Quá Thời Hạn

Chương 26




Cố Bình An không nghĩ mình sẽ khóc, cô luôn cho rằng bản thân mình rất kiên cường vì trước giờ tuy bị người khác tổn thương nhưng cô chưa bao giờ quên phản kích lại.

Nhưng đối tượng trước mắt không ai khác chính là ba mẹ ruột của mình, cô nhất thời quên mất mình còn có nanh vuốt. Giờ phút này cô chỉ cảm thấy cổ họng chua xót, ngay cả giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào bi thương:” Mẹ, mẹ có chắc rằng con là con ruột của mẹ không?”

Cố mẹ nhìn cô thật sâu, mâu quang lóe ra trong đó có khó xử lẫn phức tạp, ẩn nhẩn nhưng cũng rất quả quyết:” Bình An, con có thể nào nghe lời mẹ một lần này được hay không?”

Cố Bình An chóp mũi dần ê ẩm, cô muốn cố níu kéo lấy hy vọng cuối cùng, quay đầu hỏi Cố Ba:” Ba ba, ba cũng nghĩ vậy sao?”

Ba ba trước giờ có tiếng là người yêu con gái như mạng, đột nhiên giờ phút này lại trở nên do dự. Thật lâu sau ông mới khó xử quay đầu đi chỗ khác, dùng lẩn tránh để đối phó với chất vấn của Cố Bình An.

Cố Bình An cảm thấy toàn thân trở nên lạnh lẽo, lòng đau xót khó chịu, trái tim như bị tê dại, ý thức cũng bắt đầu mông lung mờ ảo. Rõ ràng Cố Mẹ đang đứng trước mắt, nhưng cảm giác như bà đang cách xa cô vạn dặm, đồng thời như một thứ gì đó rất quan trọng thuộc về mình đang từ từ trôi xa, vượt khỏi tầm với.

Thời khắc này, trong đầu Cố Bình An không ngừng xuất hiện những ký ức hỗn độn từ khi cô còn nhỏ cho đến khi lớn lên. Trong đó cũng bao gồm những ký ức mà trước đây cô đã bắt buộc bản thân mình phải quên đi, lại không nghĩ đã qua thời gian rất lâu như vậy, cứ cho rằng nó đã mất tích không còn dấu vết, không ngờ đến nó lại đang hiện diện trước mắt như là chuyện mới vừa hôm qua, càng lúc càng thêm rõ rệt. Cô phát hiện thì ra bản thân càng muốn quên nhưng lại không thể, chỉ là đang giãy dụa mà thôi, cũng chính điều này ngược lại vô tình làm bản thân cô càng hằn thêm nhiều vết thương.

Nếu lời này là của người ngoài nói, cô có lẽ đã chửi ầm lên, thậm chí sẽ động thủ. Nhưng đây chính là ba mẹ cô, là người từ nhỏ đến lớn che mưa tránh gió cho cô, là người duy nhất cô có thể dựa vào khi bản thân bị thương tổn. Cố Bình An cho dù có tùy hứng thế nào đi nữa cũng không có cách phủ nhận huyết nhục thân tình của mình.

Cô hô hấp dần dần khó khăn, cảm giác tựa như bị người dùng khăn ướt che mặt, một lớp rồi lại một lớp cứ chồng chất lên nhau, dù cho có điên cuồng nhắm mắt giãy dụa nhưng chỉ có thể bất lực nhìn cái chết ngày một tiến gần. Cảm giác thống khổ tăng cao đến mức cực đại làm cho cô chỉ mong rằng nếu có thể chết đi ngay thì tốt biết mấy.

“Mẹ”, Cố Bình An run run kêu lên một tiếng, giọng nói rất yếu ớt, cô cảm nhận có chất lỏng gì đó vừa mặn vừa ướt lướt qua môi mình, hình như còn có cảm giác chua xót, tay cố gắng lau đi mới phát hiện thì ra là nước mắt.

Có chút tự giễu cười khổ, thì ra cô cũng không phải kiên cường như vậy a! Cô thích khóc, bản tính vốn yếu ớt nên không thể chịu nổi dù chỉ một đả kích nhỏ. Nhưng vì sao hai người thân yêu nhất với cô lại không hiểu rõ điều này cơ chứ?

Hai mắt trống rỗng nhìn ba mẹ mình trước mặt, tuyệt vọng hỏi:” Con thật sự do người sinh ra sao? Nghi vấn này đã đeo bám con suốt hai mươi năm qua. Mẹ, người hãy nói cho con biết, con là con gái do người sinh ra sao?”

