Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều

Chương 25




Lại nói đến bên này, Bùi Cô Cẩm cùng nhóm người Duẫn Tư Giác tiến vào phòng ngồi xuống. Bắt đầu dùng bữa, Bùi Cô Cẩm bưng chén rượu nói với Duẫn Tư Giác: "Sức khỏe của Tống Tiểu thư không tốt, khiến cho Nhị Điện hạ không vui, Bùi mỗ thay nàng phạt rượu ba chén, mong rằng Điện hạ đừng để trong lòng."

Duẫn Tư Giác mỉm cười giơ chén rượu lên: "Chỉ là việc nhỏ, Bùi Đại nhân không cần để tâm."

Ngay lập tức có người mở miệng trêu ghẹo: "Bùi Đại nhân, vị Tống Tiểu thư kia cùng có quan hệ gì với ngài vậy, ngài lại phải phạt rượu thay nàng?"

Bùi Cô Cẩm nhìn lại, thấy người lên tiếng là mưu sĩ của Duẫn Tư Giác, Phạm Dương. Người nọ là thủ hạ đắc lực của Duẫn Tư Giác, bởi vì giỏi về tâm kế, thường xuyên được Duẫn Tư Giác mang theo bên người. Hiển nhiên vấn đề này là do Duẫn Tư Giác muốn biết, nhưng lại được Phạm Dương hỏi, dễ khiến cho người khác không cảnh giác.

Bùi Cô Cẩm uống xong chén rượu, lại uống nốt hai chén còn lại, mới cười nói: "Phạm tiên sinh cảm thấy, nàng cùng ta có quan hệ gì?"

Hắn bày ra bộ dạng hết thảy đều đã rất rõ ràng rồi, mọi người xung quanh đều nở nụ cười. Nhưng Phạm Dương không hài lòng với câu trả lời này. Hắn ta thay đổi cách nói, bỡn cợt lên tiếng: "Bùi Đại nhân thật có diễm phúc. Sau Thái tử phi được sắc phong, Tống Tiểu thư hoàn toàn xứng đáng trở thành đệ nhất mỹ nhân ở kinh thành. Hiện giờ phụ thân nàng bị nhốt vào Chiêu ngục, không biết bao nhiêu vương công quý tộc nhìn chằm chằm nàng trong kinh thành, cuối cùng vẫn là bị Bùi Đại nhân đoạt trước."

Liền có người hùa theo chúc mừng. Bùi Cô Cẩm buông chén rượu, bỗng nhiên cười: "Hai chuyện này không giống nhau. Nàng đối những người đó mà nói bất quá chỉ là sự may mắn, là cái một món đồ chơi xinh đẹp. Còn với ta mà nói, nàng là vật đầu tim. Nếu Phạm tiên sinh thật sự muốn hỏi nàng có quan hệ gì với ta," hắn cong môi, chậm rãi nói: "có lẽ là kiểu quan hệ ai dám động vào nàng, ta sẽ liều mạng với kẻ đó."

Ngữ điệu của hắn rất bình thản, đôt mắt đen láy lại nhìn chằm chằm Phạm Dương, đột nhiên khiến cho người ta cảm thấy nguy hiểm. Sắc mặt của Phạm Dương cứng đờ. Duẫn Tư Giác vẫn im lặng ngồi nghe, lúc này mới mỉm cười giảng hòa: "Thì ra Bùi Đại nhân lại là người tình thâm nghĩa trọng như vậy."

Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm khôi phục như thường, xua tay nói: "Chưa nói tới tình thâm nghĩa trọng. Nhưng nữ nhân của chính mình, luôn không thể nhìn nàng bị ức hiếp. Nhị Điện hạ, ngài nói có phải không?"

Vấn đề này cứ bị cho qua như vậy. Rượu quá ba tuần, Bùi Cô Cẩm lấy lý do muốn vào cung diện thánh, xin phép cáo lui. Không lâu sau những người còn lại cũng ly khai, trong phòng chỉ còn Duẫn Tư Giác cùng Phạm Dương. Phạm Dương hỏi: "Điện hạ, ngươi cảm thấy chuyện đêm đó ở tư trạch, Tống Vân Tang đã nói cho Bùi Cô Cẩm?"

