Quá Tam Ba Bận

Chương 1




Trong bãi đỗ xe ở tầng hầm, tôi vừa rút chìa khóa xe ra, đầu còn chưa kịp ngẩng lên đã bị Trình Thiên Tường đang ngồi cạnh vỗ một cái, giọng điệu của cậu ta mang chút hưng phấn mơ hồ: "Kia không phải Lạc Thừa Hãn và vị hôn thê của hắn ta sao?"

Tôi hơi nhướng mày nhìn về phía trước, giữa khoảng cách hai chỗ đậu xe của chúng tôi, Lạc Thừa Hãn đang nhìn người đứng đối diện bằng vẻ mặt lạnh nhạt, không kiên nhẫn nói vài câu sau đó liền quay đầu lên xe.

"Anh thấy không, cái tên Lạc Thừa Hãn này đúng là..." Trình Thiên Tường hóng chuyện vui quên cả trời đất: "Vị hôn thê của hắn rõ là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành vậy mà, sao khi nào ở cạnh cô ấy hắn cũng trưng cái vẻ mặt như bị ép buộc ra thế?"

Tôi nghiêng đầu liếc Trình Thiên Tường một cái, giọng nói nhạt nhẽo: "Cho cậu diễm phúc này cậu có lấy không?"

Trình Thiên Tường ngay lập tức câm như hến: "Xin lỗi, em sai rồi, em nhận không nổi."

An Thành cũng chỉ to có chừng ấy, cái vòng này của chúng tôi ai mà không biết tính tình của Đại tiểu thư nhà họ Dung như thế nào, đẹp thì đẹp đấy nhưng kiêu cũng chẳng ít. Hình mẫu của Trình Thiên Tường lại là mấy em gái ngọt ngào mềm mại, bây giờ nhìn cậu ta hóng chuyện của Lạc Thừa Hãn vậy thôi chứ thật sự để cậu ta ở chung với Dung tiểu thư thì ước chừng cậu ta xách đít chạy còn nhanh hơn cả Lạc Thừa Hãn.

Đây là lần thứ ba trong tháng này tôi nhìn thấy Lạc Thừa Hãn cãi nhau với em, trước giờ tôi và Lạc Thừa Hãn đã không hợp nhau, bình thường đều nhắm mắt làm ngơ, dạo gần đây lại hầu như ngày nào cũng nhìn thấy, tần suất này cao đến nỗi khiến tôi nghi ngờ rằng hai người bọn họ cả ngày đều đi dạo lung tung ngoài đường.

"Ai da, em thấy mọi người trong group chat nói hôm nay Lạc Thừa Hãn sẽ qua Dực Hiên tham dự tiệc rượu ấy." Thấy xe của Lạc Thừa Hãn nổ máy rồi thực sự chạy đi luôn, lúc này trên mặt Trịnh Thiên Tường cũng xuất hiện mấy phần ngạc nhiên: "Không phải chứ, hắn ta bỏ bạn gái lại chỗ này thật hả?"

Tôi không nói gì, im lặng ngả lưng vào ghế, dùng ngón trỏ gõ vào vô lăng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô gái đứng ở phía trước.

Hiện giờ đang là mùa thu, trời vừa sẩm tối nên cũng không quá ấm áp, em mặc lễ phục mỏng manh, nhưng vẫn là dáng vẻ đẹp đẽ mà tôi thấy từ trước đến nay, ngẩng cao đầu nhìn phía trước, một lát sau em mới xoay người, dường như muốn rời đi.

Tôi ném túi tài liệu cho Trình Thiên Tường: "Xuống xe."

Cậu ta vội vàng nhận lấy: "Xuống làm chi?"

"Em ấy không mang theo điện thoại, đoán chừng cũng không tự lái xe tới." Tôi nói: "Cậu tự lên trước đi, lát nữa anh qua sau."

"Sao anh biết..." Trình Thiên Tường trợn trừng mắt. "Đừng nói vậy chứ, anh, sao hôm nay anh tốt bụng thế?"

"Mặc lễ phục kiểu đó vừa nhìn là biết không có túi đựng, có lẽ đồ đạc đều để trong túi xách rồi, dù gì cũng là con gái, gần đây anh cũng có chút chuyện làm ăn muốn hợp tác với nhà họ Dung." Tôi liếc cậu ta một cái. "Sao? Bình thường anh đây vô tình thế à?"

"Cũng không đến nỗi." Trình Thiên Tường gãi đầu rồi cho tôi một ánh mắt đồng tình: "Được rồi, được rồi, em xuống trước, còn anh...Chúc may mắn!"

Tôi "Ừ" một tiếng rồi chậm rãi lái xe ra khỏi tầng hầm, chạy thẳng đến trước mặt em.

