Quẹo Cua Đụng Phải Quỷ Lưu Manh

Chương 3




"Đang suy nghĩ gì vậy?"

Triệu Tây Tây tựa vào vai của Tịch Hoa Nguyệt ngẩng đầu lên, tò mò nhìn đôi môi hơi nhếch lên của anh.

Anh lấy lại tinh thần, cười nói:

"Không có gì."

"Gần đây anh thường xuyên ngẩn người đó."

Cô say mê lưu luyến trước đôi môi gợi cảm mê đắm của anh, tiến lên hôn táo bạo, đưa cái lưỡi nóng bỏng thăm dò khắp miệng anh.

Tịch Hoa Nguyệt phối hợp, hưởng ứng sự nhiệt tình của cô, nhận lấy hơi thở ngọt ngào, chỉ là trong một phút chốc lại rời đi đôi môi đã bị làm cho sưng đỏ.

"Làm sao vậy?"

Đôi mắt sương mù, hai má đỏ ửng, cô lưu luyến không đành lòng mà níu lấy cánh tay rắn chắc của anh, hy vọng xa vời, muốn giữ thêm một chút dịu dàng của anh cho riêng mình.

"Tôi phải về rồi."

Anh đứng dậy, cầm lấy quần áo rơi rải rác —— xoay người lại mặc vào.

"Không ở lại qua đêm sao?"

Nét mặt Triệu Tây Tây tỏ rõ vẻ thất vọng.

Tịch Hoa Nguyệt cúi người tặng cho cô nụ hôn chúc ngủ ngon,

"Tiểu thư, thể lực của tôi không có tốt đến trình độ kia, cô cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút."

"Được rồi, nhớ đóng cửa."

Triệu Tây Tây hơi giận dỗi, kéo chăn mỏng qua che kín đầu.

Cho dù trước đây không lâu Hoa Nguyệt còn nhiệt liệt yêu cô, hoàn toàn chiếm đoạt lấy cô, để cho thân thể của cô vui vẻ vô cùng và thỏa mãn, nhưng đáy lòng của cô lại có một bóng đen, trống không đến đáng sợ.

Bởi vì thân thể của hai người dù có dựa vào nhau gần hơn nữa, cô vẫn không thể chạm tới trái tim anh.

Cô là người chủ động gần gũi anh, hướng tới anh tìm kiếm an ủi, anh lại không từ chối, cứ như vậy mà bắt đầu quan hệ thân mật giữa hai người không có chút liên quan đến tình yêu.

Cô thật không biết, ngoài loại quan hệ này, giữa bọn họ còn có cái gì? Cũng không biết, loại quan hệ này còn có thể duy trì bao lâu?

Mỗi lần, chỉ cần nghĩ đến đây,cô lại cực kì lo lắng, không yên lòng.

Hơn nữa gần đây, không hiểu sao cô cảm thấy thấp thỏm, giống như lúc nào anh cũng có thể sẽ bỏ cô mà đi. . . . . .

"Ngủ ngon."

Xốc lại áo khoác, Tịch Hoa Nguyệt không hề dừng lại, cửa mở ra lại đóng lại ngay.

Đi xuống lầu, anh băng qua sân đi về phía bãi đỗ xe, đột nhiên xuất hiện một bóng dáng mảnh khảnh lọt vào khóe mắt anh, anh cũng không để ý lắm, tiếp tục đi về phía trước, nhưng gần như đúng lúc đó phát hiện ——

Hoàng Nhạc Nhạc!

Cô ở đây làm cái gì? Bước chân của anh không tự chủ dừng lại một chút, rồi sau đó gót chân chuyển hướng, đi về phía cô.

"Cô sẽ không nói với tôi là cô ở nơi này ngắm trăng chứ?"

Từ lúc cô lanh chanh láu táu đụng ngã anh, hình như anh luôn không tự giác mà chú ý tới từng hành động của cô.

Cái âm thanh này. . . . . .

"CEO Tịch, anh . . . tại sao anh lại ở chỗ này?"

Hoàng Nhạc Nhạc bị âm thanh bất thình lình của người nào đó làm sợ hết hồn.

"Ưmh. . . . . . Có một người bạn ở gần đây."

Không biết tại sao, anh lại không muốn cho cô biết quan hệ của anh và Tây Tây.

"Ừ."

Cô không tiếp tục hỏi nữa.

