Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều

Chương 50




Trong nháy mắt đầu óc của Bùi Cô Cẩm rối tung rối mù. Lý trí cố gắng duy trì sự tình táo: "Đẩy nàng ra, để cho nàng đắp chăn ngủ một mình!" Nhưng lại có một giọng nói khác điên cuồng kêu gào: "Nàng đang ngủ! Nàng đang ngủ có thể lăn lại đây, ta cũng đang ngủ... sờ sờ nàng!"

Suy nghĩ đầy tội ác này hiện lên trong đầu, lập tức mọc lên như dây leo sau mưa, rẹt rẹt rẹt bò lên đầy tường, không thể nào chống đỡ. Giờ khắc này Bùi Cô Cẩm còn đang gian nan khuyên bảo chính mình: "Không thể sờ, sờ soạng sẽ càng không có cách nào dừng lại được!" Nhưng giây tiếp theo, hắn đã bắt đầu suy nghĩ, tay của mình nên để chỗ nào.

Chỗ nào của Tang Tang hắn của muốn sờ, đáng tiếc dưới tình huống hắn đang "ngủ" không có khả năng sờ toàn thân nàng một lần. Hắn phải chọn cái hắn thích nhất, cho dù lỡ như bị Tang Tang phát hiện, hắn cũng có thể làm bộ là mình đang ngủ...

Bùi Cô Cẩm quyết định rất nhanh, tay lặng lẽ dừng ở trên lưng Tống Vân Tang. Thắt lưng của nữ tử vô cùng nhỏ, mỗi khi hắn muốn nàng, luôn luôn có cảm giác nàng sẽ bị mình bẻ gãy. Bộ quần áo ngủ bằng tơi cách trở tay hắn, Bùi Cô Cẩm không có cách nào cảm thụ làn da của nàng. Nhưng vẫn có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mại như tơ lụa kia...

Ngọn lửa trong lòng kia lại cháy càng ngày càng to, Bùi Cô Cẩm thở hổn hển vài hơi. Hắn thề, ban đầu hắn thật sự chỉ muốn sờ một chỗ thôi. Nhưng tay hắn bị hơi lạnh của cơ thể hấp dẫn hắn, Bùi Cô Cẩm bắt đầu cảm thấy không đủ. Bày tay có lòng tham không đáy kia, không nghe lời muốn đi xuống phía dưới một chút một chút...

Hô hấp của Bùi Cô Cẩm hô trở nên nặng nề, thầm ý thức được không ổn: lý trí quả nhiên đúng, hiện tại tựa như không thể ngừng lại. Nếu như còn tiến thêm bước nữa, hắn sẽ phạm phải sai lầm nghiêm trọng. Nhưng hắn vẫn rục rịch như trước...

Ngay lúc này, một tiếng hét thảm phá vỡ sự yên lặng của màn đêm! Bùi Cô Cẩm đột nhiên thu tay lại, tinh thần cũng nhanh chóng tỉnh táo! Tống Vân Tang ở hắn trong lòng cũng mơ hồ mở mắt. Sau đó tiếng kêu khóc thê lương thứ hai vang lên. Bùi Cô Cẩm xốc chăn lên, nhanh chóng mặc quần áo xuống giường: "Ta đi ra ngoài nhìn xem!"

Hắn cầm bội kiếm rời giường, vài bước vọt ra khỏi phòng! Tống Vân Tang dần dần thanh tỉnh, vội vàng mặc quần áo đứng dậy. Trong phòng đã không có một bóng người, nhóm Cẩm Y vệ đang ngủ ở nơi này đã tập trung ở ngoài viện. A Đông đứng ở cửa chờ nàng, đưa nàng đến bên cạnh Bùi Cô Cẩm. Bùi Cô Cẩm nhìn ánh lửa thôn đầu, thấp giọng nói: "Giặc Oa."

Tống Vân Tang nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy lũ đạo tặc đang cưỡi con ngựa cao to. Bọn họ chừng hơn bốn mươi người, giơ cây đuốc giết đốt đánh cướp. Nhóm người dân trong thôn chạy trốn khắp nơi như con ruồi mất đầu, lũ giặc Oa chỉ ngồi trên lưng ngựa, cười lớn đuổi giết. Thỉnh thoảng có tiếng kêu thảm thiết vang lên, tỏ rõ lại một tính mạng bị cướp đi.

