỉ sự từng trải.

Những gì anh từng trải qua, vượt xa những người ở đây nhiều, tầm nhìn của người đứng trên cao ốc đương nhiên sẽ rộng mở hơn những người đứng trên mặt đất, mà người có tầm nhìn rộng lớn đương nhiên không thể chấp nhận được người có tầm nhìn hạn hẹp, nhất là những người ngồi ở đây phần lớn là các bậc tiền bối luận kinh nghiệm luận người, cho nên anh khinh thường chứng minh quan điểm của mình.

Tôn Lộ đọc hiểu suy nghĩ của Trần Thanh Xuyên, cô ấy cũng đồng ý với quan điểm này của Trần Thanh Xuyên.

Cho nên cô ấy vốn định đứng ra nói lên quan điểm của mình, lúc này cũng lựa chọn ngậm miệng.

Tôn Lộ bắt chéo chân, lấy sách vở che đi góc váy xẻ tà, ôm tâm thái xem náo nhiệt nhìn người ta tranh luận, cũng coi như là một trải nghiệm thú vị, mà trải nghiệm này cô ấy học được từ chỗ Trần Thanh Xuyên. Cậu học trò tâm đắc này của bố cô, quả thật xuất chúng.

Đang lúc Trần Thanh Xuyên và Tôn Lộ tán gẫu những chuyện này, chuẩn bị tiếp tục xem náo nhiệt lại có ông cụ tên Lưu Cốc Đức nhìn về phía bọn họ. Lưu Cốc Đức vừa mới phát biểu xong cao kiến của mình, thấy tất cả mọi người ở dưới đều vỗ tay, ông ta vô cùng vui vẻ.

Nhưng khi ánh mắt rơi vào trên người Trần Thanh Xuyên và Tôn Lộ, phát hiện hai người đang châu đầu ghé tai trò chuyện, lúc ấy ông ta không vui nổi nữa. Ông ta đang khoe khoang học thức của mình, ấy vậy mà hai người trẻ tuổi kia lại châu đầu ghé tai giống như đang tán tỉnh nhau, điều này khiến ông ta rất không hài lòng.

Nhưng ông ta sẽ không trắng trợn phê bình, mà vòng vèo tìm tới chỗ Trần Thanh Xuyên và Tôn Lộ.

"Hai bạn trẻ này có vẻ không đồng ý với quan điểm của tôi lắm, còn đang nhiệt tình nói chuyện với nhau. Không sao, nếu đã là hội thảo thì nên có bầu không khí của một buổi học thuật, có gì không đồng ý cứ nói cho mọi người cùng nghe, nói không đúng cũng không cần căng thẳng."

Lưu Cốc Đức trực tiếp chỉ đích danh Trần Thanh Xuyên và Tôn Lộ, khiến bọn họ bỗng chốc trở thành tiêu điểm của toàn trường.

Tôn Lộ bị điểm danh có chút xấu hổ, dù sao ở đây đều là bậc tiền bối, nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cô ấy cũng không biết phải nói sao, huống hồ vừa rồi cũng không phải cô ấy đang tham khảo vấn đề mang tính học thuật với Trần Thanh Xuyên.

May mà không cần mở miệng, Trần Thanh Xuyên đã thay cô trả lời Lưu Cốc Đức.

Trần Thanh Xuyên thì không sao cả, anh không quan tâm ở đây đều là người đức cao vọng trọng, trả lời tương đối có tính nghiên cứu.

"Không ạ, vãn bối không có ý kiến gì với quan điểm của thầy, chẳng qua vãn bối ngu dốt, vừa rồi là đang xin đàn chị giảng giải cho nghe về quan điểm của thầy, hiện tại vãn bối đã hiểu, thật sự vô cùng kính nể thầy!"

Trần Thanh Xuyên trả lời cực kỳ cung kính, cũng cực kỳ hoàn mỹ, vấn đề đã giải quyết, cũng khen ngợi Lưu Cốc Đức, là một đáp án không tồi.

Theo lý đến đây mọi chuyện cũng nên dừng, dù sao thái độ của Trần Thanh Xuyên rất tốt, Lưu Cốc Đức cũng khá hài lòng.

Nhưng đúng lúc này, có người gây chuyện kêu to: “Vị này không phải là Tôn Lộ sao? Là con gái của thầy Tôn Chính Đạo!"

Tôn Chính Đạo là ai, ở đây có ai mà không biết, dù sao cũng là sự tồn tại đứng đầu ngành.

Cho nên sau khi chỉ đích danh thân phận của Tôn Lộ, những lời Trần Thanh Xuyên vừa nói cũng trở nên biến vị.

Ít nhất Lưu Cốc Đức hiểu như vậy.

Ông ta đưa ra quan điểm, Trần Thanh Xuyên nghe không hiểu; nhưng con gái Tôn Chính Đạo chỉ điểm, Trần Thanh Xuyên vừa nghe đã hiểu.

Điều này chứng minh cái gì, chứng minh lời nói của ông ta không bằng con gái Tôn Chính Đạo sao?

Phải biết rằng, ông ta và Tôn Chính Đạo vẫn luôn đối đầu nhau, nói chung là Tôn Chính Đạo không phục đã khó chịu, trước mắt lại bị người ta nghĩ không bằng cả con gái Tôn Chính Đạo, Lưu Cốc Đức đương nhiên khó chịu. Cho nên ngay sau đó, ông ta đã chĩa mũi dùi về phía Tôn Lộ.

"Thì ra bạn trẻ này là con gái của thầy Tôn, thế thì chắc chắn có quan điểm khác tôi rồi, không bằng cứ đứng ra nói một câu đi?"

Đây là đang công khai tuyên chiến, Tôn Lộ người ta chưa hề nói gì, ông ta đã nói người ta không cùng quan điểm, không phải đang khiêu khích thì là gì?

Tôn Lộ hay xấu hổ nhưng cô không ngại phiền phức, càng không sợ bị gây chuyện, cho nên cô đứng dậy luôn.

Tôn Lộ nhắm thẳng vào quan điểm Lưu Cốc Đức vừa nói, cô bác bỏ, nói có sách, mách có chứng, thẳng thắn đưa ra quan điểm.

Vừa dứt lời, cả hội trường lặng ngắt như tờ.

Không phải vì cô ấy bác bỏ quan điểm của Lưu Cốc Đức, chủ yếu là bởi vì cô là con gái của Tôn Chính Đạo, quan điểm của cô ấy cũng tương tự như quan điểm của Tôn Chính Đạo. Mà mọi người nghe xong đều cảm thấy được rất có lý, điều này cũng có nghĩa là quan điểm vừa rồi của Lưu Cốc Đức không được thành lập.

Nhất là lọt vào trong tai Lưu Cốc Đức lại mang theo một tầng nghĩa khác.

"Những lời Lưu Cốc Đức ông vừa nói, đều là nói nhảm..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.