Còn không chờ câu trả lời của mẹ, nước mắt của cô như nước vỡ đê, tràn ra. Cảm xúc dần dần đã không thể khống chế được nữa, cô như một kẻ điên loạn không ngừng kêu gào:” Con nhất định là không phải do người sinh ra! Mạc Phi kia mới là con gái của hai người! Chuyện con và Thẩm An Bình đính hôn tất cả mọi người không ai mà không biết! Các người bây giờ lại muốn con và anh ta không được kết hôn? Các người có biết bản thân mình đang nói gì hay không? Dựa vào cái gì Mạc Phi thích Thẩm An Bình thì con phải đem anh ta tặng cho cô ấy chứ? Chẳng lẽ Mạc Phi muốn cái mạng này, con cũng phải cho cô ấy sao? Còn có Thẩm An Bình anh ta là con người bằng xương bằng thịt, anh ta không phải máy móc hay món đồ vô tri vô giác, càng không phải hàng hóa mà nhường qua nhường lại. Anh ta có suy nghĩ riêng của mình? Dựa vào cái gì các người muốn anh ấy không kết hôn cùng con thì anh ấy sẽ không kết hôn cùng con chứ! Các người muốn anh ta cùng Mạc Phi thì anh ấy sẽ cùng với Mạc Phi sao? Các người có phải đã điên hết rồi không? Mạc Phi cô ta một mình hồ đồ thì thôi! Con thật là con gái của các người hay sao? A….” Cố Bình An căn bản không biết chính mình đã nói cái gì, lời nói điên cuồng, không cần ai phải trả lời cho những vấn đề mình đặt ra, cô chỉ là theo bản năng đem ấm ức cùng đau khổ đã dày vò trong lòng đến mệt mỏi mà phát tiết ra hết.

“Con..”

“Ba____”

Một tiếng thanh thúy vang dội khắp phòng, Cố Bình An bị tát một cái thật mạnh, không đứng vững mà ngã xuống đất. Cô ôm lấy một bên mặt bị đánh đến đau rát, khó tin nhìn ba ba. Trước giờ dù là bất cứ chuyện gì, cô đều nhất mực nghe lời, không hề cãi lại ông, không ngờ hiện tại người hung hăn đánh cô cũng chính là ông. Cô không biết mình còn có thể chịu đựng những đau đớn như không có cực hạn này đến khi nào nữa. Chỉ cảm thấy trong lồng ngực như bị ai đó giáng cho một đòn thật mạnh, làm trái tim cô đau đớn co rút, thật khó để tiếp tục chống đỡ. Ánh mắt cô dần dần trống rỗng, nước mắt đã biến mọi thứ trước mặt càng thêm mông lung, cổ họng cô giờ phút này như nghẹn lại, thâm tâm đau xót không muốn hỏi thêm gì nữa.

Đánh Cố Bình An xong, ánh mắt Cố ba không dấu được tia hối hận. Ông đưa tay đến muốn chạm lấy Cố Bình An nhưng bị cô lạnh lùng né đi, bàn tay kia vươn ra thoáng cái rơi vào không trung, cuối cùng nắm chặt thành quyền rồi thu trở về.

“Bình An, con không thể nói với mẹ mình như vậy. Con tự hỏi lương tâm của mình, bà ấy đối với con thế nào? Sao con có thể nói mình không phải do bà ấy sinh ra chứ?” Giọng nói ba ba tràn ngập bi thương cùng mệt mỏi, còn Cố mẹ vẫn yên lặng ngồi một bên không lên tiếng, nhưng nước mắt đã rơi đầy trên mặt.

“Bình An, ba mẹ không phải muốn con đem Thẩm An Bình tặng cho Mạc Phi, mà ba mẹ chỉ hy vọng cả hai đứa đều không cần có bất cứ quan hệ gì với Thẩm An Bình. Đứa nhỏ An Bình này mọi mặt đều thật sự tốt lắm nhưng không cần thiết vì thế mà chị em phải trở mặt thành thù.”

“Bình An, chẳng lẽ chị em ruột của mình, là con ruột của ba mẹ, cùng con chảy chung dòng máu lại không sánh bằng một Thẩm An Bình sao?”

“…”

Tiếng nói vừa dứt, thời gian như dừng lại, hết thảy mọi thứ đột nhiên xoay chuyển lộn ngược, không hình dung được bộ dáng ban đầu vốn có của nó. Trong phòng không có bất kỳ một thanh nào, yên tĩnh đến đáng sợ, cảm giác từng trận lạnh lẽo đang luồn vào sống lưng, làm cho người ta không rét mà run. Cố Bình An khó tin trừng mắt, hai tay gắt gao nắm chặt mặc cho móng tay thật dài cắm sâu vào trong da thịt đến đau đớn.

“Ba….ba nói cái gì?” Cố Bình An quá mức khiếp sợ, khó khăn không muốn tin đây là sự thật. Cô theo bản năng nghĩ rằng ba mẹ muốn lừa mình cho nên đặt chuyện nói dối.

Có lẽ đây là bí mật được giữ lâu lắm, cho nên sau khi nói ra ba ba giống như trút được gánh nặng, ông thở dài một hơi rồi chậm rãi giải thích:” Khi mẹ con mang thai các con, bà nội nói rằng song thai là điềm không tốt. Ba và mẹ đều là người từng tốt nghiệp đại học cho nên không tin mấy chuyện này. Khi sinh ra các con, ba mẹ mới phát hiện hai đứa hiển nhiên phát triển không đồng nhất, bác sĩ nói là do dị trứng song thai, so với bình thường, trường hợp này thật rất hiếm thấy. Lúc đó ba mẹ đều rất vui mừng, một lòng nghĩ đem cả hai chị em nâng niu nuôi lớn.”

