Quá Thời Hạn

Chương 31




Vì trời đang mưa rả rích nên xe taxi cũng không thể nào chạy nhanh hơn được. Bên ngoài cửa sổ cảnh vật đang không ngừng bị lùi lại phía sau, những ngọn đèn hai bên đường tựa như người lính gác nghiêm trang đứng xếp thành một hàng dài, theo phía sau đó là một dãy những cây ngô đồng mọc thẳng tắp, san sát nhau đem hai mảng trời đất ngăn cách rõ rệt. Bức tranh trước mắt tuy không nhìn được rõ ràng nhưng lại cũng không kém phần đẹp mắt. Dưới ngọn đèn đường đang tỏa sáng, những hạt mưa bụi hỗn độn đang bay lượn trong không trung, làm cho người ta cảm thấy một sự ấm áp len lỏi vào lòng, đem lạnh lẽo trên người vừa rồi xua tan đi mất. Đối với Bình An cảm giác lạnh lẽo đau đớn khi nãy mà cô phải cảm nhận có lẽ cả đời này dù một khắc cô cũng sẽ mãi không bao giờ quên được.

Bên chân vẫn còn nằm sờ sờ cây dù của Thẩm An Bình đưa cho khi nãy, cô cảm nhận được những giọt mưa lạnh lẽo đang từ từ thấm vào trong da thịt, truyền đến khắp thân thể làm cho cô toàn thân cũng bắt đầu run rẩy từng trận.

Khi tới nơi Cố Bình An mới phát hiện thì ra mình đã không mang theo đủ tiền mặt, chỉ đành phải gọi điện thoại kêu Quan Tiểu Bảo ra trả giúp.

Quán bar này tọa lạc tại một khu được coi là không quá xầm uất gần trung tâm thành phố, bên trong được cách ly hoàn toàn với những tiếng động cơ xe cộ náo nhiệt cùng phồn hoa của đô thị bởi một vách tường kiên cố cao lớn, trên tường còn có một đám dây leo bao phủ chằng chịt. Dường như đã lâu ngày chúng không được ai chăm sóc nên dây leo cũng héo rũ, khô cằn chỉ có nơi chân tường vẫn còn một đám cỏ màu xanh um đang cố gắng bám chặt bên dưới.

Vẻ mặt Quan Tiểu Bảo đầy giảo hoạt, kéo lấy tay Cố Bình An vừa đi vừa nói:” Không ngờ hôm nay bồ lại có nhã hứng chạy đến đây uống rượu. Mình vốn chỉ là muốn hỏi thử, không nghĩ bồ sẽ đáp ứng dễ dàng như vậy.”

“Ừ!” Cố Bình An hơi nhẹ gật đầu, giống như không chút để ý trả lời:”Hôm nay không hiểu sao mình đột nhiên rất muốn uống say một trận!”

Theo như kinh nghiệm quen biết cô nhiều năm, Quan Tiểu Bảo dĩ nhiên lập tức phát hiện câu nói kia của cô có phần không đơn giản, dường như trong đó còn có nhiều ẩn ý, cho nên không khống chế mà lên tiếng hỏi:” Chắc không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

Cố Bình An lắc đầu:“Không có gì! Mình không phải cũng là người đang độc thân sao, ít ra đôi khi cũng phải nên ra ngoài gặp gỡ kết bạn chứ, có thể phóng túng một chút mới không làm chính mình sau này hối hận.”

“Con mẹ nó, mình chờ bồ nói câu này lâu rồi đấy!” Quan Tiểu Bảo kích động lấy tay vỗ lên đầu mình, cười tủm tỉm nắm tay Cố Bình An nhanh chóng bước vào.

Hai người xuyên qua không gian chật hẹp bên trong, lướt qua rất nhiều dãy bàn đặt chung quanh quầy bar. Lòng Cố Bình An giờ đây tuy có phần không yên, nhưng ánh mắt mải mê nhìn người đang biểu diễn trên sân khấu, nên cũng không biết từ khi nào mình đã được Quan Tiểu Bảo đưa đến chỗ bàn họ ngồi.

Cố Bình An nhận thấy biểu tình của mình trong một khắc này quả thật phải nói đó là vô cùng ngốc nghếch.

Trong phút chốc cô giống như hóa thân thành người độc diễn trên sân khấu, còn tất cả mọi người còn lại thoáng cái như biến thành thính giả, đem mình ẩn nấp trong bóng tối, chỉ còn mình cô bị ánh đèn kia soi rọi, bản thân bị phơi bày tất cả, không thể che dấu lại càng không có cách nào tránh né.

Thật ra tất cả những ngọn đèn trong quán bar đã được người ta cố tình chỉnh cho tối lại vì hiện giờ trên sân khấu đang có người biểu diễn. Chùm đèn thủy tinh treo trên trần nhà chiếu thẳng xuống, không ngừng phát ra những tia sáng đủ màu trông rất đẹp mắt. Dù vậy, nhưng dưới ánh mắt xoi mói của mọi người đang chăm chú dừng trên người mình bấy giờ thật sự làm cô cảm thấy rất khó chịu, sau lưng giống như đang có rất nhiều mũi nhọn hướng cô mà đâm thẳng vào.

Nhất là khi nhìn đến người ngồi trong góc kia, cô cảm giác giờ đây mình thật cần có chút chất rượu trong người, có thể mượn nó để làm cho đầu óc mình choáng váng. Thật vất vả lắm cô mới quyết định đến đây, muốn mượn men rượu để đem anh cùng đoạn trí nhớ đã làm cho cô vô cùng thống khổ kia lau sạch đi, nhưng không nghĩ rằng anh lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt mình.

