Ps 143,7

Chương 49




Cảm giác có người chờ ta ở nhà thật tốt.

Mấy ngày đầu nàng còn có chút lệch múi giờ, dù sao cũng cách nhau nửa vòng trái đất.

"Hóa ra có người chờ ở nhà là loại cảm giác này." Một ngày, ta về nhà thì nói.

"Thích không?" Nàng cười hỏi.

"Đương nhiên thích." Ta nhìn bóng lưng nàng bận rộn trong bếp.

"Báo cáo chuẩn bị tốt rồi sao?" Nàng quay đầu hỏi ta.

"Được rồi, giáo sư rốt cục gật đầu. Ha ha!" Trên mặt ta mang theo đắc ý.

"Cho nên hiện tại sẽ chờ tốt nghiệp?" Nàng đem canh đến bàn ăn.

"Đúng vậy, chờ năm ngày!" Ta cười đi tới bên cạnh nàng ôm lấy nàng.

"Ngươi thực sự lớn lên rất nhiều." Nàng nhẹ vỗ về gương mặt ta.

"Ta nên vì ngươi mà ưu tú." Ta nói, sau đó hôn nàng.

"Được rồi, ta mời Alisha tới ăn." Sau khi bị ta hôn một hồi, nàng cười khẽ đẩy ta ra.

"Alisha? Các ngươi lúc nào lại quen thuộc như vậy?" Ta có chút kinh ngạc.

"Trước khi ngươi ngủ, quên tắt máy vi tính, nàng tìm ngươi trên MSN, ta nghĩ giúp ngươi trả lời, như vậy thì bắt đầu trò chuyện." Nàng vô tội nháy mắt nói.

"A, được rồi. Vậy lúc nào nàng tới?" Ta hỏi.

"Chắc sắp rồi, ngươi không giận chứ?" Nàng cẩn cẩn dực dực hỏi.

"Sẽ không a, lúc ta bận rộn, có nàng cùng ngươi cũng tốt." Ta cười nói.

"Vậy là tốt rồi, ta còn sợ ngươi sẽ tức giận." Nàng như là thở dài một hơi.

"Ta nào có nhỏ mọn như vậy." Ta trừng mắt liếc nàng.

Chuông cửa vang lên.

Alisha mang theo một chai rượu đỏ xuất hiện trước cửa.

Chúng ta ba người vui vẻ ăn cơm, cơm nước xong, ta đột nhiên nghĩ đến muốn dẫn nàng đi một chỗ.

"Alisha, cho ta mượn xe." Ta nhìn Alisha nói.

"Ngươi muốn làm gì?" Nàng mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn ta.

"Cho ta mượn là được, tối nay đi xong sẽ trả lại ngươi." Ta hướng nàng vươn tay.

"A được rồi, a ngươi phải đưa ta về nhà trước a." Nàng nói.

"Ta biết, tỷ, ngươi đi thay đồ một chút, ta mang ngươi đi một chỗ." Ta nhìn lão sư đang ngồi trên sô pha nói.

"A, muốn đi đâu?" Nàng vừa đứng lên vừa hỏi.

"Tỷ tỷ, ngươi không đi sẽ hối hận, tin tưởng ta." Alisha nghe một chút liền biết ta muốn dẫn nàng đi đâu.

Nàng gật đầu, vào phòng thay quần áo.

"Ta nói A Bội, ngươi có nghĩ mua xe không a? Ngươi cũng đã quyết định sẽ ở lại tiếp tục học." Alisha vỗ vai ta nói.

"Có, ta đang xem, ta sẽ cùng tỷ tỷ thảo luận." Ta trả lời nàng.

"Vậy là tốt rồi, dù sao ta một năm nữa mới có thể quyết định có tiếp tục ở đây hay không, không có xe ngươi sẽ rất bất tiện." Hai năm qua, tình cảm của ta và Alisha, thực sự giống như tỷ muội.

Ngoại trừ tình cảm, còn lại tất cả chuyện ở Đài Loan, chúng ta hầu như không có gì giấu nhau.

"Cảm ơn, hai năm qua may mà nhờ có ngươi cùa xe của ngươi." Ta cười nói với nàng.

Lúc này, lão sư thay y phục xong từ trong phòng đi ra.

"Ngươi không có lấy tiểu lam ra?" Ta nhìn Alisha hỏi.

"Không có, sao phải lấy ra, ngày hôm qua ta mới vừa sặc điện, ngươi dùng xong nhớ sặc điện lại cho ta." Alisha trừng mắt nhìn ta nói, ta lần trước quên sặc.

Cứ như vậy, chúng ta đi ra ngoài, sau đó trước tiên lái xe đưa Alisha về nhà.

"Sáng mai ngươi đến đón ta là được rồi, buổi tối cứ để xe ở chổ của ngươi." Trước khi xuống xe nàng nói.

"A, ngươi mấy giờ vào học?" Ta hỏi nàng, ngày mai ta không có lớp.

"Chín giờ ngươi tới được rồi." Nàng nói.

Ta gật đầu, chúng ta chào tạm biệt.

"Muốn đưa ta đi đâu?" Lão sư lại hỏi ta.

"Chờ một chút..." Ta lấy ra đồ bịt mắt chuẩn bị trước đó đeo lên cho nàng.

"Này là cái gì a?" Nàng kêu sợ hãi kháng nghị.

"Chờ một chút ngươi sẽ biết, trước tiên đeo lên." Đến lượt ta dỗ dành nàng.

Nàng không cam tâm tình nguyện đeo vào, hai tay xoa trước ngực biểu hiện ra sự bất mãn của nàng.

Ta cười cười, tiếp tục lái xe.

Trong một giây khi ta kéo cần số, nàng nhanh chóng muốn cởi bỏ đồ bịt mắt.

"Chờ một chút, còn chưa được." Ta giữ lại tay nàng.

Nàng không vui hừ một tiếng.

Ta xuống xe, đi tới ghế phó lái, dẫn nàng xuống xe, đi vài bước, mới nhẹ nhàng tháo xuống bịt mắt trên mặt nàng.

"Trời ạ..." Đây là phản ứng đầu tiên khi nàng mở mắt ra. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.