“Ai ngờ các con vừa sinh ra lại không ngừng bệnh, liên tục hết nặng tới nhẹ, nên ba mẹ đôn đáo chạy tới chạy lui bệnh viện không biết bao nhiêu lần. Sau khi các con được tám tuần thì cả hai lại phát sốt, bác sĩ nói là do cả hai bị nhiễm viêm phổi, liên tục mười hai tiếng đồng hồ đó hai đứa đều phát sốt không ngừng, càng sốt càng cao không có chút dấu hiệu thuyên giảm. Bác sĩ thấy vậy bảo rằng nếu như cơn sốt còn không giảm xuống cho dù còn sống cũng sẽ trở nên si khờ. Khi bà nội đến thăm nghe vậy thì càng khẳng định nói song sinh chính là điềm xui, chỉ cần tách ra để nuôi là sẽ không sao. Ba và mẹ vì quá tuyệt vọng nên cái gì cũng muốn thử, thầm nghĩ chỉ cần có thể nuôi sống một đứa cũng là tốt rồi, nên liền theo lời bà nội mà làm. Vì bà nội luôn đặc biệt yêu thương con, cho nên đến lúc chọn lựa liền tìm đủ mọi cách một mực giữ con ở lại. Bà nội con nói tương lai khẳng định con sẽ không thua gì đàn ông con trai, cho nên sau đó bà ôm Mạc Phi rời đi. Không biết là do ý trời hay là sự trùng hợp ngẫu nhiên, vừa ly khai không lâu con liền hạ sốt, vui vẻ khỏe mạnh trở lại. Đến khi ba mẹ vội vã trở về tìm lại Mạc Phi thì bà nội con đã đem cho người khác, dù cho ba mẹ có hỏi han thế nào bà cũng không nói là đã giao con bé cho ai. Bà nội con vốn rất mê tín, nếu đã kiên quyết cho rằng đó là điềm xấu thì dĩ nhiên cho nó đi xa chừng nào tốt chừng nấy.”

“Rồi sau đó thì sao?” Cố Bình An đôi mắt ngập nước hỏi:”Bởi vì sai lầm của ba mẹ, cho nên con phải gánh chịu tất cả mọi hậu quả hay sao? Bởi vì bà nội lựa chọn đem cô ta đi, con trở thành đứa nhỏ hạnh phúc vì được giữ lại ở nhà, vì thế giờ đây con có nhiệm vụ phải bồi thường cho cô ta sao?” Cô cười càng thêm thê lương, trừng mắt nhìn ba mẹ của mình:” Chuyện đó và con một chút quan hệ cũng không có. Mạc Phi hẳn là nên tìm ba mẹ, còn có bà nội mà đòi lại công đạo, tại sao lại muốn con bởi vì cô ta mà con không thể kết hôn! Này rốt cuộc là đạo lý gì?”

“Bình An,” Cố Mẹ nãy giờ vẫn khóc một bên, đột nhiên mở miệng :”Mẹ biết con rất hận mẹ, nhưng mà con phải biết rằng mẹ rất hối hận lúc trước không có đem con cùng chị con giữ lại bên cạnh. Là do mẹ ích kỷ, tất cả đều là mẹ sai, cho dù muốn mẹ cầu xin cũng được, con không cần hận Mạc Phi, con bé là chị ruột của con, mẹ đời này chỉ mong nhìn thấy hai chị em con hòa thuận ở chung với nhau.”

“Bình An, mẹ thật sự không hy vọng hai chị em con bởi vì Thẩm An Bình mà kết thù…” Cố Mẹ giờ đây nước mắt giàn dụa, cả người run rẩy trông bà càng thêm yếu ớt dường như không thể nào chịu được thêm một kích động nào nữa, cả người vô lực nắm lấy góc áo của Cố Bình An. Cô cảm nhận cả người bà đang run lên dữ dội, nhưng bản thân mình cũng thật không muốn vì thế mà thỏa hiệp. Cô biết đáp ứng yêu cầu này của ba mẹ đó chính là đại biểu cho cái gì, cho nên cô không thể trái lương tâm mà đồng ý.

“Con không có khả năng để đáp ứng. Ba mẹ sao lại có thể ích kỷ như vậy chứ? Con chỉ biết mình càng ngày càng ghét Mạc Phi. Dựa vào cái gì muốn con phải theo ý cô ta mà không thể kết hôn? Cho dù cô ta là chị của con thì sao? Con cũng không có cách nào thay đổi suy nghĩ chính mình. Thật đáng tiếc đã phụ lòng mong muốn của ba mẹ. Hình ảnh phụ từ tử hiếu này không có khả năng sẽ nhìn thấy trong nhà chúng ta vì con không có khả năng cùng cô ta chung sống hòa bình! Chỉ vì thái độ này của hai người đã làm cho con sớm càng hận cô ta thấu xương! Bây giờ ba mẹ có nói thêm nữa e càng làm cho con cảm thấy thêm ghê tởm! Con thật sự thấy mình đã chịu đựng quá đủ rồi!!”