Cố Bình An cảm thấy trong cổ họng như đang có một ngọn lửa thiêu nóng, làm cho cô trong một khắc đó không thể thốt lên một câu gì. Rõ ràng cô chưa có uống rượu nhưng cả người như đang bị say khước. Mắt hoảng hốt phát hiện người đang ngồi thản nhiên cạnh Thẩm An Bình là Mạc Phi, toàn thân cô phút đó như bị ánh đèn kỳ quái trên kia bao vây chặt chẽ; ngược lại mùi rượu nồng đậm trong không khí lại không ngừng tản mác làm cho đầu óc cô cũng bắt đầu mê muội, chìm đắm trong hương thơm ngạt ngào của nó. Cố Bình An thấy mình như đang nằm mộng, cũng không biết vì sao hết thảy những gì tốt đẹp xung quanh đều bị cô nhất thời từng chút bỏ lỡ, tất cả cảnh vật thoáng cái đều bị biến mất, trước mắt cô giờ chỉ còn mỗi một gương mặt của anh đang hiện lên, càng lúc càng rõ ràng. Lòng Cố Bình An đột nhiên sinh ra một ý niệm muốn trốn tránh, thoát ly mọi thứ, nhưng cô còn chưa kịp có cơ hội đã bị Quan Tiểu Bảo một tiếng kéo trở về hiện thực.

“Giới thiệu với mọi người đây là chị em tốt của tôi, Cố Bình An!” Cũng không nói thêm nhiều lời, liền trực tiếp đem Cố Bình An ấn ngồi xuống cạnh mình. Cô tay chân luống cuống không biết làm sao chỉ đành chấp nhận nghe theo sự an bài của Quan Tiểu Bảo. Cố Bình An sau khi ngồi xuống mới phát hiện cả người mình đã mềm nhũn, vô lực, lòng bàn tay lại không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Cô do dự ngẩng đầu, ánh mắt lơ đãng bất giác lại chạm giữa không trung cùng với Thẩm An Bình.

Cô vẫn như thế cố chấp không hề biết sợ, vẻ mặt mờ mịt cứ dán chặt vào anh thẳng đến khi anh chuyển hướng nhìn sang chỗ khác.

Giờ đây người chung quanh nói gì cô cũng đều không nghe thấy, bộ dạng họ ra sao cô cũng không buồn chú ý, cảm thấy ánh mắt mình giống như một cái máy chụp ảnh đang chiếu thẳng vào tiêu điểm. Trong mắt cô lúc này ngoại trừ Thẩm An Bình ra, còn lại mọi thứ chung quanh đều là một mảnh mơ hồ, vô thực.

Lòng Cố Bình An thoáng cái vô cùng phiền muộn nên thuận tay cầm lên ly rượu trước mặt rồi uống một hơi cạn sạch. Màu sắc rực rỡ trong rượu mang theo vị cay của nó làm trái tim cô phút chốc cũng trở nên ê ẩm, hơi cồn theo khoang mũi xông thẳng, tiến vào trong não, toàn thân như có một cơn hõa hiễm đốt cháy, đem suy nghĩ của cô thiêu rụi tất cả, cô cái gì cũng không thể nghĩ được nữa.

Cô hoảng hốt giật mình, giờ mới nghe thấy có tiếng người ồn ào truyền đến:”Hôm nay là sinh nhật của Hứa tam thiếu, mọi người có phải nên tặng một ít quà không đây?”

Cách chỗ cô không xa, Quan Đại Bảo sau khi nghe người kia nói vậy liền rất không khách khí, đạp một cước lên cái tên ồn ào đó. Đại Bảo vừa cười vừa mắng lớn một tiếng, nhưng vẫn từ trong túi lấy ra một cái gì đó rồi ném qua.

Một người trong đám tiếp được, nhất thời còn cười lớn hơn khi nãy:” Con mẹ nó! Đại Bảo! Cậu có thể nào thực tế hơn không! Cư nhiên là tặng ba cái này, thật là lưu manh mà!”

“Cút, con mẹ nó!” Quan Đại Bảo hung hăn liếc mắt nhìn hắn một cái:” Không cần phải đưa lại! Miễn sao cho tôi đây khỏi phải lãng phí tiền của, chỉ mong giúp được cái tên hỗn đán như cậu có thể chiếm chút tiện nghi là được.”

“…”

Mọi người ồn ào náo nhiệt một phen nhưng dù vậy cũng không quên đem quà đưa tới, chỉ có người mới bị gọi đến là Cố Bình An lại vẫn chưa thấy đưa ra quà lễ gì. Quan Tiểu Bảo thấy vậy bèn nói chen vô:” Người là do tôi mang đến! Quà này là của cả hai người bọn tôi nha, thấy sao nào?”

Tuy nói những tên này đều là dân chơi, lại có tiền có của, nhưng dù sao họ cũng là gần đây mới quen biết Quan Đại Bảo thông qua Thẩm An Bình mà thôi, cô chỉ mong sao bọn họ không đến nỗi quá đáng làm người ta khó xử là được.

Không nghĩ tên kia lại cố chấp không chịu bỏ qua:” Không được nha, người ta mỗi năm chỉ sinh nhật có một lần thôi, đương nhiên phải nhận được quà của cô em đây chứ”

Lời này của hắn tuy làm người ta có chút khó xử, nhưng giọng điệu lại mang đầy vẻ giễu cợt cùng trêu chọc. Dù cho ai nghe thấy cũng biết hắn là đang cố tình muốn nói: hắn đối với cô gái này hiển nhiên rất có hứng thú, người khác chớ mà động vào.

