Quy Phục

Chương 48: Anh khó chịu




“Nơi vui hơn” là nơi nào, ngồi trên xe, Chung Diệc Tâm đã đoán rất nhiều khả năng. Nhưng khi Trần Hiêu dẫn cô đến một nhà hàng đạt hạng Michelin, cô càng không hiểu ý anh.

Ăn một bữa cơm mà thôi, có gì vui hơn chứ?

Bất kể cô hỏi thế nào, Trần Hiêu vẫn giữ bí mật. Chung Diệc Tâm thấy anh được nước làm tới nên cô cũng dứt khoát không đoán nữa, để mặc anh dắt mình vào nhà hàng.

Dưới sự dẫn đường của bồi bàn, họ đi xuyên qua sảnh chính, đến một phòng riêng kín đáo trong góc ở tầng hai.

Một bàn ăn dành cho bốn người, đã có một đôi nam nữ ngồi ở trong rồi. Thấy Trần Hiêu dắt cô đi vào, hai người kia lập tức nở nụ cười hòa nhã, chào hỏi mấy câu xong, Trần Hiêu và Chung Diệc Tâm ngồi xuống chỗ đối diện họ.

“Đây là anh Diêu và chị Diêu, anh Diêu là cổ đông của tập đoàn mình.”, Trần Hiêu giới thiệu với Chung Diệc Tâm xong thì dừng lại một lát, sau đó mới nói với anh chị Diêu, “Đây là vợ tôi, Chung Diệc Tâm.”

Chung Diệc Tâm không hiểu ý anh, trên mặt vẫn hiện nụ cười lịch sự khuôn mẫu, lại lẳng lặng đánh giá hai người ở phía đối diện.

Diêu Khải Khang, thật ra trông khá quen, cô đã từng nhìn thấy anh ta trên tạp chí, cũng từng nghe nói về quá trình làm giàu của anh ta. Hồi còn nhỏ, hoàn cảnh gia đình anh ta sa sút, tài sản đều rơi vào tay kẻ khác, anh ta khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tranh đấu bao năm mới có được vị trí ngày hôm nay.

Bố cô từng đánh giá anh Diêu có tâm tính tựa hổ sói, Chung Diệc Tâm cũng chịu ảnh hưởng bởi sự đánh giá này nên trước đây vẫn cho rằng con người anh ta không dễ tiếp xúc. Hôm nay lần đầu tiên gặp mặt cùng dùng bữa, xem sự thú vị hài hước của anh Diêu, và thái độ thân thiết của anh ta với hai người họ, cô mới phát hiện ra là thành kiến của mình quá nặng.

Đương nhiên, không loại trừ khả năng là vì có vợ anh ta ngồi bên cạnh.

Chị Diêu khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, dung mạo thanh tú, khí chất dịu dàng, không giống như các mệnh phụ phu nhân khác. Chị không tham gia vào các hoạt động công khai, tiệc rượu xã giao chị cũng rất ít khi tham dự. Khoảng thời gian trước Chung Diệc Tâm đến quỹ từ thiện hỗ trợ mấy hôm, thì ra chị Diêu cũng là một trong số thành viên của hội, chỉ có điều là ít xuất hiện, cũng không tuyên bố với bên ngoài.

Điều này thật ra rất hiếm thấy.

Trước đây, trong lúc vô tình, cô từng nghe thấy mấy bà phu nhân giỏi buôn chuyện nói, chị Diêu lớn lên trong cô nhi viện, xuất thân nghèo khổ, cậy tài khinh người, hiện giờ thích làm từ thiện chẳng qua là mua danh mà thôi.

Chung Diệc Tâm lấy làm tò mò, không biết nhân vật luôn đứng ngoài các cuộc xã giao của giới thượng lưu là người như thế nào, hôm nay gặp mặt, mới thấy cách đánh giá của đám phu nhân kia quả là bất công.

Cứ cho là như thế, cô vẫn không hiểu, Trần Hiêu đưa cô đến dùng bữa với hai vợ chồng này là có dụng ý gì.

Dùng xong món khai vị và món phụ, đĩa trên bàn được phục vụ dọn đi, không lâu sau thì món chính được bưng lên, giữa lúc chuyện trò vui vẻ, chủ đề chính của ngày hôm nay mới dần đến.

