Quá Tam Ba Bận

Chương 5




Dung Trân bị cảm không quá nghiêm trọng, giống như tôi đã đáp ứng với em, mấy ngày nay tôi đều mặc em "sai khiến".

Thực ra chỉ là nấu cơm cho em ăn thôi.

Cũng không hiểu sao đường đường là Dung tiểu thư lại bỏ sơn hào hải vị không muốn ăn, ngày nào cũng chạy đến nhà tôi gọi chút đồ ăn sáng bình dân-- thỉnh thoảng còn chỉ được ăn cháo trắng.

Tôi có thể cảm nhận được dường như em đang cố tình muốn tránh né gì đó, nhưng Dung Trân sẽ không thừa nhận chuyện này, em không hề biểu hiện ra chút khác thường nào, còn có thể chơi đánh bài với Trình Thiên Tường rồi đánh cho cậu ta thua không còn quần mặc, sau đó lại khinh bỉ cậu ta quá cùi bắp.

Trình Thiên Tường không phục: "Cậu liên thủ với đại ca thì sao mà tôi đánh thắng được!"

Trên đầu Dung Trân vẫn còn kẹp miếng kẹp tóc mái, nghe vậy hất cằm lên: "Phải lợi dụng tài nguyên hợp lý chứ, cậu có hiểu không?"

Vẻ mặt Trình Thiên Tường tràn đầy kinh hãi: "Đại tiểu thư, giờ cậu đã coi đại ca là tài nguyên của cậu rồi ư?"

Dung Trân suy nghĩ một chút: "Cậu có thể hiểu như vậy."

Trịnh Thiên Thường mang vẻ mặt chết lặng nhìn tôi: "Đại ca, đến vậy rồi mà anh cũng không phản bác sao?"

Tôi cười nhạt giơ ngón tay lên: "Ba mươi triệu."

Trình Thiên Tương: "Ba mươi triệu gì?"

"Ba mươi triệu, cái giá được trả để trở thành tài nguyên của Dung tiểu thư." Tôi rót nước cho Dung Trân, chậm rãi hỏi cậu ta: "Đổi thành cậu thì cậu có làm không?"

Trình Thiên Tường: "..."

Cậu ta lập tức quay đầu lại, dùng ánh mắt tình ý chân thành mà nhìn Dung Trân, tự chào hàng bản thân mình: "Đại tiểu thư, tôi cũng có thể là tài nguyên, không những thế còn là loại tài nguyên có thể thu về, có thể sử dụng nhiều lần..."

Dung Trân dùng ánh mắt kén cá chọn canh nhìn cậu ta, sau đó lắc đầu.

Trình Thiên Tường căm giận gần chết: "Vì sao đại ca có thể, tôi lại không thể?"

"Cậu không đánh bài giỏi bằng Tạ Chiêu Nam." Dung Trân nói: "Hơn nữa cậu không biết nấu cơm, Tạ Chiêu Nam nấu cơm rất ngon."

Tôi ung dung gật đầu: "Đa tạ Dung tiểu thư thưởng thức."

Không chỉ có vậy, Dung Trân thu hoạch được rất nhiều thứ ở nhà tôi. Em học được cách chơi board game, trò chơi trên di động, mạt chược và một đống thứ tiêu khiển khác, thỉnh thoảng em sẽ cùng với tôi và Trình Thiên Tường đánh ba hàng, chơi xạ thủ giết đến nỗi làm đối phương tan vỡ khóc lóc, khiến kẻ chơi "Yao" như Trình Thiên Tường chỉ biết làm vật trang trí, ra sức hô to 666.

Bệnh cảm của em khỏi rất nhanh, nhưng hình như chính em cũng quên mất chuyện này, vẫn cứ đến nhà tôi mỗi ngày, tìm tôi nói rằng muốn uống bản lam căn pha nước ấm.

Thái độ em duỗi tay quá mức tự nhiên, tôi chỉ có thể khách khí nhắc nhở em: "Dung tiểu thư, chỉ có người bệnh mới cần uống thuốc thôi."

Gương mặt hồng nhuận của Dung Trân không hề đổi sắc: "Tôi còn đang sinh bệnh."

Tôi: "..."

Tôi bất đắc dĩ nhìn em: "Em coi nhà tôi là viện điều dưỡng hả, muốn tới dưỡng lão sớm sao?"