Cố Bình An tất nhiên là không biết rõ ý tứ trong đó, lòng có chút khẩn trương nên không ngừng mân mê mấy đầu ngón tay. Cô cắn chặt môi nhìn người chung quanh đánh giá, theo thói quen hướng ánh mắt cầu xin nhìn về Thẩm An Bình chỉ thấy giờ phút này anh đang cúi đầu, tay thưởng thức cái bật lửa, từ đầu đến cuối cũng chưa hề ngẩng đầu lên lần nào. Ngực Cố Bình An như bị ép chặt, căng thẳng, cô cố nắm chặt lấy nắm tay, buộc mình phải dời mắt nhìn sang hướng khác. Cô nhìn quét chung quanh bốn phía, ánh mắt liền dừng lại trên cây đàn dương cầm giữa sân khấu liền chậm rãi đứng dậy, nhìn chủ nhân buổi sinh nhật hôm nay khẽ mỉm cười nói:”Tôi cũng không biết hôm nay là sinh nhật của anh, cho nên không chuẩn bị trước mà đến đây, vậy để tôi đàn một bản nhạc tặng anh có được không?”

Quan Tiểu Bảo vô cùng kinh ngạc, không hiểu Cố Bình An vì sao lại quan tâm đến cảm giác của người khác, còn lại là một kẻ xa lạ như cái tên này cơ chứ. Cô ngây ra như phỗng, một lúc sau mới xung phong vỗ tay:” Thật sự rất vinh hạnh nha! Có biết hay không, Cố Bình An của bọn này từ khi 15 tuổi đến giờ cũng không hề thấy đụng qua đàn dương cầm lần nào nữa đấy!”

Cố Bình An bị câu nói náo loạn vừa rồi của Quan Tiểu Bảo làm cho thức tỉnh. Trước giờ cô đối với đàn dương cầm mà nói dĩ nhiên là người rất có thiên phú, thầy giáo dạy dương cầm cho cô vẫn không ngớt khen tặng, bảo cô trời sinh đã có bàn tay để mà chơi dàn dương cầm rất tuyệt. Từ nhỏ cho đến khi học trung học, những người từng dạy qua cô, bất cứ ai cũng đều xem cô là niềm hãnh diện, khen cô rất có khiếu nên hiển nhiên họ đối với cô yêu thích đặc biệt có thêm chứ không giảm.

Còn Mạc Phi, kẻ đối địch suốt đời của cô, lại không ngờ cũng rất có khiếu trong môn học này. Mỗi lần trong trường có bất cứ hoạt động biễu diễn nào, họ lại trùng hợp được an bài cùng nhau hợp xướng. Các cô rõ ràng không học chung lớp nhưng không hiểu sao khi hòa tấu lại phối hợp vô cùng ăn khớp, cho nên bài nhạc mà họ hợp tấu luôn truyền tải được nét đẹp hoàn mỹ nhất của nó.

Bây giờ nghĩ lại đây thật rõ ràng là do huyết thống không sai.

Trước năm 15 tuổi, Cố Bình An rất chăm chỉ, ngày ngày luyện tập chơi đàn, mong mỏi một ngày nào đó có thể vượt trội hơn được Mạc Phi. Cũng năm cô 15 tuổi đó, trong một hội thi âm nhạc, vì giải thưởng lần này rất là vinh dự, thầy giáo nhất thời cũng cảm thấy vô cùng khó xử vì trong hai người họ, chỉ có thể chọn ra một người được nhận giải thưởng mà thôi. Cố Bình An biết vậy nên đã khổ luyện ngày đêm, tập vợt hết mấy tuần lễ, nhưng cuối cùng kết quả vẫn không thể thắng nổi Mạc Phi. Hôm đó Mạc Phi mang theo thái độ trầm ổn, vẻ mặt thờ ơ, điềm đạm nhưng không ngờ lại đem khúc nhạc “Hôn lễ trong mộng” phát huy được một cách hoàn mỹ, nhuần nhuyễn và còn rất có hồn.

Đó là lần đầu tiên mà Cố Bình An cảm thấy mình thua rất nhục nhã, bởi vì khúc nhạc này đối với cô mà nói nó không đòi hỏi người chơi cần phải có kỹ năng cao, bản thân bài nhạc cũng không khó chút nào. Ngược lại cô đã cố ý chọn bài”Khúc ngẫu hứng trong mơ” để biểu diễn, vì cô muốn lợi dụng kỹ xảo và tiết tấu linh hoạt trong bài nhạc này để mong hạ gục Mạc Phi nhưng không ngờ kết quả cũng là thua thật thảm hại.

Cô là người học đàn đã lâu, đương nhiên cô sao không nghe ra được tình cảm dạt dào cùng tâm sự chất chứa đang không ngừng phát ra từ trong tiếng đàn của Mạc Phi cơ chứ. Nếu đem so với ý nghĩa thuần túy chỉ là muốn “chơi đàn“ thì rõ ràng nó hoàn toàn không có chút ý nghĩa liên quan gì.

Cho nên kể từ khi đó cô không còn tha thiết muốn tiếp tục chơi đàn nữa. Trong mười năm sau đó cô cũng chưa từng đụng đến đàn dương cầm lần nào, càng không muốn bắt mình nhớ lại cảm giác thất bại ngày đó, vì chính nó đã làm cho cô thấy thật nhục nhã, ủy khuất.

