Quay Đầu

Chương 1




1

Giang Trác nghe được lời tôi nói thì tay bóc tôm ngừng lại một lát, anh ta lạnh lùng nhìn về phía tôi.

Không khíc của bữa tiệc cũng trầm xuống.

Giang Trác nhíu mày nói: "Nếu em muốn làm loạn thì quay về nhà đi."

Tôi gật đầu: "Mọi người cứ từ từ dùng bữa, tôi về đây."

Người anh em tốt Lâm Khải của anh ta nói: "Sao chị dâu có thể cam lòng mà bỏ A Trác lại đây rồi về chứ? Chị nói em nói có đúng không chị dâu?"

Lâm Khải cho rằng tôi chính là con chó của Giang Trác và vì tôi chiếm mất vị trí bạn gái của Giang Trác khiến nữ thần Hàn Thiều Âm của hắn buồn bã cho nên hắn vẫn luôn có thái độ thù địch với tôi.

Giang Trác đưa một chén đầy thịt tôm tới trước mặt Hàn Thiều Âm, anh ta cũng không thèm ngẩng đầu lên mà nói: "Đừng náo loạn nữa Trầm Tuyền."

Tôi mỉm cười quay đầu bước đi.

Sau khi rời khỏi đó một đoạn tôi vẫn còn có thể nghe được những lời chế nhạo về tôi.

"Dù sao thì lát nữa cô ta cũng sẽ ngoan ngoãn quay lại thôi."

"Nhưng nói thật tôi cảm thấy đại tiểu thư đó không xứng với lão đại của chúng ta."

"Vẫn chỉ có Tiểu Âm mới xứng với lão đại của chúng ta thôi."

Tôi nghe được những lời này nhưng vẫn bước tiếp đến khi rời khỏi khách sạn.

Có buồn không? Hình như là có hơi buồn.

Nhưng phần nhiều chính là tôi cảm giác như mình đã trút hết được gánh nặng, tôi đứng ở ngoài khách sạn bị gió lạnh thổi nên đã tỉnh táo hơn chút.

Tôi tại sao lại thích Giang Trác nhỉ?

Là vì anh ta lúc lớn lên rất đẹp trai? Hay là vì chỉ số IQ của anh ta cao?

Trong vòng bạn bè của tôi thiếu người như vậy sao?

Tôi lắc đầu, yêu đương đúng là làm cho con người ta ngu đi.

2.

Tôi không quay về chỗ ở hàng ngày của mình mà đi thẳng về biệt thự nhà họ Trầm.

Ba mẹ thấy tôi khuya vậy rồi mà vẫn đến tìm họ thì cực kỳ hoảng hốt.

Thật ra bọn họ vẫn luôn không đồng ý việc tôi yêu đương với Giang Trác nhưng mà tôi vẫn luôn làm nũng với họ nên họ vẫn luôn chiếu cố đến sự nghiệp của Giang Trác. Ngay cả lúc ở cạnh tôi Giang Trác có nói bóng gió về chuyện của công ty nhỏ nhà Lâm Khải thì tôi cũng xin ba mẹ giúp đỡ nhà hắn một chút.

Tôi đi thẳng vào vấn đề: "Ba mẹ, con muốn chia tay với Giang Trác."

"Đại tiểu thư à cuối cùng thì em cũng nghĩ thông rồi à?" Anh trai Trầm Du của tôi từ tầng hai đi xuống.

Ba tôi nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt nói: "Con chịu mệt đủ rồi à?"

Tôi không phản bác lại.

Ba tôi thở dài đặt tờ báo xuống sau đó nở nụ cười: "Được rồi, ngã một lần rồi thì sau này sẽ không vấp phải những thứ như thế nữa."

Mẹ vội vàng dặn người làm chuẩn bị bữa tối cho tôi.

Trong lúc chờ đồ ăn thì điện thoại của tôi điên cuồng đổ chuông.

Tất cả đều là cuộc gọi nhỡ của Giang Trác, anh ta còn gửi mấy chục tin nhắn Wechat cho tôi.

Anh ta hỏi tôi đang ở chỗ nào, trách tôi tùy hứng, nói tôi khiến anh ta phải xấu hổ trước mặt mấy người ở phòng thí nghiệm.

Nhưng anh ta rất sĩ diện nên không thể nói rõ ra rằng anh ta muốn tôi trả tiền đống đồ ăn thức uống kia thay cho anh ta.

Nói ra cũng buồn cười, bởi vì anh ta sĩ diện nên khi tôi đặt chỗ đã lấy danh nghĩa của anh ta.

Tôi chỉ trả lời lại một tin: Chúng ta chia tay, tôi cho anh một tuần để dọn dẹp rồi đưa ba mẹ anh ra khỏi Hoành Đỉnh Thiên. Còn nữa, hợp đồng đã đến kỳ hạn, Trầm thị cũng sẽ không đầu tư vào phòng thí nghiệm của các anh nữa, các anh cũng nhanh chóng dọn dẹp rồi rời khỏi chỗ đó đi. Một tuần sau nếu chưa dọn sạch sẽ thì tôi sẽ gọi người tới dọn giúp mấy người.

