Quy Phục

Chương 61: Ngoại truyện 4




Trong mơ, bầu trời trong xanh, những đám mây bồng bềnh biến hóa thành đủ hình dạng, tầm nhìn rất cao, không thấy một chút sương mù nào, khác hoàn toàn bầu trời của thành phố trong hiện thực.

Đây là một giấc mơ vô cùng xuất sắc, những cảnh tượng ảo tưởng của chính chủ đều xuất hiện trong giấc mơ.

Chung Diệc Tâm bắt một chiếc taxi, bảo tài xế đưa mình đến trường Trung học số 3. Chú tài xế thấy cô là học sinh Tiểu học, sợ cô không có tiền nên ban đầu không muốn chở cô đi. Chung Diệc Tâm ỷ vào việc mình đang ở trong mơ, nên rút ra một tờ một trăm tệ, dương dương tự đắc khoe với chú tài xế, cũng không sợ chú ấy cướp của mình.

Chú tài xế hiển nhiên nghẹn họng, sau đó nhếch miệng cười, khách sáo mời cô lên xe.

Cô ngồi ở ghế sau, hững hờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Những ngôi nhà thấp bé đơn sơ, trung tâm thương mại cũ chưa bị dỡ bỏ, còn có cả hàng dương liễu đang đâm chồi nảy lộc.

Tất cả những thứ này thoạt nhìn đều vô cùng xa lạ, như đã chôn sâu trong kí ức của cô, cho dù không tìm thấy bất cứ manh mối nào, nhưng vẫn chẳng thấy quá ngỡ ngàng.

Bao gồm cả biển hiệu in hàng chữ to đùng của trường Trung học số 3 với nước sơn đỏ đã phai màu, thật sự như bong bóng lăn tăn trong lòng cô, không thể sống động hơn được nữa.

Cô trả tiền rồi xuống xe.

Trường Trung học tan muộn hơn trường Tiểu học hai mươi phút, cô đi taxi tới đây, vừa khéo đến lúc tiếng chuông trong trường vang lên.

Chung Diệc Tâm đi đến cửa hàng bán đồ ăn vặt ở cổng trường mua một cây kem vị dâu tây, đứng dưới một bóng cây, vừa ăn kem vừa đợi.

Trần Hiêu vóc người cao lớn, ngoại hình xuất chúng, chỉ cần anh bước ra, Chung Diệc Tâm thề nhất định có thể nhận ra ngay lập tức.

Nhìn vào thời gian trong mơ, giờ đã là mùa xuân, cách đêm Giáng Sinh Trần Hiêu đưa cô về hẳn một kỳ nghỉ đông rồi.

Còn chưa đến ba tháng, anh sẽ không quên cô giống như ở ngoài đời thực đấy chứ?

Cô tràn đầy tự tin, tâm trạng vui vẻ, ngay cả lúc đứng đợi mà vẫn thấy vô cùng sung sướng, dường như trái tim cô đang dần tan chảy như kem trong miệng vậy.

Học sinh của trường Trung học số 3 đều mặc một bộ đồng phục thống nhất, bộ đồ thể thao màu xanh lam. Trần Hiêu từng nói, anh không mặc đồng phục, vì thế Chung Diệc Tâm chỉ chú ý đến những nam sinh không mặc đồng phục.

Điều này cũng có nghĩa là cô không cần tốn quá nhiều tâm sức.

Trường Trung học số 3 có nề nếp rất quy củ, không tuân thủ quy định như Trần Hiêu, gần như sẽ trở thành phần tử cá biệt. Giữa một rừng người mặc đồng phục trắng xanh, anh mặc bộ đồ thể thao đen, vô cùng nổi bật.

Gương mặt Trần Hiêu y hệt như trong trí nhớ của cô, vẻ mặt lạnh lùng, thêm mấy phần ngạo nghễ, ba lô đeo một quai trên vai, tay cầm bóng rổ, lúc đi bước chân sải rất rộng, mắt nhìn thẳng, dường như chẳng quan tâm đến mọi thứ xung quanh mình.

Chung Diệc Tâm mỉm cười.

Vẫn là người quen thuộc, hương vị quen thuộc.

