[Quyển 1] [Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Ác Độc Đều Bị Ta Ngược

Chương 27: 27: Đạo Diễn Tổng Nghệ 27 - Nước Mắt




Mặc Yên đang cùng Thịnh Tử Tấn ăn cơm trưa.

Gần đây cô bận quay chụp, ăn đều là cơm hộp.

Tuy rằng cô cảm thấy cơm hộp cũng khá tốt, nhưng Thịnh Tử Tấn không cho rằng như vậy, cho nên gần đến lúc quay chụp kết thúc, rốt cuộc Mặc Yên mới có thể nghỉ ngơi một chút, liền bị Thịnh Tử Tấn lôi ra ngoài ăn cơm, nói là phải bồi bổ cho cô thật tốt.

Nhìn canh gà trước mắt cùng ánh mắt chờ mong của Thịnh Tử Tấn, Mặc Yên cầm lấy thìa múc một muỗng bỏ vào trong miệng.

"Ừm, uống rất ngon!" Canh gà xẹt qua đầu lưỡi, tươi mới, lưu hương lại trong khoang miệng, dạ dày ấm áp, trước mắt Mặc Yên sáng ngời.

Thịnh Tử Tấn thấy bộ dáng của cô bị canh gà chinh phục, trong lòng rất thỏa mãn, trên mặt mang theo ý cười ấm áp, "Em uống đi! Anh cố ý điều tra qua rồi mới mang đến cho em.

Về sau, mỗi ngày em đều phải uống canh bổ."

"Khụ khụ! Mỗi ngày? Mỗi ngày đều uống cái này thì ngán lắm!" Mặc Yên nhỏ giọng lẩm bẩm nói.

Thịnh Tử Tấn buồn cười mà vỗ vỗ đầu cô, "Anh nói mỗi ngày đều uống loại canh này bao giờ.

Ngày mai đổi thành canh cá, ngày kia lại đổi thành canh nấm..

Các loại canh đều uống một lần, sau đó lại đổi thành cháo.

Từ đó suy ra, mỗi ngày em đều có thể ăn những loại mỹ vị không giống nhau!"

Mặc Yên cúi đầu trầm mặc một chút, sau đó lại hạ quyết tâm ngẩng đầu, hướng về phía Thịnh Tử Tấn dẩu dẩu miệng.

Thịnh Tử Tấn hiểu ý, đầu nghiêng qua, hôn lên môi Mặc Yên một cái, hai người đều cười.

Lông xù xù vốn dĩ có chuyện muốn hội báo, nhưng lại thấy hai người hiếm khi có được tình ý miên man, nó liền lui xuống, không có đi lên quấy rầy, dù sao sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ biết.

Lông xù xù: Ta đây làm quý tộc độc thân, hiếm khi có được thiện lương, hy vọng các ngươi có thể quý trọng!

Sau khi Mặc Yên chủ động hôn, mới hậu tri hậu giác cảm thấy có chút thẹn thùng.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô tiếp xúc với tình yêu, đừng thấy ngày thường biểu hiện của cô còn cường hãn hơn so với nam nhân, nhưng thực ra trong lòng luôn có một chút tâm tư của cô gái nhỏ.

"Mỗi ngày anh đều chăm em ăn ngon như vậy, làm cho em cảm thấy đồ ăn trước kia đều giống như cho heo ăn.

Về sau nếu miệng của em bị anh dưỡng thành kén ăn thì làm sao bây giờ?" Mặc Yên thẹn thùng đến nỗi lỗ tai đều đỏ.

Vì để không bị Thịnh Tử Tấn phát hiện, cô một bên ra vẻ bình tĩnh mà uống canh gà, một bên tìm đề tài để nói chuyện.

Thịnh Tử Tấn liếc mắt một cái liền thấy được lỗ tai đỏ rực của Mặc Yên, ý cười trong mắt càng sâu, "Dưỡng thành kén ăn cũng không có việc gì.

Vốn dĩ anh muốn sau này em rời xa những loại đồ ăn không dinh dưỡng đó.

Chờ đến khi chúng ta kết hôn ở cùng một chỗ, anh liền mời một đầu bếp chuyên môn ở nhà làm đồ ăn cho em.

Nếu có một ngày em chán đồ ăn đầu bếp làm, anh liền trở thành đầu bếp, đích thân làm đồ ăn cho em.

Anh nghĩ đồ ăn mà anh làm sẽ mang theo hương vị tình yêu, em hẳn là sẽ ăn không chán!"

Mặc Yên:.

Thì ra bạn trai của ta là một bạn trai nhị thập tứ hiếu..

Lông xù xù: Xì ~ ê răng muốn chết!

"Sao anh có thể xác định đồ ăn mà anh làm có thể ăn được?" Lời nói còn chưa qua đại não mà Mặc Yên đã lỡ nói ra khỏi miệng, nói xong liền ý thức được bản thân nói sai, vội vàng che miệng lại.

Lông xù xù: Ha hả, giết chết không khí trong vòng một nốt nhạc, từ trước đến nay ngươi độc thân bằng bản lĩnh mà!

Thịnh Tử Tấn bị hỏi đến sửng sốt, do dự: "Ách..

Anh cảm thấy, dựa theo thực đơn mà làm hẳn là có thể ăn.

Thành tích khoa học tự nhiên của anh cũng không tệ lắm, chắc là có thể dựa vào thực đơn mà làm.."

Mặc Yên: Vậy anh cũng quá ngây thơ rồi, nấu ăn cần phải có thiên phú!

Lúc trước, thời điểm cảm thấy nhàm chán, cô cũng từng thử tự nấu ăn, nhưng kết quả thảm không nỡ nhìn.

Từ đó về sau, cô liền nghỉ ngơi, an tâm hưởng thụ mỹ thực mà người khác hiếu kính cho cô.