"Vậy còn cô? Đã trễ thế này mà vẫn còn đi lang thang ở bên ngoài, nếu gặp phải lưu manh thì làm thế nào?"

Anh không khỏi lo lắng.

"Tôi cũng ở nơi này, a ——"

Cô chợt hét lên một tiếng.

Anh cũng bị cô làm cho sợ hết hồn,

"Làm sao vậy?"

"Không có, không có việc gì."

Chỉ là cô hơi phiền lòng, ngủ không yên, cho nên ra ngoài dạo bộ, nhưng không ngờ tới sẽ gặp phải Tịch Hoa Nguyệt, trên người cô bây giờ mặc bộ quần áo thoải mái rộng thùng thình, dáng vẻ nhất định rất xấu.

Vừa nghĩ tới đó, cả người cô không được tự nhiên, rất muốn vội vàng đi thay bộ quần áo thoải mái này, không muốn tiếp tục gây hại cho đôi mắt của anh.

Nhìn thấy cô co quắp lôi kéo quần áo, bộ dạng che giấu, anh cười một tiếng,

"Thì ra là cô thích Astro Boy à."

"Tôi. . . . . ."

Quá mất mặt đó!

"Thật đáng yêu."

Anh ngồi xuống bên cạnh cô.

"Sở thích của cô thật là. . . . . . khá là khác người đấy."

Con gái thì phải thích Hello Kitty hoặc Baby mới đúng chứ.

"Anh trực tiếp cười tôi ngây thơ được rồi."

Dù sao, từ lâu, cô đã không hy vọng xa vời rằng mình có thể biến thành một thục nữ hấp dẫn.

Anh cười như không cười nhìn cô, con ngươi đen như mực càng mị hoặc lòng người hơn dưới sự phụ trợ của ánh trăng. Tuy quần áo rất đơn giản, nhưng ở trong mắt anh, lại cảm thấy cô như một thiên sứ thuần khiết lạc vào nhân gian.

Không gian lâm vào một mảnh yên lặng, Hoàng Nhạc Nhạc đột nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng khác.

Thật tốt quá! Vốn là cô vẫn đang phiền não suy tư, không biết phải tìm gặp anh ở đâu thì mới có thể không làm cho lời đồn bay đầy trời, nay anh lại tự mình đưa tới cửa, quả nhiên ở hiền gặp lành.

Cô vội vàng nắm lấy cơ hội,

"CEO Tịch, danh sách giảm biên chế nhân sự sắp được công bố, có đúng hay không?"

"Ừ."

Thì ra là cô đang lo lắng cái này, anh liền nhân từ một lần, không để cho cô lại lo lắng đề phòng, ngủ không ngon giấc.

"Cô không ở trên danh sách."

"Tôi. . . . . ."

Không phải cô lo lắng về mình.

Ah, xem ra cô cũng không có dáng vẻ rất cao hứng.

"Thế nào?"

"Tôi có thể có một thỉnh cầu không?"

Hoàng Nhạc Nhạc nín thở tập trung tư tưởng hỏi.

Anh liếc xéo cô,

"Nói nghe một chút."

"Nếu. . . . . . Tôi là nói nếu, trên danh sách giảm biên chế nhân sự có người tên là Hạ Uy, CEO Tịch có thể cho anh ấy thêm một cơ hội không?"

Hoàng Nhạc Nhạc nhân lúc hăng hái làm một mạch cho xong việc(1) nói ra thỉnh cầu, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Tịch Hoa Nguyệt khép lại lông mày, buồn bực.

Nhân viên công ty hơn ngàn người, huống hồ cái tên cũng rất bình thường, anh chưa từng nghe qua,

"Hạ. . . . . . Uy, là viết như vậy."

Hoàng Nhạc Nhạc không suy nghĩ nhiều, kéo tay anh, vạch trên lòng bàn tay của anh viết xuống hai chữ Hạ Uy.

Cử chỉ vô tâm lại lặng lẽ của cô ở trên lòng bàn tay anh, làm dấy lên một chút xôn xao cực nhỏ trong lòng, anh hơi ngẩn ra.

Đợi cô chuyên chú viết xong, ngước mắt nhìn ——

"A, vâng , thật xin lỗi!"

Cô giống như bị bỏng vội buông tay anh ra, cơ thể nghiêng qua bên cạnh, ngã ngồi trên mặt đất lạnh băng.

