Tống Vân Hành tố cáo xong lập tức cảm thấy vô cùng thỏa mái! Ai bảo Bùi Cô Cẩm xem nó là một đứa con nít, mấy lời vênh váo như vậy cũng thèm kiêng nể nó! Hiện tại nó nói cho tỷ tỷ thấy hắn bụng dạ khó lường, khiến cho hắn cầm giỏ trúc múc nước, hừ, công dã tràng!
Nhưng ngoài dự kiến của nó, Bùi Cô Cẩm nghe thấy nó tố cáo cũng không hề lộ ra vẻ mặt kinh hoảng. Nam nhân không có hành động gì nhìn về phía Tống Vân Tang, mà Tống Vân Tang ngẩn ngơ, sau đó... đỏ mặt.
Nàng có chút thất thố xoắn xoắn vò vò chiếc khăn trong tay, e thẹn nhìn Bùi Cô Cẩm một cái, rồi cúi đầu. Tống Vân Hành chỉ cảm thấy không đúng: "Tỷ tỷ, tỷ..."
Tống Vân Tang cũng đã quyết định xong rồi, ngẩng đầu lên nói: "Hành Nhi, gọi tỷ phu."
Tống Vân Hành rốt cuộc hiểu được không đúng chỗ nào! Phản ứng này của Bùi Cô Cẩm giống như đang chờ nó mách lẻo, sau đó xem phản ứng của Tống Vân Tang vậy! Người này cố ý không tự mình nói ra yêu cầu với Tống Vân Tang lại chọn quanh co một vòng mượn miệng của nó nói ra những lời này! Như vậy nếu như Tống Vân Tang đồng ý, tất nhiên hắn sẽ vô cùng vui mừng, còn nếu Tống Vân Tang không đồng ý, hắn cũng có thể nói chỉ vui đùa là xong!
Tống Vân Hành thiếu chút nữa lại bị chọc tức đến khóc lên, nó bị Bùi Cô Cẩm lợi dụng rồi! Đứa nhỏ dậm chân thụp thụp, chúi cổ chạy vào phòng: "Ta không thèm! Hắn không phải tỷ phu của ta!"
Hai má Tống Vân Tang phiếm hồng: "Bùi Đại nhân, Hành Nhi không hiểu chuyện, sau này ta chậm rãi nói với nó..."
Bùi Cô Cẩm chỉ "ừm" một tiếng, tựa như cũng không để ở trong lòng. Tống Vân Tang vô cùng xấu hổ, nhưng nếu đã nói muốn thử một lần, thì không cái gì phải nhăn nhó. Bởi vì Bùi Cô Cẩm đối với nàng rất tốt, nàng cũng phải có qua có lại đối với Bùi Cô Cẩm tốt một chút, chỉ là một yêu cầu nho nhỏ nàng nên thỏa mãn hắn. Còn Thu Miên thấy Tiểu thư nhà mình sắp vẹn chiếc khăn đến khô nước luôn rồi, bước đi giải cứu nàng: "Tiểu thư, Bùi Đại nhân, đến ăn bữa sáng đi."
Hai người ngồi xuống bên cạnh bàn, Thu Miên bưng cháo lên cho Bùi Cô Cẩm. Tống Vân Tang nâng tay nói: "Đưa cho ta đi."
"Tỷ phu" cũng đã nhận rồi, đút cơm càng không có gì to tát. Lúc trước không phải nàng chưa từng đút cơm cho Bùi Cô Cẩm lần nào, còn nói rằng nàng sẽ chăm sóc hắn giống như mẫu thân nàng chăm sóc cho phụ thân nàng. Tuy rằng khi đó nàng nói như vậy làm như vậy chỉ vì muốn lấy lòng Bùi Cô Cẩm, hy vọng hắn hỗ trợ cứu phụ thân. Mà nay hai người đã là người yêu của nhau, không lẽ nàng lại trở mặt không muốn chăm sóc hắn.
Vừa lúc Tống Vân Hành thay quần áo đi ra, thấy một màn này, lập tức xụ mặt. Thằng bé ghen tị nói: "Tỷ tỷ, đã mấy năm rồi tỷ không đút cơm cho ta, hiện tại lại thật sự đút cơm cho ngươi. Bùi Đại nhân, ngài đường đường là một đại nam nhân, chịu một chút thương tổn như vậy đã sợ đau sợ mệt, không khỏi cũng quá không được rồi!"
Tống Vân Tang nghe được hai chữ "không được" trong lòng cả kinh, tay run một cái, bát cháo úp trên mặt đất. Cháo vung vãi đầy đất, Thu Miên vội vàng ngồi xổm xuống dọn dẹp, Tống Vân Tang đứng lên, nghiêm khắc quát: "Tống Vân Hành, đi ra ngoài viện đứng!"