Anh Diêu dịu dàng nắm lấy tay vợ rồi nói với Chung Diệc Tâm, “Lúc chiều tôi có đánh golf với Trần tổng, nghe nói cô Chung cũng sang đây, thế nên tôi sắp xếp bữa ăn này, hi vọng không quấy rầy thời gian riêng tư của hai người.”

Chung Diệc Tâm mỉm cười, “Sao có thể chứ, anh Diêu khách sáo rồi.”

Anh ta gọi cô là “cô Chung”, không thể phủ nhận, trong lòng cô có phần sung sướng.

“Không dám giấu cô, vợ tôi là fan trung thành của cô đấy, cô ấy rất thích xem cô diễn tấu, hi vọng có thể được trực tiếp gặp mặt cô.”, anh Diêu luôn nắm tay vợ, như để cổ vũ cho chị ấy.

Chị Diêu không nói nhiều lắm, từ đầu đến cuối chỉ yên lặng ngồi ăn và lắng nghe, lúc này được chồng cổ vũ, chị ấy mới dám nở một nụ cười ngại ngùng với Chung Diệc Tâm, “Cô Chung, hai buổi trình diễn ở Amsterdam và Carnegie Hall, tôi đều đã xem… nhạc của Tchaikovsky, thật sự rất lãng mạn.”

“Sau khi buổi biểu diễn ở Carnegie Hall kết thúc, tôi đã cầu hôn cô ấy, cô ấy đồng ý ngay.”, anh Diêu tiếp lời vợ, hai người nhìn nhau cười, vẻ mặt hạnh phúc khi nhớ lại kỉ niệm cũ.

Hồi ức lại ùa về như bão táp. Buổi biểu diễn ở Carnegie Hall khá thành công, ngay cả những nhà phê bình trước giờ luôn khó tính cũng dành tặng lời khen ngợi. Đêm huy hoàng ấy, không thể nào quay trở về nữa. Đó không chỉ là bước ngoặt trong cuộc sống của anh Diêu, mà đồng thời cũng là thời khắc sáng chói mà Chung Diệc Tâm vẫn luôn lấy làm tự hào.

Thì ra là như vậy, Trần Hiêu đưa cô đến ăn bữa này, hóa ra dụng ý là như vậy.

Trần Hiêu chưa bao giờ là người giỏi lời ngon tiếng ngọt, nhưng bữa cơm này còn hơn ngàn vạn lời an ủi. Anh là người đàn ông đầy mâu thuẫn nhưng vô cùng đáng tin cậy, luôn làm theo ý mình, nhưng lại luôn suy nghĩ cho cô.

Chung Diệc Tâm không khỏi ở huých khẽ vào chân Trần Hiêu ở dưới gầm bàn, vẻ mặt vẫn tự nhiên khi trò chuyện với chị Diêu, nhưng tay lại đặt lên đùi anh, lấy ngón tay làm bút, viết lộn xộn hai chữ.

Cám ơn.

Cám ơn anh đã cho cô biết, cô không hề bị lãng quên.

Trần Hiêu mặt không đổi sắc hàn huyên với anh Diêu, một bàn tay khác như vô tình buông xuống, đè chặt tay cô lại, không cho cô tiếp tục quấy rối nữa.

Mười ngón đan nhau, dịu dàng, da diết, một lát sau, hai người mới buông tay nhau ra, làm như không có chuyện gì mà tiếp tục dùng bữa.

Lúc đầu chị Diêu còn có chút câu nệ, sau được anh Diêu dẫn dắt nên nói nhiều hơn vài câu, dần dần thoải mái hơn, chủ đề trò chuyện ngày càng nhiều. Chung Diệc Tâm trò chuyện với chị rất vui vẻ, hai người còn trao đổi cách thức liên lạc, hẹn sau này sẽ gặp lại.

Bữa tối hôm nay trôi qua trong bầu không khí vô cùng thoải mái, Chung Diệc Tâm và chị Diêu tận hưởng niềm vui của riêng mình, còn hai người bên cạnh thì nói về đề tài quen thuộc của họ. Dường như cùng một không gian nhưng tách ra thành hai thế giới, bên nào cũng như cá gặp nước.