"Ừ. . . . . . Thần kinh vận động của cô tốt như vậy, thật là làm cho tôi bất ngờ."

Tịch Hoa Nguyệt tươi cười, cúi xuống kéo cô lên.

"Chỉ là thật đáng tiếc, hạ cánh không đủ hoàn mỹ."

Au ui. . . . . . Cái mông thật là đau!

"Cám ơn."

Anh ta sẽ không cho rằng cô nhân cơ hội ăn anh đậu hũ chứ!

"Mới vừa rồi. . . . . . Tôi không cố ý muốn sờ tay của anh đâu, thật xin lỗi."

(1) nguyên văn: Nhất cổ tác khí : một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)

Anh cố làm ra vẻ uất ức than nhẹ,

"Dù sao cũng không phải lần đầu tiên cô sờ soạng, coi như cô có cố ý, tôi cũng không thể nói cái gì."

Hoàng Nhạc Nhạc sững sờ, không thể trả lời được.

Vẻ mặt ngạc nhiên của cô làm chọc cười anh.

"CEO Tịch. . . . . ."

Lại trêu chọc cô, quá ghê tởm!

Nhưng cô đang muốn cầu cạnh anh ta, không thể không chịu đựng nén xuống bất mãn trong lòng.

"Có thể cho anh ấy một cơ hội không?"

Thu lại nụ cười, con ngươi u ám của Tịch Hoa Nguyệt nhìn chằm chằm vào đáy mắt của cô,

"Quan hệ giữa Hạ Uy và cô như thế nào? Bạn trai?"

"Không, không phải!"

Hoàng Nhạc Nhạc mãnh liệt xua tay,

"Chúng tôi là hàng xóm từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lúc đầu nhờ anh ấy giới thiệu tôi mới có công việc này, tuy nhiên hiện tại không có thành tựu, nghiệp vụ trước kia không làm tốt lắm, hơn nữa gia đình anh ấy xảy ra vài chuyện, cho nên. . . . . . . Tôi mới hy vọng CEO cho anh ấy thêm một cơ hội, không nên vì thành tích gần đây của anh ấy giảm xuống mà đuổi việc anh ấy.”

"Chỉ là hàng xóm cùng nhau lớn lên thôi?"

Cô bị hỏi đến liền sửng sốt, nếu không thế thì còn có cái gì?

Tịch Hoa Nguyệt nhìn cô chăm chú, ngay cả lúc lời đồn xôn xao truyền đi gây cho cô nhiều rắc rối, hại cô bị đồng nghiệp chèn ép cô lập, gây khó khăn, cô cũng không hề đề cập qua với anh nửa câu, nhưng bây giờ vì Hạ Uy lại đến cầu xin anh?

"Chẳng lẽ cô không sợ chính bản thân mình cũng khó đảm bảo?"

Thế nhưng còn muốn bảo vệ người khác?

"Tôi. . . . . . Dĩ nhiên cũng coi trọng công việc này,"

Nhưng Hạ Uy đáng lo lắng hơn, bởi vì anh ấy coi công việc này là sự nghiệp cả đời, liều mạng cố giữ.

"Nhưng Hạ Uy rất thích công việc này, tôi sợ một khi công bố danh sách giảm biên chế thì không còn có cơ hội."

"Nếu như anh ta có năng lực, tự nhiên sẽ không ở trên danh sách giảm biên chế."

Anh thể hiện một bộ dáng giải quyết công việc, nói với giọng điệu không có chút cảm xúc.

"Nhưng. . . . . ."

Cô vẫn muốn nói thêm vài lời tốt giúp Hạ Uy.

Anh lập tức ngắt lời cô,

"Đủ rồi!"

Vô duyên vô cớ, anh thật không muốn nghe cô giúp Hạ Uy cầu cạnh.

Cô kinh ngạc, anh ta tức giận sao? Vừa rồi cô mới nói cái gì chọc giận làm anh ta không vui sao? Hoàng Nhạc Nhạc cố gắng nghĩ lại, hoàn toàn không tìm được nguyên nhân.

Tịch Hoa Nguyệt đứng lên, choàng áo khoác vẫn vắt ngang cánh tay lên vai cô.

"Cũng không còn sớm, hơn nữa càng về khuya càng lạnh, tôi muốn đi về, cô cũng nên về nhà sớm."

"CEO không cần, tôi. . . . . ."

