Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều

Chương 39




Có lẽ do lời nói của Bùi Cô Cẩm có hiệu quả cho nên cả ngày nay Tống Vân Tang không đến tìm hắn nữa. Chiều ngày hôm sau, Bùi Cô Cẩm nhận được tin tức, vụ án của Thái tử đã có kết quả. Thục phi bị biếm lãnh cung, Dương đô đốc bị xử trảm, mùa Thu năm sau sẽ chém. Thái tử được thả ra, tiếp tục đảm nhiệm chức Giám quốc. Huệ phi đã chết, Hoàng Thượng cũng không có cách nào bồi thường được, chỉ có thể ban cho Lưu Ngự Sử rất nhiều ân huệ, lại đều bị Lưu Ngự Sử từ chối.

Hoàng Thượng cũng không truy cứu hành động bất kính này của Lưu Ngự Sử, không biết có phải bởi vì ngộ sát Huệ phi mà thẹn trong lòng hay không. Ván cờ này của Nhị Điện hạ Duẫn Tư Giác bị phá, có ghi hận Bùi Cô Cẩm hay không, cũng không ai biết. Đối với Tống Vân Tang mà nói, chuyện quan trọng nhất là rốt cuộc cũng có thể đề tấu chương để cứu phụ thân. Hôm qua Hoàng Tư Nghiên đã nhắn cho Tống Vân Hành, giờ Dậu hôm nay nàng và Bùi Cô Cẩm hãy đến dự yến tiệc. Buổi chiều, Tống Vân Tang cùng Bùi Cô Cẩm đã sớm chuẩn bị xong, đến Thái tử phủ trước.

Mấy ngày trước Thái tử phủ vẫn vô cùng quạnh quẽ giờ đã trở nên hết sức náo nhiệt. Thái tử Duẫn Hoằng Ngọc được rửa sạch oan khuất, Thái tử phi Hoàng Tư Nghiên lại có thai, việc này đối với Thái tử đảng mà nói, thật sự là song hỷ lâm môn.

Thái tử Duẫn Hoằng Ngọc vừa qua mười tám, diện mạo vẫn còn mang chút tuấn tú của thiếu niên. Trước đây Tống Vân Tang ngẫu nhiên nhìn thấy hắn ta, cảm thấy vị Điện hạ này cũng coi như là một thiếu niên trầm ổn. Nhưng hôm nay Hoàng Tư Nghiên ở đây, Duẫn Hoằng Ngọc lại vô cùng hoạt bát, trên mặt luôn mang theo nụ cười, ân cần hỏi han Hoàng Tư Nghiên ngồi bên cạnh. Người ở đây rất nhiều, nhưng ánh mắt của hắn ta luôn dừng trên người Hoàng Tư Nghiên, hai con ngươi rất sáng, nụ cười rất ấm áp.

Tống Vân Tang nhìn thấy một màn này, bỗng nhiên cảm thấy hẳn là Hoàng Tư Nghiên rất hạnh phúc. Nàng ấy gả cho Duẫn Hoằng Ngọc chỉ vì cả gia tộc của mình, nhưng Duẫn Hoằng Ngọc vô cùng thích nàng. Hắn ta sủng nàng yêu nàng, như một thiếu niên bình thường. Trong hoàng gia cực kỳ khó có được loại yêu thích đơn thuần đáng quý như vậy.

Tống Vân Tang thật tâm vui thay cho bạn tốt của mình. Nàng lại nhìn về phía Bùi Cô Cẩm đang ngồi cùng một bàn với mình, ưu sầu thầm thở dài một hơi.

Hôm nay gặp lại Bùi Cô Cẩm, Tống Vân Tang có cảm giác hắn có chút không giống với trước đó. Không giống nam nhân đã từng mang mặt nạ lạnh lùng trào phúng, nhưng hắn cũng không giống người đã nhiệt tình càn rỡ như ba tháng trước nữa. Bùi Cô Cẩm thật bình thản, bình thản đến mức làm cho Tống Vân Tang cảm thấy xa lạ. Thậm chí nàng không biết nên chung sống với hắn như thế nào.