Không để ý, kem chảy nhỏ giọt xuống mặt giày da bóng loáng, cô nhíu mày, thong dong vứt nửa cây kem còn lại vào thùng rác, sau đó lấy giấy ăn ra, cúi xuống chuẩn bị lau giày.

Bỗng trong đầu cô nảy ra một suy nghĩ, rồi cô đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào mặt giày rồi thì thầm: “Tự động biến sạch sẽ!”

Vết bẩn kia không có gì thay đổi, vẫn ngoan cố nằm trên mặt giày của cô, thậm chí còn đang dần loang rộng hơn.

“Không đúng, chẳng lẽ trong mơ lại không có khả năng đó?”, Chung Diệc Tâm uể oải, ngẩng đầu nhìn Trần Hiêu. Anh vẫn chưa đến gần, còn đang đứng giữa đám đông ở cổng trường, chốc chốc lại ngoảnh mặt nói chuyện với người đi phía sau.

Cô cố kiễng chân nhìn về phía Trần Hiêu.

Đáng tiếc, anh quá cao, đứng giữa đám đông như hạc trong bầy gà, mà chính vì vậy nên cũng che kín người đang nói chuyện với anh.

Chung Diệc Tâm chờ đến sốt ruột, cô lại ghét cái cơ thể học sinh Tiểu học này, đồi núi bằng phẳng không tính, đã thế còn thấp bé, cả đám học sinh cấp Ba ùa ra là chẳng thấy mình đâu nữa.

Cô muốn biết Trần Hiêu đang nói chuyện với ai, mà lại hăng say như vậy, mãi vẫn không chịu ra khỏi cổng trường.

Tan học không tích cực, đầu có vấn đề.

Không được, núi không đến được với cô, vậy thì cô sẽ đến với núi.

Trong mơ, Chung Diệc Tâm có sự dũng cảm đáng ngạc nhiên, cô không hề sợ, thậm chí còn không có chút do dự nào. Đôi bàn chân nhỏ nhắn thả nhanh từng bước, gần như chạy, suýt chút nữa đâm đầu vào người khác.

Cô thở hổn hển chạy đến bên cạnh Trần Hiêu, còn chưa kịp bình tĩnh lại, đang định nhảy lên vỗ vai làm cho anh bất ngờ, thì bỗng nhìn rõ diện mạo của người bị anh chắn nãy giờ.

Đó là một cô gái. Ánh mắt lúng liếng, mái tóc buông dài như sợi mì kéo, lúc nói chuyện, cạnh khóe miệng còn hiện ra hai cái má lúm đồng trinh. Khách quan mà đánh giá, thì cô gái đó có diện mạo vô cùng đáng yêu, mà lại là kiểu hội con trai thời đó rất thích.

Chung Diệc Tâm không biết họ nói gì, có điều, đột nhiên cô lại rất ghét giấc mơ này. Người ta bảo mơ thường trái ngược với đời thực, trong thực tại, Trần Hiêu chẳng đủ nhẫn nại mà đứng dây dưa lâu như vậy với đám con gái thích mình. Cô bắt đầu muốn thoát ra khỏi giấc mơ này, kết thúc những cảnh tượng hoang đường này.

Trong nháy mắt đang cúi đầu do dự, bỗng nhiên bị cốc một cái, cô ngẩng mặt lên, cùng Trần Hiêu bốn mắt nhìn nhau. Cô mím môi, muốn chờ anh lên tiếng trước.

Trần Hiêu nhìn cô từ trên cao, nhếch miệng cười, “Lại là em à?”

Ngôn ngữ quả là một thứ kỳ diệu, thêm một chữ, bớt một chữ, sẽ cho ra ý nghĩa khác nhau rất nhiều. “Là em à?”, với “Lại là em à?”, chỉ thêm một chữ “lại” rất đơn giản, nhưng chứa đầy ẩn ý sâu xa.

Nghe ra, hình như anh không quá muốn gặp lại cô.

Đương nhiên là Chung Diệc Tâm khá cụt hứng, dù là ở trong mơ, nhưng nhìn thấy chồng mình nói cười vui vẻ với người khác, kể cả là giả, nhưng trong lòng cô vẫn khó chịu.