Cô sống ở trong khu chung cư này, so với cô anh ta cần có áo khoác chống lạnh hơn mới đúng.

Tịch Hoa Nguyệt khẽ xua tay, đi thẳng tới hướng xe ô tô đỗ ở bãi đỗ xe.

Hơi thở đặc biệt của anh trên áo khoác lặng lẽ xâm chiếm lá phổi của cô, thoáng chốc, có cảm giác như được anh ôm vào trong ngực,. . . . . . . . . mặt của Hoàng Nhạc Nhạc nhanh chóng bị nhuộm đỏ, nóng rực như lửa.

Không phải anh ta đang giận cô sao? Tại sao lại quan tâm đến cô như thế này? Chẳng lẽ anh. . . . . . . Cô dùng sức lắc đầu một cái, muốn đem những ý nghĩ không thực tế trong óc đi ra ngoài hết.

Nếu thật sự Hạ Uy nằm trong danh sách giảm biên chế, Tịch Hoa Nguyệt chắc sẽ không giơ cao đánh khẽ, tha cho anh ấy một lần, làm thế nào?

Mấy ngày sau, công văn nhân sự ban bố, Hạ Uy không nằm trên danh sách giảm biên chế nhân sự.

"Ăn mừng cái gì?"

Hoàng Nhạc Nhạc bị lôi chạy, vẻ mặt nghi hoặc.

"Ăn mừng tớ an toàn vượt qua kiểm tra."

Hạ Uy vui vẻ lôi kéo cô đến trước máy bán hàng tự động ở lầu dưới công ty,

"Muốn uống cái gì? Tớ mời khách."

Cô mở to mắt,

"Danh sách giảm biên chế nhân sự công bố?"

"Ừ."

Anh ra dấu tay thắng lợi.

"Chúc mừng cậu!"

Cô từ trong thâm tâm cảm thấy vui mừng.

Nhưng cũng cảm thấy nghi ngờ không hiểu, Tịch Hoa Nguyệt ra tay giúp đỡ sao?

Nhưng ngày đó rõ ràng anh ta đang tức giận, tại sao. . . . . .

"Nhạc Nhạc, cậu ở đây ngẩn người cái gì?"

Cô hồi hồn,

"Không có việc gì, vậy về sau cậu phải cố gắng nhiều lên."

"Dĩ nhiên, tớ sẽ nỗ lực hơn nữa."

Hạ Uy tự tin mười phần.

"Sẽ không chỉ mời tớ uống một lon nước là có thể coi như xong nhé?"

Hoàng Nhạc Nhạc cong lên cùi chỏ thúc thúc anh, cười xấu xa.

"Tớ có keo kiệt như vậy sao? Đây chỉ là trước hết để cho cậu xuôi họng mà thôi, bữa ăn chính thức vẫn còn ở phía sau đấy."

Hạ Uy một tay ôm cô, ý đồ xấu xa vò rối tóc của cô.

"Hạ Uy ——"

Cô duỗi dài tay muốn phản kích, bỗng cảm thấy thân thể Hạ Uy chợt cứng ngắc.

"Tịch. . . . . . CEO Tịch khỏe."

CEO Tịch? Hoàng Nhạc Nhạc sửng sốt mấy giây.

"Tình cảm của các ngươi thật tốt."

Tầm mắt Tịch Hoa Nguyệt không dấu vết xẹt qua đầu tóc Hoàng Nhạc Nhạc rối bời, con mắt sắc lạnh lặng lẽ sâu thẳm.

Hoàng Nhạc Nhạc rủa thầm một tiếng, sao lúc nào cũng ở tình trạng cô không có chuẩn bị tâm lý gặp anh ta?

Hạ Uy cười hì hì,

"Đó là đương nhiên, từ lúc Nhạc Nhạc vẫn còn mặc tã lót tôi đã biết cô ấy.”

"Hạ Uy!"

Cô hung hăng đạp anh một đạp, làm sao mà chuyện như vậy cũng nói ra hả?

"Oa!"

Anh bị đau kêu gào một tiếng.

Tịch Hoa Nguyệt khẽ gật đầu, ngay sau đó mở ra bước chân.

"Cậu ở đây đợi tớ một chút."

Bỏ lại lời này, Hoàng Nhạc Nhạc đuổi theo,

"CEO Tịch, xin chờ một chút."

"Còn có việc?"

Có lời gì tại sao lúc nãy không nói?