Bởi vì giọng của Tống Vân Tang rất mềm, cho nên lúc nghiêm khắc lên cũng sẽ không quá hung dữ, nhưng đối với không Tống Vân Hành mà nói, như vậy đã quá đủ rồi. Tống Vân Hành chưa từng thấy Tống Vân Tang nổi giận như vậy, ngơ ngác một lát, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. Thu Miên đau lòng cho đứa nhỏ, thấy vành mắt của Tống Vân Tang không đỏ lên, liền biết nàng không thực sự tức giận, đứng một bên cúi đầu khuyên nhủ: "Để cho thiếu gia ăn cơm rồi hẳn đi đi."
Tống Vân Tang lại đẩy ra nàng: "Không được! Lập tức xin lỗi, sau đó đi ra ngoài viện đứng!"
Tống Vân Hành bẹp bẹp miệng, thật sự không dám cãi lại tỷ tỷ đang tức giận: "Bùi Đại nhân, xin lỗi."
Thằng bé liếc mắt nhìn Tống Vân Tang một cái, thấy nàng còn nghiêm mặt, chỉ có thể cúi đầu đi ra cửa, đứng úp mặt vào tường. Thu Miên có chút không đành lòng, Tống Vân Tang liếc mắt nhìn Bùi Cô Cẩm một cái, trong lòng thật hoảng hốt.
Những người này không biết Bùi Cô Cẩm không thể làm chuyện kia, còn tưởng rằng lời nói của Tống Vân Hành không có gì quá đáng. Tất nhiên cũng không biết ở trước mặt Bùi Cô Cẩm thứ không thể nhắc đến nhất là hai chữ "không được"!Tống Vân Hành nói lung tung chạm vào vết sẹo của Bùi Cô Cẩm như vậy, nếu Bùi Cô Cẩm là người lòng dạ hẹp hòi, không biết chừng sẽ hận nó, tìm nó tính sổ!
Nhưng may mà Bùi Cô Cẩm có vẻ quá để ý đến việc này. Hắn lạnh nhạt nói: "Không sao. Ta chưa từng đi học, thật sự có rất nhiều thứ không được, nhưng võ công thì khá được." Hắn nhìn về phía Tống Vân Hành đứng ngoài viện: "Hôm nay ta quan sát chiêu hổ hạc song hình quyền của nó, bước chân không ổn định ra quyền không đủ lực, sư phụ của nó là ai? Sao lại dạy thành như vậy."
Thấy hắn không tức giận, Tống Vân Tang thở ra một hơi: "Là một vị lão giáo đầu do phụ thân mời tới, kỳ thật hẳn nên có chút bản lĩnh, nhưng mà Hành Nhi rất nghịch ngợm, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, đều học không được cái gì cả."
Bùi Cô Cẩm vô cùng không đồng ý: "Như vậy làm sao được. Chuyện tập võ nếu không thể kiên trì, chi bằng không học." Hắn chủ động nói: "Nếu nó đồng ý, ta có thể tự mình dạy nó."
Tống Vân Tang vô cùng bất ngờ. Bùi Cô Cẩm bận rộn nhiều việc, đồng ý dành ra thời gian dạy cho đệ đệ, thật sự khó có được! Nàng vô cùng cảm động, cảm thấy nhất định là Bùi Cô Cẩm đã nể mặt hai chữ "Tỷ phu" nên mới mở lời: "Võ nghệ của Đại nhân đứng thứ nhất thứ hai ở trong quân, ngài nguyện ý dạy Hành Nhi, tất nhiên là quá tốt."
Bùi Cô Cẩm lại nói: "Chỉ là nếu ta dạy nó, sẽ không để mặc nó lười biếng. Đến lúc đó dạy bảo rồi, chỉ sợ Vân Hành không vui, lại tìm nàng tố cáo."
Tống Vân Tang vội vàng nói: "Đại nhân cứ việc dạy dỗ nó, nghiêm sư xuất cao đồ. Nếu như nó tìm ta tố cáo, ta cũng không để ý tới nó đâu."
Bùi Cô Cẩm nghe được câu cam đoan, lúc này mới gật đầu nói: "Được, vậy sáng sớm ngày mai, ta sẽ đến tìm nó."
Vừa lúc Thu Miên đem bưng một chén cháo mới lên. Tống Vân Tang thấy chén cháo kia còn đang bốc hơi nóng, đầu tiên nhẹ nhàng quấy hai cái, múc đầy một thìa, thổi thổi thìa cháo. Môi của nữ tử chu chu ra, cánh môi màu hồng phấn nhẹ nhàng, giống như cánh hoa đào đầu xuân...