Sau khi kết thúc, bốn người lần lượt ra khỏi nhà hàng, rồi chào tạm biệt ở cửa. Trần Hiêu và Chung Diệc Tâm đứng nhìn theo xe của hai vợ chồng họ, đợi tài xế đánh xe đến lề đường, Trần Hiêu liền mở cửa cho Chung Diệc Tâm vào trước.

Ngồi vào trong xe, Trần Hiêu hỏi cô: “Vui không? Đưa em đi gặp fan đấy.”

Lúc này Chung Diệc Tâm mới sung sướng cười toe toét, cô lớn tiếng trả lời, “Vui! Nhưng sao anh biết chị Diêu thích em?”

“Đánh golf với Diêu Khải Khang mấy lần, anh ta biết em là vợ anh nên thỉnh thoảng lại nói muốn hẹn em đi ăn cùng.”

Chung Diệc Tâm nhìn anh rồi đoán: “Nhưng mà anh từ chối, đúng không?”

“Đương nhiên.”, Trần Hiêu đặt tay lên đầu gối, đưa mắt ngạo nghễ nhìn cô, “Ngộ nhỡ họ chọc em mất hứng, em lại về nhà giận dỗi với anh, không dưng anh lại chịu tội oan à?”

Cô phì cười, “Sao lại thế được, vợ chồng anh chị Diêu đều dễ mến mà.”

Nói cách khác là, chỉ số cảm xúc cao.

Anh Diêu tung hoành trên thương trường, đương nhiên không cần nhiều lời, còn chị Diêu nhìn qua thì tưởng là lãnh đạm trầm mặc, nhưng tiếp xúc rồi mới thấy là một người tuyệt vời hiếm thấy. Chị ấy không nói một chữ nào đến đề tài khiến người ta mất hứng, rất biết quan sát sắc mặt, tỉ mỉ chu đáo, không vượt quá giới hạn, cũng không xiểm nịnh, cực kỳ đúng mực, nói chuyện với chị ấy vô cùng vui vẻ, không hề tẻ nhạt chút nào.

Cô vốn định nói, đáng lẽ nên sắp xếp cho hai người gặp nhau sớm hơn, nhưng ngẫm lại, thật ra nếu không phải do hôm nay bị thầy dạy cho một bài, thì chắc cô cũng sẽ không thích bữa ăn này như vậy.

Sự sắp xếp của anh, là một sự sắp xếp thích hợp nhất.

“Em vui vẻ, thế còn anh thì sao?”, Trần Hiêu bỗng lạnh mặt kéo cô vào lòng, bực tức tóm tay cô, “Vừa nãy nghịch cái gì trên đùi anh hả?”

Anh là đàn ông, làm sao mà chịu được cái kiểu khiêu khích to gan đó của cô, càng nhìn vẻ mặt hồn nhiên vô tội của cô, trong lòng anh càng thấy hậm hực, đúng là thèm đòn mà.

Chung Diệc Tâm chớp mắt, cắn môi nói, “Em nói cảm ơn với anh chứ sao.”

Cô giơ ngón tay ra, viết lại một lần nữa lên bả vai Trần Hiêu, vừa viết vừa nói, “Anh xem này, cảm ơn, chỉ có hai chữ này thôi, em không nghịch, là tại anh mù chữ thì có.”

Trần Hiêu hết cách với cô, chỉ có thể tóm lấy bàn tay không ngoan của cô. Sao có thể để cô tùy ý làm loạn chứ, anh ôm ghì cô vào lòng, dùng lực rất mạnh như muốn xóa đi hết khoảng không dư thừa giữa hai người, phải khảm cô vào mình thì mới dễ chịu hơn đôi chút.

“Phải, anh mù chữ, em thì giỏi rồi.”, Trần Hiêu lẩm bẩm, “Em từ bé đã giỏi rồi, cưỡi trên đầu anh tác oai tác quái.”

