“Lam Lăng Nguyệt, ngươi trúng tà hả?” Kiều Phi Nhi thấy Lam Lăng Nguyệt gần như coi bà là người trong suốt, đôi mắt đẹp trừng thẳng mắt nàng, nhìn nàng và Họa Mi trao đổi với nhau, vậy mà trên người nàng lại có một loại quý khí tự nhiên mà thành, chẳng còn một chút dáng vẻ tiểu phế vật nhu nhược khóc lóc, xem đi xét lại một hồi, trong lòng Kiều Phi Nhi không ngừng phủ nhận, bà không thích xuất hiện bất kỳ kẻ nguy hiểm nào với mình.
“Kiều di nương, bà vu vạ đại tiểu thư Lam phủ trúng tà có tính là nói năng lỗ mãng không đây.” Lam Lăng Nguyệt đang húp cháo cũng không bỏ sót dáng vẻ tức giận của Kiều di nương, nàng chính là muốn trong lòng bà ta ngứa ngáy như mèo cào nhưng vẫn phải chịu đựng.
“Bớt chụp tội danh không có lên ta đi, tính tình ngươi thay đổi lớn vậy ta đoán không phải phản ứng đầu tiên của mọi người sẽ giống ta sao? Lam Lăng Nguyệt chỉ bằng chút thủ đoạn nhỏ nhoi đó của ngươi mà tính hãm hại ta? Ngươi còn quá non nớt.” Trong đôi mắt Kiều Phi Nhi lóe lên tia giảo hoạt, Lam Lăng Nguyệt lúc này trong mắt bà ta giống như một con nhím đầy gai.
“Ta chưa bao giờ hy vọng xa vời dùng tội danh này để hãm hại bà, cũng không gây khó dễ, nói đi hôm nay đến Nguyệt Thanh uyển làm gì, chẳng lẽ muốn diễn lại tuồng cũ, lại tiết mục hãm hại ta?” Đôi mắt cười của Lam Lăng Nguyệt nhắm vào khuôn mặt hơi đỏ kia của Kiều Phi Nhi, lần đầu tiên đối diện Kiều Phi Nhi khoảng cách gần như vậy, bà ta và nương ruột hoàn toàn là hai hình mẫu nữ nhân khác nhau, mẫu thân như hoa sen thanh nhã xuất trần, mà bà ta thì lại như bông hồng cực kỳ kiều diễm, quyến rũ.
“Không ngốc mà học thói hăm dọa người? Ngươi mạnh mẽ hơn Thu Nhược Thủy, thế nhưng không phải ngươi chớ nên thông mình sao?” Kiều Phi Nhi thấy Lam Lăng Nguyệt không tránh không né đối mặt với mình, cái loại biểu hiện lười nhác mang theo ngạo mạn bên trong thật sự khiến bà ta sinh lòng đề phòng.
“Kiều di nương cái tên Thu Nhược Thủy không phải để cho bà gọi, cho dù phụ thân bà là tướng quân Kim Hoa quốc, nhưng mẫu thân bà là di nương, bà đúng là nữ thừa mẫu nghiệp*, chậc chậc quả nhiên là hiếu thuận.” Nụ cười trên mặt Lam Lăng Nguyệt càng lúc càng lớn, trong trí nhớ này mẫu thân Kiều di nương vốn là danh kỹ thanh lâu đươc hộ quốc tướng quân Kiều Thông thú về làm di nương.
(Nữ thừa mẫu nghiệp: con gái kế thừa nghề nghiệp của mẹ.)
Kiều di nương sa sầm mặt mày, thân phận của mẫu thân và thân phận của bà là nỗi nhục nhã lớn nhất, đặc biệt lời này từ miệng Lam Lăng Nguyệt tuôn ra không nghi ngờ là một cái tát lên bà ta.
“Phải rồi, Kiều di nương, nếu như bà muốn tìm Thanh Mai, thật không tiện, hiện tại nàng ta khó gặp được bà rồi.” Lam Lăng Nguyệt thấy sắc mặt Kiều di nương vô cùng khó coi, tính toán xem có nên tăng liều lượng cho bà ta hay không.
“Có ý gì hả? Chẳng lẽ ngươi còn có quyền giam giữ nô tỳ? Đừng quên hiện tại vẫn là ta quyết định chuyện trong nhà tại Lam phủ.” Suy nghĩ của Kiều Phi Nhi sau khi Lam Lăng Nguyệt nhắc tới Thanh Mai liền thổi trở về, nếu như ánh mắt có thể giết chết người dự là Lam Lăng Nguyệt đã sớm siêu sinh.
“Ý tứ trên mặt chữ, chỉ cần bà dám thấy, ta dám đưa bà đi, Kiều di nương đừng tức giận, không cẩn thận sinh non đệ đệ trong bụng, giấc mộng làm bình thê của bà sẽ bị hủy mất.” Lam Lăng Nguyệt cố ý nhấn mạnh hai chữ sinh non, đột nhiên nàng cực kỳ thích nhìn biểu hiện kinh ngạc của di nương, quả là hả giận.
Kiều di nương không ngừng hít sâu, nhắc nhở bản thân nó đang cố ý khiêu khích bà, bản thân không được dẫm lên bẫy của tiểu phế vật kia.
“Có gì không dám?” Kiều Phi Nhi biết Lam Lăng nguyệt dùng chiêu khích tướng, tuy nhiên bà ta tò mò rốt cuộc Lam Lăng Nguyệt bán thuốc gì trong hồ lô.
