Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều

Chương 49




Bùi Cô Cẩm không đáp lại câu "Thúc thúc" này. Hắn đâu nói sẽ mang đứa nhỏ này đi ăn cơm, dính lấy Tang Tang nhà hắn nói chuyện lâu như vậy, gương mặt còn dễ nhìn như thế, không thể chấp nhật nhất là gọi nó hắn là thúc thúc! Gọi Tang Tang là tỷ tỷ, lại gọi hắn là thúc thúc, vậy hắn là ai của Tang Tang?

Bùi Cô Cẩm nói với Tống Vân Tang: "Tang Tang, nàng lại đây một lát."

Tống Vân Tang giật mình. Nàng kéo tay của đứa nhỏ, đi tới bên cạnh Bùi Cô Cẩm, có chút rõ có chuyện gì, hỏi: "Có phải chúng ta không đủ lương thực hay không? Nếu như bất tiện, vậy không cho nó cùng ăn."

Bùi Cô Cẩm trầm giọng nói: "Nó chỉ là một đứa nhỏ, ăn không hết bao nhiêu đồ ăn. Nhưng nàng có nghĩ tới chưa? Nó kết bạn cùng những đứa nhỏ khác, nàng lại chỉ cho một mình ăn ngon, những đứa còn lại nhìn thấy sẽ sinh lòng đố kị, sau này xa lánh nó thì làm sao bây giờ?"

Tống Vân Tang cảm thấy hắn nó vô cùng có lý, là do nàng suy nghĩ không chu đáo được như Bùi Cô Cẩm. Nàng lại nói với đứa nhỏ kia: "Ngươi vẫn ở đây ăn cháo đi, ăn xong rồi đừng đi vội."

Đứa nhỏ kia đáp một tiếng, lúc này Tống Vân Tang mới đi vào phòng cùng Bùi Cô Cẩm. A Đông đã dọn sẵn đồ ăn cho hai người, đặt trên bàn cơm trong phòng. Tống Vân Tang ăn chưa được mấy miếng, rồi lại nhớ đến chuyện mình đã nghĩ, buông bát đũa xuống nói với Bùi Cô Cẩm: "Đứa nhỏ vừa rồi kia ta có nói muốn dẫn nó đi, thế nhưng nó không đồng ý."

Bùi Cô Cẩm thật sự là... không ngờ người cũng đi vào phòng rồi mà tim của Tang Tang vẫn còn ở bên ngoài. Hắn "ừm" một tiếng, không tỏ thái độ gì, hy vọng Tống Vân Tang sẽ không nói về đề tài này nữa. Nhưng Tống Vân Tang lại chau mày: "Ta thật sự không rõ, vì sao nó lại không đồng ý? Chẳng lẽ không phải theo chúng ta thì nó có đường sống sao?"

Con ngươi như nước của nàng khóa lấy hắn, chờ đợi một đáp án. Bùi Cô Cẩm đành phải lên tiếng: "Có thể nó có nỗi niềm khó nói gì đó." Lại hỏi nàng: "Vì sao Tang Tang muốn mang nó đi cùng?"

Xung quanh có nhiều người, không phải thời cơ tốt để thành thật với nhau. Tống Vân Tang đành phải lựa lời đáp: "Ta cảm thấy vừa gặp nó như quen thân đã lâu. A Cẩm thích nó sao?"

Nàng muốn nuôi dưỡng đứa nhỏ, cũng muốn nuôi dưỡng đứa nhỏ mà hai người đều thích. Tốt nhất nên nuôi dưỡng vài bé trai vài bé gái, tương lai lúc chọn làm con thừa tự, cũng lựa một đứa làm con trai một đứa làm con gái, có thể xem như nam nữ song toàn.

Bùi Cô Cẩm ăn một ngụm cơm, hồi lâu mới nói ra một câu: "Trông bề ngoài rất dễ nhìn."

Tống Vân Tang không nghe ra mùa chua ẩn sau những lời này của Bùi Chỉ huy sứ, còn tưởng Bùi Cô Cẩm cũng vừa lòng. Bùi Cô Cẩm lại nói: "Nhưng chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải làm nếu như đưa nó theo sợ là có nhiều chuyện không tiện."