Trên mặt Duẫn Tư Giác không còn dáng vẻ dịu dàng lúc nãy nữa, thay vào đó là sự lãnh đạm: "Chắc chắn là như vậy, nếu không vì sao hắn lại nói như vậy cho ta nghe?" Sắc mặt của gã ta lạnh lùng: "Ta thậm chí còn nghi ngờ, người đã phóng hỏa đốt hơn phân nửa bảo khố ta đã giấu đêm đó, và người đã cứu đi Tống Vân Tang đi đều là hắn."

Phạm Dương lập tức nhướng mày: "Vậy chuyện này có vẻ không dễ dàng rồi. Bùi Cô Cẩm là người được Hoàng Thượng tin cậy, không dễ gì động được vào hắn."

Duẫn Tư Giác lên tiếng: "Ngươi nói những lời này, tựa như ta có bản lĩnh động hắn chi bằng."

Phạm Dương: "Khụ..."

Duẫn Tư Giác hờ hững nói: "Không có cách nào mượn sức hắn. Hắn lại muốn bảo vệ Tống Vân Tang, vậy hắn cũng là kẻ thù của chúng ta, sau này nếu có cơ hội, phải diệt trừ hắn. Tằng Nguyên Lương cũng đã chết, ngươi lại đi tìm xem trong Cẩm Y vệ còn có người nào thích hợp hay không."

Phạm Dương nhận lệnh. Duẫn Tư Giác lại nói: "Cũng không thể giữ Tống Vân Tang lại được, phái người giết đi." Gã ta lắc đầu: "Dù sao cũng là một mỹ nhân, đáng tiếc."

Phạm Dương do dự nói: "Nhưng Bùi Cô Cẩm đã nói ai dám động đến nàng, hắn sẽ liều mạng với người đó. Nếu chọc giận hắn..."

Duẫn Tư Giác cắt ngang: "Nếu hắn thực để ý như vậy, làm sao có thể không đón Tống Vân Tang vào phủ? Bất quá chỉ là nói cho ta nghe mà thôi. Nếu ta thực sự giết nàng, hắn cũng chỉ mất một nữ nhân hợp ý, chẳng lẽ còn muốn tìm ta liều mạng?"

Bùi Cô Cẩm không ngờ chính mình đã nói lời giống như kiếp trước nhưng Duẫn Tư Giác vẫn nổi lên sát tâm với Tống Vân Tang. Hắn tiến cung diện Thánh thẳng đến cuối giờ Dậu mới xuất cung, tìm một tửu lâu ăn cơm tối.

Có lẽ vì ở cùng Duẫn Tư Giác một hồi, tâm trạng của Bùi Cô Cẩm không được tốt lắm. Hắn giận Tống Vân Tang cho tới bây giờ cũng không chút tự giác bảo vệ chính mình nào. Thực ra lời Phạm Dương nói không hề sai, Tống Hầu gia vừa vào Chiêu ngục, không biết bao nhiêu nam nhân trong kinh thành rình nàng như hổ rình mồi. Nàng lại hoàn toàn không biết gì cả, chạy đi khắp nơi, tựa như chỉ sợ người khác không có cơ hội ức hiếp nàng vậy. Kiếp trước và cả kiếp này, nếu không phải có hắn che chở, e là nàng đã sớm bị người khác gặm đến xương cốt cũng không còn.

Nàng cũng chỉ nhớ đến việc tìm người cứu phụ thân nàng. Kỳ thật, cũng không phải hắn không cứu. Tuy rằng kiếp trước hai người có rất nhiều chuyện không thoải mái, nhưng tốt xấu gì cũng là vợ chồng ngần ấy năm, hắn sẽ không thể không nể tình tình cảm bao nhiêu năm được. Cộng thêm kiếp trước, thật sự cũng do hắn suy nghĩ không chu đáo, mới để cho Tống Hầu gia chết ở trên đường hồi hương. Chuyện này tạo thành khúc mắc không thể gỡ bỏ trong lòng Tống Vân Tang, ít nhiều gì hắn cũng cảm thấy mắc nợ nàng, cho nên đời này, hắn vốn dự định toàn lực nghĩ cách cứu Tống Hầu gia để bồi thường.