Dung Trân cũng không tức giận, im lặng một chốc: "Tôi không muốn đi."

Có lẽ tôi hiểu tại sao em không muốn đi, nhưng Dung Trân trong ấn tượng của tôi đến bây giờ cũng không phải người thích trốn tránh, dù gặp phải chuyện gì em đều có một loại kiêu ngạo tuyệt đối không chịu thua, giống như công chúa điện hạ mặc áo giáp vậy.

Nàng công chúa chưa từng cúi đầu nay đã tháo vương miện và bảo kiếm xuống, giấu trong lâu đài của tôi, giấu đi những sầu não buồn phiền không cho ai hay biết.

Tôi nhìn em, cuối cùng vẫn thở dài: "...Nhưng tôi phải làm việc."

Chơi bời lêu lổng với em hơn nửa tháng nay, trợ lý của tôi sắp gọi điện thoại tới nỗi nổ máy rồi. Trình Thiên Tường là phú nhị đại nhàn tản nhưng tôi còn phải gánh vác trọng trách kiếm tiền nuôi gia đình nữa cơ.

"À.." Dung Trân rũ mắt xuống, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: "Tạ Chiêu Nam, hình như chỉ có ở nhà anh mới không thấy được thứ gì liên quan đến Lạc Thừa Hãn."

Đó là tất nhiên, nếu không bắt buộc thì tôi và Lạc Thừa Hãn tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở cùng một nơi.

Nhưng Dung Trân và Lạc Thừa Hãn, ngày trước sớm chiều ở chung, bạn chung của hai người có cả đống, thường thì quen biết Dung Trân cũng sẽ biết Lạc Thừa Hãn, em lướt vòng bạn bè thôi cũng có thể nhìn thấy bóng dáng Lạc Thừa Hãn ở đó.

"An Thành không lớn." Tôi đổ cho em một ly sữa bò nóng: "Dung tiểu thư, không phải em đã hủy hôn rồi sao, em sợ hắn như vậy làm gì?"

"Tôi không có sợ!" Nhắc tới từ này Dung Trân liền bật người dậy, ngẩng đầu một cách không phục: "Tôi chỉ không muốn nhìn thấy anh ta thôi!"

"Tôi cũng vậy." Tôi bình tĩnh nói: "Nhưng nếu gặp được thì tôi nhất định sẽ cố ý vòng thêm một vòng trước mặt hắn."

Bởi vì tôi khó chịu, nên Lạc Thừa cũng đừng hòng được thoải mái.

Dường như Dung Trân đang nhớ đến chuyện nào đó khiến người ta nghĩ đến là tức giận, hung hăng uống một ngụm sữa bò: "Nhất là dạo này ngày nào anh ta cũng dẫn theo Tiểu Hi kia..."

"Hắn ta làm em tức giận sao?" Tôi nhìn em chăm chú, quan sát nét mặt của em.

"Không đến mức đó." Em sửng sốt một chút, lập tức lại nói một cách lạnh nhạt: "Trước kia tôi cho rằng là do anh ta cố ý chọc tức tôi, còn đang nghĩ làm vậy chả ra cái gì, sau đó mới phát hiện có lẽ anh ta thực sự thích cô bé kia, mặc kệ có bao nhiêu phần thật lòng thì ít nhất là tôi chưa từng thấy anh ta đối xử với người khác như vậy."

Dung Trân nhẹ nhàng nhếch môi, dường như đang tự giễu: "Dù sao anh ta sẽ không bao giờ đối xử với tôi như vậy."

"Cho nên Dung tiểu thư trốn bọn họ sao?" Tôi nói: "Không giống như những gì tôi nghĩ."

"Tôi biết, là anh ta cố ý, anh ta muốn cho tôi nhìn xem khi anh ta thực sự thích một người sẽ là như thế nào." Dung Trân vuốt tóc, rũ mắt xuống: "Anh ta sớm đã muốn hủy hôn, chỉ là tôi không muốn, cho nên anh ta đang ép tôi."

Lạc Thừa Hãn là người thừa kế ưu tú nhất của nhà họ Lạc, đã có vị trí vững chắc ở công ty. Hắn vô cùng vội vã muốn thoát ly sự khống chế và những ràng buộc mà gia tộc mang đến --- việc đầu tiên chính là hôn ước mà hắn đã từng đồng ý.