Tống Vân Tang vội vàng nói: "Ta đã nghĩ đến vấn đề này. Chúng ta chỉ dẫn nó đi một đoạn đường, lúc đến thành trấn, dùng tiền tìm một nhà dân nào đó gửi nuôi nó một thời gian. Chờ chúng ta làm xong hết mọi việc, lúc quay về kinh khi lại đưa nó theo."

Bùi Cô Cẩm lại ăn hai ngụm cơm, lúc này mới mở miệng: "... Tang Tang nghĩ rất chu đáo."

Tống Vân Tang còn tưởng Bùi Cô Cẩm đang khen nàng, mặt mày nở nụ cười rạng rỡ: "Vậy lát nữa A Cẩm giúp ta hỏi một chút đi, xem xem rốt cuộc là vì sao đứa nhỏ kia không muốn đi theo ta được không?"

Lúc này, Bùi Cô Cẩm lại ăn một lượt ba ngụm cơm, cũng không trả lời. Tống Vân Tang cảm thấy không đúng, còn tưởng rằng Bùi Cô Cẩm ngại nàng nhiều chuyện. Nhưng nàng khá vừa lòng với đứa nhỏ kia, nàng nắm lấy cổ tay của Bùi Cô Cẩm nhẹ giọng làm nũng: "Được không? A Cẩm là Cẩm Y vệ, tra xét khẳng định là lợi hại hơn rất nhiều so với ta, ngài giúp ta đi mà!"

Bùi Cô Cẩm mềm nhũn từ lòng bàn chân đến tận gốc tóc, căn bản nói không nên lời cự tuyệt: "Được."

Hắn ăn tiếp hai ba đũa đã ăn xong rồi, đi ra viện. Những đứa nhỏ khác đã ăn cháo xong đều đã đi rồi, chỉ còn đứa nhỏ kia quy củ ngồi ở một góc. Bùi Cô Cẩm đi qua, nó lập tức đứng dậy: "Thúc thúc."

Bùi Cô Cẩm cẩn thận đánh giá nó. Diện mạo của Thằng bé này rất đẹp, chỉ là không mấy góc cạnh, không oai hung được như hắn. Chín tuổi mới cao có một chút như vậy, tương lai nhất định là một nhóc lùn, không cao lớn được như hắn. Một người ngồi chỗ này mà căng thẳng thành như vậy, lá gan quá nhỏ, không đáng tin cậy được như hắn. Bùi Cô Cẩm chê một hơi, trong lòng cũng bình thường lai, lúc này mới mở miệng nói: "Ngươi gọi nàng là tỷ tỷ, sao lại gọi là ta thúc thúc? Ta già hơn rất nhiều so với nàng sao?"

Đứa nhỏ đặt hai tay ở bên cạnh người, thật sự có chút căng thẳng cứng đờ thắt lưng: "Công tử không già, công tử phong nhã hào hoa, đang ở độ tuổi của trẻ trung đầy hứa hẹn. Chỉ là thoạt nhìn công tử trầm ổn cẩn trọng, lại oai hùng cao lớn, cho nên ta mới nghe theo lời của cô nương kia gọi ngươi là thúc thúc."

Ôi... Nhìn không ra đó, đứa nhỏ này thật giống hắn hồi còn nhỏ đều là quỷ vuốt mông ngựa. Nếu như biết cách vuốt mông ngựa như hắn, vậy khẳng định sẽ giống hắn, liếc mắt một cái sẽ thích Tang Tang. Trong lòng Bùi Cô Cẩm đột nhiên khó chịu, kiên quyết không thể để cho Tống Vân Tang dẫn theo thằng nhóc này. Hắn hỏi: "Vì sao ngươi không chịu đi cùng nàng?"

Đứa nhỏ kia lại trả lời giống hệt như lúc trước: "Ta không nỡ xa đồng bọn của ta."

Bùi Cô Cẩm cười nhạo một tiếng: "Kỳ thật chúng ta chỉ đi Chiết Trung giao hàng, sau hai ngày sẽ quay về phía Bắc."

Đứa nhỏ sửng sốt, hồi lâu mới nói ra một câu: "Nhanh như vậy sao?"

Bùi Cô Cẩm không thay đổi sắc mặt nói: "Lừa ngươi đó."

Đứa nhỏ: "..."