Bùi Cô Cẩm kìm nén hơi thở, nhắc nhở chính mình phải ổn trọng. Tối hôm qua dường như hắn một đêm không ngủ, hồi tưởng lại lúc Tống Vân Tang thổ lộ, tự hỏi những kế hoạch trong tương lai. Đã quyết định không buông tay, vậy lần "thử xem" này nhất định phải thành công. Đời này, hắn nhất định phải làm cho Tống Vân Tang cam tâm tình nguyện gả cho hắn, chủ động ở lại bên cạnh hắn.
Bùi Cô Cẩm cảm thấy so với kiếp trước, hiện tại hắn vẫn rất có ưu thế. Hắn của kiếp trước vẫn chưa hiểu được tính tình của Tống Vân Tang cộng thêm quá mức nhiệt tình yêu thương, làm ra rất nhiều chuyện khiến Tống Vân Tang không vui. Sau đó vì giữ Tống Vân Tang lại mà dùng rất nhiều thủ đoạn trơ trẽn. Nhưng trải qua năm năm làm vợ chồng ở kiếp trước, hắn của hiện tại biết rõ sở thích của Tống Vân Tang. Hắn hoàn toàn có thể giả vờ thật tốt, để Tống Vân Tang được vui.
Từ đủ loại kinh nghiệm suy ra cũng chỉ là hai chữ "Trầm ổn" thôi. Không thể làm càn, làm những chuyện khác người, không thể ép người quá đáng. Phải ẩn nhẫn khắc chế, phải quản được chính mình. Lúc chưa thành thân, tuyệt đối không thể đi qua giới hạn.
Bùi Cô Cẩm cảm thấy những chuyện này đối với mình của hiện tại mà nói, thật sự chỉ là một việc dễ như trở bàn! Ngẫm lại lúc trước, hắn cũng có thể thẳng thắn dụ dỗ Tống Vân Tang như vậy, còn sợ gì việc không vượt qua nỗi những mưa gió bão bùng sau này? Trước kia vì quá vội vàng muốn dụ dỗ Tống Vân Tang về tay, hắn mới dùng những thủ đoạn bỉ ổi như vậy. Hiện giờ không có áp lực, nàng cũng chỉ là một quý nữ tuân thủ quy củ mà thôi.
Hơi nóng lượn lờ được thổi bay, Tống Vân Tang đưa thìa đến bên miệng Bùi Cô Cẩm. Bùi Cô Cẩm há miệng ăn cháo, không nói nhiều một câu, đủ để đắp nặn hình tượng ổn trọng đáng tin cậy. Vốn dĩ Tống Vân Tang đang có chút căng thẳng, nhưng đút mấy lần, cũng dần dần thả lỏng. Nàng phát hiện hiện tại đút cho Bùi Cô Cẩm ăn cơm, thực sự cũng không phải chuyện gì khó khăn. Hắn vừa không dùng ánh mắt tham lam nhìn nàng giống như lúc trước, cũng sẽ không đột nhiên đưa ra yêu cầu quá đáng, lại càng không nói lời trêu đùa không biết xấu hổ trêu nàng.
Tống Vân Tang cảm thấy sau khi Bùi Cô Cẩm không được, ngược lại rất dễ ở chung! Nếu hắn không nghĩ đến chuyện thân mật cùng nàng, tất nhiên sẽ không có dục vọng, nàng hoàn toàn có thể thả lỏng đợi hắn. Giống như hiện tại hai người một người đút một người ăn, ai cũng không nói chuyện nhưng không khí vô cùng tự tại. Tựa như... lúc mẫu thân nàng ở cùng với phụ thân nàng, có loại cảm giác bình yên của lão phu lão thê.
Tống Vân Tang thích loại bình yên này, trên mặt cũng rộ lên một nụ cười nhẹ. Lúc nàng cười rộ lên sẽ làm cho người khác có cảm giác sạch sẽ mềm mại, Bùi Cô Cẩm không chịu nỗi nhất là bộ dạng này của nàng. Hắn sẽ muốn rơi vào sự mềm mại kia, vấy bẩn nàng. Hầu kết của Bùi Cô Cẩm lăn một vòng, đúng lúc dừng lại: "Ta ăn no rồi."
Một chén cháo tất nhiên không đủ no, nhưng hiện tại Bùi Cô Cẩm có thể nuốt sống một Tống Vân Tang. Nhưng Tống Vân Tang hoàn toàn không biết. Nàng buông bát thìa xuống, nhìn thấy khóe miệng của Bùi Cô Cẩm dính chút cháo, vô cùng tự nhiên lấy khăn tay ra lau giúp Bùi Cô Cẩm.