Dung Trân và Lạc Thừa Hãn cũng chưa chính thức tiến hành nghi thức đính hôn, nói là đính hôn nhưng thực ra chỉ là hiệp nghị nói miệng trước khi bọn họ thành niên, hơn nữa chuyện này vốn chỉ có người trong giới biết rõ, cũng chưa công bố ra ngoài.

Vốn là quyết định sẽ tổ chức nghi thức vào tháng mười hai năm nay, nhưng nhà họ Dung và nhà họ Lạc đã lén thương lượng hủy bỏ hôn ước nên cũng không gây ảnh hưởng gì tới cổ phiếu của hai nhà.

Tiết điểm này bị Lạc Thừa Hãn tính toán vừa vặn.

"Dung tiểu thư, nếu như em thực sự không muốn hủy hôn." Tôi nói: "Tuy rằng tôi ghét hắn ta, nhưng cũng phải thừa nhận rằng nhân phẩm của Lạc Thừa Hãn sẽ không thấp kém đến nỗi ngoại tình trong hôn nhân."

"Không cần." Dung Trân ngẩng đầu, hừ một tiếng: "Vậy cũng quá khó coi, tôi không muốn làm nữ phụ ác độc cản trở nhân duyên của người khác giống trong mấy tiểu thuyết tình cảm."

"Hơn nữa..." Hai hàng lông mi của em rất dài, nhẹ nhàng run rẩy, em chậm rãi cúi thấp đầu, yên lặng nằm nhoài trên bàn, giống như một con thiên nga bị thương: "Thực ra nhiều năm như vậy anh ta vẫn không chịu thừa nhận mối quan hệ của chúng tôi, bây giờ anh ta còn tìm được tình yêu đích thực của mình nữa. Tuy rằng tôi cảm thấy chuyện này cũng coi như ngoại tình rồi, ít nhất nó khiến tôi thấy ghê tởm, nhưng nhiều người nhìn thấy như vậy mà chẳng một ai nói gì về anh ta, tôi lại nghĩ, có thể là do tôi sai rồi."

"Khi ấy tôi biết rất rõ có khả năng anh ta cũng không nguyện ý, nhưng tôi nhìn thấy anh ta đồng ý nên tôi...."

Tôi ngăn cản lời tiếp theo của Dung Trân.

"Dung tiểu thư." Dường như đã bị cảm xúc nào đó mê hoặc, tôi không thế khống chế mà vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu em: "Em không sai."

Em hoang mang nghiêng đầu lại nhìn tôi, nhưng cũng không giãy ra khỏi lòng bàn tay tôi. Mà tôi chỉ chần chờ trong chốc lát, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của em, dịu giọng xuống: "Em không có sai."

Em hỏi tôi: "Anh thật sự nghĩ vậy sao?

Tôi kiên định nói: "Thật sự."

"Có phải tôi không nên thích anh ta không?" Giọng nói của em rất nhẹ: "Thực ra trước đây tôi cũng không có thích anh ta đến vậy, tôi chỉ nghĩ rằng anh ta rất giỏi, mỗi lần thi xong đều đứng thứ nhất, hơn nữa đối xử với ai cũng rất kiên nhẫn, rất bình tĩnh, giống như bất kể việc gì đều không làm khó được anh ta."

Quả thực, lúc Lạc Thừa Hãn hàng năm vẫn đứng ở vị trí đệ nhất khóa, tôi còn đang leo tường trốn học dưới sự trợ giúp của Trình Thiên Tường, tới tiệm net giúp người ta luyện acc tích góp tiền vào quỹ gây dựng sự nghiệp của mình.

"Dung tiểu thư, thích một người không phải sai." Tôi khẽ nói: "Dù cho kết quả cuối cùng thế nào, việc trả giá tình cảm với người khác không có khái niệm đúng hay sai, thứ mà em không thể khống chế được thì cũng không nên chất vấn bản thân mình."

"Vậy sao?" Dung Trân im lặng một lát, hỏi tôi.

Lần thứ hai tôi khẳng định với em: "Đúng vậy."

"Tôi chỉ muốn biết tại sao lại có người có thể giống người máy đến vậy, làm gì cũng có thể đạt được vị trí thứ nhất." Em rũ mi mắt xuống: "Hơn nữa anh ta đối xử với tôi không khác gì những người xung quanh, sẽ không cố ý lấy lòng tôi, cũng sẽ không nói xấu sau lưng tôi. Tôi biết, anh ta không hề coi tôi là đại tiểu thư xấu tính nào đó, mà chỉ là một bạn học bình thường mà thôi."