Bùi Cô Cẩm ở ngồi xuống một bên chiếc ghế đá: "Nơi ngươi muốn đi ở phía Bắc, không muốn quay về Chiết Trung, cho nên không muốn đi cùng nàng có phải không? Ngươi đang đi tìm ngươi thân để nương tựa?"

Đứa nhỏ gật gật đầu. Bùi Cô Cẩm lại hỏi: "Người thân của ngươi ở nơi nào?"

Bàn tay buông hai bên người của đứa nhỏ bắt được ống quần: "Ở... Ở kinh thành."

Ánh mắt của Bùi Cô Cẩm đảo qua tay nó thật nhanh: "Chúng ta sẽ trở lại kinh thành, nhưng phải ở Chiết Trung một thời gian rất dài, chậm thì hơn một tháng, lâu thì nửa năm. Nếu ngươi sốt ruột, phải tự mình đi về phía bắc."

Đứa nhỏ cúi đầu, nhỏ giọng đáp: "Vâng, vậy không làm phiền công tử."

Bùi Cô Cẩm hoàn thành nhiệm vụ, trở về nói với Tống Vân Tang: "Đứa nhỏ kia có người thân để nương nhờ, cho nên mới không muốn đi cùng nàng."

Tống Vân Tang giật mình: "Thì ra là như vậy. Vậy người thân của nó ở đâu?"

Bùi Cô Cẩm dừng một chút, mơ hồ nói: "Hình như ở Hoàn Nam đi."

Tống Vân Tang không chút nghi ngờ. Nếu là Hoàn Nam thì nói gần không gần nói xa không xa, đứa nhỏ đã đi tới Chiết Bắc, không muốn từ bỏ cũng bình thường. Chỉ tiếc không tiện đường, nếu không nàng còn có thể tiện đường cho nó đi nhờ một đoạn.

Tống Vân Tang thầm than một tiếng. Rốt cuộc là không duyên phận, cũng không thể cưỡng cầu.

Ăn cơm tối xong, nhóm Cẩm Y vệ ngủ ở phòng khách, căn phòng ngủ duy nhất để lại cho Tống Vân Tang cùng Bùi Cô Cẩm. Tống Vân Tang đi vào phòng rửa mặt. A Đông lót đệm xuống, lại trả chăn lên, nói với Tống Vân Tang: "Đi đường không tiện, chỉ mang theo một chiếc chăn. Tống Tiểu thư thông cảm, chịu khó ngủ cùng với Đại nhân một đêm."

Tống Vân Tang kinh ngạc "A" một tiếng. Đây là lần đầu tiên bọn họ ngủ nhờ, lúc trước đều ở khách điếm, nên bây giờ Tống Vân Tang mới biết chỉ có một chiếc chăn. Tuy rằng từ trước đến nay nàng và Bùi Cô Cẩm ngủ một giường, nhưng vẫn mỗi người một cái chăn, sau khi quen rồi cũng cảm thấy căn bản không có gì to tát. Hiện tại phải ngủ trong cùng một cái chăn... Tựa như có chút quá mức thân mật.

Nhưng vẫn đang ở trên đường, lại ở nơi đói kém, thật sự không thể yêu cầu quá nhiều. Bảo nàng nói A Đông hơn nửa đêm đi tìm người dân trong thôn mượn chăn, thật sự có hơi quá đáng. Tống Vân Tang giãy dụa một lát, đỏ mặt đồng ý. Lúc này A Đông mới cười cười lui ra ngoài. Một lát sau Bùi Cô Cẩm vào phòng. Tống Vân Tang lắp bắp giải thích: "Đại nhân, A Đông nói chỉ có một cái chăn, chúng ta phải ngủ cùng nhau..."

Bùi Cô Cẩm đặt hai tay ra sau lưng, nhìn thẳng nàng: "Ta biết, là ta sơ sót."

Tống Vân Tang ngẩn ngơ. Phản ứng đầu tiên của nàng là, nàng thật là khờ, việc này khẳng định A Đông sẽ bẩm báo cho Bùi Cô Cẩm trước, nàng không cần phải giải thích cùng hắn. Phản ứng thứ hai là, Bùi Cô Cẩm còn bởi vậy mà giải thích với nàng...

Sự mất tự nhiên vừa rồi trở thành hư không, Tống Vân Tang vội vàng nói: "Không sao cả, Đại nhân không cần để ở trong lòng." Vẻ mặt nàng nhu thuận cam đoan: "Ta sẽ thật cẩn thận, sẽ không đè lên vết thương của ngài."

