Quỷ Vương Độc Sủng Sát Phi

Chương 12: Cách bảo hộ kì quái của lão già tóc bạc




“Tiểu thư, lão gia gia vừa nãy là ai vậy.” Từ ngõ chợ Trường An đi ra, Nguyệt Trúc hết sức nghi ngờ cái lão già kia vừa liếc mắt đã nhận ra thân phận tiểu thư nhà mình.

“Thần vô lại chứ ai.” Cái lão già đột nhiên xuất hiện kia theo lời nói như có như không hiện lên trong đầu nàng.

“Hi hi, nô tỳ cảm thấy ông ta thật thú vị.” Nhớ lại cách ông ta và tiểu thư đối đáp, Nguyệt Trúc không tự chủ được bật cười.

“Thật à? Không có cảm giác gì.” Lam Lăng Nguyệt bĩu môi, dừng lại trước cửa tiệm có tên là Bách Thảo đường, dẫn Nguyệt Trúc vào.

“Hai vị tới xem bệnh hay bốc thuốc?” Chỉ thấy một người làm thuê mặc trang phục dược đồng chạy tới.

“Bốc thuốc, cho ta một cân kiền sơn tra, ba cân hạt ý dĩ, cây kim ngân, liên kiều, bạc hà, kinh giới, đạm đậu thị mỗi thứ ba lạng.” Lam Lăng Nguyệt suy nghĩ trong đầu các vị thuốc đông y cần thiết và phân lượng nói ra một lượt.

“Có cần nghiền vụn không?” Dược đồng đang chuẩn bị thuốc đông y cần thiết, đồng thời ngẩng đầu hỏi ý kiến.

“Hạt ý dĩ và kiền sơn tra nghiền vụn, mấy vị thuốc còn lại không cần bọc riêng, phải rồi cho ta một hộp ngân châm kia nữa.” Lam Lăng Nguyệt thấp giọng nói.

“Tiểu. Công tử, tại sao đột nhiên người mua nhiều thuốc như vậy.” Nguyệt Trúc chuẩn bị gọi tiểu thư, nhưng sau khi ngẩng đầu nhìn y phục tiểu thư nhà mình, cho nên chỉnh thành công tử, tại lúc nàng vô cùng ngạc nhiên bỗng có loại ảo giác, hình như tiểu thư rất quen thuộc đối với thuốc đông y. 

“Đương nhiêu là có tác dụng rồi, ngươi đừng hỏi nhiều, chuyện ngươi muốn biết tự nhiên sẽ biết.” Lam Lăng Nguyệt ý tứ sâu xa nở nụ cười. 

Sau khi dược đồng xử lý thuốc xong xuôi, Lam Lăng Nguyệt thanh toán ngân lượng, Nguyệt Trúc cầm thuốc và ngân châm rồi theo Lam Lăng Nguyệt rời khỏi dược đường.

Trên đường trở về, Lam Lăng Nguyệt mua hạnh nhân và hạnh đào khô tại một cửa tiệm bán hoa quả khô, sau đó đi tới ngõ chợ cạnh Lam phủ giàu sang. 

Sau khi tới cửa sau của Lam phủ, Lam Lăng Nguyệt lén lút nhìn xung quanh, thấy không có ai vội nhẹ nhàng gõ cửa.

“Ô, hai vị đã trở về, mau vào.” Vẫn là gia đinh kia mở cửa.

“Làm phiền.” Nguyệt Trúc nói lời khách sáo sau đó theo Lam Lăng Nguyệt đi đến tường ngăn của hoa viên phía sau.

“Hóa ra đồ đệ tương lai của ta là người của Lam phủ à, còn mua nhiều thuốc như vậy, ngửi ra một phần dùng để chữa hàn độc, một phần khác thì không rõ tiểu nữ oa kia tính làm trò gì, đi, sư đệ, chúng ta đến xem xem nàng là tiểu thư thứ mấy của Lam gia, về sau còn biết đường tới cửa xin nhận làm đồ đệ.” Lão già tóc bạc lôi kéo lão già mặc áo đạo sĩ đang tỏ vẻ không tình nguyện phi thân tiến vào Lam phủ.

Lam Lăng Nguyệt dưới sự giúp đỡ bằng cái thang thịt của Nguyệt Trúc, leo lên đầu tường. Đáp nhẹ rồi chuyển thân thể sang trạng thái vững chắc.

Còn Nguyệt Trúc vẫn đang cầm đồ hôm nay mua, tăng nhanh cước bộ vòng qua lương đình và hồ nước đi về phía Nguyệt Thanh uyển, dù sao sẽ không hay nếu nàng bị phát hiện ăn mặc như này.

Đối diện Trang mẫu đang đi tới, bỗng nhìn thấy Lam Lăng Nguyệt sắp sửa bước hụt rơi xuống, sự tình nguy cấp cũng không để ý tới trách cứ, nhanh nhẹn tung người nhảy một cái, dùng nội lực kéo Lam Lăng Nguyệt đáp xuống mặt đất.

“Mẫu, người biết võ công?” Sau khi Lam Lăng Nguyệt đứng vững, thêm một tia khiếp sợ nhìn Trang mẫu, trong trí nhớ nguyên chủ sau mười tuổi không hề có chút ít ký ức nào về Trang mẫu. Vậy chỉ có hai loại khả năng, hoặc là trước khi nguyên chủ mười tuổi tại kiếp trước Trang mẫu đã không còn sống trên nhân thế, hoặc chính là bị bức rời bỏ Lam phủ.

“Tiểu thư, nơi đây khó giữ bí mật nếu nhiều người biết, chúng ta vào tẩm phòng của người.” Vừa xong Trang mẫu cũng do tình thế cấp bách đột ngột, sơ suất bất cẩn.