"Ừ?" Tôi lắng nghe, sau đó đưa ra nghi vấn của tôi một cách đơn thuần: "Tôi cũng không coi em là đại tiểu thư xấu tính mà, sao em không chú ý đến tôi?"

"Tôi nhớ anh mà." Dường như em bị tôi cắt đứt duy nghĩ, Dung Trân liếc tôi một cái: "Bình thường vật lý tổng hợp của anh khi nào cũng đứng thứ nhất, điểm còn cao hơn cả Lạc Thừa Hãn, tiếc là tổng hợp các môn thì thứ tự chẳng lên nổi bảng vàng, có một lần anh còn thi vật lý tổng hợp được 290 điểm trong khi ngữ văn là con số 0 tròn vo, nổi tiếng toàn trường luôn đó."

Tôi nghĩ ngợi, hình như đúng là có chuyện này, lần đó là vì sao ấy nhỉ?

Dung Trân nói: "Nhưng anh cũng đâu có chú ý đến tôi. Có lần tôi gặp lại anh ở phòng giáo vụ, chủ nhiệm lớp đang mắng anh, anh cười hì hì nói có tiền có thể xui ma khiến quỷ, quay đầu nhìn tôi một cái xong lại quay đi như nhìn thấy người xa lạ vậy...."

Rốt cuộc nhớ tới lần đó vì sao lại như vậy, tôi liền rơi vào im lặng ngay tức khắc.

"Cho nên tôi vẫn luôn thắc mắc." Em nghiêm túc nhìn tôi: "Lúc đó có phải giống như Lạc Thừa Hãn nói, anh bị phú bà bao nuôi?"

Tôi: "..."

Tên Lạc Thừa Hãn kia đúng là chó thật sự.

"Không có." Tôi giải thích: "Lần đó là tôi nhận thêm việc làm kiếm chút thu nhập, giúp một bạn nữ làm một phần mềm plug-in nhỏ."

- --Lúc ấy đã gần tới sinh nhật của Dung Trân, tôi muốn gom tiền mua quà sinh nhật cho em, cho nên lúc gặp em ở phòng giáo vụ tôi thấy rất mất mặt vì bị giáo viên phê bình, nên chỉ có thể giả bộ không nhận ra em.

"Rõ ràng chúng ta cùng nhau lớn lên trong một khu nhà." Em vừa nói vừa trừng mắt nhìn tôi: "Trình Thiên Tường mỗi lần nhìn thấy tôi đều đi đường vòng, anh cũng làm bộ không nhận ra tôi."

Tôi cảm giác mình vô cùng oan uổng: "Tôi làm bộ lúc nào---Em cũng chú ý mấy việc này?"

"Tôi nghĩ rằng anh..." Hình như em muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ chuyển đề tài sang chuyện khác: "Hơn nữa tôi không quan tâm anh khi nào? Tuy rằng quan hệ của anh và Lạc Thừa Hãn không tốt, nhưng lúc thấy anh đánh bóng rổ thắng bị đàn anh khóa trên dạy dỗ tôi cũng lên giúp anh đó như?"

Tôi: "....Không phải em đến giúp Lạc Thừa Hãn sao?"

"Tôi nghe nói anh ở đó nên mới đi." Em nói một cách đương nhiên: "Lạc Thừa Hãn cũng không thích tôi bảo vệ anh ta, tôi tới giúp anh ta làm chi?"

Tôi hơi sững sờ, thế nào cũng không nhớ được hình ảnh lúc ấy em xuất hiện ra sao.

"Kết quả là Lạc Thừa Hãn trực tiếp kéo tôi đi." Dung Trân nói: "Anh vẫn chẳng chịu liếc nhìn tôi một cái, tôi đã nghĩ rằng anh quên tôi mất rồi."

Sao tôi biết---

Trong thoáng chốc, những hình ảnh nhạt nhòa trong cơn mơ dường như đã bị xé toạc lớp sương mù bao quanh, có những chi tiết tôi chưa bao giờ chú ý, nay lại bị ánh sáng mặt trời chiếu rọi lộ ra đầu mối.