Cố Bình An bịt tai liều mạng lắc đầu, cô điên cuồng muốn lao vào phòng. Đối với hai người đứng sau cô chỉ phải ngoảnh mặt làm ngơ, kịch liệt không muốn để ý đến tiếng khóc hay bất lực của họ.

Cô còn chưa đi được hai bước đã bị Cố ba bắt được, khuôn mặt hiền lành ngày trước giờ chỉ còn là giận dữ. Quân nhân vốn luôn ẩn nhẩn khí thế uy nghiêm bên trong mặc dù không lên tiếng nhưng cũng làm cho người nhìn đến phải kiêng nể vài phần, mà chính giờ phút này đây Cố Bình An lần đâu tiên lại chân chính được tận mắt chứng kiến.

“Cố Bình An, náo loạn đủ chưa! Con chừng nào thì mới thôi không hành động như lúc còn nhỏ nữa đây! Thẩm An Bình dù sao cũng là người ngoài, Mạc Phi cùng chúng ta mới là ruột thịt, con rốt cuộc sao không biết phân rõ nặng nhẹ chứ!”

Cố Bình An sống chết muốn vùng khỏi gọng kiềm của Cố ba, nhưng vô dụng cô làm thế nào cũng không chọi lại với ông, chỉ có thể hung hăn đáp trả:” Con cho tới bây giờ thật cũng không biết”lúc còn nhỏ” ba chữ đó viết thế nào! Con chỉ biết rằng các người đây tuy gọi là ruột thịt nhưng lại là người làm cho con cảm thấy khổ sở nhất. Con thật sự rất muốn mình hãy chết đi cho xong. Trong miệng ba mẹ, kẻ mà hai người gọi là “người ngoài “ kia, ít ra anh ta chưa từng bao giờ làm cho con phải thống khổ như thế này! Con không muốn lựa chọn! Con không cần! Không cần!”

“Phù, phù”

Hơi thở nặng nề dồn dập vang lên làm cho Cố Bình An cùng ba ba hiện đang cãi nhau kịch liệt nhất thời sửng sốt dừng lại. Cố Bình An trơ mắt nhìn qua mẹ không biết vì sao bà bỗng nhiên ngã quỳ xuống. Nhìn thấy cảnh này cô bị chấn động đến một câu cũng nói không nên lời, giây tiếp theo ba ba và cô liền đồng thanh hô lớn:

“Mẹ___”

“Bà xã____”

Tình thế hiện tại càng trở nên hỗn loạn, Cố ba đang nắm chặt cô nãy giờ bỗng hung hăng hất tay cô ra. Ông trông càng tức giận hơn, đôi mày kiếm dựng thẳng, ánh mắt sắc bén:”Cố Bình An! Đứa con này thật là vô pháp vô thiên, chả biết coi ai ra gì! Con cút mau! Cứ coi như chúng ta chưa từng sinh ra con vậy!”

Nói xong ông đỡ Cố mẹ đứng lên, không ngờ bà lại kiên cường cố duy trì bộ dạng như cũ, đẩy tay ba ba ra, quay đầu hướng cô cầu xin :

“Bình An, con gái của mẹ, con và Phi Phi đều là con ngoan của mẹ, coi như mẹ ích kỷ một lần trước khi mẹ chết, hãy cho mẹ thấy hai con sống hòa thuận, chăm sóc lẫn nhau có được hay không? Phi Phi hiện giờ còn đang hôn mê trong bệnh viện, nó tự tử lại còn gạt mẹ nói rằng nó chỉ là uống lộn thuốc ngủ. Mẹ biết rõ trong lòng nó có bao nhiêu khổ sở. Bình An không có Thẩm An Bình, con cũng sẽ có người đàn ông khác tốt hơn, chúng ta sẽ tìm người tốt hơn được không? Để cho chị con bình yên mà sống tốt….”

Thấy mẹ khóc, Cố Bình An cũng khóc theo, “Con không cần người đàn ông tốt, con muốn Thẩm An Bình, mẹ chẳng lẽ mẹ cũng muốn con tự tử sao?”

“Bình An,” mẹ vẫn ngồi im không nhúc nhích, cũng không chịu đứng dậy, “Mẹ xin con, lần này làm theo lời mẹ được không?”

Cố Bình An trái tim tan nát, đầu óc một màu trắng xóa, cô cũng quỳ xuống trước mặt mẹ:” Mẹ đứng lên trước đi, con không thể nhận “

“Con hãy hứa đáp ứng mẹ!” Cố Mẹ kiên trì, như thế nào cũng không chịu đứng lên. Bà hai tay run run ôm lấy Cố Bình An, giống như trước kia mỗi lần thấy Cố Bình An tủi thân, bà sẽ ôn nhu vuốt đầu cô, “Mẹ sống không còn được bao nhiêu ngày. Tế bào ung thư đã phát tán thì chỉ còn chờ chết mà thôi. Mẹ biết mình không nên đối con như vậy nhưng mẹ chỉ muốn trong những ngày mình còn sống có thể nhìn thấy con cùng Mạc Phi yêu thương hòa thuận lẫn nhau, được thế mẹ mới yên tâm mà ra đi….”