Em vẫn đang đi, chỉ là khoảnh khắc rời khỏi bãi đỗ xe vai em rõ ràng lạnh tới run lên.

Tôi hạ cửa xe xuống, gọi tên em: "Dung Trân."

Em ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt mờ mịt trong chốc lát mới nhanh chóng bình tĩnh lại. Tóc quăn màu nâu nhạt càng làm nổi bật chiếc cổ thiên nga trắng nõn, răng trắng môi hồng, mặt mày xinh đẹp, cả người tinh xảo giống như viên ngọc lộng lẫy quý báu trong mấy buổi đấu giá.

Nó sẽ là như vậy, nếu trong mắt em không chứa ánh lệ trong veo kia.

Giây phút nhìn thấy tôi, đôi vai vốn đang co ro vì lạnh kia lập tức kéo căng, lưng thẳng tắp, vẫn như trước đây, em kiêu ngạo tựa như một con thiên nga trắng vĩnh viễn không cúi đầu: "Tạ Chiêu Nam."

"Đúng là trùng hợp thật." Lúc nhìn thấy giọt lệ kia trên mi mắt em, tôi khựng người lại một chút, sau đó hơi nghiêng đầu, lời vốn định nói ra giờ lại vòng mấy vòng trong miệng mới đổi thành ý khác: "Dung tiểu thư muốn tới Dực Hiên tham gia tiệc rượu sao? Nếu đã gặp được, tôi có thể chở em đi."

...Có lẽ không ai biết rằng, từ trước tới giờ, tôi không thể chịu được việc em để em phải khóc.

Dung Trân nghe lời này xong, ngay lập tức xù lông lên giống con mèo nhỏ, cảnh giác lùi về sau một bước, giọng điệu kiêu ngạo: "Không cần."

Quả thật, lời này nghe xong đến tôi cũng cảm thấy hoang đường.

Quan hệ của tôi và Lạc Thừa Hãn rất tệ, Dung Trân lại là vị hôn thê của hắn, trước giờ em cũng không thích tôi, mặc dù không đến nỗi trừng mắt thờ ơ nhưng chúng tôi cũng rất ít xuất hiện cùng một chỗ, lại càng không nói đến việc muốn tiện đường cho quá giang thế này.

Nhưng tôi cũng không thèm để ý chuyện vô lý đó, cười nhạt với em: "Hay trong lòng Dung tiểu thư tôi không phải là người tốt lành gì, nên ngay cả xe của tôi em cũng không dám lên?"

"Sao tôi lại không dám?" Tính cách em không chịu được khích bác, trừng mắt nhìn tôi một cái liền mở cửa xe ngồi lên ghế phụ lái, đóng cửa xong mới hỏi tôi: "Anh cũng muốn đi Dực Hiên sao?"

Tất nhiên tôi không thể nói rằng không phải do tiện đường, chỉ là thấy em mặc bộ váy mỏng tang sợ em lạnh chết ngoài đường thôi. Cũng không thể nói tôi vừa mới nhìn thấy em và Lạc Thừa Hãn cãi nhau, thấy em bị hắn bỏ lại ở nơi này. Tôi chỉ có thể vừa gõ vô lăng, vừa tìm một lý do rồi thuận miệng trả lời em: "Tôi không đi, chỉ là gần đây nhà họ Tạ đang đấu thầu dự án Thụy Lâm, gấp gáp cần tìm người để mở rộng quan hệ."

"À." Dung Trân khoanh tay. "Vậy anh tìm nhầm người rồi, tôi không liên quan gì đến việc đấu thầu hết."

"Vậy à?" Tôi trả lời qua loa. "Tiếc thật đấy."

Em không nói thêm nữa, chỉ rũ mắt nhìn xuống, hai hàng lông mi dài phảng phất như hai cánh bướm đang bay. Nhưng hình như con bướm này đang bị thương, đậu tạm trên cành cây khô, mỏng manh nhưng đẹp đẽ đến lóa mắt.

Nhìn dáng vẻ của em thì chắc vẫn đang rất lạnh, tôi không tiện cũng không có lập trường đưa áo khoác cho em, chỉ có thể giả như không có việc gì rồi tăng nhiệt độ điều hòa lên cao.

Dung Trân chợt gọi tên tôi: "Tạ Chiêu Nam."

Tôi vô cùng chuyên chú lái xe: "Ừ?"

"Có phải khi nãy anh nhìn thấy?" Em hỏi tôi: "Thấy tôi và Lạc Thừa Hãn cãi nhau."

Câu này nên nói tiếp thế nào bây giờ?