Mùa hè năm ấy lúc tôi bị nắm cổ áo chặn ở cầu thang, Lạc Thừa Hãn bị ngộ thương đang nói với bọn họ rằng đừng có quá đáng, hắn là người của nhà họ Lạc.

Tên đàn anh khóa trên đó định bụng thả Lạc Thừa Hãn đi, mà tôi dường như đã tập mãi thành thói quen, cong khóe môi cười cười, đại não đã bắt đầu suy nghĩ mông lung rằng tối nay nên ăn gì.

Hai năm sau khi cha mẹ tôi mất vì tại nạn, gia đạo sa sút, công ty rung chuyển, nhà cửa đã bán để gán nợ, tôi bị ép rời khỏi khu nhà. Ông nội đã ra nước ngoài tĩnh dưỡng từ lâu nay phải về nước để chủ trì đại cục, cuộc sống của tôi xuống dốc không phanh, người duy nhất còn nguyện ý chơi với tôi chỉ có Trình Thiên Tường.

Tường đổ thì mọi người cùng đẩy, từ đó trở đi có rất nhiều người tới chế giễu tôi, tôi tự bức bách bản thân mình không thèm để ý những lời đó, luôn thể hiện ra thái độ bất cần không quan tâm.

Tên đàn anh khóa trên này là thiếu gia của gia tộc nào đó phái tới tôi cũng không biết, nhưng lần đó trước khi nắm đấm của bọn họ rơi vào người tôi, thiếu nữ xinh đẹp rạng rỡ tới chói mắt kia bỗng nhiên xuất hiện.

Em kiêu ngạo đá vào đùi bọn họ, lạnh lùng giận dữ mà cảnh cáo bọn họ cút đi chỗ khác.

Thực ra lúc ấy tôi rất muốn cười, nhưng tôi nhịn được.

Tôi quay đầu không nhìn em, nghĩ thầm trong lòng, em vẫn giống y như hồi còn bé.

Mặc dù tôi đã rời khỏi khu nhà, lúc đi học phải ra tiệm net luyện acc kiếm thêm tiền sinh hoạt, càng không thể tranh đệ nhất đệ nhị với Lạc Thừa Hãn nữa, nhưng tiểu công chúa vẫn là tiểu công chúa, vẫn kiêu ngạo lại dũng cảm, có thể trừng mắt uy hiếp một tên con trai cao hơn mình cả cái đầu.

Chỉ là rất tiếc nuối, hoa viên của tôi không có gì cả, không có cách nào mời em đến chơi.

Vì vậy thời điểm em bị Lạc Thừa Hãn kéo đi ấy, lưng của em ưỡn rất thẳng, đóa hồng kiều diễm rộ nở giữa làn tóc đen óng, tôi giương mắt nhìn em, vừa lúc lướt qua tầm mắt của em đang rơi trên người tôi.

Em đang nhìn tôi, tôi lại nghĩ đến hoa viên nhỏ hoang vắng không chứa nổi tiểu công chúa ở nhà, cuối cùng không hề ngẩng đầu. Sau khi em rời đi, tôi ngóng nhìn bóng lưng em thật lâu, có thể khi ấy em nghĩ rằng tôi đã không còn nhớ rõ em nên không hề quay đầu dù chỉ một lần.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt của chúng tôi chưa từng chạm vào nhau.

- -Thì ra là vậy.

"Tôi còn cố ý cảnh cáo bọn họ." Dung Trân nhìn tôi: "Không phải sau đó không còn ai dám tới làm phiền anh sao?"

...Thì ra là vậy.

"Từ nhỏ đến lớn không có gì là tôi không có được, cũng không có mong muốn gì lớn lao, vẫn luôn theo đuổi Lạc Thừa Hãn khả năng cũng vì không cam lòng đi." Dung Trân không chú ý tới vẻ mặt của tôi, em nhỏ giọng thì thầm: "Còn anh nữa, tôi nhìn anh không mang ô nên muốn đưa ô cho anh, nhưng sợ anh không nhận nên chỉ đành giả bộ là đưa cho Lạc Thừa Hãn. Lần đầu tiên tôi làm việc tốt không để lại tên đấy, rõ ràng lúc anh không nhận ra tôi thì tôi còn rất giận...."

Tôi nỗ lực điều chỉnh giọng nói, giả bộ bình tĩnh hỏi em: "Dung tiểu thư lo lắng chu toàn như vậy, là bởi vì nhà tôi xảy ra chuyện sao?"