"Cái đó. . . . . ."

Cẩn thận quay đầu lại nhìn Hạ Uy đứng tại chỗ, khẳng định anh sẽ không nghe thấy bọn họ nói chuyện, cô mới cúi đầu khom mình,

"Cám ơn anh đã cho Hạ Uy thêm một cơ hội."

Tịch Hoa Nguyệt chỉ dừng lại một giây, sau đó nói:

"Cô không cần phải cảm ơn tôi."

"Hả?"

"Cô cảm thấy tôi là người dễ nói chuyện thích làm việc tốt?"

Anh lạnh lùng hỏi ngược lại.

Thế là có ý gì? Hoàng Nhạc Nhạc nghe không hiểu.

"Tôi đã nói rồi, nếu như anh ta có năng lực, tự nhiên sẽ không nằm trên danh sách giảm biên chế."

Cho nên, ý của anh ta là . . . . . . Không phải anh ta đặc biệt mở một góc mặt lưới cho Hạ Uy —— thực sự không phải là anh sao?

"Quan trọng là biểu hiện về sau của anh ta, nếu không anh ta vẫn phải ra đi, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi."

Thực tế chính là như thế.

"Ừ, anh ấy nhất định sẽ nỗ lực."

Cô rất có lòng tin với Hạ Uy.

"Tôi sẽ chờ xem sao."

Anh nói thản nhiên.

Cô chợt nhớ tới,

"Đúng rồi, áo khoác của anh tôi quên mang đến trả lại anh, thật sự xin lỗi! Chẳng qua tôi đã cất cẩn thận, xin đừng lo lắng."

Áo khoác của anh ta cũng là "Nhãn hiệu thổ phỉ", khẳng định đắt chết người, tốt nhất là cô nên sớm để vật trở về với chủ cũ, tránh việc phải bồi thường thêm cả tháng tiền lương.

Có cái gì phải lo lắng? Chỉ là một cái áo khoác tây trang thôi.

"Không vội, cô nhớ rõ mang đến trả lại tôi là tốt rồi."

"Ngày mai tôi nhất định mang đến."

Cô thề lời thề son sắt.

"Ừ."

Thuận miệng đáp một tiếng, tầm mắt của anh lướt qua đỉnh đầu không tạo thành trở ngại của cô, chống lại ánh mắt tò mò quan sát của Hạ Uy, nhắc nhở cô,

"Hạ Uy còn đang chờ cô."

"Mặc kệ như thế nào, vẫn cám ơn anh."

Hoàng Nhạc Nhạc một lần nữa cảm ơn anh, mới quay trở về bên cạnh Hạ Uy.

Tịch Hoa Nguyệt không trả lời, xoay người rời đi.

Anh vừa mới bước vào phòng làm việc, Triệu Tây Tây lập tức đi theo bước vào, đóng cửa.

"Anh vì cái viên chức nhỏ đó mới thay đổi chủ ý giữ lại Hạ Uy?"

Cô còn đang cảm thấy khó hiểu, tại sao anh lại muốn cô đưa đến danh sách giảm biên chế nhân sự, không ngờ anh lại vì Hoàng Nhạc Nhạc thay đổi quyết định ban đầu.

Loại bỏ Hạ Uy vốn trên danh sách giảm biên chế, điều này làm cho cô rất không thể chấp nhận được.

"Tôi đã xem qua thành tích trước kia của Hạ Uy, năng lực của anh ta không tệ, cho anh ta thêm một cơ hội cũng không có vấn đề gì."

Tịch Hoa Nguyệt nhấp một ngụm cà phê, không có phản ứng gì nhiều.

Cô chẳng quan tâm Hạ Uy có năng lực tốt hay xấu, anh ta có thể hay không thể tiếp tục hợp đồng cũng là việc không liên quan đến cô, cô chỉ quan tâm đến việc . . . . . . . Tại sao Hoàng Nhạc Nhạc lại làm Hoa Nguyệt dao động trước quyết định của anh?

Không hiểu sao trong lòng lan tràn hoảng sợ,

"Tại sao anh lại không nói với em?"

Nếu như không phải đúng lúc nãy nghe được lời nói của Hoàng Nhạc Nhạc với anh, chẳng phải cô vẫn không hay biết gì?

"Tôi muốn giữ lại một nhân viên nghiệp vụ cần phải báo cáo với cô sao?"