“Bình An, con nhẫn tâm làm cho mẹ tiếc nuối mà vào trong quan tài sao?”

“…”

****

Năm tháng sau, cô mãi vẫn không quên được thời khắc ấy. Mọi chuyện xảy ra trong lúc đó dường như được sắp đặt sẵn tựa như hàng hóa chất đầy trên một chiếc xe, dù chỉ thoáng gập ghềnh chạy qua nhưng vẫn hằn lại dấu vết rất rõ ràng nơi đó.

Cố Bình An cảm thấy vô cùng bi thương, cảm giác như đang đứng đầu trước ngọn sóng thần, trong lúc không kịp phòng hờ bị đánh ập xuống, không lưu tình đem cô cuốn trôi, ép cô hít thở không thông, rồi đẩy cô vào tuyệt vọng. Cô chới với muốn nắm lấy một thứ gì đó, nhưng quơ quào tìm mãi vẫn là một mảnh trống rỗng, ngay cả muốn kêu cứu cũng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cô thật muốn cự tuyệt yêu cầu của mẹ, nhưng làm thế nào cũng nói không nên lời. Ba mẹ sinh ra cô, lại trước mặt cô mà quỳ xuống cầu xin, dù cho cô có thiên ngôn vạn ngữ cũng vô dụng. Trong đầu lại không ngừng xuất hiện rất nhiều rất nhiều ý nghĩ, thậm chí cô còn hoang đường nghĩ rằng mình có nên hay không cũng dùng cách tự tử để mẹ thấy thế mà lựa chọn không hy sinh cô.

Nhưng nghĩ lại cô có chút hoảng sợ, thì ra cô là luyến tiếc muốn kéo dài sinh mệnh dù rằng nó rất thê lương. Cô cứ nghĩ lòng mình đã chết lặng, nhưng không ngờ thì ra bản thân vẫn tham lam, muốn tìm kiếm ấm áp chung quanh. Mạc Phi cuối cùng đã thắng. Mặc kệ cô ta là vô tình hay cố ý nhưng không ngờ chỉ vì muốn tranh thủ chiếm lại ưu thế đã không tiếc thương tổn thân thể chính mình. Chỉ duy có điểm này thôi Cố Bình An đã thấy mình thật không bằng cô ta.

Cố Bình An dần bình tĩnh, đem cảm xúc hỗn độn khi nãy sắp xếp lại, lý trí cũng nhờ đó mà bắt đầu khôi phục. Cố Bình An âm thầm đi đến nắm lấy bàn tay mẹ, nó vẫn ấm áp tựa như trong trí nhớ của cô, không kiềm chế được bèn nhẹ nhàng vuốt ve lên nó. Cô nhìn mẹ mình, từ từ nói:” Mẹ, nếu con nói cho mẹ biết con đang mang thai, thì mẹ phải làm sao bây giờ?”

Cố Bình An khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười đầy ý tứ, hàm xúc không rõ. Cô im lặng nhìn mẹ, quan sát mỗi biến đổi nhỏ nhặt trên nét mặt Cố mẹ, không muốn bỏ qua dù chỉ là một thay đổi rất nhỏ nào. Nhìn thấy nước mắt Cố mẹ hãy còn chưa khô, ánh mắt bà quả thật rất kinh ngạc nhìn thẳng vào mắt Cố Bình An, cuối cùng tầm mắt dời xuống, rơi trên bụng cô.

“Bình An….con…..”

Cố Bình An vỗ về đùa nghịch bàn tay của bà, ôn nhu mỉm cười:” Yên tâm đi, không có mang thai. Mẹ, mẹ chưa từng nghĩ đến tình huống này sao? Mẹ chỉ một lòng muốn con cùng Mạc Phi hòa hảo, nhưng mẹ đã từng nghĩ đến sẽ hỏi qua ý kiến của con chưa? Nếu con không thể buông tay Thẩm An Bình thì làm sao bây giờ? Nếu con thật sự mang thai thì làm sao bây giờ? Nếu con vì vậy mà bỏ đi thì làm sao đây?” Cố Bình An liên tiếp đặt ra rất nhiều nghi vấn làm cho ba mẹ cô nhất thời cứng họng, không thể nói thêm được lời nào, chỉ có trầm mặc.

Thật ra bọn họ cũng biết đây là một giải pháp thật là tồi tệ còn rất vô lý, nhưng lại không nghĩ ra cách lựa chọn nào khác. Bọn họ không thể trơ mắt nhìn sinh mệnh của một đứa con khác, đang lúc tuổi trẻ mơn mởn tốt đẹp, cứ thế mà mất đi. Nhất là người kia còn là đứa con xấu số mà năm xưa họ đã vô tình vứt bỏ, cho dù đây chỉ là kế hoãn binh họ cũng phải thử một lần.