Người được mời đến yến tiệc lần này đều là tâm phúc của Thái tử, đều là sĩ tử nổi danh. Chỉ có một mình Bùi Cô Cẩm là "Nịnh thần" xen lẫn trong trong đó, có vẻ không được hài hòa cho lắm. Những người khác ăn uống linh đình chuyện trò thật vui vẻ, một mình Bùi Cô Cẩm bưng chén rượu tự châm tự ẩm, vô cùng quạnh quẽ. Tống Vân Tang muốn nói với hắn nói vài câu, rồi lại không biết nên nói từ đâu cho phải.

Tống Vân Tang đành phải dời tầm mắt, lại thấy có người đang nhìn mình. Hôm nay Liêu Uẩn Hòa cũng đến đây. Kỳ thật nói ra, người nọ là học trò của Tống Hầu gia, lại có chức vị Lang trung, đúng quy cách làm tâm phúc của Thái tử. Nhưng trải qua chuyện hôm qua, gặp lại vẫn có chút xấu hổ...

Bùi Cô Cẩm vẫn luôn không nhìn nàng, lúc này bỗng nhiên lên tiếng: "Tống Tiểu thư không cần ở lại đây với ta, muốn đi gặp ai, thì đi gặp người đó là được."

Tống Vân Tang thu hồi ánh mắt: "Yến tiệc lần này, ta đi theo Đại nhân đến đây tất nhiên phải ở cùng chỗ với Đại nhân."

Bùi Cô Cẩm ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: "Ngươi cùng ta, có người lại muốn tới tìm ngươi."

Tống Vân Tang nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Liêu Uẩn Hòa đang đi về phía hai người. Tống Vân Tang đứng dậy tiếp đón, nhưng Bùi Cô Cẩm vẫn không nhúc nhích ngồi ở đó, Tống Vân Tang cũng chỉ có thể ngồi xuống. Liêu Uẩn Hòa đi tới bên cạnh hai người, Bùi Cô Cẩm lập tức thay sắc mặt lạnh nhạt ấy thành khuôn mặt tươi cười: "Ôi, đây không phải Liêu Đại nhân sao. Sao nào, ngày hôm qua đến Chiêu ngục một chuyến có hỏi Tống Hầu gia rõ ràng chưa?"

Hắn nhắc tới việc này, sắc mặt của Liêu Uẩn Hòa liền khó coi. Hôm qua Liêu Uẩn Hòa thật sự nghĩ Bùi Cô Cẩm muốn nhốt hắn ta vào Chiêu ngục. Ra khỏi Bùi phủ, lập tức có Giáo úy Cẩm Y vệ mang hắn ta đi, ném hắn ta vào căn phòng âm u đầy dụng cụ tra tấn. Tuy rằng Liêu Uẩn Hòa có khí khái văn nhân, nhưng có ai tới những nơi như vậy mà không sợ hãi? Hắn ta ở trong tù lo lắng xen lẫn với sợ hãi, ngay cả di ngôn cũng đã viết xong rồi, nào ngờ đến buổi tối, Tống Hầu gia thật sự đến gặp hắn ta.

Lúc này Liêu Uẩn Hòa mới phản ứng lại, hắn ta đang bị Bùi Cô Cẩm đùa giỡn! Sĩ tử có thể chết nhưng không thể chịu nhục, cộng thêm chuyện của Tống Vân Tang, Liêu Uẩn Hòa càng cảm thấy không đội trời chung với Bùi Cô Cẩm. Liêu Uẩn Hòa siết chặt tay, lạnh lùng nói: "Tống Hầu gia thật sự đã nói muốn Tống Tiểu thư gả cho ngươi. Nhưng ông cũng nói, Tống Tiểu thư không có đồng ý."