Tịch Hoa Nguyệt hơi nheo mắt lại, ngữ điệu không nóng không lạnh làm cho người ta không khỏi hoảng hốt.

"Em. . . . . ."

Là cô vượt khuôn rồi, nhưng việc cô quan tâm là Hoàng Nhạc Nhạc có lực ảnh hưởng đối với anh.

"Tôi cũng chỉ cho anh ta nhiều lắm một cơ hội thôi, nếu biểu hiện của anh ta không có tiến bộ, đến lúc đó thì cho dù ai tới nói giúp cũng không thể được."

Anh cố tình lảng tránh.

Cô tiến lên ôm lấy anh từ phía sau,

"Vậy cô ta là sao?"

"Cái người này thế mà đến hỏi tôi."

Tịch Hoa Nguyệt không để ý cười nhẹ, anh cũng không hiểu Hoàng Nhạc Nhạc là như thế nào trong lòng mình, làm thế nào mà trả lời vấn đề của cô được.

"Hoa Nguyệt em. . . . . ."

Cô xúc động muốn nói rõ tấm lòng.

Anh xoay người,

"Chớ phá hư ăn ý giữa chúng ta."

Yêu anh . . . . . . . Triệu Tây Tây cố gắng đem hai chữ đã ở trên đầu lưỡi, đảo quanh, nuốt về trong bụng, cô thật sự sợ hãi sẽ mất đi anh.

Mặc dù ngay từ lúc mới bắt đầu cô cũng biết rằng hai người sẽ không có kết quả, nhưng cô vẫn không có cách nào khống chế trái tim của mình, tình yêu đối với anh càng ngày càng tăng, cô một lần lại một lần van xin kỳ tích có thể xuất hiện, khiến Hoa Nguyệt thích cô, để ý đến cô, coi như chỉ cần một chút cũng được. . . . . . .

"Nếu như có một đối tượng có điều kiện tốt xuất hiện, phải nhớ cố gắng nắm chặt."

Anh sẽ chúc phúc cô.

Triệu Tây Tây trên mặt tuy cười, nhưng trong lòng lại như bị dao cắt.

Nếu như trong lòng anh có một chút thích cô, có một chút dấu vết để ý, anh sẽ không nói lời muốn cô cố gắng nắm chặt đối tượng có điều kiện tốt như thế.

Bên tai truyền đến tiếng tim đập ổn định mạnh mẽ của anh, vào giờ phút này, cô giống như đã gần sát trái tim của anh, lại cảm thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa.

Ai có thể nói cho cô biết, rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể giữ được anh?

Cộp, cộp, cộp. . . . . . Gót giày dẫm trên mặt đất, trong ngõ tối lúc đêm khuya, phát ra tiếng vang thanh thúy nhưng hơi dồn dập, chứng tỏ chủ nhân của đôi giầy này hơi hoảng hốt lo sợ.

Cạch, cạch, cạch. . . . . . . trong tiếng bước chân thanh thúy dồn dập, còn có một tiếng bước chân khác mạnh mẽ hơn như ẩn như hiện.

Có người đi theo ở sau lưng cô! Cô nhanh anh ta cũng nhanh, cô chậm anh ta cũng chậm, Hoàng Nhạc Nhạc cảm thấy rợn cả tóc gáy, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô.

Sớm biết như vậy cô sẽ không ở bên ngoài cùng bạn học cấp hai đến trễ như vậy mới về nhà.

Sớm biết như vậy cô sẽ điện thoại gọi taxi trực tiếp về đến cửa nhà,

Như vậy cô sẽ không gặp gỡ chuyện kinh khủng này.

Cô không muốn nghĩ tới báo xã hội ngày mai sẽ đăng mấy kiểu như —— cô gái độc thân đêm khuya về nhà gặp tập kích, bị lưu manh xâm hại, giết người . . . . . .

Cô hối hận.

Hoàng Nhạc Nhạc hít sâu một hơi, ngay sau đó liều mạng nhấc chân chạy như điên, bất đắc dĩ người lùn chân ngắn, người khác chạy hai bước cô phải chạy đến ba bước.

Người phía sau cũng lập tức đuổi theo.

"O o. . . . . ."

Âm thanh của hơi thở hình như càng ngày càng gần, khủng hoảng trong lòng nhanh chóng tích góp càng lớn mạnh, ép cô gần như không thở nổi, hai chân cũng mềm nhũn đi.