Em khựng lại chút, sau đó thừa nhận rất thẳng thắn: "Tôi nghe cha tôi nói qua chuyện nhà anh, tuy rằng không quá thân quen với anh nhưng dù gì anh cũng là bạn chơi cùng từ bé với tôi, tôi muốn giúp anh---"

Hiếm thấy tiểu công chúa có chút ngượng ngùng: "Nhưng tôi nghe Lạc Thừa Hãn nói rằng tự tôn của anh rất cao, tôi cũng không phải kiểu người biết kết bạn kết bè, có thể lúc ấy trong thời kỳ trưởng thành nên nghĩ rất nhiều, cứ sợ anh nghĩ rằng tôi thương hại anh, mà không chừng anh giả bộ không quen biết tôi cũng vì bình thường rất ghét tôi, nên tôi chỉ có thể vòng vo vài vòng...."

Em nói một hồi, lại trừng mắt tôi một cái, làm vẻ mặt rất hung dữ nói: "Lúc đó anh có ghét tôi không?"

Nghe như đang hỏi, nhưng trên mặt em viết đầy dòng chữ uy hiếp "Dám nói ghét tôi thì anh xong đời rồi".

Tôi im lặng không lên tiếng, rũ mắt nhìn em, ánh mắt không khống chế được mà trở nên dịu dàng cực độ.

Tôi của mười sáu tuổi chưa bao giờ nghĩ tới, em sẽ nhìn về phía tôi.

Tôi của mười sáu tuổi có thể cười hì hì đối mặt với sự thở dài của giáo viên, lại trở nên vô cùng xấu hổ bối rối lúc em vô ý đi vào phòng giáo vụ.

Tôi của mười sáu tuổi đứng dưới chiếc ô em đưa, xung quanh là màn mưa liên miên, tiếng còi xe huyên náo không ngừng, nhưng tôi lại cho rằng cảnh tượng này là sự lãng mạn duy nhất có thể kết thúc bởi thời gian.

Thì ra, ở thời kỳ thiếu niên u tối lại hoang đường đó của mày, ở lúc mà bản thân mày đã không hề mong đợi cũng chẳng thèm để ý tới đại đa số người trên thế gian này, ánh trăng của mày cũng đang vụng về mà giữ gìn chút ít tự tôn đáng thương còn sót lại ấy.

Em chưa bao giờ là ánh trăng của tôi, nhưng em đã từng chiếu lên người tôi.

Em đã từng, một mình, dịu dàng mà trúc trắc chiếu lên người tôi.

"Dung Trân." Lần đầu tiên tôi gọi tên em, nói một cách vô cùng nghiêm túc: "Tôi chưa bao giờ ghét em."

Em là ánh trăng vào những ngày niên thiếu của tôi, là công chúa điện hạ nơi tháp cao trong thâm tâm tôi, là đóa hoa hồng nở rộ trong hoa viên của người khác.

Tôi đã từng, thậm chí chỉ dám ngắm nhìn hình bóng em phản chiếu trên mặt nước.

Em vẫn duy trì tư thế nằm sấp trên mặt bàn, nửa bên mặt kề vào cánh tay trắng nõn, mái tóc quăn màu nâu nhẹ có một vài lọn rơi vào lòng bàn tay tôi, em ngơ ngác nhìn tôi.

Thời gian phảng phất dừng lại ở vài giây này, kéo dài vô tận trong ánh nắng mặt trời xuyên qua ô cửa sổ tiến vào.

Đột nhiên em ngồi thẳng người, một tay che nửa gương mặt, nghiêng đầu không nhìn tôi, giọng nói tuy không có gì khác lạ nhưng lại hơi lắp bắp một chút mà chẳng hiểu vì sao: "Tốt, tốt nhất là như vậy, không được lừa tôi."

Vành tai của em rất trắng, giờ phút này lại dần dần ửng đỏ dưới ánh mặt trời, nép dưới mái tóc dài của em, so với đóa hồng trong quá khứ còn kiều diễm rực rỡ hơn vài phần.

Tôi nhìn vài giây mới dời mắt đi, giọng nói cũng hơi khàn: "Sao tôi dám lừa dối Dung tiểu thư?"

"...À.."

Một lát sau em đáp lại tôi một cách ngập ngừng: "Anh thật hiểu chuyện."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.