Thời điểm hai người đang nói chuyện nấu ăn, di động của Thịnh Tử Tấn vang lên, người gọi là Phó Thanh Trần.

Thịnh Tử Tấn vừa mới nhận điện thoại, giọng nói nôn nóng của Phó Thanh Trần liền truyền tới, "Anh, đã xảy ra chuyện! Bạch Tuyết Liên chết rồi!"

Thịnh Tử Tấn cùng Mặc Yên bị tin tức ngoài dự đoán này làm cho kinh ngạc một chút, bên này Thịnh Tử Tấn nhanh chóng hỏi tình hình cụ thể và tỉ mỉ, bên kia Mặc Yên khẩn cấp gọi lông xù xù ở trong lòng.

"Lông xù xù! Sao lại thế này? Bạch Tuyết Liên sao có thể chết?"

"Bình tĩnh, bình tĩnh, vừa rồi ta đã muốn nói chuyện này.

Bạch Tuyết Liên cũng chưa chết, có người tiêm cho cô ta một loại thuốc, làm cô ta tiến vào trạng thái chết đột ngột, kỳ thật là chết giả."

Mặc Yên thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nếu Bạch Tuyết Liên chết thật, nhiệm vụ của cô liền xong.

Không biết như thế nào, nghĩ đến nhiệm vụ thất bại, trong lòng Mặc Yên liền đau xót.

"Ngươi bị tình yêu làm cho choáng váng hay sao? Nếu Bạch Tuyết Liên chết thật, chuyện lớn như vậy mà ta có thể không nói cho ngươi sao?" Lông xù xù cạn lời với phản ứng của Mặc Yên.

Mặc Yên: Ta có thể nói là ta quan tâm quá nên bị loạn sao, trong đầu ta lại không phải chỉ có mỗi tình yêu!

Thịnh Tử Tấn ngắt điện thoại, quay đầu nhìn Mặc Yên, há miệng thở dốc, không biết làm thế nào để nói cho Mặc Yên biết chuyện Bạch Tuyết Liên đã chết.

Ngay từ đầu hắn đã chú ý tới thái độ của Mặc Yên đối đãi với Bạch Tuyết Liên rất không tầm thường.

Đêm đó yến hội kết thúc, hắn còn cố ý nhắc tới việc giải quyết Bạch Tuyết Liên, phản ứng của Mặc Yên ngay lúc đó làm Thịnh Tử Tấn ý thức được, tin tức Bạch Tuyết Liên chết không phải là một tin tức tốt.

"Làm sao vậy? Biểu tình này của anh là có ý gì?" Mặc Yên có chút không rõ nguyên do mà nhìn Thịnh Tử Tấn.

"Phó Thanh Trần truyền đến tin tức, sáng hôm nay Bạch Tuyết Liên chết ở phòng bệnh." Nói xong, Thịnh Tử Tấn duỗi tay ôm lấy bả vai Mặc Yên, đem Mặc Yên kéo vào trong lòng ngực, "Kết quả này có phải sẽ làm hỏng chuyện của em hay không?"

Mặc Yên dựa vào ngực Thịnh Tử Tấn, nghe hắn nói, trong lòng lộp bộp một chút.

Qua hồi lâu, cô nhẹ giọng hỏi: "Có phải anh đã sớm hoài nghi em hay không?"

"Không có hoài nghi em, chỉ là anh đoán được trong lòng em cất giấu một bí mật." Ngón tay của Mặc Yên nhẹ nhàng vuốt ve hầu kết Thịnh Tử Tấn, nơi đó theo lời nói của hắn mà không ngừng rung động.

Mặc Yên rời khỏi lồng ngực của Thịnh Tử Tấn, nhìn thẳng đôi mắt hắn, lại chỉ nhìn thấy đáy mắt ôn nhu cùng sủng nịnh, Mặc Yên cười, "Anh sẽ không sợ em là người xấu hay sao? Nhỡ đâu em có âm mưu quỷ kế gì thì sao? Anh giúp em như vậy, còn không phải là đồng phạm sao?"

Thịnh Tử Tấn kiên định nói: "Anh tin tưởng em."

Mặc Yên sửng sốt một chút, "Tin tưởng em? Tin tưởng em cái gì? Tin tưởng em là người xấu sao?"

Thịnh Tử Tấn lắc đầu, "Anh tin tưởng em là người tốt."

Anh tin tưởng em là người tốt, trong đầu Mặc Yên quanh quẩn những lời này.

Không biết vì sao, đôi mắt của cô đột nhiên nóng lên, nước mắt ngăn không được mà chảy ra.

Thịnh Tử Tấn hoảng sợ, không biết làm sao để an ủi cô, chỉ có thể đem cô kéo vào trong lồng ngực một lần nữa, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng, ý muốn làm cảm xúc của cô bình phục xuống.

Mặc Yên đem mặt vùi vào cổ Thịnh Tử Tấn, nước mắt chảy ra, khụt khịt nói: "Em..

Em cảm thấy..

Em giống như vẫn luôn..

đang đợi những lời này, chỉ là..

đến thời khắc cuối cùng..

cũng không có chờ được.."

Lông xù xù nhìn cái dạng này của Mặc Yên, trong lòng cũng có chút khổ sở, nhưng càng có thêm nhiều nghi hoặc.

Tiểu Yên Nhi đã nhớ ra cái gì, hay là trong tiềm thức vẫn còn đang canh cánh trong lòng?

Một người một thú cũng chưa chú ý tới, trong mắt Thịnh Tử Tấn có một tia sáng hiện lên.

Người đàn ông lẳng lặng nghe Mặc Yên đứt quãng mà khóc lóc kể lể, thật lâu sau, nhẹ giọng nói: "Là anh sai rồi.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.