Bây giờ hồi tưởng nghĩ lại mới biết sỡ dĩ khi đó Mạc Phi có thể nhập tâm dạo nên một khúc nhạc có hồn như thế hóa ra hơn phân nửa nguyên nhân trong đó chính là vì cô ta cũng đang mang cùng tâm trạng, cũng đồng thời không bỏ xuống được đoạn tình cảm đã dành cho Thẩm An Bình. Không ngờ khi đó Thẩm An Bình chỉ một câu của Cố Bình An mà anh đã cùng Mạc Phi một chỗ, sau cũng bởi vì một câu kia của Cố Bình An mà làm cho họ phải tách ra.

“Hôn lễ trong mộng”, chỉ cần trong đời có thể một lần cảm nhận coi như cũng đã đủ mãn nguyện. Loại cảm xúc đặc biệt và vô cùng phức tạp này thì ra mãi tận cho đến ngày hôm nay Cố Bình An mới rốt cục hiểu được.

Cố Bình An từng bước đi lên trên sân khấu, cô tao nhã ngồi xuống chiếc ghế đặt trước đàn, tay nhẹ mở nó ra, trước mắt những phím đàn trắng đen liền hiện ra thật rõ ràng. Thì ra cho dù thời gian mười năm chưa từng chạm qua một lần nhưng đối với cô chúng tuyệt không hề xa lạ chút nào. Một cảm giác quen thuộc không biết từ đâu bỗng ùn ùn kéo đến, dụ hoặc mười ngón tay cô từ từ duỗi ra, chạm nhẹ vào chúng.

Cố Bình An quay đầu muốn nhìn thêm một lần cuối. Mắt cô thoáng dừng nhìn ở chỗ Thẩm An Bình, rồi lại chuyển sang Mạc Phi, sau đó cô đem tất cả tâm tình nén xuống, lặng lẽ từ từ khép chặt đôi mắt.

Ngón tay cô từng chút lướt nhẹ lên phím đàn, mỗi một tia xúc giác từ ngón tay truyền đến đối với cô đều là vô cùng quen thuộc. Cô dạo lên khúc nhạc lòng mình, đem mình hòa vào cảnh tượng trong mơ của bài hát. Cô theo tiết tấu nổi lên, mặc cho ý thức bản thân cũng từ từ bay bổng, thả lỏng, để mình có thể một lần nữa phóng túng, bay về những khoảnh khắc tốt đẹp của ngày xưa. Xa xa từ phía chân trời mờ ảo, một công chúa xinh đẹp bỗng nhiên xuất hiện, nàng đem tình yêu thuần khiết của mình trao ra nhưng cuối cùng đổi được chỉ là một kết cục vô cùng bi thương.

Trong mộng, công chúa cuối cùng cũng được gả cho hoàng tử, nhưng khoảnh khắc tốt đẹp ấy chẳng lẽ mãi mãi chỉ có thể tồn tại, lưu lại trong mộng hay sao? Chắc hẳn là vậy đi, có thể trong mộng mà mơ tưởng xem ra cũng đã đủ lắm rồi.

Đột nhiên tất cả những nghịch ý cùng hiềm khích trước đây đối với Mạc Phi giờ cũng vơi đi không ít. Mười năm trước Mạc Phi bất quả chỉ là một cô gái ngây thơ, tình cảm cô ta dành cho Thẩm An Bình đó là thứ tình cảm rất trong sáng và thuần túy. Mạc Phi đã giao phó tất cả trái tim mình vào đó, không ngờ bị Thẩm An Bình nhẫn tâm đem nó chà đạp. Có lẽ đây là báo ứng, mà kẻ đầu sỏ gây nên tất cả lại chính là cô. Giờ đây chính nhờ có dịp đàn lên cùng khúc nhạc này mà cô mới thực sự cảm thụ được hết tâm tình của Mạc Phi ngày trước.

Âm nhạc nhẹ nhàng, du dương, động lòng người đang dần dần vang lên, tâm tình Cố Bình An cũng theo điệu nhạc mà lơ lửng, trôi đi cho đến khi một nốt cuối cùng hạ xuống, chấm dứt, tâm tình cô mới từ từ thu lại.

Tiếng nhạc đã dừng lại, nhưng ánh mắt của Cố Bình An vẫn còn khép chặt, chưa hề mở ra, bởi vì trong hốc mắc cô giờ đây, nước mắt không biết đã tích tụ, đong đầy khi nào, đang chầu chực rơi xuống. Mãi thật lâu, sau khi ổn định lại tâm tình xúc động, cố nuốt nước mắt, đem chúng chảy ngược trở vào, cô thế này mới bày ra nụ cười mà đứng dậy.

Không biết từ đâu đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay thật lớn của người nào đó. Đây rõ ràng là ca khúc mọi người đều rất quen thuộc, nhưng vì được Cố Bình An đem cảm xúc, tâm tình gởi gắm qua từng ngón đàn nên vô tình làm cho những người thưởng thức nó cũng mang nhiều tâm sự ngỗn ngang. Cố Bình An cúi đầu, tay đóng lại phím đàn, rồi từ sân khấu đi xuống.

Người thanh niên ngồi cạnh đang lấy tay mình vòng qua vai của người gọi là Hứa thiếu gia lúc này mới nói:”Tiểu tử, cậu quả là tinh mắt nha! Biết tiên hạ thủ vi cường! Cô gái này quả thật không thể chê vào đâu được, so với những người phụ nữ đẹp một cách dung tục trước đây từng gặp rõ ràng là hoàn toàn bất đồng!”