Hắn ta quay sang nhìn Tống Vân Tang, sắc mặt lập tức trở nên ôn hòa: "Tống tiểu thư, lần này ta cố ý lại đây, vì muốn hỏi rõ ràng, nàng thật sự không muốn gả cho Bùi Cô Cẩm sao? Nếu như nàng không muốn, vậy nàng ở lại phủ của hắn, có phải có ẩn tình khác hay không? Hiện tai Thái tử Điện hạ đang ở đây, nếu nàng có ấm ức gì, có thể nói ra, Điện hạ nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nàng!"

Bùi Cô Cẩm nở nụ cười: "Liêu Đại nhân bênh vực lẽ phải như vậy, ta còn tưởng ngài có bản lĩnh lớn lắm, muốn đích thân đòi lại công bằng cho Tống tiểu thư chứ."

Liêu Uẩn Hòa bị hắn trào phúng, nổi giận: "Ngươi!"

Tống Vân Tang nhìn thấy Bùi Cô Cẩm lại trở thành bộ dạng súng đã lên nòng. Tối nay đều là văn nhân, càng miễn bàn đến việc Thái tử cũng ở đây, nếu Bùi Cô Cẩm gây chuyện với Liêu Uẩn Hòa, làm sao có thể chiếm lợi thế? Nàng vội vàng đứng lên: "Liêu Đại nhân, ngài hiểu lầm. Ta tự nguyện ở lại phủ của Bùi Đại nhân." Nàng liếc mắt nhìn Bùi Cô Cẩm một cái, nhỏ giọng nói: "Cũng nguyện ý gả cho Bùi Đại nhân."

Vẻ bệ vệ đang bao trùm cả người Bùi Cô Cẩm bỗng nhiên biến mất, bộ dạng châm chọc khiêu khích lúc nãy cũng không còn nữa, chỉ im lặng ngồi ở đó. Liêu Uẩn Hòa thật không ngờ Tống Vân Tang sẽ trả lời như vậy. Một cô nương chưa xuất giá, lại nói ra những lời trắng trợn như vậy, vậy tình đã đâm sâu đến mức nào? Liêu Uẩn Hòa bị đả kích quá lớn: "Vậy, vậy vì sao hắn còn chưa thú nàng? Khiến cho nàng vô danh vô phận ở trong phủ hắn như vậy, để nàng chịu ấm ức?".

Tống Vân Tang trộm nhìn Bùi Cô Cẩm một cái: "Không ấm ức, về chuyện hôn sự, Bùi Đại nhân đang chuẩn bị. Chúng ta chỉ muốn chờ phụ thân bình an mới thành thân."

Liêu Uẩn Hòa lại bị đả kích thêm một lần, xoay người thất hồn lạc phách rời khỏi. Hắn ta vừa đi, Bùi Cô Cẩm cùng Tống Vân Tang lại rơi vào trầm mặc. Không nói với nhau câu nào cho đến khi đêm muộn yến tiệc tàn, những người khác cáo lui, Duẫn Hoằng Ngọc gọi Bùi Cô Cẩm lại, nói chuyện cùng hắn ta. Tống Vân Tang cùng với Hoàng Tư Nghiên tản bộ trong hoa viên.

Hai người tìm một chòi nghỉ mát ngồi xuống, Hoàng Tư Nghiên dựa dựa vào nàng, vẻ mặt trở nên lười khác hơn rất nhiều so với lúc Thái tử chưa hồi phủ: "Cho nên, hắn nói hắn có ba mươi nữ nhân là lừa gạt ngươi, nói mặc kệ ngươi cũng là giả. Hiện tại hắn đã đáp ứng cứu phụ thân ngươi, lại không muốn ngươi lấy thân báo đáp."

Tống Vân Tang sầu khổ gật đầu. Hoàng Tư Nghiên buông tay: "Người này đang chơi trò gì vậy?"

Tống Vân Tang ưu thương nói: "Hắn nói không cần ta gả cho hắn, hắn muốn ta thương hắn."

Hoàng Tư Nghiên cười nhạo: "Hắn xem quá nhiều tiểu thuyết rồi phải không."

Tống Vân Tang: "..."