“Bình An, con gái ngoan, mẹ biết biết con chịu nhiều ủy khuất. Mẹ….”

“Mẹ trước xin người nghe con nói hết.’ Cố Bình An lên tiếng ngắt lời Cố mẹ, tiếp tục nói:” Con so với Mạc Phi thật may mắn nhiều lắm, con có bà nội, có ba mẹ, có Thẩm An Bình, hết thảy những thứ tốt nhất mà cô ta muốn con đều có tất cả. Cô ta chỉ là hai bàn tay trắng quả thật rất đáng thương.” Cố Bình An bình tĩnh phân tích, tựa như nói chuyện của người khác, một chút cũng không hề liên quan gì đến mình.

Cô đột nhiên ngẩng đầu, tròng mắt đỏ hoe ngập đầy nước mắt tựa như hồng thủy sắp vỡ đê, “ Nhưng cũng chính mẹ, trong lúc con đang có được rất nhiều như vậy, mẹ lại bất ngờ làm cho con thoáng cái liền đã mất đi tất cả. Bà nội của con, ba con, mẹ con toàn bộ tất cả liền phải cắt một nửa mà dâng cho cô ta. Người đàn ông con yêu thương giờ cũng buộc phải buông tay từ bỏ. Này so với cô ta hai bàn tay trắng chẳng phải còn đáng sợ, khủng khiếp hơn sao.?”

“Các người chỉ nghĩ ….” Giọng Cố Bình An trở nên nghẹn ngào, cơ hồ đứt quãng nói không thành câu. Cô cố gắng hít sâu một hơi, lấy hết sức lực còn lại để nói tiếp:” Các người nghĩ con có thể hoàn hảo chịu đựng tất cả những chuyện này sao?”

“…”

Ba mẹ cô nghe xong, chỉ còn biết đứng trơ nơi đó, không thể nói được gì nữa. Ngày xưa họ một nhà hòa thuận, hạnh phúc vậy mà lúc này đây, chính họ lại đích tay đem miệng vết thương của con gái mình từng chút xé rách. Thoáng cái những ấm áp ngày xưa liền sụp đổ.

Cố Bình An lấy tay chống đầu gối run rẩy đứng lên, cầm lấy túi xách của mình không chút lưu luyến đi thẳng ra ngoài.

Cuối cùng cô trong lòng giằng co dữ dội, quay lại nhìn đến ba mẹ vẫn còn đang đứng sững sờ chỗ đó, giọng nói vô cùng tuyệt vọng, giống như đang từ trong xa xăm vọng lại.

“Con đáp ứng ba mẹ, dời lại chuyện đính hôn.”

“…”

Cố Bình An rời khỏi nhà mới phát hiện mình không có chỗ để đi. Cô lớn như vậy thế nhưng đây là lần đầu tiên cảm giác bản thân thật bất lực.

Trong không khí nhộn nhịp chào đón Tết âm lịch còn chưa hết, khắp nơi giăng đèn kết hoa, vui mừng phấn khởi. Nhưng trên đường người người qua lại thật rất thưa thớt, trống trải, lạnh lẽo đến thật thê lương. Cố Bình An đi lòng vòng cả nửa ngày cuối cùng mới đi vào tiệm McDonalds trên đường. Cô gọi rất nhiều món, thức ăn trên bàn nhiều đến nỗi có thể cho bốn người ăn cũng không hết.

Cô kiên nhẫn đem hamburger nuốt xuống nhưng một chút khẩu vị cũng không có .

Ngồi cạnh cô là một nhà ba người, trên người họ tuy quần áo rất cũ kỹ, đã ngã màu, nhưng nét mặt rõ ràng đang rất hạnh phúc chào đón năm mới. Đứa nhỏ kia có lẽ do trời lạnh nên khuôn mặt như bị đông lại, trắng bệch nhưng nó vẻ mặt vẫn tươi cười nhìn mẹ, bất ngờ ánh mắt lập tức tỏa ra ánh sáng kỳ dị, nó ngạc nhiên nói:”Mẹ, có thịt nè.”

Người đàn ông còn trẻ tuổi kia chắc là ba thằng bé, trông anh ta có vẻ hơi túng quẩn, nghèo khó, nhìn thằng bé cười sủng nịnh. Thằng bé còn giống như khó thể tin những gì mình đang nhìn thấy, lại quay đầu nói với ba nó:”Ba ba, là thịt.!”

Đứa nhỏ lời nói chất phác không có ý tứ gì nhưng lại làm cho hai vợ chồng trẻ này đôi mắt khó tránh mà đỏ hoe, ngân ngấn nước. Thật ra không thể trách vì nó còn nhỏ tuổi cho nên không hiểu, chỉ đơn giản là nhìn thấy nhà mình có thịt để ăn nên mới cao hứng. Nó dường như còn luyến tiếc không dám ăn hết, chỉ ăn được một nửa còn một nửa thì chia cho ba mẹ mình.