Nhưng hắn nghĩ như thế nào làm như thế nào, đều là chuyện của hắn không muốn nàng biết đến. Nếu không hắn phải giải thích như thế nào, vì sao hắn không màn thù lao cam chịu mạo hiểm phiêu lưu để giúp nàng? Hắn không muốn lại lấy nàng thêm một lần nữa, không muốn lại trói chặt nàng bên người mình, không muốn lặp lại mối quan hệ không thoải mái như kiếp trước. Nhưng nàng lại cố tình ép hắn đồng ý cứu người, cố tình dây dưa với hắn.

Vì cầu xin hắn cứu người, nàng lại hội động nói rằng muốn gả cho hắn, lại nói ra loại câu nói như "làm ta, cũng có thể". Hình ảnh, nữ tử nhắm mắt tới gần dâng nụ hôn của mình trong khách điếm lại hiện lên trong đầu hắn, Bùi Cô Cẩm lại cảm thấy một trận khô nóng, phiền đến tức giận trong lòng.

Hắn thực sự không muốn gặp Tống Vân Tang. Hiện tại người này làm việc khác người, so với kiếp trước như hai hai người hoàn toàn khác nhau, hắn thực sợ đến một lúc nào đó sẽ quản không được chính mình. Nhưng lát nữa hắn còn phải đi gặp Tống Vân Tang. Vụ án của Thái tử tiến triển như thế nào, nhất định Tống Vân Tang vẫn đang chờ tin tức. Phớt lờ nàng để cho nàng hao tâm tốn sức chi bằng hắn trực tiếp nói cho nàng biết, cũng miễn cho nàng lại làm ra chuyện gây sức ép nào khác.

Hoàng Thượng đã bắt giữ Thục phi cùng Dương đô đốc, hiện tại còn chờ Tam ti hội thẩm, trong lúc này hắn cũng không có gì để làm, Bùi Cô Cẩm quyết định tối nay đi gặp nàng, sau đó hồi phủ đóng cửa vài ngày không ra ngoài, như vậy Tống Vân Tang sẽ không đến mức lại đi theo hắn.

Cân nhắc xong, Bùi Cô Cẩm đến Tống phủ. Tiểu viện của Tống Vân Tang lại không có hạ nhân, trong lòng Bùi Cô Cẩm chợt thấy không ổn. Hắn chậm rãi thở dài một hơi, đẩy cửa phòng ra, cảm thấy một cỗ nhiệt khí đập vào mặt mình. Sau đó hắn thấy Tống Vân Tang đang ngồi trên tiểu tháp mặc bộ bộ sa y màu đỏ mỏng tanh, lộ ra nửa bờ vai.

Tống Vân Tang khoác một chiếc áo lông cáo chờ Bùi Cô Cẩm, bị lò sưởi làm cho hơi buồn ngủ, lại nghe thấy tiếng đẩy cửa. Nàng giật mình một cái, vội vàng đặt áo khoác lông cáo qua một bên! Nhìn qua, quả nhiên là Bùi Cô Cẩm đang đứng ở ngoài cửa.

Tuy rằng trong lòng nàng đã chuẩn bị tốt, nhưng đến lúc nhìn thấy Bùi Cô Cẩm, Tống Vân Tang vẫn không nhịn được bắt đầu căng thẳng. Hơi lạnh từ ngoài cửa xông vào phòng, vùng cổ và cánh tay không có gì che được chắn lập tức nổi da gà, Tống Vân Tang cũng hoàn toàn thanh tỉnh lại. Nàng đứng dậy, để chân trần bước trên mặt đất: "Bùi Đại nhân..."