Phòng phòng bị những ngọn lửa nuốt chửng, tường viện sụp xuống, thỉnh thoảng có người ngã dưới ánh kiếm lưỡi đao. Lũ đạo tặc càn quét từ thôn đầu tới cuối thôn, giết hại những người dân trong thôn tay không tấc sắt. Tống Vân Tang chưa bao giờ gặp tình dỗ máu me như vậy, cả người lạnh lẽo, không tự giác nhích lại gần Bùi Cô Cẩm. Bùi Cô Cẩm ôm nàng, vuốt vuốt lưng nàng trấn an, nói nhỏ: "Đừng sợ, ta đi giết bọn họ."

Hắn dặn dò: "A Đông, ngươi ở lại đây bảo vệ Tống tiểu thư. Những người còn lại, đi theo ta."

Chớp mắt bóng dáng của mọi người hòa vào ánh lửa. A Đông đỡ lấy Tống Vân Tang, không cho nàng lại nhìn: "Tống tiểu thư, vào trong phòng chờ đi."

Tinh thần Tống Vân Tang hoảng hốt đi theo nàng ta vào phòng. Tiếng kêu thảm thiết mơ hồ truyền đến, ánh nến le lói. Tống Vân Tang mờ mịt nhìn về phía A Đông: "A Đông, đây là Chiết Bắc, tại sao giặc Oa lại đánh tới nơi này?"

A Đông không hiểu: "Vì sao không thể đánh đến nơi này?"

Tống Vân Tang không nói nữa. Vì sao không thể? Không phải không thể, là không nên. Giặc Oa luôn gây chuyện ở bờ biển, đây là Chiết Bắc, bọn họ đánh vào quá sâu. Nếu Chiết Bắc cũng ở gặp nạn giặc Oa, vậy chẳng phải có nghĩa là Chiết Trung Chiết Nam đều rơi vào tay giặc?

Đây là chuyện đáng sợ như thế nào! Nhưng vì sao, lúc các quan phủ địa phương thượng lại không đề cập đến những việc này? Ngược lại luôn miêu tả việc lưu dân bạo loạn nghiêm trọng như vậy...

Trong đầu Tống Vân Tang loạn thành một cục, thấy A Đông bỗng nhiên đứng lên, rút dao găm bên hông ra khỏi vỏ: "Ai?"

Tống Vân Tang cả kinh, lúc này mới nghe thấy tiếng bước chân. Một cái bóng người nho nhỏ xuất hiện ở cửa. Tống Vân Tang nhìn lại, là Thằng bé xinh đẹp lúc tối! Nó há mồm thở dốc, hét lên với Tống Vân Tang: "Tỷ tỷ chạy mau! Giặc Oa đến rồi!"

Đứa nhỏ kia chạy đến trước mặt Tống Vân Tang, muốn kéo tay của Tống Vân Tang! A Đông thu dao găm, lấy võ dao dùng sức gõ một cái! Đứa nhỏ bị gõ đau rút tay về. A Đông trách mắng: "Đừng đụng Tiểu thư nhà ta!"

Tống Vân Tang không ngờ nó lại cố ý đến báo cho nàng chạy trốn, nên cảm ơn ý tốt của nó: "Cám ơn ngươi, nhưng chúng ta không trốn. Chuyến này chúng ta mang theo ba mươi gia đinh tiêu sư, hiện tại đang giết địch ở bên ngoài. Bọn họ sẽ giải quyết lũ giặc Oa này. Ngươi cũng không cần chạy trốn, ở đây chờ là được."

Đứa nhỏ kia dùng sức lắc đầu: "Không, các ngươi không thắng được đâu! Lũ giặc Oa này đáng sợ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của các ngươi! Tỷ tỷ, ngươi cũng mau chạy đi!"

Tống Vân Tang nhớ tới người nhà của nó bị giặc Oa giết, nó sợ hãi giặc Oa, cũng đúng là bình thường. Nàng trấn an nói: " Tiêu sư của chúng ta cũng lợi hại hơn so với tưởng tượng của ngươi, nhất định có thể đánh bại lũ đạo tặc này."

Đứa nhỏ kia cắn chặt răng, cũng không khuyên nữa, quay đầu chạy ra ngoài viện! Tống Vân Tang hoảng hốt! Hiện tại bên ngoài rất loạn, nó là một đứa nhỏ chạy khắp nơi, thật sự rất nguy hiểm! Tống Vân Tang vội vàng nói: "A Đông, mau dẫn nó trở về!"