Nhìn cảnh ba người họ thôi cũng đã thấy chua xót! Cố Bình An trong lòng lại âm thầm hâm mộ? Cô nghĩ nếu mình cũng nghèo khó , không địa vị như họ thì chắc cô cũng có một gia đình vui vẻ thế này đi. Có thể vui vẻ cùng nhau ngồi một chỗ, chia xẻ cái bánh hamburger, thật ra có đau khổ hơn nữa cô vẫn nguyện ý chịu đựng.

Cô từ nhỏ đến lớn đều sống trong sung sướng không biết xã hội còn rất nhiều người sống khó khăn, trừ bỏ đã nhiều lần thất bại trước Mạc Phi cô cơ hồ không hề gặp qua cái gì khó khăn đến nổi phải suy sụp. Có lẽ chính vì như vậy nên khi gặp phải một chút khó khăn đã cảm thấy thật khó vượt qua được, lại như đóa hoa được chăm sóc nâng niu trong lồng kín thì làm sao đủ sức chống trả được với mưa sa bão táp bên ngoài chứ.

Cô không phải chưa từng nghĩ muốn cự tuyệt đề nghị của mẹ, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt già nua của bà cô thật sự nói không nên lời.

So với Thẩm An Bình, mẹ và người thân và có địa vị rất quan trọng trong lòng cô.

Cô biết cuộc sống luôn có bất đắc dĩ và đau thương, vì vậy khi bản thân khi làm một quyết định lựa chọn thứ gì đó thì hiển nhiên đổi lại cũng phải mất đi vài thứ. Đứng ở giữa ngã ba của sự chọn lựa, nếu cô chọn hướng bên trái thì phải chấp nhận mất đi cảnh đẹp hiếm có bên con đường bên phải. Thế nên vô luận cô lựa chọn thế nào, tuyệt đối là không thể nào trọn vẹn, cho nên cô phải học cách chấp nhận sự thật này, chỉ có thế mới làm cho tâm mình tê liệt, không vui cũng không buồn nữa.

Cố Bình An đem tất cả những món cô gọi trên bàn đưa cho đứa bé, thái độ còn rất chân thành. Mắt nó nhìn thấy liền sáng hẳn lên, nhưng ngược lại nụ cười của cô sao lại chua xót đến thế.

Tối hôm đó cô quay trở về thành phố. Đã mấy ngày cô không nhận được điện thoại Thẩm An Bình, anh hiện đi thăm thầy giáo của mình ở Mỹ nhân đó phát thiệp mời, tâm tình rất vui vẻ dĩ nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây.

Sau khi dàn xếp xong mọi chuyện ổn thỏa, anh liền mau chóng gọi điện thoại cho cô. Trong phòng ngủ khách sạn, không gian khá yên tĩnh lại rất thư giãn, thoải mái làm anh nhớ Cố Bình An muốn điên đi được. Kéo rèm cửa sổ lên, Thẩm An Bình đưa mắt nhìn cảnh đẹp ngoài xa, giọng nói có chút ngập ngừng hỏi:” Em từ nhà ba mẹ đã về rồi sao?”

“Dạ!” Cố Bình An vô thức trả lời. Một tay nắm chặt lấy điện thoại, tay còn lại nắm điều khiển tivi không ngừng bấm nút chuyển kênh.

Anh không có tiếp tục hỏi, là người thông minh và rất có chừng mực đương nhiên anh biết rõ chuyện gì nên nói tiếp chuyện gì nên dừng lại. Anh trước giờ bản tính luôn rất mẫn cảm, nhạy bén chưa từng đoán sai bao giờ. Thẩm An Bình rất lâu sau đó thản nhiên cười hỏi:”Nhớ anh không?”

Cố Bình An hơi sửng sốt, lòng cô giờ đây trừ bỏ chết lặng vẫn là chết lặng không có gì khác. Cô không can đảm đối mặt người nào, bao gồm cả Thẩm An Bình. Tình yêu cùng tình thân, cô không rõ vì sao lại phải đi đến tình trạng thế này, phút chốc trở thành vấn đề cực kỳ nan giải đối với cô.

Cô cái gì cũng không nói, biết vậy trước đây cô sẽ để anh rời xa mình. Nhưng thực tế không phải vậy, cô vươn cánh tay đem anh kéo trở lại bên cạnh, làm anh sinh ra hy vọng, rồi lại biến anh thành chiến lợi phẩm, khoe khoang trước mọi người; cô đem anh từ một người đàn ông rất thông mình cơ trí phút chốc chỉ vì muốn lợi ích cho toàn cục mà phải nhún nhường, phải giả ngu…

Lòng cô giờ như có lửa đốt, chúng đem lục phủ ngũ tạng của cô thêu trọi thành tro, co rút đau đớn.

“Thẩm An Bình, Thẩm An Bình, Thẩm An Bình,” cô liên tục kêu tên anh ba tiếng, nhưng sau đó lại không nói thêm gì nữa. Cô che miệng, cố gắng không cho tiếng khóc phát ra.