Vải vóc mềm mại dừng bên khóe miệng Bùi Cô Cẩm, cả người Bùi Cô Cẩm cứng ngắc. Hắn thật không dám tin vậy mà Tống Vân Tang lại làm ra loại chuyện chủ động này. Giúp nam nhân lau miệng đối với nàng mà nói, hẳn là đã vô cùng khác người. Bùi Cô Cẩm có thể cảm nhận rõ ràng dưới lớp khăn tay mềm mại kia, hình dạng ngón tay của Tống Vân Tang ra sao. Hắn chỉ cần thoáng nghiêng đầu, đã có thể cắn ngón tay kia. Nếu hắn cắn giữ lấy tay nàng không buông, Tống Vân Tang sẽ đỏ hốc mắt...
Cảnh tượng trong đầu quá mức hấp dẫn, nhưng Bùi Cô Cẩm không thể động đậy. Hắn căng cứng cơ thể, cảm nhận ngón tay của Tống Vân Tang vòng một vòng quanh miệng hắn rồi an toàn rút về. Tống Vân Tang còn dịu dàng cười với Bùi Cô Cẩm, lúc này nàng mới bắt đầu ăn cháo. Bùi Cô Cẩm chờ một lát, mới có thể khó khăn lên tiếng: "Ta phải vào cung."
Tống Vân Tang đáp một tiếng. Bùi Cô Cẩm sửa sang lại quần áo vạt áo, xác định không bị nhìn ra manh mối, sau đó mới rời đi.
Lần tiến cung này, đến giờ Tuất mới trở về. Bùi Cô Cẩm vốn cho rằng Tống Vân Tang đã ngủ, nghĩ ngày mai lại đến báo tình huống cho nàng, nhưng không ngờ Tống Vân Tang lại trong phòng hắn chờ hắn, có lẽ là thật sự lo lắng tình thế tiến triển như thế nào.
Hiện tại tất nhiên Bùi Cô Cẩm sẽ không giấu nàng, nói với nàng vô cùng rõ ràng: "Hoàng Thượng đã đồng ý tra rõ vụ án của phụ thân nàng. Trịnh đô đốc lãnh binh tiến đến bình loạn, ta làm Khâm sai âm thầm đi trước điều tra rõ mọi việc."
Tống Vân Tang mừng rỡ, giữ chặt hai tay của hắn: "Thật tốt quá! Cảm ơn Đại nhân!"
Bùi Cô Cẩm thấy nàng vui vẻ như thế, thiếu chút nữa thả lỏng. Một câu "Nói cảm ơn làm gì, mau hôn ta một cái đi" đã đến bên miệng, lại bị hắn chặn đứng. Bùi Cô Cẩm ho nhẹ một tiếng bảo trì trầm ổn, nhưng Tống Vân Tang khó nhịn kích động vui mừng, một lát sau mới nhớ đến, hỏi: "Vậy khi nào Đại nhân xuất phát?"
Vẻ mặt Bùi Cô Cẩm bình thản cẩn thận: "Phải xem phía Trịnh đô đốc. Hắn ta phải chọn lựa binh mã, có thể cần thời gian vài ngày." Lại nói: "Chuyện của Đỗ Như Yên, Ngụy Hưng không tìm được chứng cứ, nhưng tra được chút manh mối. Nàng ta có thể là người Nhị Điện hạ phái tới."
Tay của Tống Vân Tang run lên. Nàng theo bản năng nắm chặt tay của Bùi Cô Cẩm, thần sắc mờ mịt lo lắng: "... Nhị Điện hạ?"
Bùi Cô Cẩm nhìn nàng như vậy, trong lòng lập tức loạn thành một cục, trầm giọng nói: "Đừng sợ. Ta sẽ không để nàng một mình ở lại nơi này. Lần này ta đi Mân Chiết, nàng cũng theo ta đi."
Tin tức này làm cho Tống Vân Tang yên lòng một chút, nàng gật gật đầu: "Ta muốn đến nói một tiếng với phụ thân, có được không?"
Tất nhiên là Bùi Cô Cẩm đồng ý. Cũng lúc này, A Đông gõ cửa, trên tay bưng lư hương đứng ở ngoài cửa: "Bùi Đại nhân, Tống tiểu thư, an thần hương tới đây."
Bùi Cô Cẩm nhíu nhíu mày: "Sao lại đem đến chỗ ta?" Hắn nhìn về phía Tống Vân Tang: "Không phải ta nói thứ này khó có được phải để cho nàng dùng sao?"
Hắn đang phê bình nàng, Tống Vân Tang lại đỏ mặt, bộ dạng thẹn thùng. Bùi Cô Cẩm chợt thấy không ổn, liền nghe A Đông cười nói: "Tống Tiểu thư nói, mấy ngày nay nàng sẽ ở đây cùng Đại nhân. Hai người cùng nhau dùng hương này vậy đều có thể ngủ ngon rồi."
Khóe mắt Tống Vân Tang hiện lên màu hồng nhạt, mềm giọng nén giận nói với hắn: "Đúng vậy. Ngài không thấy ngay cả chăn ta cũng đã trải xong rồi sao?"