Mặt cô áp vào tai anh, ngay cả hơi thở cũng nóng ran. Cô đang định nói gì đó thì Trần Hiêu lại tìm tới môi cô. Cô cảm giác anh rất vồn vã, cực kỳ mất kiểm soát. Bỗng nhiên Chung Diệc Tâm che miệng anh lại, không cho anh hôn tiếp.

“Em không cho anh hôn đấy, anh bỏ em ra, cho em xuống xe.”, cô giãy giụa, ngọ nguậy tứ tung trong lòng anh.

Trần Hiêu sắp bị cô làm cho cáu điên lên, anh thấp giọng hỏi, “Lại làm sao thế, Nam Nam?”

Chung Diệc Tâm ngoảnh sang, vẻ mặt rầu rĩ, ấm ức không thôi, “Vừa nãy anh Diêu kể chuyện anh ấy cầu hôn vợ, lãng mạn dã man, em hâm mộ chết mất.”

“Lãng mạn chỗ nào?”, Trần Hiêu mơ hồ mất một giây, anh thốt ra theo bản năng. Câu chuyện đó anh cũng nghe, chẳng khác mấy chuyện cầu hôn bình thường là bao.

Thật ra, chuyện cầu hôn của mọi người là giống nhau thì nhiều mà khác nhau thì ít, nhà hàng lãng mạn, bữa tối dưới ánh nến, đàn violon du dương, người đàn ông chân thành nói lời thủ thỉ tâm tình, rồi vào thời khắc đẹp đẽ nhất sẽ quỳ một gối xuống, lấy ra chiếc nhẫn cầu hôn.

Cho dù chỉ là những thao tác cơ bản khuôn mẫu, nhưng cô cứ nghĩ đến việc mình chưa từng được trải qua thì tự dưng lại cảm thấy ấm ức.

“Thôi, không nói chuyện với đồ đầu gỗ nhà anh nữa.”, Chung Diệc Tâm phì phò đấm anh một cái, lại không dằn lòng phải ủ rột khóc thương cho số mệnh mình, bị tên trai thẳng số hai này đả kích tâm hồn thiếu nữ.

Gương mặt tuấn tú của Trần Hiêu sờ sờ ngay trước mặt, điều này lại càng làm cho cô thêm bực. Khuôn mặt này của anh khiến cô không thể giận được lâu, mà cô lại mới biết mình có cả đống tiền, ai lại ghét niềm vui do tiền mang lại chứ?

Giờ khắc này, cô thừa nhận, bản thân mình không hơn không kém chính là một kẻ tầm thường.

Mà điều này lại cũng là tại anh, bởi thế, hiện giờ Chung Diệc Tâm vô cùng mâu thuẫn.

“Là tại vì anh không cầu hôn, cho nên em giận à?”, Trần Hiêu bỗng có cảm giác, sự sắp xếp hôm nay không khác gì bê đá đập vào chân.

Chung Diệc Tâm trợn tròn mắt nói: “Đúng, còn không được cầu hôn mà em đã cưới anh rồi, em khổ quá.”

Trần Hiêu nhẹ nhàng nắm cằm cô, ý cười tràn trong mắt, “Thế nếu em muốn, đêm nay bổ sung một màn cầu hôn nhé?”

Cô ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Được không?”

Trần Hiêu lắc đầu, dứt khoát từ chối, “Được thì được, nhưng mà anh không muốn.”

Cô bực bội, không thèm nói câu nào, phụng phịu rời khỏi lòng anh.

Trần Hiêu lại ôm chầm lấy cô, anh cười khẽ hai tiếng, không thể không dỗ dành, “Nam Nam ngoan, trước tiên đừng làm loạn lên nữa, nghe anh nói xong đã được không?”

Sao cứ suốt ngày gọi cô là Nam Nam thế? Chung Diệc Tâm vô cùng xấu hổ, chỉ một cách gọi thông thường, nhưng từ miệng anh phát ra chẳng hiểu sao lại dịu dàng, da diết hơn bao nhiêu.

Cô bất động, khó có thể giữ được vẻ tức giận.