Quan Tiểu Bảo hễnh mũi hừ lạch một tiếng, trong lòng thầm nghĩ trên đời này thiên nga mặc dù không ít nhưng so ra cũng kém hẳn so với cóc ghẻ đi. Cứ tưởng đùa giỡn với những người đàn bà ngốc nghếch nhiều một chút lại tự cao mà cho rằng bản thân mình giờ cũng đã biến thành tình thánh? Nhưng còn chưa đợi Quan Tiểu Bảo có cơ hội đem tức giận bộc phát, loáng thoáng đã nghe tiếng cười khinh miệt của Quan Đại Bảo truyền đến.

Hắn đẩy ly rượu đến trước mặt chủ tiệc hôm nay và người bạn đang ngồi cạnh hắn nói: “Hứa thiếu gia chẳng lẽ là thật lòng để ý coi trọng sao?” Nói xong hắn còn nhướn mi, bộ dạng tự đắc nghiêng đầu chỉ về hướng Cố Bình An.

Hứa tam thiếu mỉm cười càng sâu, hắn không thừa nhận cũng không lên tiếng phủ nhận.

Quan Đại Bảo thấy thái độ hắn như thế lại cười to:”Cậu có biết nha đầu kia tên gọi gì không?” Hắn nói xong, không đợi người kia trả lời liền cứ vô tư tốt bụng mà nói tiếp:”Nhắc nhở một chút nha, cô ta họ Cố, kêu Cố Bình An.”

Hứa tam thiếu gia có chút nghi hoặc nhìn về phía Quan Đại Bảo, nhưng người thanh niên đang ngồi cạnh hắn thái độ trái ngược, giống như vừa thức tỉnh lại, khép nép hỏi:” Mới vừa rồi còn không chú ý, bây giờ nghe một chút mới thấy có hơi quen tai. Thời gian trước chẳng phải đó là người nghe nói sẽ cùng Thẩm An Bình kết hôn sao….” Hắn vừa nói xong câu này, liền cẩn thận đánh giá ánh mắt vẫn như cũ trầm ổn của Thẩm An Bình. Không ngờ đối với sự ồn ào chung quanh, Thẩm An Bình vẫn bộ dạng thờ ơ, một mình thưởng thức cái bật lửa trên tay, cả người dường như cũng không tản ra chút hờn giận nào.

Quan Đại Bảo cười hì hì, tay vỗ lên đùi một cái:”Ối, đừng có nói toẹt ra vậy chứ! Con mẹ nó xem ra trí nhớ cậu thật ra không tệ! Không sai, đó chính là cùng một người nha!”

“A?” Người nọ tuy khi nãy trong lòng còn có chút hoài nghi nhưng giờ nghe lời chứng thực cùa Đại Bảo, trong một khắc đó hắn vẫn là không kềm chế kinh hoảng hô to. Hắn kinh hô ra tiếng, nhưng sau đó rất nhanh liền thu lại biểu tình luống cuống vừa rồi của mình, lúng ta lúng túng đưa mắt nhìn Thẩm An Bình, Mạc Phi và người đang từ từ trở lại chỗ ngồi của mình Cố Bình An mà đánh giá.

Cố Bình An đang lẳng lặng quay trở lại chỗ ngồi chính mình.

Cô không phải không chú ý tới ánh mắt quái dị của mọi người đang quan sát nghiên cứu mình nãy giờ. Cô nâng tầm mắt, vô tình chạm đến ánh mắt như đang suy nghĩ gì đó của Mạc Phi. Cố Bình An liền hướng cô mỉm cười chân thành, nụ cười này chính là xuất phát tự đáy lòng của cô. Nhưng ngược lại, Mạc Phi rõ ràng trước giờ rất hiếm khi nào trước mặt đông người mà thất lễ, không ngờ lần này cô ta không hề mỉm cười đáp lại với cô.

Có lẽ nào khúc nhạc này cũng giống như ngón tay vô hình, đang từng chút chạm vào trí nhớ đau lòng của cô ta ngày trước sao?

Cố Bình An âm thầm nghĩ, tâm tình cô lúc này vừa tuyệt vọng lại vừa vui sướng. Có thể gợi cô ta nhớ lại, rốt cuộc Mạc Phi có phải đang cố chịu đựng để giả vờ vui vẻ không đây?”

Im lặng một hồi, Cố Bình An trong lòng đột nhiên dần dần có chút bất an. Cô thầm nghĩ chắc không phải ca khúc vừa rồi của mình đã làm cho mọi người không vui đó chứ?

Cô nhìn quanh rồi lại cúi đầu xuống, xem ra biểu tình của mọi người rõ ràng là không được tự nhiên chút nào. Quan Đại Bảo thấy thế có chút không đành lòng nhìn không khí cứ ngột ngạt tiếp tục, nên đề nghị mọi người cùng chơi một trò chơi gọi là “Minh thất ám thất”, trò chơi này quy tắc xem ra rất là đơn giản. Bắt đầu kêu theo thứ tự đó là 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7….nếu người nào đến phiên, kêu phải số 7, 17, 27, 37 thì gọi là “Minh thất”, còn bội số của số 7 ví dụ như là 14, 21, 28… thì gọi là”ám thất”. Người nào đến”minh thất” và “ám thất” thì không được kêu lên tiếng, chỉ có thể đập xuống bàn một cái ra hiệu rồi sau đó theo thứ tự mà đi tiếp tục.