Trước kia từ trạm xe buýt đi về nhà chỉ cần thời gian bảy tám phút, còn lúc này cô cảm giác đã chạy hơn nghìn mét, thở hồng hộc, nhưng vẫn không về nhà được.

Ai tới cứu cô? Hoàng Nhạc Nhạc muốn hét to cứu mạng, nhưng cổ họng lại khô không khốc, không phát ra được một âm thanh nào.

Chợt một bàn tay to lớn duỗi đến thô bạo bắt được cánh tay của cô, ý đồ kéo cô hướng bên góc đường tối tăm, cô hoảng hốt, gắng sức dãy giụa, giống như nổi điên đánh, đạp lung tung đánh đối phương.

Không! Cô không dám tưởng tượng, mình nếu bị bắt đi sẽ gặp phải tình trạng thế nào.

Bỗng dưng, từ xa có hai ánh sáng đèn pha lóe lên.

Có một chiếc xe đến rồi!

Hoàng Nhạc Nhạc dùng hết sức muốn thoát khỏi kiềm chế của đối phương, lao về phía trước ——

"Kétttt!"

"Chi ——"

Tiếng còi xe hòa cùng tiếng phanh xe ở trong đêm khuya đồng thời vang lên, cực kỳ chấn động lòng người.

"Cứu mạng. . . . . ."

Cô rốt cùng cũng phát ra âm thanh, lại nhỏ như muỗi.

Người trên xe sẽ không máu lạnh mà quay đầu xe đi chứ?

Cửa xe chợt mở ra, một thân hình cao to nhanh chóng xuống xe, cất bước nhào tới,

"Buông cô ấy ra!"

Hoàng Nhạc Nhạc trên tay chợt nhẹ, cuối cùng cũng lấy được tự do, hai chân lại không nghe sai bảo, run rẩy kịch liệt, không thể di chuyển, cái âm thanh lúc nãy kia, tại sao nghe quen tai vậy?

Hai người đàn ông này vật lộn trên mặt đất, tình hình kịch liệt.

Dưới ánh sáng chiếu rọi của đèn đường và đèn xe ô tô, cô nhìn thấy khuôn mặt của ân nhân cứu mạng . . . . . . Ách, CEO Tịch!

Lúc thì lưu manh bị đè xuống đất, lúc lại là Tịch Hoa Nguyệt, cô thực sự không phân biệt rõ cuối cùng là ai chiếm ưu thế.

Tịch Hoa Nguyệt bình thường trông lịch sự nho nhã, sợ rằng không phải là đối thủ của tên lưu manh đó, cô không thể chỉ đứng ở một bên chờ, phải nghĩ biện pháp giúp anh ta một tay mới được.

Hoàng Nhạc Nhạc nhìn xung quanh trái phải, phát hiện một khúc gỗ.

Cô kéo đôi chân mềm nhũn không có sức chạy tới, nhặt lên, nắm thật chặt ở trong tay.

"Cô đừng ưmh. . . . . ."

Chen tay, nhanh chóng đẩy xa kẻ kia một chút, Tịch Hoa Nguyệt phân tâm liếc cô một chút, lời còn chưa nói hết, trên mặt lập tức chịu một nắm đấm.

"A!"

Cô hét lên một tiếng.

Tịch Hoa Nguyệt lại bị đè ở trên đất rồi.

Mặc dù cô lớn như vậy vẫn chưa từng đánh người, tuy nhiên việc nào cũng có lần đầu tiên, huống chi còn là đánh người xấu, cô dĩ nhiên càng không thể nhẹ tay.

Hoàng Nhạc Nhạc nơm nớp lo sợ giơ cao khúc gỗ trong tay, nhắm mắt lại, sau đó dùng hết sức lực bú sữa đập xuống ——

Gần như cùng một lúc, Tịch Hoa Nguyệt nhanh chóng lật người áp chế đối phương, một gậy đó cứ như vậy nặng nề đánh vào lưng anh.

Anh rên lên một tiếng, thân thể nghiêng về phía trước.

"Ưmh, cô ——"

Có lầm hay không? Cô vậy mà, ngược lại đánh anh một cái đau như vậy!

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."

Lưu manh nhân cơ hội dùng cả tay lẫn chân đá anh ra ngoài, lăn một vòng thoát đi.

"CEO Tịch, anh không sao chớ?"