Lúc tôi vẫn còn đang suy tư, Dung Trân lại hỏi tôi: "Ở trong mắt đàn ông mấy người hôn ước rốt cuộc là thứ gì? Tôi khiến anh ấy cảm thấy mất mặt, không đáng được thừa nhận đến thế sao?"

Rồi câu này lại muốn tôi trả lời thế nào mới đúng?

Tôi nhận ra sự oán giận trong lời nói của em, chỉ đành nhắc nhở: "Dung tiểu thư, em hỏi tôi những câu này, cho dù tôi trả lời như thế nào cũng là đi quá giới hạn."

"Tôi biết!" Đột nhiên em nâng giọng, đôi mắt xinh đẹp kia trợn tròn nhìn tôi: "Người nào quan hệ không tốt với anh ấy mới có thể trả lời thật lòng, mấy người bạn của anh ấy rõ ràng chỉ đang nói dối tôi."

Tới Dực Hiên rồi.

Tôi dừng xe, cũng nghiêm túc nhìn em: "Không bằng em hãy hỏi bạn của em, đừng hỏi tôi, thân phận của tôi không phù hợp."

Tôi nghĩ rằng Lạc Thừa Hãn để một cô gái không cầm di động, cũng không mang túi xách ở bãi đồ xe một mình như thế đúng thật không giống người, nhưng tôi không thể trực tiếp nói vậy với em, bởi em có thể sẽ không vui vì nó.

Dung Trân thích Lạc Thừa Hãn.

Em thích hắn rất nhiều năm, thích đến nỗi một tiểu thư đầy người kiêu ngạo như em lại sẵn sàng rửa tay nấu canh, chén canh xấu xí và chiếc bao tay với đường may lộn xộn ấy đến bây giờ vẫn đang là một trò cười trong vòng xã giao của chúng tôi.

"Em xuống đi." Tôi không nhìn em nữa, nói một cách thờ ơ: "Dung tiểu thư, hẹn gặp lại."

Lúc em rời đi tôi còn đang nghĩ, thành phố này lớn như vậy, tuần tới hẳn là sẽ không đụng phải em nữa đi?

Kết quả không như mong muốn, mười phút sau tôi lại gặp em.

Tôi đi tới cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ ăn, mới quay lại xe nhắm mắt nghỉ ngơi vài phút thì cửa xe đã bị ai đó gõ lên.

Tôi hơi nghiêng đầu sang nhìn, chợt nhìn thấy Dung Trân vẫn đang mặc lễ phục mỏng manh, mũi đã lạnh đến độ hồng cả lên, đuôi mắt cùng hồng, sắc môi trắng bệch, không biết có phải đã cọ son môi ở chỗ nào rồi không.

Tôi mở cửa xe, đi tới trước mặt em: "Dung tiểu thư."

"Đưa tôi về nhà." Giọng nói của em rất khàn. "Dự án Thụy Lâm kia tôi sẽ nói cha tôi để lại cho anh."

"..."

Đầu năm nay còn có loại chuyện tốt thế này sao? Làm tài xế hai chuyến là có thể bắt được dự án trị giá ngàn vạn nhân dân tệ?

Tôi vừa định để em lên xe thì đã nhìn thấy đằng sau em xuất hiện một người đi theo em xuống --- Lạc Thừa Hãn lại trưng khuôn mặt tràn ngập lạnh lùng và không kiên nhẫn kia ra, hắn đang bị hai người bạn kéo xuống, nháy mắt khi nhìn thấy tôi vẻ mặt của hắn cứng đờ, sau đó nhanh chóng trở nên âm u, bước nhanh về phía này.

Tôi nhếch miệng cười: "Có cần quay đầu nhìn lại một cái không?"

Em khựng lại một chút, quả nhiên vẫn quay đầu. Nhưng chỉ mới hai giây em liền quay lại, giọng điệu không hề thay đổi: "Có chở không?"

Tôi nhìn ánh mắt em, giọng nói bình tĩnh: "Dung tiểu thư, em chắc chắn mình sẽ không hối hận chứ?"

"Ừ." Em không thèm khách khí mà kéo cửa xe ra: "Tôi lạnh, nhớ mở điều hoa cao chút."

"...Tạ Chiêu Nam." Lạc Thừa Hãn đi tới, biểu cảm kìm nén giận dữ, kéo mạnh tay của Dung Trân, ánh mắt lại không thèm nhìn em. "Sao cậu lại ở đây?"

Không đợi tôi nói chuyện Dung Trân đã lập tức trào phúng: "Anh không cần giả vờ giả vịt mà đuổi theo xuống đây làm gì."