Nàng còn chưa dứt lời đã thấy Bùi Cô Cẩm xanh mặt xoay người, hung hăng đóng cửa lại!

Một tiếng "rầm" vang lên, Tống Vân Tang ngây dại. Từ trước đến nay nàng chưa hề cẩn thận ăn mặc chải chuốt trang điểm như vậy, tự cảm thấy vẫn rất dễ nhìn, nhưng nàng không ngờ Bùi Cô Cẩm sẽ đóng cửa chạy lấy người. Tống Vân Tang hoảng hốt, không kịp mang hài, đi chân trần đuổi theo: "Bùi Đại nhân!"

Lúc nàng đẩy cửa ra đã thấy Bùi Cô Cẩm chạy tới cạnh cửa của tiểu viện. Tống Vân Tang bị gió đêm thổi cho lạnh buốt, nhưng không quan tâm được nhiều như vậy, vội vàng chạy vài bước nhào vào người Bùi Cô Cẩm: "Đại nhân! Đại nhân xin hãy dừng bước! Ta, ta không cần ngài giúp ta cứu phụ thân!"

Nàng thầm nghĩ không thể thả Bùi Cô Cẩm đi, hoàn hồn rồi mới phát hiện mình đang ôm chầm lấy thắt lưng của nam nhân. Giờ khắc này cả người nàng đều dán trên lưng của hắn, nhiệt độ cơ thể của nam nhân truyền đến, nhiệt độ nóng bỏng kia làm cho Tống Vân Tang có ảo giác như quần áo trên người của hai người bọn họ đều đã biến mất rồi.

Tống Vân Tang cảm thấy xấu hổ, cơ thể lạnh như băng lại bản năng muốn dựa vào càng gần hơn. Nàng cũng không muốn trực tiếp nói đến chuyện lên giường, cũng không nghĩ vừa gặp đã nói: "Không cần lấy ta, không cần cứu phụ thân, mang ta vào Chiêu ngục ta chính là của ngươi", nhưng Bùi Cô Cẩm thật sự quá độc ác...

Tống Vân Tang uất ức nói: "Ta chỉ muốn vào Chiêu ngục gặp phụ thân một lần, chuyện này đối với Đại nhân mà nói không phải là chuyện khó đi?"

Nàng nghĩ nàng đã lui đến tận bước này sẽ có thể giải quyết vấn đề. Nhưng không ngờ, cả người nam nhân cứng đờ, giọng nói nhẫn nại truyền đến: "Buông tay!"

Vậy mà hắn... vẫn muốn cự tuyệt nàng! Suy nghĩ của Tống Vân Tang nhất thời trống rỗng, lại cảm giác được Bùi Cô Cẩm đột nhiên nắm lấy tay nàng! Tư thế kia rất hung, giống như muốn bẻ gãy đôi tay đang phạm tội của nàng. Nhưng hắn dừng một lát, lại bắt đầu gỡ từng ngón tay của nàng ra. Tống Vân Tang căn bản không có cách nào chống cự, chỉ qua một lát, đã bị Bùi Cô Cẩm kéo trên người xuống, bỏ lại một bên.

Bùi Cô Cẩm không hề dừng bước, nhanh nhân đi ra khỏi tiểu viện. Khô nóng bốc lên làm cho suy nghĩ của hắn mơ hồ, xúc cảm mềm mại của nữ tử giống như dính vào trên người hắn. Hương thơm quen thuộc ngọt ngào kia hấp dẫn hắn, làm cho hắn sắp không khống chế được chính mình, Bùi Cô Cẩm cũng không biết hắn phải làm sao để kiềm chế chính mình. Hắn thầm nghĩ đi nhanh một chút, đi nhanh một chút nữa, mau thoát khỏi nơi này. Nhưng gió đêm thổi tới, mang theo tiếng nức nở mơ hồ. Bước chân của Bùi Cô Cẩm cứng đờ, lại không động đậy mảy may.

—— Tống Vân Tang khóc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.