Trò chơi đơn giản, dĩ nhiên khi đếm đến 27, 28 người chơi sẽ rất dễ dàng bị lộn, vì thế không ít người bị phạt giờ cũng đã uống lên không ít rượu đi. Chơi được vài vòng, Quan Đại Bảo liền thấy hứng thêm nên đổi cách trừng phạt thành trò ”nói thật hay mạo hiểm”, nên người nào bị thua đương nhiên sẽ bị cả một đám người ở đây làm khó làm dễ, còn phải trả lời đủ loại vấn đề, đương nhiên những vấn đề kia có thể nói xấu hổ không thể nào xấu hổ thêm. Còn ai chọn “Mạo hiểm” thì dĩ nhiên cũng cần phải có lá gan thật lớn mới được.

Toán học của Cố Bình An trước giờ không phải khá lắm, cô đối với những con số mà nói đương nhiên hơi có phần mờ mịt. Ánh mắt cô thỉnh thoảng lướt nhìn đến một góc sáng sủa nơi Thẩm An Bình và Mạc Phi đang thản nhiên ngồi đó, nam thì tuấn tú, nữ lại xinh đẹp, nghiễm nhiên là một đôi trời phối. Thẩm An Bình dù không chút hứng thú với trò chơi này nhưng lại vẫn rất cố gắng phối hợp. Mạc Phi ngồi một bên, khóe miệng lúc nào cũng mỉm cười, biểu tình quả thật làm cho ai nhìn thấy trong lòng cũng vô cùng thoải mái, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Bọn họ đối với những trò này cũng chơi được rất khéo, mọi người trong bàn ai cũng ít nhất một lần phạm phải sai lầm, bị trừng phạt nhưng chỉ có hai người họ là không hề bị một lần nào dù đã qua lại hết mấy vòng.

Cố Bình An cũng bị thua phải bị phạt, đã uống cạn hết mấy ly rượu nên giờ đây ánh mắt mông lung nhìn họ lại có thêm vài phần hâm mộ.

Có lẽ người thông minh nên cùng một chỗ với người thông minh, bọn họ rõ ràng là hai người rất thích hợp cho nhau, nếu phải đem cô ra so, Mạc Phi đương nhiên là đối tượng càng thích hợp với Thẩm An Bình hơn nhiều. Khuôn mặt đẹp hoàn mỹ không chút tì vết đến thật chói mắt, còn sự nghiệp thì đang rất thành công, ngoài ra trong quan hệ xã giao cô cũng luôn biểu hiện được rất thông thạo, nhuần nhuyễn, còn nữa trên mặt cô ta mãi luôn là nụ cười vô cùng xinh đẹp. Cô mỉm cười mà không hề cảm thấy phiền phức hay mệt mỏi gì hoàn toàn không như Cố Bình An, chỉ cần mỗi lần khi cô nhìn thấy người nào đó không hợp mắt, liền không chút ngần ngại bày ra sắc mặt của mình cho đối phương thấy, tỏ rõ ý châm chọc khiêu khích. Thái độ này đương nhiên người ngoài nhìn vào đánh giá đó là rất không trưởng thành.

Cố Bình An đành tự giễu mỉm cười, nhấp thêm một ngụm rượu, cũng vừa lúc đã đến phiên cô. Cô cao hứng lớn tiếng kêu:”28____!” nhưng vừa dứt lời liền ý thức được chính mình đã sai rồi. Cô lập tức le lưỡi ngượng ngùng hướng mọi người nở nụ cười:”Tôi lại thua rồi”, nghĩ nghĩ một chút rồi nói:”Tôi chọn mạo hiểm!”

Nhất thời đám người chung quanh, nãy giờ xem ra cũng uống không ít rượu, nên có hơi ngà ngà say, đang bày ra vẻ mặt rất hứng thú nhìn cô. Họ làm sao có thể bỏ qua cho cô được, còn giả vờ ngập ngừng nói:”Không xong rồi! Không thể dễ dàng tha cho cô em được rồi! Vừa mới nãy Đại Bảo đã làm cho lão tử đây vô cùng khó chịu a! Cô! Cô!” Hắn bộ dạng say khước chỉ vào Cố Bình An nói:”Cô đi tới chỗ cửa ra vào kia, thấy người đàn ông nào bước vào trước tiên thì cô phải hôn người đó một cái!”

Cố Bình An thong thả bước tới chỗ cửa ra vào, đầu óc lúc này mới lấy lại được một chút thanh tỉnh.

Khuôn mặt liền nhất thời nóng lên, Cố Bình An thầm nghĩ: Má ơi! Nếu người bước vào là một tên ghê tởm ghớm ghiếc thì cô làm sao đây! Không đúng! Mặc kệ cho dù người đó như thế nào, họ cũng là đàn ông! Cô phải biết mở miệng nói sao đây!

Trong lòng bỗng nhiên buồn rầu, Cố Bình An liền lấy tay chạm nhẹ lên trán. Không biết có phải do ý trời hay là trùng hợp, cô đứng đó hơn mười phút nhưng lại không thấy có bất cứ người đàn ông nào bước vào đây cả.

Cô hơi nản lòng, quay đầu nhìn về chỗ bàn bọn họ đang ngồi. Tất cả mọi người xem ra đang uống rượu, trò chuyện được rất vui vẻ, có kẻ đang là muốn giết chết thời gian, cũng có kẻ đang đợi để nhìn thấy cô bị “trừng phạt”. Cô vụn trộm, vài lần len lén đưa mắt nhìn Thẩm An Bình.