“Em muốn anh cầu hôn bây giờ, cũng được, anh có thể bảo Dương Thăng sắp xếp ngay lập tức, hoa hồng, nhẫn, bữa tối dưới ánh nến, bao hết các biển quảng cáo ở chỗ cao nhất, cầu hôn lãng mạn với em, tất cả đều không thành vấn đề.”, Trần Hiêu im lặng một lát, nhìn cô chăm chăm, anh nói, “Nhưng mà những cái đó em thích không? Anh không muốn dùng cách mà bao nhiêu người khác làm, hiểu không?”

Chung Diệc Tâm gật đầu, nở nụ cười thản nhiên với anh, “Vậy em có thể chờ mong màn cầu hôn độc nhất vô nhị của anh không?”

Trần Hiêu hôn khẽ lên hai má cô, “Có thể.”

Anh lại hỏi: “Thế nào, còn thấy khổ không?”

“Không khổ, giờ em là phú bà, còn cầm một nửa tài sản của anh, ngày ngày rảnh rỗi, chẳng làm gì cũng được chia hoa hồng, nếu anh tệ bạc với em, em sẽ cho anh ngủ sô pha, nếu anh bắt nạt em, em sẽ đến học viện thể thao tìm mấy con cún tơ, cho anh tức chết thì thôi.”, Chung Diệc Tâm nói rất nghiêm túc, như thể cô thật sự đã lên kế hoạch từ lâu rồi.

Trần Hiêu nghe mà mặt sa sầm, anh véo véo tai Chung Diệc Tâm, “Sao lại phải đến học viện thể thao?”

Chung Diệc Tâm cười hí hí rồi nói: “Trai ở học viện thể thao thể lực tốt, có thể làm được nhiều việc lắm.”

Cô càng nói thoải mái, sắc mặt anh càng khó coi. Tài xế còn đang ở phía trước, tuy đã có tấm ngăn cách, nhưng anh không muốn mất khống chế ngay trên xe. Nhưng câu nói đó của cô thật sự rất đáng giận, anh không kiềm chế được liền đè cô xuống ghế, hôn cho đến khi cô thở hổn hển, anh mới ép mình phải dừng lại.

“Còn nói luyên thuyên nữa không?”, Trần Hiêu chỉnh lại áo váy cho cô, vừa rồi trong lúc giằng co, góc váy Chung Diệc Tâm nhàu nhĩ, anh không để tâm đến ánh mắt oán trách của cô, chỉ lạnh giọng nói, “Muốn làm chuyện gì? Em nói xem, mấy thứ linh tinh đấy ai dạy em?”

Đương đầu với đại nạn, Chung Diệc Tâm bị anh dọa cho run bắn, không chút đắn đo liền bán đứng bạn thân.

“Triệu Cẩm Tranh dạy em đấy, anh đi phê bình cậu ấy đi.”, cô chột dạ cúi đầu.

Xin lỗi, Tranh Tử, núi cao xa Hoàng Đế, Trần Hiêu không làm gì được bà, tạm thời lấy bà làm bia đỡ đạn vậy.

Trần Hiêu cười lạnh một tiếng, ghé vào tai cô gằn giọng nói: “Anh không phê bình cô ấy, anh chỉ quản em thôi. Ngoài cái đó ra, cô ấy còn dạy em cái gì nữa?”

“Còn nhiều lắm…”, cô thẹn với bạn, nên có lòng bổ sung thêm một câu, “Nhưng mà bây giờ em trưởng thành rồi, em sẽ tự hấp thụ tri thức mới.”

Nói xong, cô lấy lòng hôn hai cái thật kêu lên môi anh, ra chiều dỗ dành.

Trần Hiêu hừ nhẹ một tiếng, nhưng không tiếp tục bắt bẻ cô nữa.

Lúc này, xe vững vàng dừng trước cửa khách sạn nơi Trần Hiêu ở. Ngồi ở ghế phó lái, Dương Thăng xuống xe trước, mở cửa sau, đợi Trần Hiêu và Chung Diệc Tâm đi xuống, cả ba cùng đi vào sảnh khách sạn. Sau khi bước vào thang máy, vẻ mặt Dương Thăng có phần căng thẳng, anh ta đưa điện thoại cho Trần Hiêu.

“Trần tổng, hai hôm nay Nham tổng có động tĩnh lớn, ông ta đang tích cực liên hệ với các cổ đông, tôi nghĩ ông ta đánh hơi được gì đó.”