Sau đó tôi kéo số của anh ta vào danh sách đen.

Anh trai thấy vậy thì hỏi tôi: "Em nhắn tin cho thằng cha kia à?"

"Vâng." Tôi gật đầu nói: "Em cho ba mẹ anh ta một tuần để dọn ra khỏi Hoành Đỉnh Thiên, phòng thí nghiệm cũng sẽ không tiếp tục cho bọn họ dùng nữa."

Đã chia tay rồi thì nhà của tôi đương nhiên sẽ không thể cho người ngoài ở được nữa.

Anh tôi cười nói: "Xem ra em cũng có chút tiến bộ, một tuần sau anh sẽ đưa người đi cùng với em. Còn nữa, hai ngày này em cứ ở trong nhà đi, thằng cha kia có thể sẽ tìm em gây rối đấy."

Chuyện này cũng không phải là không có khả năng, hơn nữa hồi trước lúc yêu đương tôi bị mất não nên kiên quyết muốn đem chìa khóa và mật mã đưa cho anh ta. Anh ta không muốn lấy chìa khóa nhưng mật mà là do tôi gửi tin nhắn tới điện thoại của anh ta.

Điều duy nhất mà tôi cảm thấy may mắn chính là thái độ lạnh nhạt của anh ta đối với tôi, tôi cũng ghi nhớ lời dạy của mọi người trong nhà nên qua lại với anh ta ba năm cũng chưa sống chung với nhau nên chưa xảy ra chuyện gì.

Ba nghe tôi nói xong thì lập tức sai người bỏ mật mã ở nhà tôi và cũng xóa luôn dấu vân tay của anh ta.

3.

Một tuần sau, tôi và anh trai mang theo một nhóm người tới ngôi nhà ở Hoành Đỉnh Thiên.

Ba Giang mẹ Giang vẫn sống ở trong đó và không có ý định chuyển ra ngoài.

Chuyện này cũng hơi bất ngờ nhưng vẫn nằm trong dự liệu của tôi.

Nhưng điều làm tôi giật mình chính là Giang Trác thế mà lại ở đây.

Bình thường anh ta luôn tỏ ra bận rộn và hận không thể ở phòng thí nghiệm hai mươi bốn giờ một ngày cùng Hàn Thiều Âm để "Cùng nhau nghiên cứu."

Trong khoảng thời gian đó câu anh ta nói với tôi nhiều nhất chính là: "Em không có việc gì để làm à?"

Hắc, không nghĩ tới tiến sĩ Giang vậy mà cũng có lúc rảnh rỗi như này.

Ba Giang thấy tôi mang theo một đám người tiến vào thì nhíu mày: "Tiểu Trầm, không phải bác nói chứ, tuy rằng nhà này là cháu cho chúng ta mượn nhưng cháu cũng không thể tới đây mà không chào hỏi như vậy chứ, cháu còn mang theo nhiều người tới đây làm gì chứ?"

Mẹ Giang âm dương quái khí nói: "Tôi đã bảo từ trước là nên thay một cái khóa mới tốt hơn rồi mà."

Nhà này mặc dù là của tôi nhưng lúc trước tôi tôn trọng không gian riêng tư của ba Giang mẹ Giang nên vẫn chưa từng đến đây làm phiền.

Đương nhiên, bọn họ cũng chưa từng mời tôi qua chơi.

Tôi liếc nhìn anh tôi một chút, anh ấy sắp bị bộ dạng của bọn họ làm cho tức cười.

Tôi cũng cảm thấy lúc mình yêu đương bị mất não thật mất mặt.

"Một tuần trước tôi đã bảo Giang Trác thông báo cho các người dọn nhà đi rồi." Tôi bình tĩnh nói tiếp: "Hôm nay tôi chỉ đến lấy lại căn nhà thuộc về mình thôi."

Giang Trác vẫn luôn im lặng bỗng mở miệng, giọng điệu anh ta lạnh nhạt: "Trầm Tuyến, làm loạn như thế là đủ rồi."

Tôi nhìn anh ta phì cười: "Giang Trác, anh nghĩ là tôi đang đùa à? Vậy nên hôm nay anh đặc biệt ở đây chờ tôi? Để tôi nói cho anh biết nhé, chúng ta thật sự đã chia tay rồi, hiện tại cả nhà các người cút khỏi đây cho tôi."

Ba mẹ Giang nghe vậy thì không còn khác khí nữa, sắc mặt ai cũng rất khó coi.

Ba Giang chỉ trích tôi nói: "Chuyện của cô với A Trác bình thường chúng tôi không nhúng tay vào nhưng mà bây giờ cô trở mặt nói như vậy có phải không nói đến tình cảm nữa không?"