Tống Vân Tang lại không thể nói chuyện kia của Bùi Cô Cẩm cho Hoàng Tư Nghiên biết, chỉ có thể u oán liếc mắt nhìn nàng ấy một cái: "Ngươi đừng chê cười hắn, ngươi nói xem ta phải làm sao bây giờ?"

Hoàng Tư Nghiên chậm rãi nói: "Nhưng vậy không phải rất tốt sao. Ta mới vừa nhận được tin tức, thì ra chính là hắn cầu xin Hoàng Thượng cứu Tống Vân Hành. Trước mặt ngươi hắn lúc nào cũng từ chối như vậy nhưng sau lưng lại âm thầm hỗ trợ mọi chuyện, ngươi lại càng nhàn hạ, ngay cả thù lao cũng không cần trả. Ngươi không ngừng cố gắng dỗ hắn vài câu, cam đoan hắn nhất định sẽ cứu phụ thân ngươi. Dỗ hắn càng tốt, không biết chừng sau này còn có thể tiếp tục lợi dụng."

Tống Vân Tang nghe thấy chuyện Bùi Cô Cẩm cứu Tống Vân Hành ra, có chút kinh ngạc, rồi lại dần dần cảm thấy chuyện này lẽ ra phải như vậy. Sau khi nghe những câu sau của Hoàng Tư Nghiên, nàng chỉ có thể bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết. Hoàng Tư Nghiên cười lớn: "Ta nói đùa đấy. Ngươi có cái gì phải sầu lo? Tóm lại hiện tại ngươi muốn như thế nào thì làm như thế ấy. Hắn si tình với ngươi như vậy, ngươi có làm trời làm đất đâm sau lưng hắn, hắn cũng sẽ không oán trách ngươi nửa lời, ngươi cứ làm theo ý của mình là được?"

Nàng nhìn thoáng qua Thái tử cách đó không xa: "Ngươi cũng đừng hỏi ta nữa. Những chuyện còn lại ta có thể giúp ngươi bày mưu tính kế, nói chuyện yêu đương thì ta không am hiểu. Ngươi cho là ngươi đau đầu, ta lại không phải âu sầu à."

Mà trên lối nhỏ trong hoa viên, Duẫn Hoằng Ngọc uống một ngụm rượu, mang theo chút men say nói với Bùi Cô Cẩm: "Tư Nghiên nói, là ngươi phá án cứu ta. Nàng nói ngươi lợi hại, có thủ đoạn, muốn ta mượn sức ngươi."

Bùi Cô Cẩm có chút cạn lời. Hắn làm Cẩm Y vệ đã nhiều năm, đụng phải không ít loại người ở quan trường, có ai không phải người thành tinh? Người có thể nói ra những lời trắng trợn như vậy cũng chỉ có vị Thái tử Điện hạ này thôi. Hắn cười nói: "Thái tử Điện hạ nói quá lời. Vi thần chỉ nghe theo ý chỉ của Hoàng Thượng làm việc, cố gắng làm hết trách nhiệm của mình mà thôi, chưa nói tới cứu Điện hạ. Vi thần là người của Hoàng Thượng cũng là người của Điện hạ, Điện hạ không cần mượn sức ta, ta cũng sẽ tận tâm tận lực với Điện hạ."

Duẫn Hoằng Ngọc nghe được hắn như vậy nói, lúc này mới vừa lòng một chút: "Vậy sau này, lúc ngươi làm việc phải chú ý đúng mực, không thể dùng loại thủ đoạn bỉ ổi."

Bùi Cô Cẩm một mực đáp vâng. Duẫn Hoằng Ngọc lại nói: "Tư Nghiên còn nói, ngươi đã đón Tống Tiểu thư vào phủ, nhưng vẫn chưa cho nàng danh phận, muốn ta tứ hôn cho các ngươi." Hắn ta toát ra uy nghi của Thái tử, nghiêm túc nói: "Tống Tiểu thư là con gái của Hầu phủ, thân phận như thế, nhất định phải là chính thất. Ngươi cũng chớ chối từ, mau mau ba môi sáu sính, cưới nàng làm vợ!"