A Đông nhận lệnh, chạy lên vài bước, muốn nắm lấy vai của đứa nhỏ! Đứa nhỏ kia lại cúi người trốn thoát, A Đông kinh ngạc "A" một tiếng, lúc này mới thật sự ra tay. Hai người truy đuổi một phen, sau đó A Đông mới nắm lấy hai tay của đứa nhỏ kia, kéo nó đi vào phòng.

Đứa nhỏ bị tha trở về phòng, vô cùng sốt ruột: "Buông tay! Ta có ý tốt đến báo cho các ngươi chạy trốn, các ngươi đừng lấy oán trả ơn!"

A Đông buông ra hắn: "Nếu chúng ta thả ngươi đi ra ngoài, mới là lấy oán trả ơn..."

Nàng ta còn chưa nói dứt lời, đứa nhỏ kia lại như cá chạch chui ra tư bên cạnh A Đông, lại phóng về phía cửa trước! A Đông ngây người một lát, xoay người vội vàng đuổi theo! Sau lưng đứa nhỏ lại như mọc con mắt, một đạp đá bay cái ghế trước cửa! A Đông đành phải nâng tay đỡ lấy, đánh bay cái ghế kia! Hai người lại đánh đá một phen trong viện, một nén nhang sau, A Đông mặt xám mày tro, lần thứ hai bắt đứa nhỏ trở về phòng.

Tống Vân Tang một màn như vậy ngây ngẩn cả người! Đứa nhỏ này... thật sự rất lợi hại! Tuy rằng thấp tịt như vậy, nhưng có chút võ công, còn đặc biệt lanh lẹ. Nếu như để cho nàng đi bắt, khẳng định nàng bắt không được.

Cánh tay của A Đông bị cái ghế kia đập trúng, trên mặt lại bị dính mấy đấm, bắt đầu nỗi giận. Nàng ta tìm một cái dây thừng cột đứa nhỏ kia ở ghế trên, lúc này mới xoa xoa cánh tay nhe răng nhếch miệng: "Thằng nhóc nhà ngươi sao có thể cố chấp như vậy! Chúng ta không phải vì muốn tốt cho ngươi sao! Còn ra tay thật độc ác đánh ta như vậy..."

Tống Vân Tang vội vàng bước đến: "Để ta giúp ngươi xoa chút thuốc đi?"

A Đông trừng mắt liếc nhìn đứa nhỏ một cái: "Không sao cả, chút xây xát nhỏ. Chờ nhóm công tử trở về, ta tự mình thoa là được."

Hai người cùng ngồi xuống, nhìn đứa nhỏ kia. Đứa nhỏ kia cũng không còn bộ dạng sốt ruột như lúc nãy, nhìn về bàn ăn một bên nói: "Ta đói bụng, có thể ăn cái bánh không?"

Trên bàn bày một mâm bánh loại lớn, là bữa sáng chuẩn bị cho ngày mai. A Đông liếc mắt nhìn nó: "Ngươi đánh ta, còn muốn ăn hả?"

Đứa nhỏ cúi đầu: "Buổi tối chỉ ăn có một chén cháo, căn bản ăn không no..."

Ho nhẹ Tống Vân Tang một tiếng. Nàng liếc mắt nhìn A Đông, thấy A Đông cũng không lên tiếng, liền đi lấy cái bánh, đưa tới bên miệng đứa nhỏ: "Ăn đi."

Đứa nhỏ kia cắn một mồm to, dùng sức nuốt xuống. Bánh này là lương khô, vốn để ngày mai chưng nóng mới ăn, ăn như vậy sẽ rất khô khan. Tống Vân Tang cẩn thận hỏi: "Muốn uống nước không?"

Đứa nhỏ kia gật gật đầu, Tống Vân Tang xoay người đi lấy. Lại nghe A Đông thét lên một tiếng kinh hãi: "Cẩn thận!"

Tống Vân Tang giật mình. Nàng không rõ vì sao mình phải cẩn thận, rõ ràng trong phòng chỉ có A Đông với đứa nhỏ bị trói kia thôi. Nàng muốn quay đầu nhìn xem, lại cảm giác có vật bén nhọn gì đang chĩa vào thắt lưng của nàng. Đứa nhỏ kia nắm lấy quần áo nàng từ phía sau, lạnh lùng nói: "Lui lại! Nếu không ta giết nàng!"

Sắc mặt A Đông cực kỳ khó coi. Nàng ta thật sự quá sơ ý! Không ngờ đứa nhỏ này lại có thể tự cởi trói, còn làm ra hành động khống chế Tống Vân Tang này! Nếu Bùi Cô Cẩm trở về thấy một màn như vậy, còn không muốn lấy mạng của nàng ta!