Chung Diệc Tâm cộc cằn trả lời anh, “Em đi ngang qua, đến tìm bạn của em, không liên quan gì đến anh cả, đừng tưởng bở.”

Trần Hiêu cười trêu cô: “Anh nói em đến tìm anh à? Còn nữa, đây là trường cấp Ba, em đến tìm bạn nào cơ?”

Chung Diệc Tâm cụp mắt không đáp, nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình, trong lòng thầm kêu la, thôi toi rồi, vừa nãy vội vội vàng vàng chạy đến đây, vệt kem dính trên mặt giày còn chưa lau, giờ dinh dính trông đến ghê.

Trần Hiêu cũng nhìn thấy, anh cố ý trêu cô: “Nhóc con, ai khạc đờm lên giày của em đấy?”

“Không phải là đờm, đấy là kem!”, Chung Diệc Tâm hậm hực giậm chân một cái, rồi xoay người bỏ đi. Cô muốn dùng hành động để nói cho anh biết, cô đang giận thật đấy, không dỗ nổi đâu.

“Này, đừng có đi.”, Trần Hiêu nhẹ nhàng xách quai cặp của cô lên, khống chế lực để không đến mức khiến cô ngã, vừa có thể giữ cô lại.

Chung Diệc Tâm tức tối quay đầu lại. Nhưng còn chưa kịp nói gì thì bỗng nhiên trời đất xoay chuyển, cô gái nói cười rôm rả với Trần Hiêu, đám học sinh trong bộ đồng phục trắng xanh đang ùa ra khỏi cổng trường, cả cô bán Ma Lạt Thang trước cửa tiệm văn phòng phẩm… tất cả đều biến mất. Chỉ còn cô, còn Trần Hiêu, hai người đứng nguyên giữa không gian biến đổi, chỉ nhờ vào chiếc quai cặp xách kia.

Hình ảnh dừng lại, rồi như một nắm cát mịn bị gió thổi bay. Chung Diệc Tâm chợt cảm thấy trước mắt chói sáng, cô lấy lại tinh thần, bỗng thấy mình đang đứng ở một ngã tư đường xa lạ.

Hệt như thước phim trong trong một bộ phim điện ảnh, tràn ngập những cảnh tượng biến hóa khôn lường, và vì là trong mơ, nên bất luận có kỳ quái đến đâu, cô cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Trần Hiêu là nam chính duy nhất xuất hiện trong giấc mơ của cô, cũng vô cùng bình tĩnh tiếp nhận sự việc, thậm chí anh còn chẳng hỏi lấy một câu vì sao.

Hiển nhiên, người trong giấc mơ thiếu logic, ngay cả chỉ số thông minh cũng log out theo.

“Đây là đâu?”, Chung Diệc Tâm hỏi.

“Đằng trước là đường Nam Kinh, rẽ bên trái là một con hẻm không tên.”, Trần Hiêu vẫn tóm quai cặp của cô, như thể cảm thấy nó rất thú vị vậy.

Bị kéo một cái, cô tiến một bước, lại bị kéo một cái nữa, cô lại tiến một bước. Một kẻ vô tâm, một người có ý, sau đó cô đành lại gần Trần Hiêu.

Chung Diệc Tâm lẳng lặng quan sát cảnh tượng xung quanh, vẫn là khung cảnh xa lạ xen lẫn quen thuộc một cách kỳ quái. Nhưng Trần Hiêu vừa nhắc đến đường Nam Kinh, cả con hẻm nhỏ kia nữa, cô bừng tỉnh, nếu đi tiếp một đoạn nữa, có phải sẽ đến được quán mì đó hay không?

“Là con hẻm anh dẫn em đến á?”, Chung Diệc Tâm nhìn anh, “Quán mì tương trộn đấy còn không?”

Trần Hiêu dẫn cô đi về phía trước, “Còn hay không, đi xem là biết thôi.”

Chung Diệc Tâm “à” một tiếng, lẽo đẽo đi theo anh. Bước chân cô nhẹ tênh như luyện thuật khinh công, có thể dễ dàng đuổi theo anh, dù sao cũng không logic, cô chẳng buồn thắc mắc, cho dù trời đổ tuyết đỏ, cô cũng không bận tâm.

