Rất Yêu Em - A Vãn

Chương 15: Rút thăm




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giải đấu mùa hè thường niên sắp khai mạc, Zero team bay đến thành phố tổ chức thi đấu trước ba ngày, chuẩn bị rút thăm.

Vì không phải đang trong mùa du lịch, cũng không phải ngày nghỉ lễ nên trong khoang hạng nhất chỉ có vài người bọn họ.

“E hèm,” Max hắng giọng chuẩn bị cho bài phát biểu nói hoài không dứt, “Mỗi lần ngồi máy bay để đi thi đấu, em đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc, mọi người có biết tại sao không?”

“Chẳng muốn biết.” A Văn và Wang cười hì hì, đồng thanh nói.

“Sao mấy anh kì vậy?” Max ấm ức nói.

Tô ɖu͙ƈ phì cười ra tiếng: “Max, sao anh giống con gái vậy?”

“??? Em gái Tô Tô, em có biết trước kia trong câu lạc bộ người ta kêu anh là gì không?”

Tô ɖu͙ƈ ôm tay Đoạn Trường An, lắc đầu.

“Nếu em đã thành tâm muốn biết!” Max làm dáng hất cằm .

“???” Tô ɖu͙ƈ nghĩ thầm, ủa mình muốn biết cái gì???

“Vậy anh đây cũng sẵn sàng trả lời! Anh nổi danh là người đàn ông nam tính nhất Zero team!” Vẻ mặt của Max đầy kiêu ngạo, nháy mắt với Tô ɖu͙ƈ, dáng vẻ như muốn được khen ngợi.

“Ha ha ha ha ha” Tô ɖu͙ƈ cười ra tiếng, “Là người khác mù hay là anh nghe lầm vậy ha ha ha.”

“Lão đại! Anh coi chừng bạn gái của anh đi!” Max tức giận.

“Ngoan nào,” Đoạn Trường An vuốt tóc Tô ɖu͙ƈ, anh nói: “Đôi khi em đừng có phá tan ảo tưởng của người ta, có biết không?”

……

Max cảm thấy cái team này đúng là không có tình đồng đội, cậu nghĩ mình sẽ giải tán team, sau này dù cho lão đại có cầu xin cậu ta cũng vô dụng. Tự ảo tưởng xong cậu ta vui vẻ trở lại.

Tô ɖu͙ƈ chọt chọt ngực Đoạn Trường An: “ Hình như anh đả kϊƈɦ Max làm ảnh ngu luôn rồi, đùa hơi quá rồi!”

Đoạn Trường An chụp lấy cái tay đang làm loạn của cô, để bên miệng hôn nhẹ một cái: “Ngoan, đừng có chọt bậy bạ, ngứa.”

Xí, không đứng đắn.

Sau khi đến khách sạn cất hành lý, mọi người cùng nhau đến phòng nghỉ của khu thi đấu, chờ Đoạn Trường An rút thăm trở về.

Thể lệ rút thăm của giải đấu mùa hè năm nay vẫn giống mọi khi, 16 team chia thành hai tổ A và B. Dựa vào xếp hạng cá nhân của mùa giải trước, team có thứ hạng cao hơn có quyền ưu tiên lựa chọn đội đối thủ, người đại diện của từng đội tuyển sẽ chọn lựa đội thi đấu với mình, cho đến khi các đội tuyển phân bố xong.

Đại Trạch và giám đốc của XHZ team là bạn bè lâu năm, sau khi ôn chuyện xong thì anh ta trở lại phòng nghỉ, nhìn thấy Max đứng trước bàn, tay cậu ta cầm ba cây kẹo, tập trung lẩm bẩm: “Nhất định phải rút được đội nào ngon ngon.”

Đang vui vẻ yên tâm thì anh phát hiện vẻ mặt của Tô ɖu͙ƈ, A Văn, Wang có chút không bình thường, anh đi qua, Max đang vái lạy hình của chính cậu ta.

Anh nắm chặt tay, tự nhủ với lòng là phải bình tĩnh.

Nhưng vô ích, anh đá cho Max một cước.

Có thể là do cách cầu nguyện khác người của Max có tác dụng, hoặc là do trời phù hộ Zero team, tóm lại kết quả rút thăm rất khả quan, đội tuyển team bạn cũng không phải đội mạnh, không quá khó để thắng.

“Nice!” Max hưng phấn quơ chân múa tay, “Để chúc mừng, hôm nay chúng ta đi ăn lẩu đi!”

Cũng không sao, ăn lẩu thôi mà, cái này thì được.

Vì sắp thi đấu, bọn họ bị Đại Trạch kiểm soát chặt chẽ hơn, một giọt rượu cũng không được uống.

Mọi người trở về khách sạn, Đoạn Trường An dựa vào đầu giường chơi điện thoại, Tô ɖu͙ƈ tắm rửa xong, đi ra giơ chân đạp chân anh: “Đoạn gia, sao anh còn chưa về phòng nữa?”

“Chỗ này là phòng của anh.” Đoạn Trường An đưa tay cầm chân cô, chơi đùa.

“Em không tin, sao Đại Trạch lại có thể đồng ý chứ.” Tô ɖu͙ƈ ngồi xuống giường.

“Bởi vì anh nói với anh ta, em sợ ở chỗ lạ.” Đoạn Trường An thả chân cô ra, nhận lấy khăn lông, lau tóc cho cô.

??? Ông đây không hề sợ! Tô ɖu͙ƈ chỉ dám thầm gào thét trong lòng.

Tô ɖu͙ƈ không thích sấy tóc, Đoạn Trường An kiên nhẫn lau tóc cho cô. Tô ɖu͙ƈ vọc điện thoại, thường hay kể cho anh nghe những chuyện buồn cười mà cô đọc được, Đoạn Trường An không thấy mắc cười, còn cô thì ngược lại cười nghiêng ngã.

Lau khô tóc, Đoạn Trường An cướp lấy điện thoại của cô, bế cô đang ngồi ở mép giường đặt lên giường: “Đi ngủ thôi.”

Tô ɖu͙ƈ nằm bên trong giường, chớp chớp mắt.

“Không ngủ, muốn làm hả?” Đoạn Trường An chống người lên trêи người cô.

Tô ɖu͙ƈ vội vàng lắc đầu.

“Ngoan, ngày mai còn phải tập luyện, anh không muốn làm em mệt.”

Đoạn Trường An cúi người hôn lên trán cô, “Ngủ ngon, cô gái nhỏ của anh.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.