Hoàng Nhạc Nhạc xoa mặt của anh loạn xạ, mượn ánh sáng đèn đường xem xét vết thương của anh.

Tịch Hoa Nguyệt tức giận liếc xéo cô một cái,

"Vốn không có việc gì, lại bị người nào đó đánh một gậy gỗ kia làm cho hộc máu bỏ mình."

Cô rốt cuộc là đứng ở bên nào hả?

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi thật sự không cố ý."

Sắc mặt cô áy náy.

"Tôi chỉ muốn giúp anh một tay đánh lui cái tên xấu xa kia, làm sao mà biết. . . . . ."

Biết đánh trúng anh.

Anh rất nghi ngờ cô nhân cơ hội trả thù lúc bình thường bị oan,

"Thôi."

Đánh thì cũng đánh rồi, chỉ là cô xuống tay không nhẹ chút nào!

"Ô. . . . . ."

Giọt nước mắt lớn cỡ hạt đậu bỗng chốc từ trong hốc mắt Hoàng Nhạc Nhạc lăn ra, một giọt lại một giọt, đổ rào rào rớt xuống đất, dưới ánh trăng cùng đèn xe chiếu rọi lấp lánh ánh sáng xinh đẹp, đẹp mắt.

Nước mắt của cô từng giọt một đập vào tim của anh, nhộn nhạo tạo ra gợn sóng rung động, một vòng lại một vòng,

"Tôi đã bảo không sao, cô còn khóc gì nữa?"

Giọng điệu của anh không ngờ lại dịu dàng đến thế.

"Ô ô. . . . . ."

Dây thần kinh đang căng thẳng chợt buông lỏng xuống, nước mắt của cô làm thế nào cũng không ngừng được.

Anh nói giỡn cô:

"Tôi nằm thẳng đờ trên mặt đất, cô ngồi chồm xổm ở bên cạnh tôi khóc nghẹn ngào sụt sùi, người không biết sẽ cho rằng tôi chết rồi đấy."

"Ô. . . . . . Không. . . . . không được nói hưu nói vượn,"

Cô hít hít mũi,

"Tôi. . . . . . . Tôi đỡ anh."

Từ trên mặt đất đứng dậy, Tịch Hoa Nguyệt giơ tay lên phủi bụi bặm dính trên quần áo.

Cô rất lo lắng tình trạng của anh,

"Ừm. . . . . . Tôi đi với anh tới gặp bác sĩ. . . . . ."

"Chỉ là một chút vết thương bầm tím, không cần rắc rối như vậy."

Vết thương nhỏ này không đáng ngại so với sự lo lắng của anh đối với cô,

"Ngược lại, cô có chỗ nào bị thương không?"

Cô lắc đầu.

"Không có là tốt rồi, hôm nay sao cô về trễ vậy?"

"Tôi . . . . tôi với bạn học cấp hai . . . . . . Đi liên hoan, sau đó lại kéo dài thêm, cho nên mới phải về trễ như thế."

Nước mắt của cô rơi không ngừng.

"Người vừa nãy có lẽ cắn thuốc*, ánh mắt nhìn là lạ."

(*cắn thuốc: ý là mấy người bị nghiện ma túy á, một trong những cách dùng thuốc thôi)

Tại sao Hoàng Nhạc Nhạc ngoài ý muốn bị đuổi theo không cần nhiều lời, nhưng nếu anh không tới gặp Tây Tây, lại không đúng lúc đi ngang qua đây, cô . . . . . . . . Anh không khỏi đổ mồ hôi lạnh,

"Trong khoảng thời gian này cô ra ngoài cần phải chú ý an toàn."

Cô vẫn còn khóc,

"Tôi. . . . . . Biết rồi."

Cô chắc bị dọa sợ, anh không chút nghĩ ngợi đưa tay ôm lấy bả vai nho nhỏ của cô vào trong ngực, dịu dàng an ủi.

Hơi thở đặc biệt mê người trên người Tịch Hoa lặng lẽ xâm nhập lá phổi của cô, thì ra là lồng ngực của ác ma vampire cũng rất ấm áp!

"Lên xe, tôi đưa cô về."

Rất may mắn anh đúng lúc cứu được cô, nhìn nước mắt cô vẫn không ngừng chảy, anh thở dài.

"Sau này để cô thoa thuốc cho tôi, như vậy cô có thể không khóc nữa được không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.