Rể Hổ Hào Môn

Chương 167




Người làm công tác văn hoá không am hiểu cách động tay động chân, chút chuyện này thì Tôn Lộ lại rất ấn tượng.

Lúc trước khi đi học Tôn Lộ đã biết điều này, toàn bộ nam sinh chuyên ngành văn hóa cổ đại đều bị mấy người đàn ông đánh một lần, thế cho nên mấy nam sinh khoa khác đều cho rằng mình giống như Diệp Vấn, có thể một đánh mười người. Trên thực tế không phải bọn họ biết đánh, mà là nam sinh ngành văn hóa cổ đại quá hoảng sợ. Cho nên bắt đầu từ ngày đó, Tôn Lộ cho rằng người biết văn hóa thì không am hiểu cách động tay động chân.

Theo ý cô, Trần Thanh Xuyên không chỉ học văn hóa cổ đại mà còn học tài chính. Tốt xấu gì anh cũng được học môn thể dục, ít nhất cũng có chút thể lực, không chừng còn có thể đánh được mấy người!

Trước mắt, nhìn thấy Trần Thanh Xuyên muốn dạy tên lưu manh kia cách làm người, Tôn Lộ có chút lo lắng.

Cô ấy giơ tay kéo cánh tay Trần Thanh Xuyên: “Không cần quan tâm đến đám bọn họ, chúng ta đi nhanh đi!"

Cô ấy rất biết cách giữ thể diện cho Trần Thanh Xuyên, không nói thẳng Trần Thanh Xuyên không đánh lại đám lưu manh đó.

Nhưng hiển nhiên Trần Thanh Xuyên không cho là như vậy, theo ý anh, đám lưu manh này bên bị đánh, ngoài bị đánh ra còn cách nào giáo dục sao?

Chẳng qua không đợi anh nói gì, mấy tên lưu manh ở đối diện đã không chờ được, tên tóc vàng cầm đầu tiến về phía trước, trong mắt đầy miệt thị cùng khiêu khích: “Ôi chao, thật đúng là có kẻ không sợ chết kìa, thế nào, nghe vừa rồi anh bốc phét bảo muốn dạy tôi cách làm người cơ mà? Ngầu phết đấy, tôi cảm thấy ông anh có hơi ngông cuồng rồi."

Vừa dứt lời, tên tóc vàng quay đầu nhìn đồng bọn đứng sau: “Các cậu thấy thế nào?"

"Đâu chỉ có hơi ngông cuồng, đây chính là ngông cuồng không biên giới rồi!"

"Em nói chứ, đại ca, anh cứ đánh cho anh ta một trận, để cho anh ta nếm thử tư vị dao búa của xã hội là gì!"

"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta cứ đánh cho anh ta nở hoa, để anh ta biết vì sao hoa lại đỏ như vậy..."

Mấy tên lưu manh anh một câu tôi một câu, tất cả để rất càn rỡ kiêu căng. Còn có mấy tên hướng ánh mắt đến trên người Tôn Lộ, Tôn Lộ vốn xinh đẹp không gì sánh nổi, hiện giờ mặc sườn xám lại càng phác họa hoàn mỹ đường cong hình thể tuyệt vời của mình, đương nhiên khiến cho người ta mê muội.

Thế cho nên Tôn Lộ mới cảm thấy có chút bối rối, vừa lo lắng cho mình, lại vừa lo lắng cho Trần Thanh Xuyên, sợ anh bị thương.

Nhưng hiển nhiên Tôn Lộ đã nghĩ nhiều, bởi vì ngay lúc tên tóc vàng đang đắc ý cười ha hả, nắm đấm của Trần Thanh Xuyên đã trực tiếp rơi vào trên mặt cậu ta, hại hai chiếc răng cửa của cậu ta oán hận về với đất mẹ, cũng khiến tên tóc vàng đần thối đứng đực ở đó.