Bùi Cô Cẩm dở khóc dở cười. Cũng không biết Tống Vân Tang lại nói tin tức gì với Hoàng Tư Nghiên, vậy mà Hoàng Tư Nghiên muốn vị Điện hạ này buộc hắn thú Tống Vân Tang. Loại chuyện này hắn không thể đáp ứng rồi. Nhưng nhìn thấy Duẫn Hoằng Ngọc trừng mắt nhìn hắn, như vẻ nếu ngươi không nghe lệnh, ta lập tức hạ lệnh tứ hôn, Bùi Cô Cẩm lại không dám quả quyết cự tuyệt. Hắn cân nhắc một lát, nửa thật nửa giả giải thích: "Điện hạ có điều không biết. Thật sự không phải ta không muốn lấy Tống tiểu thư, chỉ hiện tại nàng còn chưa thích ta, ta muốn đợi cho nàng cam tâm tình nguyện thôi."

Bùi Cô Cẩm còn tưởng rằng Duẫn Hoằng Ngọc sẽ bất mãn với lý do từ chối này của hắn, nhưng không ngờ Duẫn Hoằng Ngọc vô cùng kinh ngạc nhìn Bùi Cô Cẩm: "Thực không ngờ Bùi Đại nhân cũng là người có tình có nghĩa."

Bùi Cô Cẩm: "?"

Duẫn Hoằng Ngọc nhìn về phía Hoàng Tư Nghiên ngồi trong chòi nghỉ mát cách đó không xa, thở dài một hơi: "Tư Nghiên cũng không yêu ta. Nàng nịnh hót ta, lấy lòng ta, chỉ bởi vì ta là Thái tử, có thể thỏa mãn yêu cầu của nàng mà thôi."

Hắn ta cúi đầu, ảm đạm bi thương: " Lần này ta hồi phủ, nàng thậm chí chưa từng có hỏi ta về chuyện của Huệ phi. Nàng không thèm để ý đến ta như vậy, thực sự ta rất đau lòng."

Bùi Cô Cẩm: "..."

Bùi Cô Cẩm thật sự là... Không dự đoán được chuyện của mình đang hỏng bét, còn phải đi an ủi người khác. Hắn cũng không am hiểu chuyện này, suy nghĩ một lát, cũng chỉ có thể khuyên nhủ: "Cho dù Thái tử phi không thương Điện hạ, nhưng nhất định toàn tâm toàn ý với Điện hạ. Nếu nàng ấy thực sự không hỏi về chuyện Huệ phi, Điện hạ có thể chủ động nói với nàng ấy."

Duẫn Hoằng Ngọc gật đầu, như tỉnh ngộ: "Đúng là như thế. Hiện tại nàng không thương ta, không có nghĩa sau này nàng sẽ không yêu ta. Ta đối tốt với nàng, nhất định nàng có thể cảm nhận được. Tin tưởng thời gian dần trôi qua, nàng nhất định sẽ thật tâm yêu ta."

Bùi Cô Cẩm đứng ở một bên, nhất thời không tiếp lời. Hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút ghen tị, ghen tị vị Điện hạ này ý nghĩ rất giống mình của kiếp trước. Trong lòng hắn thầm mỉa mai, ngươi tự tin như vậy, là bởi vì ngươi chưa từng nếm trải thất bại. Nhưng không ngờ Duẫn Hoằng Ngọc vừa mới còn tràn ngập tự tin, giây tiếp theo đã lo được lo mất: "Nhưng nếu tâm nàng vẫn cứng như đá thì sao?"

Khóe miệng của Bùi Cô Cẩm cong lên. Hắn nhìn theo ánh mắt của Duẫn Hoằng Ngọc, thấy Hoàng Tư Nghiên đang ngồi sóng vai với Tống Vân Tang. Đột nhiên có trong lòng thấy ưu tư, Bùi Cô Cẩm không thể không nói: "Vậy thì không có cách nào cả, ai kêu Điện hạ thích nàng ấy."