Thật là ngoan quá... ngoan đến mức làm cho người ta rất muốn ức hiếp. Trong lòng Bùi Cô Cẩm như bị móng vuốt cả mèo cào qua, thật muốn nói một câu "Nếu đè trúng thì làm sao bây giờ? Tang Tang phải cho ta đè lại." Nhưng hắn lại chỉ có thể lạnh nhạt nói: "Không sao, vết thương của ta đã sắp lành rồi, đó đè trúng cũng không sao cả."

Tống Vân Tang trèo lên giường, nằm ở bên trong, tận lực không chiếm quá nhiều không gian. Chỉ chốc lát sau, Bùi Cô Cẩm cũng lên giường, nằm ở một bên còn lại. Ở giữa còn một khoảng không chừng một thước, chăn và giường không lớn lắm lại bị hai người ngủ thành một chiếc giường lớn.

Tất nhiên Tống Vân Tang vì ngượng ngùng cùng nên không muốn dựa quá gần Bùi Cô Cẩm. Còn Bùi Cô Cẩm...là không dám. Hiện tại hắn không dám đụng vào Tống Vân Tang, chủ yếu có hai nguyên nhân. Thứ nhất hắn còn chưa cứu được phụ thân của Tống Vân Tang, sợ mình chạm vào Tống Vân Tang trước, mà không thể hoàn thành lời hứa với Tống Vân Tang, hai người sẽ lại lặp lại mâu thuẫn như kiếp trước. Thứ hai, kiếp trước Tống Vân Tang đối với chuyện hắn chưa thành thân đã chạm vào nàng luôn canh cánh trong lòng, hắn cũng không muốn lại làm cho nàng cảm thấy không được tôn trọng.

Nhưng hắn vẫn để cho A Đông mang theo một chiếc chăn, thật sự là hắn có mưu đồ. Hắn đang nghĩ, nếu trở về từ Mẫn Chiết hắn đã có được đủ chứng cứ để nghĩ cách cứu Tống Hầu gia vậy trở ngại thứ nhất liền biến mất. Nếu tình hình tốt hơn một chút, trong khoảng thời gian này Tống Vân Tang ở chung với hắn dần nảy sinh cảm tình, vậy cho dù hắn không chạm vào nàng, cũng có thể hơi làm càn một chút, làm những chuyện khác chẳng hạn...

Lúc Bùi Cô Cẩm nảy sinh ra suy nghĩ này, tâm trạng của hắn thật sự là... vô cùng lo lắng, gấp đến mức khó dằn lòng nổi, bị sắc đẹp là lu mờ lí trí. Hắn cũng chỉ tham lam nghĩ về tương lai có thể ngọt ngào, lại quên mất hiện tại, hắn phải chịu đựng tra tấn như thế nào...

Trong bóng đêm, trong phòng lặng im, dường như có thể nghe thấy tiếng ngáy của Cẩm Y vệ ở phòng khách. Lúc trước Bùi Cô Cẩm phía còn muốn đợi buổi tối tán gẫu để gia tăng độ hảo cảm, hiện tại lại cảm thấy vẫn nên đi ngủ sớm một chút, nếu không sẽ rất dễ xảy ra chuyện. Hắn thấp giọng nói: "Ngủ đi, ngày mai còn phải sáng sớm."

Tống Vân Tang phát hiện sau khi lên giường, nàng cũng không đụng vào cơ thể của Bùi Cô Cẩm lập tức thả lỏng hơn phân nửa. Nàng vốn đang muốn mượn cơ muốn thành thật nói chuyện với Bùi Cô Cẩm, nhưng không ngờ Bùi Cô Cẩm đã muốn ngủ. Tống Vân Tang sợ ảnh hưởng hắn nghỉ ngơi, vẫn chọn gác lại một bên, đáp: "Được. Đại nhân, ngủ ngon."

Bùi Cô Cẩm không giống như lúc trước đáp lại nàng một câu ngủ ngon. Tống Vân Tang đang cảm thấy lạ, chợt nghe Bùi Cô Cẩm nói: "Tuy rằng chúng ta không phải vợ chồng chân chính, Nhưng vẫn là người yêu. Bất cứ lúc nào nàng cũng có thể gọi ta là A Cẩm."