“Được, đi nào.” Lam Lăng Nguyệt gật đầu, kéo bàn tay nổi đầy vết chai sần của Trang mẫu đến tẩm phòng.

Toàn bộ hành động của hai chủ tớ kia đều lọt vào mắt lão già tóc bạc và lão già mặc áo đạo sĩ đang núp trong bóng tối.

“Không ngờ bên người tiểu nữ oa kia lại có ma ma võ công lợi hại như vậy, nội lực cũng rất hùng hậu.” Lão già tóc bạc càng lúc càng phát hiện Lam phủ này lộ ra sự khác thường.

“Ta cảm thấy nội lực ma ma kia bình thường thôi, nếu bà ta thực sự có nội lực tốt như ngươi nói, sao có thể không phát giác hai người chúng ta đang nhìn trộm?” Mục đích vĩnh viễn duy nhất của lão già mặc áo đạo sĩ chính là đối nghịch với lão già tóc trắng.

“Ngươi mới nhìn trộm, ta là bảo hộ, thật là việc gì vào trong miệng ngươi cũng biến chất, được rồi, đã biết con bé ở Nguyệt Thanh uyển, đến thời điểm trở lại “bảo hộ” sẽ dễ dàng hơn.” Lão già tóc bạc thấy đợi tiếp cũng không có ý nghĩa gì nữa, dù sao chuyện cần biết đã biết, về phần nàng là tiểu thư thứ mấy của Lam gia chỉ cần nghe ngóng xem Nguyệt Thanh uyển là biệt uyển của tiểu thư nào chẳng phải sẽ biết sao.

****

“Tiểu thư, người muốn biết chuyện gì?” Trang mẫu theo Lam Lăng Nguyệt vào tẩm phòng, khẽ hỏi.

“Chuyện con muốn biết nhiều hơn là sao người lại có võ công? Hơn nữa người còn có kỹ thuật dùng dược rất cao.” Lam Lăng Nguyệt quan sát Trang mẫu, cảm giác trên người bà có thật nhiều câu đố, cực kỳ thần bí.

“Chỉ có vậy thôi sao?” Trang mẫu thấy Lam Lăng Nguyệt muốn nói lại thôi, thở dài, chắc hẳn tiểu thư muốn biết rất nhiều. 

“Quan trọng hơn là, gương mặt này của con không phải là dung mạo thật đúng không?” Sau khi Lam Lăng Nguyệt do dự một chút, nặng nề miễn cưỡng nói ra, nhưng vừa nói xong đã bị Trang mẫu bịt miệng.

“Tiểu thư, về sau lời này tuyệt đối không được nói với bất kỳ người nào.” Trang mẫu nhất thời sợ hãi, làm thế nào bà cũng không nghĩ tiểu thư nghi ngờ dung mạo của chính mình.

“Tại sao? Từ lúc con tỉnh lại sau khi rơi xuống đầm nước, khắp bên người đều là câu đố? Mẫu, có phải người che giấu con việc gì không?” Chưa từng thấy Trang mẫu thất lễ như vậy, Lam Lăng Nguyệt càng chắc chắn dung mạo hiện tại của mình xác thực có vấn đề.

“Tiểu thư, lúc này có một số việc chưa phải lúc nói cho người biết, dung nhan của người không có vấn đề, nếu có vấn đề đã nhanh chóng lộ ra sơ hở không phải sao?” Trang mẫu hạ quyết tâm, có đôi khi lời nói dối thiện ý cũng là một loại bảo hộ.

“Mẫu nói thật?” Lam Lăng Nguyệt thấy Trang mẫu trong nháy mắt bình tĩnh như vậy có chút đắn đo không xác định.

“Tiểu thư chuyện này là sự thật, có gì không dám nhận, ta có võ công là hồi nhỏ yếu đuối theo một sư phụ học một chút trò mèo giúp thân thể khỏe mạnh thôi.” Trang mẫu thấy tiểu thư nhà mình đã ổn định lại cảm xúc, vội ậm ờ cho qua việc bản thân biết võ công. Có một số việc nàng không muốn tiểu thư biết quá sớm.

“Mẫu, thân thể Nguyệt nhi cũng rất suy yếu, người cũng dạy con đi, hiện tại cái thân thể nhỏ bé yếu ớt của con chỉ cần gió vừa thổi đã ngã.” Không phải Lam Lăng Nguyệt ghét bỏ mà thực sự thân thể này có thể so sánh với thân thể Lâm Đại Ngọc*, trèo tường cũng mệt đến sống dở chết dở.

(Lâm Đại Ngọc: một trong ba nhân vật chính trong Hồng lâu mộng, từ khi sinh ra đã ốm yếu, thân thể mỏng manh.)

“Được, ngày mai dậy sớm, ta dạy cho người một chút động tác đơn giản, người luyện tập nhiều có thể lưu thông khí huyết.” Trước đây lúc Trang mẫu nhìn thể chất tiểu thư quá yếu cũng nghĩ tới việc dạy nàng, chỉ là khi đó tiểu thư quá suy yếu, bà sợ nàng chịu không nổi, hôm nay, tiểu thư chủ động nói, nàng cũng hết sức đồng ý.

“Mẫu tốt nhất, Nguyệt nhi biết võ công sẽ không sự người xấu bắt nạt Nguyệt nhi rồi.” Lam Lăng Nguyệt cười híp mắt, tại nơi khuê phòng đại viện ăn tươi nuốt sống này, nàng nhất định phải có chút ít thuật phòng thân. 

“Đừng cao hứng quá sớm, trước tiên nói cho mẫu, hôm nay trộm chạy ra ngoài làm cái gì?” Trang mẫu nhạy bén ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt trên người nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.