Trần Hiêu tỏ vẻ khinh thường, anh hờ hững nói: “Ông ta sống yên trong tập đoàn lâu như vậy rồi, nói thế nào thì cũng có vài cơ sở ngầm, tôi nghĩ đáng ra ông ta nên biết từ lâu rồi, giờ mới ngửi được biến, quá muộn.”

Dương Thăng làm trợ lý, thấy Trần Hiêu vẫn bình tĩnh thì anh ta cũng yên tâm hơn nhiều. Trên tay anh ta còn cầm mấy tập tài liệu quan trọng của tập đoàn cần Trần Hiêu xem rồi ký tên, nhưng hôm nay lại có phu nhân ở bên, anh ta xin chữ ký của anh thì có phải là hơi quấy rối không?

Dáng vẻ do dự của anh ta lọt vào mắt Trần Hiêu, thang máy lên đến tầng trên cùng, trước khi vào phòng, Trần Hiêu đứng lại rồi hỏi anh ta, “Còn chuyện gì nữa?”

Chung Diệc Tâm kéo cánh tay Trần Hiêu, nhíu mày nhìn anh.

Dù trong lòng Dương Thăng vẫn còn do dự, nhưng giữ tinh thần giải quyết công việc, anh ta nói với Trần Hiêu: “Trần tổng, chỗ tài liệu này…”

“Đưa cho tôi, cậu có thể tan ca rồi.”

Giao lại tập tài liệu, Dương Thăng như trút được gánh nặng, vội vàng rời đi. Hành lang trống trải chỉ còn lại Trần Hiêu và Chung Diệc Tâm.

Hơi lạnh thấm vào da Chung Diệc Tâm, cô liền ôm lấy cánh tay anh. Không hiểu sao đêm nay trông anh rất nguy hiểm, chẳng biết do lạnh hay do sợ, cánh tay cô nổi đầy da gà.

Trần Hiêu thu hết phản ứng của cô vào đáy mắt, anh không nói lời nào, sau khi mở cửa phòng, một tay anh ôm Chung Diệc Tâm đi vào, một tay đóng cửa lại.

Anh quẳng bừa tài liệu sang một bên, sau đó bế thốc Chung Diệc Tâm lên, không nói câu nào, lập tức đi thẳng vào phòng ngủ. Cô bị đặt xuống chiếc giường mềm mại, không giãy giụa, mà ngược lại, mở to hai mắt nhìn anh với vẻ ngây thơ vô tội.

“Anh muốn làm gì?”

Ánh mắt Trần Hiêu thay đổi hoàn toàn, tràn ngập ham muốn xâm chiếm. Hai tay anh chống bên cạnh cô, từ trên cao nhìn xuống cô chằm chằm, như thể cô là một con mồi giơ tay chịu trói.

“Không phải là muốn tìm cún tơ thể lực tốt sao? Thể lực của anh rất tốt, em thử xem thế nào nhé?”

Nói xong, anh kéo tay Chung Diệc Tâm đặt lên áo mình, ánh mắt đầy khẩn thiết, “Cởi cho anh.”

“Cởi cho anh thì không thành vấn đề, nhưng mà, có chuyện này em phải nói trước với anh.”, Chung Diệc Tâm tự biết mình đuối lý, cô ngượng nghịu mỉm cười, “Em đến tháng rồi.”

Sắc mặt Trần Hiêu thay đổi trong nháy mắt, anh cúi xuống hôn cô ngấu nghiến, hơi thở hổn hển rối loạn, “Em đúng là ép chết anh mà.”

“Em xin lỗi.”, cô nói thật, với chuyện này, cô bồn chồn lo lắng, nhưng cũng có sự chờ mong mơ hồ. Vì người này là Trần Hiêu, nên cô có thể yên tâm giao bản thân mình cho anh, chỉ có điều, đêm nay thật sự quá đen đủi.

“Anh khó chịu.”, anh dừng lại, hậm hực vùi mặt vào cổ cô, trông hung hãn nhưng lại đáng thương vô cùng, hệt như một con chó săn bị thương, anh nỉ non nói, “Nam Nam ngoan, giúp anh được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.