Cậu ta che miệng, nhìn Trần Thanh Xuyên, lại cảm nhận máu tươi tràn ra lòng bàn tay, tóc vàng gần như muốn phát điên.

"Con mẹ nó, mày dám thừa dịp tao không chú ý mà đánh lén, mày có tin bố mày đánh bay mày luôn không!"

Nói thì cực kỳ hăng hái, đương nhiên đánh cũng rất hăng hái, bị Trần Thanh Xuyên lại tẩn cho một trận, trực tiếp ăn no luôn.

Hiện tại xem xét tình thế thì không chỉ ăn no đơn giản như vậy, phải nói là không thể chống đỡ, cả người đều ngã trên mặt đất co quắp.

Quyền đấm của Trần Thanh Xuyên mặc dù không mạnh bằng quyền anh chuyên nghiệp, nhưng cũng không phải thứ mà người bình thường chịu được, huống hồ còn đánh thùm thụp một trận như vậy, trực tiếp đánh cho tóc vàng mơ màng, té ngã trên đất một lúc lâu vẫn chưa tỉnh táo lại.

Mà mấy tên lưu manh đứng sau lúc này liền nổi giận, hùng hùng hổ hổ vọt tới.

Dám đánh lén đại ca của bọn họ, hôm nay bọn họ phải dạy dỗ Trần Thanh Xuyên mới được!

"Cẩn thận!"

Tôn Lộ ở phía sau nhìn lo lắng, tuy nhà cô ấy có quyền thế, nhưng đứng trước mặt côn đồ thì quyền thế chẳng là cái đinh gì.

Mắt thấy một đám lưu manh lao về phía Trần Thanh Xuyên, cô ấy lo lắng không biết phải làm sao, mắt nhìn xung quanh hi vọng có thể tìm được người giúp đỡ, nhưng xung quanh nào có người, hiện tại đang là thời gian đi làm, ngoài mấy tên lưu manh rỗi hơi đi kiếm chuyện thì có ai rảnh rỗi đến công viên.

Thấy không tìm được người cầu cứu, trong lòng Tôn Lộ càng thêm sốt ruột, thậm chí đã kích động muốn cởi giày cao gót cầm trong tay tiến lên giải vây thay Trần Thanh Xuyên.

Hơn nữa cô ấy không chỉ kích động mà đã thật sự làm như vậy, chân xỏ tất cầm giày cao gót, xông thẳng về phía Trần Thanh Xuyên.

Nhưng vừa mới đi được vài bước, cô ấy lại phát hiện đám lưu manh xung quanh Trần Thanh Xuyên lần lượt ngã xuống.

Tôn Lộ rất hoang mang, làm sao có thể như vậy, đây là chuyện vượt quá sức tưởng tượng của cô ấy.

Theo ý cô ấy, người bị đánh nên là Trần Thanh Xuyên mới đúng, nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của cô ấy, không chỉ việc Trần Thanh Xuyên đánh ngã đám côn đồ vượt qua tưởng tượng của cô ấy, mà đến chính cô ấy cũng đã đánh giá sai năng lực của mình.

Cô ấy cho rằng mình quơ giày cao gót có thể tiến lên trợ giúp Trần Thanh Xuyên, trên thực tế vừa bước được mấy bước, chân đã bị đám cỏ dại đâm cho phát đau, có đoạn hình như đâm cả vào trong tất rồi. Đừng nói là hỗ trợ Trần Thanh Xuyên, không cần người ta cứu mình đã là tốt lắm rồi...

Sau khi đánh đám lưu manh kia một trận tơi bời, dạy cho chúng nó biết cách làm người, Trần Thanh Xuyên đuổi bọn chúng đi.

Chỉ là một đám lưu manh mà thôi, hoàn toàn không đáng để anh quan tâm, dạy dỗ một trận là được rồi.

Chẳng qua khi anh quay đầu nhìn về phía Tôn Lộ, lại phát hiện Tôn Lộ đang vịn một tay lên gốc cây, tay còn lại xoa nắn chân trần.