Duẫn Hoằng Ngọc: "..."

Duẫn Hoằng Ngọc quay đầu nhìn Bùi Cô Cẩm, u uất nói: "Không phải, Tư Nghiên cũng không phải kẻ ngốc, ta tốt như vậy, vì sao nàng phải sắt đá với ta?"

Bùi Cô Cẩm hoàn hồn. Hoàng Tư Nghiên không ngốc, là hắn ngốc. Hắn bị hồ đồ mất rồi, sao lại nói ra những lời như vậy!

Bùi Cô Cẩm khom người xin lỗi: "Vi thần uống nhiều rượu, nhất thời hồ ngôn loạn ngữ, mong Điện hạ chớ trách. Điện hạ là nhân trung long phượng, vừa nặng tình trọng nghĩa, nhất định sẽ khiến người yêu thích, lưỡng tình tương duyệt với Thái tử phi, cùng nhau đến bạc đầu!"

Sau đó, Bùi Cô Cẩm bàn những kế hoạch tiếp theo với Duẫn Hoằng Ngọc, đến giờ hợi mới cáo từ rời đi. Trên đường hồi phủ, Tống Vân Tang cảm thấy bầu không khí giữa hai người càng quỷ dị hơn. Tới Bùi phủ, hai người xuống xe. Bùi Cô Cẩm đi vào viện của hắn trước, cũng không nói một câu tạm biệt với nàng. Tống Vân Tang do dự hé miệng, nhưng vẫn không nói nên lời.

Nàng trở lại chỗ ở của mình, Tống Vân Hành đã đi ngủ rồi. Thu Miên bưng nước ấm tới cho nàng rửa mặt. Trong lòng Tống Vân Tang mang nỗi lòng không yên rửa mặt, ngồi xuống trước gương đồng, để cho Thu Miên gỡ đồ trang sức giúp mình. Nàng cảm thấy tựa như cái gì mình cũng không hiểu rõ, nhưng lúc Thu Miên gỡ hai cây trâm xuống, Tống Vân Tang bỗng nhiên nói: "Khoan đã."

Thu Miên tò mò nhìn nàng. Tống Vân Tang nhéo lấy vạt áo ngồi một lát, cuối cùng đứng lên: "Ta... ta đi ra ngoài một chuyến."

Tóc của nàng đã được tháo ra một nửa, Thu Miên vội vàng ngăn lại: "Tiểu thư, ta giúp Tiểu thư chải tóc xong rồi người hãy đi!"

Dường như Tống Vân Tang không nghe thấy, cứ như vậy mang theo đèn lồng ra viện. Nàng sải bước rất nhanh đi thẳng về phía viện của Bùi Cô Cẩm, nhưng lúc tới ngoài viện của Bùi Cô Cẩm rồi nàng lại dừng lại. Nàng đứng trên lối nhỏ bồi hồi hồi lâu, lúc này mới bước vào cửa viện.

Hạ nhân nhìn thấy nàng, bước lên chào: "Tống Tiểu thư."

Tống Vân Tang nắm chặt đèn lồng trong tay, cảm giác trong lòng bàn tay đã đầy mồ hôi: "Bùi Đại nhân... Đã ngủ chưa?"

Hạ nhân cung kính trả lời: "Vẫn chưa, Bùi Đại nhân vừa mới đi ra ngoài. Tống Tiểu thư có việc sao?"

Đi ra ngoài? Tống Vân Tang ngẩn ra, lập tức cảm thấy mất mác. Nàng lắc đầu: "Không có việc gì, vậy ta trở về."

Tống Vân Tang trở lại đường cũ, chỉ là lần này, bước đi đã chậm hơn rất nhiều. Đêm thực yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu vang. Lúc bước qua một khúc cua trước tiểu viện của nàng. Một giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên từ phía sau: "Ngươi tìm ta?"

Tống Vân Tang dừng bước, quay đầu nhìn lại. Nhìn thấy Bùi Cô Cẩm đang đứng trên con đường nhỏ lúc nãy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.