Quyết Không Để Em Ly Hôn

Chương 20: Vợ gặp thanh mai trúc mã




Đến gần sáng Thẩm Nhã Tịnh mới chợp mắt một chút, khoảng gần 7 giờ thì cô tỉnh, chợt nhìn sang bên cạnh, anh đã không còn ở đó chỉ còn lại chút hơi ấm, có lẽ anh mới dậy không lâu.

Cô vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà, anh đã ở đó đợi cô rồi. Hai người họ vẫn ăn sáng như mọi khi. Lúc ăn xong, anh nhìn cô hồi lâu, bị nhìn như vậy Thẩm Nhã Tịnh khá khó hiểu. Anh đến gần cô, vươn cánh tay dài mạnh mẽ mà chạm vào tóc cô vuốt ve, sau đó đặt một nụ hôn lên trán cô:

“Anh đi làm”.

Nói xong anh đi liền, cô đứng yên bất động. Nhìn cảnh đôi vợ chồng son tình tứ, chị Vân khẽ mỉm cười. Còn Thẩm Nhã Tịnh thì thấy rằng từ sau hôm anh hôn cô thì dường như anh ngày càng ra dáng một người chồng hơn.

Hôm nay cô không có tiết, Nhan Uyển Đình thì bắt đầu dấn thân vào giới giải trí, nghe bảo cô ấy đang đi thử vai. Thẩm Nhã Tịnh hiện đang rất rảnh rỗi, cô bèn quay trở về nhà họ Thẩm thăm bà nội, cũng khá lâu rồi cô chưa về thăm bà.

Hôm nay cô lấy một chiếc Porsche trong gara. Lục Vĩ Thành đã nói, mỗi ngày cô cứ dùng một chiếc, có đầy đủ các hãng xe cho cô sử dụng. Cô thấy mua nhiều như vậy quá phung phí nhưng đã mua rồi thì phải đi thôi, ai bảo chồng cô giàu quá mà.

Nhà họ Thẩm vốn nằm không xa Lữ Nguyệt Hoa Viên, chẳng mấy chốc cô đã đến, lúc cô chuẩn bị vào nhà thì đã nghe tiếng cười rộn ràng của Thẩm Bác Văn và một cô gái.

"Con bé này đúng là khéo ăn nói"

"Cháu nói thật mà"

Lúc này chú Lưu đến cạnh Thẩm Bác Văn nói:"Gia chủ, tiểu thư về rồi"

Nụ cười trên môi Thẩm Bác Văn chợt tắt. Thẩm Nhã Tịnh vừa vào thì đã nhìn thấy ánh mắt không vui của ông, vừa liếc qua bên cạnh thì thấy một cô gái.

"Con về rồi à, để ta giới thiệu đây là Mộng Khiết con của dì Tô bạn cũ của ba. Con bé bằng tuổi con, cũng từng học bên Mỹ như con, thỉnh thoảng nó cũng về đây thăm bà nội đấy"

"Nhã Tịnh à, không ngờ cậu là Thẩm tiểu thư đấy. Tôi là Lăng Mộng Khiết" Lăng Mộng Khiết cười nhẹ nhìn cô nói

"Hai đứa quen nhau sao? " Thẩm Bác Văn không ngờ Lăng Mộng Khiết lại biết Thẩm Nhã Tịnh

"Chúng cháu từng gặp nhau tại lễ hội nghệ thuật do trường tổ chức"

"À ra vậy. Nhã Tịnh quen biết Mộng Khiết như vậy thì dễ nói chuyện rồi. Con xem, con bé đã chào hỏi con vậy sao con lại không nói gì thế?"

"Chào Lăng tiểu thư. Xin thứ lỗi, quả thật tôi không nhớ cô là ai"

Nụ cười trên gương mặt Lăng Mộng Khiết dần khép lại, rõ ràng cô ta không còn được tự nhiên như trước. Cô ta có một kí ức không đẹp về Thẩm Nhã Tịnh, hôm nay biết cô là con gái nhà họ Thẩm cô ta không giấu được sự bất ngờ. Nhưng không thể tin được là Thẩm Nhã Tịnh lại chẳng biết cô ta là ai.