“Vậy đi thôi.” Lam Lăng Nguyệt luôn thích gậy ông đập lưng ông, cố ý làm Thanh Mai trở nên điên loạn chính là để nàng ta phát huy công dụng cuối cùng.
Kiều Phi Nhi được Đào Hồng dìu đỡ theo Lam Lăng Nguyệt đi vòng sang hậu viện Nguyệt Thanh uyển.
Hậu viện này vốn tiêu điều, hơn nữa căn bản cũng vì không có người ở, bốn phía bên trong uyển cỏ khô mọc rất nhiều, bên trong một căn phòng nhỏ không xa liền kề nhà xí thi thoảng phát ra tiếng rên rỉ hu hi.
“Há há, bánh bao.” Khi mọi người tiến lại gần nghe được tiếng cười ngây ngô đứt quãng bên trong.
“Lam Lăng Nguyệt ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì, đến cái nơi quỷ kêu này.” Tiếng cười ngây ngô kia vừa quen thuộc vừa xa lạ, khiến Kiều Phi Nhi cực kỳ không thoải mái, liếc nhìn xung quanh viện hoang vắng, gió lạnh thổi từng đợt.
“Không phải bà muốn gặp Thanh Mai à, ta đưa bà đi gặp nàng đây.” Lam Lăng Nguyệt ra hiệu Nguyệt Trúc mở tiểu hắc phòng ra, nàng rất muốn biết Kiều Phi Nhi trông thấy Thanh Mai thế này sẽ có vẻ mặt như nào.
Nguyệt Trúc đứng cạnh tiểu hắc phòng tay run rẩy mở cánh cửa nhỏ ra, mà Kiều di nương theo bản năng đứng cách xa chỗ đó.
Cánh cửa tiểu hắc mở ra, chỉ thấy một người đầy máu điên điên khùng khùng chạy ra, bởi vì đầu bị đập, cả tóc và máu bết lại thành một khối, máu đều bị xoa đầy trên mặt, tay phải bị Trang mẫu bẻ gãy không động đậy được, tay trái đang cầm một cái bánh bao nhuộm đỏ máu.
“Ngươi có muốn chấm yên chi không, há há, tại sao bụng ngươi lớn như thế, đến ta xoa xoa cho.” Thanh Mai ngơ ngác nhìn bốn người trước mặt, lúc nhìn thấy cái bụng nhô lên của Kiều di nương hưng phấn xông tới.
“A -----, ngươi đừng tới đây, tránh xa ta ra, Đào Hồng, mau đuổi con điên này đi.” Kiều Phi Nhi thấy Thanh Mai không ra hình dạng con người xông về phía mình, từ xa cũng có thể ngửi thấy mùi trên người nàng, dạ dày không ngừng nhộn nhạo, vô thức ôm bụng định chạy trốn.
Đào Hồng nghe Kiều di nương gọi mình, bước lên phía trước ngăn cản Thanh Mai điên loạn, đột nhiên ôm nàng định kéo nàng trở về, chỉ là khi cái mùi mốc meo trên người Thanh Mai liên tục xộc vào khứu giác, nàng có chút choáng váng, mà Thanh Mai lại không ngừng cọ xát trên người nàng, Đào Hồng cảm giác bản thân giống như rơi vào ao phân, chưa được một lúc đã không chịu nổi.
“Lam Lăng Nguyệt ngươi còn không mau nhốt nàng ta lại.” Tại lúc Kiều Phi Nhi nói Thanh Mai trong nháy mắt đã bỏ qua Đào Hồng tới bên cạnh Kiều Phi Nhi, cầm bánh bao máu cười si ngốc với cái bụng của Kiều Phi Nhi.
“Đến, ngươi ăn bánh bao.” Vừa nói vừa dùng bánh bao chọc bụng Kiều Phi Nhi, sắc mặt Kiều Phi Nhi trắng bệch chăm chăm che lấy cái bụng, đây chính là vương bài để nàng đổi đời, không ngừng nói với mình phải kiên trì.
“Ô kìa, Nguyệt Trúc ngươi còn không mau cùng Đào Hồng kéo con điên kia lại, không thấy Kiều di nương kinh sợ sao.” Lam Lăng Nguyệt tựa như chậm trễ, kinh hô sai Nguyệt Trúc và Đào Hồng mới vừa tức đến thở không ra hơi tiến lên kéo đi, đã diễn phải diễn cho giống, Kiều di nương không thể sảy thai ở Nguyệt Thanh uyển.
Đào Hồng chần chừ tiến lên, Nguyệt Trúc và nàng mỗi người một tay kéo Thanh Mai, ném nàng vào lại tiểu hắc phòng rồi khóa lại.
Trong lúc hỗn loạn bụng Kiều di nương bị Thanh Mai đá sượt qua, mà cái mùi mốc meo trên người nàng không ngừng làm dạ dày nàng nhộn nhạo, cúi người nôn không ngừng, Đào Hồng bước lên phía trước đỡ Kiều di nương, sau khi nôn xong Kiều di nương có cảm giác đầu óc nặng nề kinh khủng.
“Di nương người không sao chứ, có muốn tìm đại thu xem qua không, đã nói từ đầu ngài đừng gặp Thanh Mai, người lại cố nài đến.” Thấy Kiều Phi Nhi lúc này tái nhợt như tờ giấy, Lam Lăng Nguyệt mở to hai mắt giả vờ vô tội thương hại.
“Ngươi, Lam Lăng Nguyệt ngươi cố ý.” Lúc này Kiều Phi Nhi vốn đã vô cùng suy yếu, lại nghe Lam Lăng Nguyệt nói như vậy, cơn giận bốc lên liền hôn mê trên người Đào Hồng.