Cả buổi tối hôm nay, quả thật anh rất trầm mặc. Dù rằng dẫn theo Mạc Phi, thân phận rất rõ ràng là bạn gái của mình đi theo bên cạnh nhưng anh lại hiếm khi cùng cô ta trò chuyện, lại cũng không nghĩ sẽ cố ý làm ra bộ dạng thân thiết gì cùng với Mạc Phi. Thẩm An Bình mãi mãi chính là Thẩm An Bình, anh không có thói quen thích đóng kịch, nếu không phải là người trong lòng thì anh thật sự rất khó ở trước mặt mọi người bày ra bộ dạng rất yêu thích đối phương. Anh cả buổi chỉ ngồi đó, cúi đầu uống rượu, nếu có ai hỏi thì anh cũng trả lời rất ngắn gọn; còn nếu không thì anh cũng không thèm nói thêm lời gì, so với không khí điên cuồng của mọi người nơi này quả thật rất không thích hợp.

Cố Bình An cảm nhận giống như có ánh mắt đang chăm chú dõi theo nhìn mình, nhưng khi cô ngẩng đầu lên lại không phát hiện ra ai cả.

Cô do dự không biết có phải vì có hơi say nên bản thân đã sinh ra ảo giác hay không, nhìn đến Thẩm An Bình đang ngồi đằng kia phát hiện anh quả thật ra cũng chưa từng ngẩng đầu nhìn lại cô lần nào.

Cố Bình An bĩu môi, quay đầu hướng phía cửa. Cánh cửa lớn bằng thủy tinh bỗng chốc từ từ bị người chậm rãi đẩy ra, lòng cô rốt cuộc không thể nào yên tỉnh như nước được nữa. Bất chấp không cần biết chuyện gì đang xảy ra, cô cố gắng điều chỉnh tâm tình mình lại, tập trung dán mắt nhìn thẳng vào cửa lớn.

Đập vào mắt đầu tiên đó là một đôi chân thon dài, ngón tay từng đốt rõ ràng, ở tại ngón giữa còn có đeo một chiếc nhẫn được chạm trỗ rất tinh xảo. Cố Bình An khẩn trương đến nỗi đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ nhìn thấy không lâu sau một đôi giày da đang ngay ngắn dừng lại trước mắt cô.

Cô lúc này mới ngẩng đầu hóa ra trước mặt là người mà cô đã lâu không gặp, Tất Nhiễm, anh hiển nhiên giờ phút này lại ngang nhiên xuất hiện đứng trước mặt cô.

Cô thầm than vận khí chính mình quả nhiên không tệ, lập tức nhoẻn miệng cười tủm tỉm túm lấy Tất Nhiễm:” Con mẹ nó, hôm nay quả thực là tôi đã gặp may nha! Tất Nhiễm có thể cho tôi mượn anh thân mật một chút không!” Nói xong cô định sẽ hành động ngay không nghĩ Tất Nhiễm mặt không chút thay đổi lấy tay đẩy cô ra, ngăn lại hỏi :“Làm gì vậy? Tuy rằng đã lâu không gặp nhưng cũng đâu cần phải mới gặp lại đã giả vờ bày trò thân mật như vậy chứ!” Hắn giơ bàn tay mình ra trước mặt cô:”Có thấy nhẫn không! Anh cũng muốn được kết hôn nha!”

Cố Bình An lúc này mới giật mình lấy lại phản ứng, vừa rồi cô vì quá bất cẩn mà không nhận ra trên ngón tay của Tất Nhiễm giờ đã có thêm một chiếc nhẫn. Không biết là do cô quá vô tình, hay vì cô không hề yêu anh nên một chút hối tiếc cô cũng không cảm thấy, ngược lại rất chân thành hướng anh chúc phúc:” Rất tốt! Tôi trước giờ luôn cảm thấy anh thật sự là người rất cởi mở !”

Tất Nhiễm bất đắc dĩ mà cười khẽ:” Đến giờ còn có thể không cởi mở hay sao? Bị một người vô tình nhất trên thế gian này đối xử như vậy, người kém cỏi có lẽ đã không thể chịu đựng được đến hôm nay rồi!”

“Ôi chao, đừng nói vậy chứ!” Cố Bình An không hiểu vì cớ gì mọi người đều nói cô là kẻ vô tình, là người không có trái tim, những lời này rõ ràng làm cho lòng cô tổn thương và đau đớn vô cùng, cô sao không cảm giác được chứ. Cô cười tự giễu ngẩng đầu nhìn anh:”Như thế nào hôm nay anh lại xuất hiện ở đây chứ?”

“Tôi tới tìm bạn!”

“À!” mãi trò chuyện với anh một hồi, cô đã quên mất mục đích của mình. Trái lại giờ đây ánh mắt Tất Nhiễm đột nhiên lóe sáng, mang đầy ý cười nhắc nhở :”Em có phải bị thua nên giờ đang phải chịu trừng phạt hay không?”

“Ôi chao! Thật giỏi nha!” Cố Bình An nghe thế một phen ôm lấy cánh tay Tất Nhiễm:” Anh dù sao cũng đã sắp kết hôn! Đương nhiên điều đó nghĩa là anh đã không còn có cảm giác với tôi nữa! Vậy nếu thân mật một chút thì cũng không sao phải không!”