Họ quẹo vào con ngõ nhỏ, sắc trời dần thẫm lại. Dường như thời gian đã bị cô đẩy nhanh lên, lúc tan học mới là giữa trưa, vậy mà lúc này xung quanh đã dần bị bóng tối bao phủ, dưới ánh đèn đường, hai cái bóng xếp sóng đôi, một cao một thấp.

Trần Hiêu và cô cùng đi tiếp về phía trước, chỉ vài bước chân nữa thôi là đến quán mì rồi. Hương thơm ngào ngạt lượn lờ bay tới, khiến cô thèm đến mức nhanh chóng tìm chỗ ngồi, gọi liền hai bát mì. Trần Hiêu trả tiền xong liền ngồi xuống cạnh cô.

Chung Diệc Tâm không quên lôi chuyện cũ ra, cô hỏi, “Trần Hiêu, người vừa nãy là bạn gái anh à?”

“Em gọi anh là gì cơ?”, Trần Hiêu nhướng mày, vẻ mặt bất mãn, “Học sinh Tiểu học, em không học môn Đạo đức à?”

“Anh, được rồi chứ gì? Anh đừng đổi chủ đề, trả lời câu hỏi của em đi.”

Trần Hiêu cười, “Phải hay không, liên quan gì đến đồ nhóc con nhà em.”

Ngay cả trong mơ, cô cũng không quên kiểm soát người bên cạnh Trần Hiêu. Chung Diệc Tâm thầm nghĩ, xem ra, cô là một người khá chú trọng chi tiết, tư duy tương đối chặt chẽ.

Chung Diệc Tâm không kiên nhẫn nổi, không kiên nhẫn với anh, cũng không kiên nhẫn với bản thân vì tức giận với một giấc mơ hoang đường. Đã không thoải mái như vậy, tỉnh lại là tốt nhất, có lẽ lúc này Trần Hiêu đã đi công tác về, nói không chừng, cô vừa mở mắt ra đã thấy anh nằm bên cạnh rồi.

Cũng may đúng lúc này, ông chủ bê mì ra, hương thơm nức mũi, một bát mì đầy ắp, nhìn thôi đã thấy no.

Trần Hiêu rút đôi đũa dùng một lần ra, chà chà mấy cái, rồi đảo bát mì trước mặt mình, sau đó đặt sang chỗ Chung Diệc Tâm, anh nói: “Không phải là bạn gái, anh là học sinh ngoan, không yêu sớm.”

Chung Diệc Tâm cười trộm, ăn hai miếng mì trước rồi mới lầm bầm nói: “Học sinh ngoan là phải mặc đồng phục.”

“Anh là học sinh ngoan không mặc đồng phục.”

Động tác của Trần Hiêu rất nhanh, anh tự trộn mì cho mình rồi bắt đầu ăn. Chung Diệc Tâm tập trung ăn mì, nhưng cũng không quên trộm nhìn anh.

Lông mi của anh rất dài, lúc cụp xuống như đổ một bức tường kín mít, che hết mọi cảm xúc trong mắt. Đường nét trên gương mặt như tạc như vẽ, vì đang tuổi niên thiếu nên còn loáng thoáng vẻ ngây ngô, cho dù là lãnh đạm nhưng không quá sắc lạnh, vẫn đâu đó còn nét ôn hòa.

Bỗng nhiên cô không nỡ rời đi, chỉ muốn ngắm thêm hình ảnh anh của lúc này.

Dù là cảnh trong mơ do tự mình huyễn hoặc mà ra, nhưng từng đường từng nét của anh đều vô cùng sinh động, dường như đây là hình ảnh chân thực nhất trong giấc mơ hư ảo này.

“Đừng nhìn anh chằm chằm thế nữa, mau ăn đi, ăn xong anh đưa em về nhà.”, Trần Hiêu phá vỡ dòng suy nghĩ của cô.

Chung Diệc Tâm bĩu môi, “Em không cần anh đưa em về nhà.”

“Thế thì tốt quá.”, Trần Hiêu cố ý hù dọa cô, “Bị người xấu bắt cóc, tuyệt đối đừng có hận anh đấy.”

Chung Diệc Tâm tóm tay áo anh, nhìn anh bằng vẻ ngây thơ vô tội, “Anh ơi, em muốn đến nhà anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.