Trần Thanh Xuyên ngẩn ra: “Đàn chị can đảm ghê, mặc cho kẻ địch như thiên quân vạn mã, còn mình thì đứng yên xoa chân, thật bình tĩnh!"

Tôn Lộ bị lời Trần Thanh Xuyên nói làm cho xấu hổ: “Không phải, không phải như cậu nghĩ đâu, tôi muốn giúp cậu, nhưng lại bị cỏ đâm chân, bây giờ vẫn còn mấy cái ghim bên trong, tôi đang nhặt chúng nó..."

Lúc này Trần Thanh Xuyên mới như giật mình bừng tỉnh, lập tức đi tới bên cạnh Tôn Lộ.

Chân bị cỏ đâm là chuyện mà Trần Thanh Xuyên đã từng trải qua, biết một mình giải quyết vô cùng rắc rối, nhất là lúc này Tôn Lộ còn không có nơi để ngồi, còn phải dựa vào một tay đỡ thân cây để đứng thẳng, cho nên thật phiền toái.

"Như vầy đi, tôi ôm cậu lên xe, cậu ngồi vào trong, tôi tìm công cụ nhổ giúp chị."

Tôn Lộ sao lại không biết xấu hổ để Trần Thanh Xuyên ôm được, thế này thì còn ra thể thống gì nữa, theo ý về phía bố, cô ấy là đàn chị, nhưng đứng ở phía Tô Tuyết thì cô ấy lại là thím út, bất kể là thân phận nào cũng không thích hợp, cho nên cô ấy không dám để Trần Thanh Xuyên ôm, tự mình xỏ giày cao gót kiễng mũi chân tập tễnh đi về phía xe. Chỉ có điều lúc này tư thế đi đường thật sự không được tao nhã cho lắm, giống như đường đi không được bằng phẳng vậy.

Cho nên Trần Thanh Xuyên thật sự nhìn không vừa mắt, anh không muốn lãng phí thời gian!

"Dù sao trong công viên cũng không có ai, không cần lo lắng bị người khác nhìn thấy sẽ nói này nói nọ, huống hồ cũng không ai biết chúng ta là ai."

Sau khi an ủi Tôn Lộ một câu, Trần Thanh Xuyên trực tiếp luồn tay qua đầu gối Tôn Lộ.

Tôn Lộ đứng không vững, lập tức ngã vào trong lòng Trần Thanh Xuyên.

Cô ấy cũng không muốn như vậy, nhưng ngẫm lại những lời Trần Thanh Xuyên nói cũng không phải không có lý.

Huống hồ người cũng đã bị ôm lấy, có vùng vẫy cũng không có ý nghĩa gì, vẫn nên nhanh chóng về trên xe thì tốt hơn.

Vì thế sau khi nói một tiếng cảm ơn, cô ấy đỏ mặt nằm trong lòng Trần Thanh Xuyên, bị ôm lên xe.

May mà dọc đường đi Trần Thanh Xuyên đều cực kỳ quy củ, không có bất cứ hành động quấy rối nào khác, cho nên Tôn Lộ cũng không thấy quá ngượng ngập.

Về đến xe, Trần Thanh Xuyên lấy cái ghim từ trong cặp hồ sơ, sau đó chuẩn bị ra tay hỗ trợ.

Tôn Lộ xấu hổ từ chối, cô ấy sao lại không biết xấu hổ để cho Trần Thanh Xuyên giúp mình nhổ được, dù sao cũng là ở dưới chân, không phù hợp lắm.

Trần Thanh Xuyên cũng không kiên trì, trực tiếp đưa ghim cho Tôn Lộ.

Tôn Lộ nhận ghim, bắt đầu bẻ chân đến nhổ. Động tác có hơi không được lịch sự, nhưng nói chung cũng không thể để cỏ dính ở dưới chân được. Chẳng qua vấn đề là... động tác chướng tai gai mắt cũng thôi, mấu chốt là cô ấy tìm mãi không ra...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.