“Làm sao vậy?” Giọng nói Thẩm An Bình vẫn như vậy thật trầm ấm, rất dễ nghe, ôn nhu tựa như dòng suối mát truyền đến:” Đứa ngốc, sao cứ kêu tên anh lại không nói lời nào, nhớ anh sao?”

Cổ họng Cố Bình An càng thêm đau đớn, sống mũi cay rát ê ẩm, gắt gao lấy tay che miệng, chỉ dùng giọng mũi cố gắng trả lời thật lẹ:”Ừ” một tiếng. Nhưng Thẩm An Bình nghe thấy lại chẳng khác nào như cô đang cố tình làm nũng với mình.

Bên đầu kia điện thoại Thẩm An Bình nhẹ nhàng nở nụ cười:”Sao lại khờ như vậy, cũng đâu phải không trở lại, ngày trước anh đi công tác cả hai tháng không gặp, em cũng đâu có như vậy.”

Nước mắt Cố Bình An tự nhiên rơi xuống, nhưng Thẩm An Bình làm sao mà biết được thật ra thời gian bọn họ có thể ở bên nhau đã không còn nhiều nữa, như đang từng phút đếm ngược, làm sao mà cô không quý trọng nó cơ chứ?

“Thẩm An Bình, anh mau trở về được không, em nhớ anh, anh trở về được không?”

Thẩm An Bình rốt cục cũng phát hiện ra giọng cô có gì đó rất không thích hợp, anh cảnh giác nhíu mày, thân thiết hỏi:”Làm sao vậy?”

Chỉ ba tiếng vô cùng đơn giản lại làm cho tất cả ủy khuất cố nén giờ lại vỡ tung, nước mắt rơi xuống càng nhiều, cô ôm điện thoại nghẹn ngào, ngập ngừng lên tiếng:”Thẩm An Bình, em chỉ còn có anh, chỉ có anh…”

Cô còn đang muốn nói hết…

Nhưng lại không thể nói thêm gì nữa, bởi vì giờ đây toàn thân đã vô lực, đang rúc vào trong góc. Cô vùi đầu mình vào đầu gối, rõ ràng căn phòng không lớn nhưng lại cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo, toàn thế giới dường như chỉ còn mỗi mình cô đang bị tuyệt vọng bao phủ, chôn vùi.

“Bình An, Bình An?” Thẩm An Bình trong giọng nói mang theo lo lắng gần như muốn rống lên. Cố Bình An toàn thân vô lực cuộn mình lại, giống như chỉ có tư thế như vậy mới có thể làm cho cô cảm giác được một chút ấm áp và an toàn. Thật lâu sau đó cô mới đem điện thoại đến bên tai, cố lau khô nước mắt, ra vẻ kiên cường nói:” Vừa rồi bị rớt điện thoại nên em phải kiếm cả nửa ngày.” Nói xong cô còn cười “Hắc hắc” hai tiếng.

“Bình An, em làm sao vậy?”

“Không có gì, hôm nay là một ngày thật không tốt đẹp gì, đọc phải một quyển tiểu thuyết buồn , vốn định muốn coi tivi kết quả cũng gặp phải bi kịch mà anh cũng biết người có chòm sao song ngư như em vốn luôn là người đa sầu đa cảm mà.” Giọng nói dần khôi phục như lúc ban đầu, giống như cô chỉ đang đơn giản nói chuyện cuộc sống hàng ngày.

Thẩm An Bình trầm mặc hồi lâu, giọng như cảnh cáo nói:”Bình An, em phải biết tự mình chăm sóc cho thật tốt đấy, em hiện giờ không phải là của riêng em nữa, em là của anh có biết không? Anh sẽ lập tức đặt vé máy bay, ngày mai liền trở về.”

Có lẽ Cố Bình An suy nghĩ thật ngây ngô, dù sao cũng phải để anh đem mọi chuyện giải quyết tốt rồi mới quay về chứ. Nhưng cô không biết vì sao mình vội vàng muốn nhìn thấy anh như vậy, dường như sợ bản thân sắp quên bộ dạng của Thẩm An Bình. Nhưng anh đối với cô mà nói rõ ràng rất quen thuộc, không thể quen thuộc hơn, làm sao nhớ không ra được. Cho đến khi nhìn đến những bông hoa ngoài hành lang kia cô mới biết thật kỳ lạ trước mắt tất cả đều là bóng dáng của anh. Anh sao có thể bá đạo như thế? Sao không một tiếng động mà đã đóng quân trong cuộc sống của cô thế này?

Cô khó chịu muốn phát khóc, thì ra thừa nhận đau khổ so với buông tha cho hạnh phúc kia lại càng khó khăn hơn nhiều.

Nhớ lại tất cả mọi chuyện cô mới nhận ra đây không phải như chữ trên bảng, muốn lau thì có thể lau sạch

Dù rằng trong đầu đang có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng giờ phút này cô chỉ có thể thốt lên một câu.

“Em sẽ chờ anh trở về.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.