Thật ra Tống Vân Tang đã gọi tên hắn ba ngày rồi, lại chỉ gọi trước mặt người khác. Lúc này không hiểu sao có chút căng thẳng, nhưng vẫn nghe lời: "A Cẩm, ngủ ngon."

Giọng nói của Bùi Cô Cẩm bỗng nhiên trầm thấp: "Tang Tang, ngủ ngon."

Giọng nói trầm ổn này rơi vào tai Tống Vân Tang, Tống Vân Tang hoàn toàn thả lỏng. Dù sao đi đường vẫn rất vất vả, rất nhanh nàng đã ngủ mất. Bùi Cô Cẩm nhìn nàng, trái tim đang căng đầy, cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh lại. Hắn cũng nhắm mắt, mơ hồ có chút buồn ngủ, nhưng không được bao lâu, hắn phát hiện Tống Vân Tang lăn về phía hắn. Lại qua một lát nữa, nàng lại lăn tới...

Giường nhỏ như vậy, Tống Vân Tang lăn hai vòng, cơ thể đã dán lên cơ thể của hắn. Cơn buồn ngủ của Bùi Cô Cẩm hoàn toàn tiêu tan, cảm giác mặt của Tống Vân Tang đang tựa vào bên gáy hắn, tay quàng qua bụng của hắn.

Lúc này Bùi Cô Cẩm mới phát hiện cơ thể của nàng rất lạnh. Có lẽ vì trước đó hai người không đè mép chăn thật chặt, ở giữ lại trống ra một khoảng nên gió lồng vào. Cơ thể hắn không có cảm giác gì nhưng Tống Vân Tang bị thổi thành một người băng.

Bùi Cô Cẩm lập tức cảm thấy có chút may mắn vì Tống Vân Tang lăn lại đây, nếu không hắn thật sự không có cách nào phát hiện vấn đề này. Hắn không dám động, nằm thẳng tắp như vậy, dùng cơ thể của mình sưởi ấm cho Tống Vân Tang.

Kỳ thật kiếp trước, hai người cũng có thời gian gắn bó mặn nồng như vậy. Tống Vân Tang bị hắn gây sức ép mệt mỏi, lúc ngủ say, hắn sẽ ôm nàng, làm cho nàng ngủ ở bên cạnh mình. Đáng tiếc khoảnh khắc này luôn không kéo dài được lâu. Tống Vân Tang quá mức mẫn cảm, dường như trong lòng vẫn cảnh giác. Đợi cho thời điểm ngủ say qua đi, nàng mơ hồ có ý thức, sẽ né tránh hắn, sẽ không đến gần nữa.

Nàng của hiện tại, hẳn là không mệt đến mức kia, nhưng vẫn đến gần hắn rồi. Chỉ có thể nói một đời này, nàng thật sự tin tưởng hắn. Việc này thật sự là mong ước xa xỉ mà kiếp trước Bùi Cô Cẩm cầu mà không được. Tâm trạng của Bùi Cô Cẩm lại phập phồng, cảm nhận được nữ tử lại chui vào trong lòng hắn càng sâu hơn, có lẽ là cảm thấy trên người hắn thật sự ấm áp, nên theo bản năng nhích đến gần hơn...

Nàng ôm thật chặt, đầu óc Bùi Cô Cẩm liền rối loạn. Cơ thể của Tống Vân Tang vô cùng mềm mại, kiếp trước lúc Bùi Cô Cẩm mây mưa cùng nàng, đã sớm thể nghiệm quá loại mềm mại này. Mỗi lúc như vậy hắn đều lo lắng hắn sẽ làm đến hư nàng, rồi lại không thể ức chế, càng muốn chìm vào sự mềm mại cùng mượt mà kia. Hiện tại nàng tựa vào trên người hắn, rõ ràng nàng không hề nặng nhưng lại làm cho hô hấp của Bùi Cô Cẩm dần dần nặng nề.

Bùi Cô Cẩm cố gắng thôi miên chính mình: đây không phải là Tống Vân Tang, đây chỉ là một chiếc chăn. Xem đi, nàng cũng mềm giống như một chiếc chăn thôi, chỉ là độ ấm của ‘chiếc chăn’ này có hơi thấp...

"Chiếc chăn" lại cọ cọ vào trong lòng hắn, chân gác lên chân của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.