Mẹ Giang cũng nói: "Đúng vậy, ngày đó cô bỏ đi trước để A Trác ở lại một mình chịu bao nhiêu xấu hổ, may mà có anh em của A Trác trả tiền thay nó, chừng nào thì cô đem tiền trả cho người ta."

Tôi cười một tiếng: "Thì liên quan gì tới tôi?"

Sắc mặt Giang Trác trầm xuống: "Trầm Tuyền, em lại..."

Tôi cắt ngang lời anh ta: "Khách sạn là do anh chọn, lúc đặt chỗ cũng lấy tên anh, việc chọn rượu và đồ ăn đắt tiền là do anh và mấy người ở phòng thí nghiệm kia chọn, tôi chả liên quan gì cả."

Anh trai tôi cũng không kiên nhẫn được nữa mà nói: "Nói nhiều thế làm cái gì, để bọn họ nhanh cút khỏi đây đi."

Giang Trác lúc này mới chú ý tới anh tôi, trong mắt anh ta hiện lên vẻ trào phúng nói: "Em tìm nhà cho người mới này à?"

Mẹ Giang như là bắt được nhược điểm hét lớn: "Tiểu Trầm, sao cô có thể không nể tình nghĩa như thế chứ? A Trác nhà chúng tôi bình thường đúng là rất bận rộn nhưng vẫn rất quan tâm đến cô, sao cô có thể..."

Tôi nhếch khóe miệng:" Ừ, quan tâm thế nào mà ngay cả anh trai tôi cũng không nhận ra thế? Tôi nhớ là đã cho Giang Trác xem qua ảnh gia đình tôi rồi mà nhỉ."

Giang Trác nghẹn họng nói: "Có lẽ lúc đó anh bận quá nên không để ý, xin lỗi."

Tôi cười như không cười nói: "Ừ, vội nhắn tin với thanh mai trúc mã nhỏ của anh."

Ngày đó tôi cố gắng muốn lấy lòng anh ta hỏi anh ta vội vàng làm cái gì nhưng anh ta chỉ trả lời một câu "Nói em cũng không hiểu."

Ba mẹ Giang ngơ ngơ ngác ngác mãi đến khi tôi nói với nhóm người rằng "Giúp bọn họ dọn đồ đi." thì bọn họ nóng nảy nói: "Dù sao thì cũng nên cho chúng tôi một hai ngày tìm phòng và dọn đồ chứ! Cho dù là thuê phòng thì chủ nhà cũng không đuổi người đi ngay như thế này đâu!"

Tôi không vẫn như cũ không thay đổi nói: "Tôi đã cho các người một tuần rồi, còn nữa lúc trước các người ở đây không trả tiền nên không tính là phòng cho thuê được."

Giang Trác nghiến răng nói: "Trầm Tuyền, em có cần thiết phải đoạn tuyệt như này không?"

Tôi chân thành mà nhắc nhở anh ta: "Thực ra thì hôm nay nhóm người ở phòng thí nghiệm kia cũng phải dọn ra ngoài có điều tôi không nghĩ một ngày tôi có thể chạy đi chạy lại hai lần được nên hai ngày này các người nhớ dọn đi đấy nhé!"

Giang Trác rốt cục cũng tức giận: "Phòng thí nghiệm nhiều đồ đạc như vậy hai ngày làm sao mà dọn hết được?"

Tôi không quan tâm nói: "Ngoại trừ số liệu ra thì đồ đạc trong phòng thí nghiệm không thuộc sở hữu của các người, đó đều là tiền nhà chúng tôi bỏ ra mua không phải anh quên rồi đấy chứ? Theo lý mà nói thì số liệu cũng phải thuộc về công ty nhà tôi có điều nhà tôi cũng không có hứng thú với cái đó nên các người cũng nên tự mình nghĩ biện pháp mà giải quyết đi chứ nhỉ!"

Cuối cùng ba người nhà họ Giang đành phải xấu hổ mà lăn đi với đống hành lý được xếp vội vàng.

Trước khi đi Giang Trác còn cố lườm tôi: "Trầm Tuyền, cô đừng có mà hối hận."

Tôi trả lời anh ta: "Mau cút đi chứ đừng có làm ô uế nơi này của tôi."

Bọn họ đi rồi anh trai thấy kỳ lạ cứ ríu rít nói: "Này sao hai ông bà già kia xem thường em thế? Em không biết gia cảnh của nhà bọn họ à, bọn họ làm nghề gì?"

"Thầy cô giáo dạy ở trường trung học, dạy ra được một đứa con trai làm tiến sĩ nên có cảm giác ưu việt đấy mà, đại khái là xem em giống như con của một gia đình giàu có mới nổi."

Tôi nhún vai, dù sao thì tôi cũng được gia đình bảo vệ rất tốt với cả họ "Trầm" cũng không phải là họ hiếm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.