"Dung Trân! Em quấy rối đủ chưa?" Lạc Thừa Hãn nhìn em, trong giọng nói tràn ngập sự trách cứ lạnh lùng, dường như đã thất vọng tột cùng. "Là chính bản thân em ở bãi đỗ xe giận dỗi nói không muốn đi nên anh mới dẫn theo bạn nữ khác đến. Em cố tình gây sự thì thôi, giờ còn muốn ồn ào làm mặt mũi của anh và Tiểu Hi mất hết, Dung Trân, dù gì em cũng là đại tiểu thư nhà họ Dung, có thể rộng lượng một chút không? Có thể đừng có sáng nắng chiều mưa, ngang ngược kiêu căng như vậy nữa được không?"

Dung Trân dường như không tin vào những gì mình vừa nghe được, em nhìn hắn, viền mắt từng chút từng chút đỏ bừng nhưng vẫn không nói lời nào.

Lời hắn nói quả thực khó nghe, tôi cau mày: "Lạc Thừa Hãn, ở trước mặt tôi mà cậu trút giận lên người vị hôn thê của mình như thế không đẹp chút nào đâu."

"Làm như cậu xuất hiện ở đây là có lòng tốt vậy." Lạc Thừa Hãn lạnh lùng nói với tôi: "Việc nhà tôi mà cậu cũng muốn quan tâm à, cậu quan tâm rộng quá rồi đấy!"

Tôi nhướng mày, nhìn thấy Lạc Thừa Hãn kéo Dung Trân muốn trở lại Dực Hiên, trong lòng bỗng thấy tẻ nhạt vô cùng, mắt nhìn đi chỗ khác, nghĩ thầm đây đúng là một vụ làm ăn thua lỗ.

Một giây sau đó, tay áo của tôi bị kéo lại.

Giọng nói của Dung Trân nhẹ nhàng, trên người tản ra chút yếu đuối ngày thường rất khó nhìn thấy: "Tôi muốn về nhà."

Tôi rũ mắt nhìn ngón tay nhỏ trắng nõn đang túm áo của tôi, im lặng một lát, "Ừ" một tiếng rồi mới nói: "Em lên xe đi."

"Dung Trân!" Rốt cuộc Lạc Thừa Hãn cũng nổi giận. "Em có ý gì? Em là vị hôn thê của anh, vậy mà bây giờ lại muốn để người đàn ông khác---lại còn là Tạ Chiêu Nam đưa em về nhà?!"

"Bốp!"

Một tiếng động giòn tan vang lên, Dung Trân cho Lạc Thừa Hãn một bạt tai.

Tuyệt vời!

Tôi huýt sáo một cái rõ dài trong lòng, tay thì rất lịch sự mở cửa xe cho em, sau đó nhàn nhã nghe Dung Trân mắng hắn: "Tôi nói tôi muốn về nhé! Anh dẫn theo Tiểu Hi của anh cút đi cho khuất mắt tôi ngay--!"

Câu chửi này đúng là khiến lòng người vui sướng, tôi dứt khoát đóng cửa xe, cong môi cười với Lạc Thừa Hãn: "Anh Lạc, tạm biệt nha."

Thực ra bình thường Lạc Thừa Hãn cũng không phải là người thể hiện cảm xúc quá độ như vậy, trước giờ hắn đều lãnh đạm ít lời, cả người đều có một loại khí chất lạnh lùng nghiêm túc, rất ít tức giận, cũng rất kiên nhẫn, lạnh nhạt giống như một người máy được lập trình sẵn. Duy chỉ khi đối mặt với Dung Trân, sự kiên nhẫn của hắn dường như rất dễ tan thành mây khói, khi nào cũng lộ ra một cảm giác vô cùng không kiên nhẫn và phiền chán.

Cho nên tôi thực sự không hiểu, rốt cuộc Dung Trân thích hắn cái gì, hơn nữa vừa thích là thích nhiều năm như thế.

Dung Trân ngồi ở ghế phụ lái của tôi, sống lưng thẳng tắp tựa như đã quá mỏi mệt, từng chút từng chút cong xuống. Bình thường em là người vô cùng chú ý hình tượng, bây giờ lại giống như đã bị mất hết tinh thần, ngay cả giả bộ cũng không làm được nữa. Rõ ràng vừa rồi vẫn còn là một chiến sĩ ánh mắt lẫm liệt cho người ta một bạt tai, vậy mà giờ đây lại như đã sức cùng lực kiệt mà khom người dựa vào đệm lưng, trông đáng thương như một con mèo nhỏ bị bỏ rơi.

Tôi nhìn em, vốn muốn nói rằng "Nếu muốn quay lại Dực Hiên thì nói với tôi." nhưng cuối cùng lời vẫn không nói ra miệng, định bụng trực tiếp đưa em về nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.