Trong tay đứa nhỏ kia cầm một cây đao nhỏ đen tuyền, nhìn không quá bắt mắt, nhưng thật sự rất sắc bén. Chuyện này liên lụy đến Tống Vân Tang, A Đông thật sự không dám mạo hiểm, chỉ có thể theo lời lui ra ngoài viện. Trong phòng, Tống Vân Tang cũng đã mơ hồ: "... Tại sao ngươi lại khống chế ta?"

Đứa nhỏ kia hạ giọng nói: "Tỷ tỷ đừng sợ, ta sẽ không làm hại đến ngươi, ta chỉ muốn chạy trốn."

Lúc này Tống Vân Tang thật sự không hiểu. Nàng cảm thấy không đúng: "Vì sao nhất định phải trốn? Ngươi chắc chắn chúng ta sẽ thất bại sao?"

Đứa nhỏ giọng nói càng thấp: "Ngươi không rõ... bọn họ không phải giặc Oa Bình thường. Bọn họ có bốn mươi ngời, nếu các ngươi có trăm người tới, có lẽ ta còn có thể đánh cuộc một phen. Nhưng các ngươi chỉ có ba mươi người..." Nó dừng một chút, lặp lại: "Các ngươi không thắng được."

Tống Vân Tang trầm mặc một lát: "Bọn họ không phải giặc OA Bình thường, vậy là ai?"

Đứa nhỏ kia không trả lời vấn đề này, chỉ khẩn cầu nói: "Tỷ tỷ, ta phải trốn. Ngươi thả ta đi đi."

Tống Vân Tang thở dài: "Được rồi." Nàng dặn dò A Đông: "Ngươi tránh ra, để cho nó đi ra ngoài đi, nó chỉ muốn chạy trốn."

A Đông nhận lệnh, lui vào một góc. Đứa nhỏ kia còn sợ nàng lật lọng tới bắt mình, vẫn khống chế Tống Vân Tang ra sân. Lúc ra san, nó nhìn theo ánh lửa, lập tức kích động: "Bọn họ giết đến đây rồi! Tỷ tỷ, nghe ta khuyên một câu, ngươi theo ta trốn đi!"

Tống Vân Tang cũng mơ hồ thấy được bóng người, cố gắng híp mắt phân biệt: "À, thật ra..."

Đứa nhỏ kia dậm chân một cái, không quan tâm nàng nữa, quay đầu bỏ chạy! Nhưng chưa chạy bao xa, trong bóng người kia lại người đuổi theo nó. Một khắc sau, đứa nhỏ bị tha trở về ngoài viện của Tống Vân Tang. Nó liều mạng giãy dụa, lại nghe một giọng nam có chút quen thuộc vang lên: "Sao vậy, ngươi còn muốn mang theo nương tử ta chạy trốn?"

Đứa nhỏ ngừng giãy dụa, không dám tin ngẩng đầu, liền thấy được Bùi Cô Cẩm cùng một nhóm Giáo úy.

Trong lòng Bùi Cô Cẩm vô cùng tức giận! Tối nay hắn không quan tâm được chính mình, sờ soạng Tống Vân Tang, làm cho cả người hắn nóng hừng hực Vừa lúc giặc Oa đưa lên tận cửa, Bùi Cô Cẩm chém giết một hồi, khó khăn lắm mới phát tiết được cơn tức kia, nhưng vẫn không cảm thấy thỏa mái. Trên đường trở về, hắn vẫn bày ra vẻ mặt tối tăm, kết quả vừa trở về lại nhìn thấy thằng nhóc con xinh đẹp kia đang lôi kéo Tống Vân Tang! Trong miệng còn nói "Theo ta đi trốn đi"!

Bùi Cô Cẩm đột nhiên cảm thấy cơn giận kia lại bùng lên! Cùng nó chạy trốn? Đứa nhỏ này muốn mang theo Tống Vân Tang bỏ trốn sao! Lá gan thật lớn! Mới có bao nhiêu tuổi đầu, chưa đủ lông đủ cánh, cũng dám cướp vợ của hắn!

Bùi Cô Cẩm đứng chắn trước mặt Tống Vân Tang, sắc mặt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm đứa nhỏ: "Thằng nhãi con, ngươi không biết quyến rũ nữ nhân đã có chồng sẽ bị dìm chết sao?"

Tống Vân Tang: "..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.