Đôi mắt Tất Nhiễm hơi nheo lại, nhìn đến một góc xa đằng kia, thấy chỗ đó có vài khuôn mặt hắn rất quen thuộc. Hắn mỉm cười càng thêm giảo hoạt, nhìn Cố Bình An nói:”Tôi thật ra cũng muốn nguyện ý để cho em mượn mình thân mật một chút, nhưng chỉ sợ sẽ bị người ta tới phá đám mà thôi!” Hắn bĩu môi chỉ chỉ ra phía sau lưng cô. Lúc này Thẩm An Bình thân hình cao ráo, bộ dáng anh tuấn, hoàn mỹ vô cùng đang hướng chỗ hai người họ đứng mà đi tới.

Cố Bình An cảm thấy xúc động vô cùng khi thấy anh đang tiêu sái tới gần.

Cả đêm hôm nay, cô và anh tuy lần nữa gặp mặt tại đây nhau nhưng lại chưa hề nói với nhau lời nào.

Cô nghĩ Thẩm An Bình đối với cô giờ đã không còn một chút quan tâm nào nữa, lại không nghĩ anh khi nhìn thấy đối tượng mà cô sắp thân mật vì bị “trừng phạt” là Tất Nhiễm kia, thì rốt cục anh vẫn là không thể tiếp tục mà ngồi đó nhìn nữa phải đứng lên bước lại đây.

Bàn tay Cố Bình An vô thức nắm chặt, tuy rằng trong lòng vô cùng khẩn trương nhưng ý cười trên môi càng lúc lại càng hiện thêm rõ ràng.

Cô nghĩ có lẽ Thẩm An Bình chỉ là cứng miệng mà thôi, dù sao anh cũng rất yêu cô chẳng phải sao?

Mắt thấy Thẩm An Bình càng lúc càng đến gần hơn, cô giờ mới nhìn thấy được rõ ràng trong tay anh đang cầm điện thoại, còn đang nhấn vài con số lên đó, sau khi cuộc gọi được đánh thông anh liền đem nó đặt bên tai. Tuy rằng cô không biết anh hiện giờ đang gọi cho ai nhưng vẻ mặt anh đã nói cho cô biết, anh là trả lời điện thoại nên giờ phải ra ngoài.

Thẩm An Bình cước bộ rất thong thả, khi anh sát bên người cô đi qua, khi đó cô tưởng như mình vừa xem một thước phim, nháy mắt liền đã trôi qua hết mấy đời mấy kiếp. Cô cảm nhận được hơi thở anh rõ ràng là quét nhanh qua mình, cảm giác đó thật sự làm cô khó tin cứ ngỡ bản thân mình chỉ là đang tự sinh ra ảo giác.

Trái tim cô thoáng cái liền rơi thẳng xuống đáy cốc.

Thì ra Thẩm An Bình vì phiền nơi này quá mức ầm ĩ cho không thể trả lời điện thoại, mà cô còn tự mình đa tình lại nghĩ rằng……

Cố Bình An quay đầu, lập tức bắt gặp vẻ mặt trào phúng của Mạc Phi đang nhìn thẳng mình, trong phút đó cô chỉ cảm thấy màu nóng toàn thân giờ cũng thành một cỗ nguội lạnh, trái tim cũng dường như đang chết lịm. Ngược lại trên mặt giờ lại nóng hực giống như đang bị ai thiêu đốt, lỗ chân lông toàn thân cũng đang kêu gào vì đau đớn. Cô chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn,rã rời, nhất thời không đứng vững mà lảo đảo lui từng bước về sau.

Cũng không biết đầu óc cô đang ngơ ngác nghĩ đến cái gì, chỉ nghe sau đó có tiếng “loảng xoảng” thật lớn, cô bất ngờ bị một lực đẩy, cả người ngã ngửa về phía sau, lưng ngay sau đó bị đập thật mạnh lên trên những đồ vật trang trí trong quán bar đau điếng. Cố Bình An đưa mắt nhìn đến chùm đèn thủy tinh trên trần nhà, thì ra ánh sáng đang phát ra từ nó lại yếu ớt như vậy.

Tình cảnh hiện trường giống như một cảnh trong phim điện ảnh không khác, cô nhìn thấy chùm đèn thủy tinh trên cao dường như cũng đang từ từ phóng đại hết cỡ, tiến đến gần mình.

Cố Bình An cố gắng gượng dậy, toàn thân giờ không còn chút sức lực nào, mắt thấy tia lửa từ chùm đèn đang bắn về phía mình, cô theo bản năng dùng khủy tay che đầu mình lại.

Ngay chính thời điểm chùm đèn thủy tinh kia đang sắp rớt xuống người thì cô chỉ còn kịp nhắm mắt lại. Chính vì cô đã nhắm nghiền hai mắt lại, cho nên cô đã không nhìn thấy được có một bóng đen, dùng tốc độ nhanh như sét, lao về lấy thân chắn trên người cô không một chút do dự. Người nọ đã lấy thân thể chính mình ngăn không cho chùm đèn thủy tinh rớt xuống người cô.

Cố Bình An bất cứ cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ cảm giác được một cánh tay cùng thân mình ấm áp đang đem cô bao bọc, bảo vệ. Thân thể cô cảm giác được một sức nặng quen thuộc của người nào đó đang đem cô ôm chặt vào trong lòng.

Rõ ràng không khí toàn bộ nơi này đang rất náo loạn, hỗn độn nhưng cô lại cảm thấy thế giới bao bọc chung quanh mình lại vô cùng trầm lặng, yên tĩnh.

Cố Bình An lúc này cái gì cũng không nghe thấy, chỉ duy nhất đó là cô nghe thấy tiếng người nào đó đang đau đớn đến tê tâm liệt phế hét lên:”Thẩm An Bình_____”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.