"Nhã Tịnh" Thẩm Bác Văn có hơi bực bội mà quát

"Bác Thẩm, đừng trách cậu ấy quả thực khi đó chúng cháu tiếp xúc chưa nhiều. Cậu ấy không nhớ là phải"

Thẩm Nhã Tịnh hơi đau đầu, tự dưng cô nàng này ở đâu chui ra tỏ vẻ quen biết cô. Cô quả thực không nhớ, hồi cô còn học ở Mỹ có tham gia lễ hội nghệ thuật do trường tổ chức. Vì cô tham gia rất nhiều các hạng mục nên không có thời gian tiếp xúc với ai ở đó cả. Những người mà cô biết đều là những người học cùng chuyên ngành với cô và một số người nổi bật khiến cô ấn tượng mà thôi.

Kì lạ hơn là thái độ của Thẩm Bác Văn. Đây là lần đầu tiên ông ấy quát cô, từ trước đến nay dù ông có thờ ơ với cô cỡ nào cũng không đến nổi quát cô, đây lại là quát trước mặt người ngoài. Cô ăn nói cẩn thận, rõ ràng cô không nhớ cô ta là ai nhưng không vì lí do vô lí vậy mà ông quát cô chứ? Cô ta là khách quý quan trọng sao? Chẳng lẽ kể từ khi cô có chồng thì ông không hề coi cô là người nhà họ Thẩm à? Con gái gã đi như nước lã sao?

"Ba làm gì mà quát lớn thế?" Thẩm Đông Quân từ trên lầu xuống đã chứng kiến mọi việc, anh khá giật mình khi nghe tiếng quát của Thẩm Bác Văn. Hôm nay ông bảo có khách nên anh ở trên phòng phê duyệt đống tài liệu, anh vốn không có hứng thú với khách của ông. Nào ngờ Thẩm Nhã Tịnh lại về, anh đương nhiên rất nhớ cô. Thế mà cô mới đến mà đã bị ông quát.

Thẩm Đông Quân vốn thương em gái nhất nhà. Trước mặt anh, mọi người dù có là ba mẹ cũng không được bắt nạt cô, anh sẽ bảo vệ và bao che cô hết mình. Nếu cô có làm sai thì vẫn luôn có anh ở bên giúp cô sửa sai. Nhưng từ trước đến nay cô chưa bao giờ làm gì sai cả, cô rất ngoan ngoãn.

"Đông Quân à, không có chuyện gì to tát đâu. Em đến chỉ để thăm bác và bà nội thôi không ngờ Nhã Tịnh hôm nay lại về"

"Lăng tiểu thư, chúng ta không thân đến nỗi cô phải gọi cả tên tôi đâu. Tôi không quan tâm cô gọi ba tôi thế nào nhưng mong cô tự trọng đừng nhận vơ người khác là bà nội của mình"

Lúc này cả sắc mặt của Thẩm Bác Văn và Lăng Mộng Khiết đều tái đi.

"Con ăn nói kiểu gì đấy?"

"Em... Em xin lỗi, em sơ ý quá"

"Còn ba nữa, ba sợ bị người khác chê cười thì trước mặt người lạ đừng có quát em con"

Lăng Mộng Khiết đã không thể chịu đựng được nữa, cô ta xin lỗi mọi người rồi lặng lẽ chạy đi.

"Hai đứa mày, đúng là làm tao mất mặt mà"

"Ba không cần mất mặt, chúng con đều ưu tú cả. Nếu hôm nay ba giẫm đạp tụi con vì cô ta, thì người mất mặt là ba" Thẩm Đông Quân thản nhiên nói

"Mày..."

Thẩm Bác Văn nhanh chóng đuổi theo Lăng Mộng Khiết. Trong nhà chỉ còn lại hai anh em.

"Nhóc con, lại đây" Anh vẫy vẫy tay kêu cô. Khi cô tiến lại gần thì anh đã ôm cô vào lòng, vỗ về rồi nói:"Đừng để ý"

Thẩm Đông Quân không ngờ cô ta lại trở về ngay lúc này. Anh biết rõ cô ta là ai? Anh biết cô ta từ khi còn nhỏ từng thấy cùng chơi chung với hội bạn của Lục Vĩ Thành. Anh vốn không thích cô ta, nay cũng không nhưng xem ra bây giờ càng rắc rối đây. Nếu để Thẩm Nhã Tịnh biết thì sao? Cô có để ý không? Vợ gặp thanh mai trúc mã. Lục Vĩ Thành tính giải quyết thế nào đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.