Ps 143,7

Chương 27




"Ngươi từng hẹn hò sao?" Cơm nước xong lúc trên đường về nhà, lão sư đột nhiên hỏi ta.

Ta lắc đầu.

"Thật sao?" Lão sư có điểm không quá tin tưởng hỏi.

"Thật a, lừa ngươi để làm gì." Ta nói.

"Có chút khó tin." Lão sư nói.

"Vì sao?" Ta hỏi.

"Ngươi lớn lên rất không tệ a, hẳn là sẽ không thể không có người theo đuổi." Ngữ khí của lão sư mang theo trêu chọc.

"A, là có người theo đuổi qua, bất quá ta không thích." Ta thành thật nói.

"Tiêu chuẩn rất cao?" Lão sư nhìn ta hỏi.

"Đều không phải, là không có cảm giác." Ta nghĩ một chút.

"Cảm giác gì? Nhất kiến chung tình sao?" Lão sư chế nhạo ta.

"Cũng không phải nhất kiến chung tình, chính là...Không có điện." Ta không biết nói như vậy lão sư hiểu hay không.

"Điện? Ta đây có điện sao?" Lão sư quay đầu tới hỏi ta.

"Có a." Ta gật đầu.

"Điện đến ngươi?" Lão sư tiếp tục hỏi.

"Đúng vậy." Ta tiếp tục gật đầu.

"Lúc nào?" Xe dừng lại trước một cái đèn đỏ.

"Lần đầu tiên đi học." Ta không có quên thời khắc đó khi bị lão sư điện đến.

"A? Làm sao bị điện đến?" Lão sư rất có tinh thần truy hỏi kỹ càng sự việc.

"Nói ra ngươi không thể cười ta." Ta đối với nàng nói loại sự tình này sẽ không được tự nhiên.

"Được rồi, sẽ không cười ngươi." Lão sư đã nở nụ cười.

"Ta lần đầu tiên đi học thì quên mang kính mắt..." Ta bắt đầu nói.

"Đúng vậy, lại còn đi muộn." Lão sư tiến đến gần.

"Ngươi còn nhớ?" Ta có chút kinh ngạc.

"Ta đã nói rồi..." Ta đã biết 101% đáp án.

"Đúng vậy, ta là sinh viên rất đặc biệt." Ta giúp nàng nói cho hết lời.

"Ha ha, đúng vậy, ngươi tiếp tục nói." Nàng cười cười.

"Cho nên kỳ thực ta lần đầu tiên đi học cũng không có thấy lão sư rốt cuộc là bộ dáng như thế nào, hoàn toàn là dựa vào thính giác ở trên lớp." Ta tiếp tục bắt đầu nói.

Ta thấy nàng gật đầu.

"Thế nhưng lần thứ hai ta có mang mắt kính, lại còn đến lớp sớm. Đó mới chân chính là lần đầu tiên ta nhìn thấy lão sư." Ta vừa nhớ lại vừa nói.

Ta nhìn lão sư một chút, nàng nhìn phía trước, nắm chặt tay lái.

"Ngươi vừa vào lớp thì ta choáng váng. Ta hoàn toàn bị đánh gục a." Ta cười nói.

"Hoàn toàn bị đánh gục! Nào có khoa trương như vậy." Lão sư bật cười.

"Thật a. Ta đến bây giờ còn nhớ rõ hình dạng ngươi đi vào lớp." Ta rất nghiêm túc nói.

"A, ta đi vào lớp là bộ dáng gì?" Nàng hỏi ta.

"Rất giống như, những động tác quay chậm trong phim điện ảnh vậy. Vốn đang có chút buồn ngủ, kết quả ngươi vừa đến, thì tỉnh." Ta nói.

"Vậy ngươi tại động tác quay chậm đó nhìn thấy cái gì?" Nàng mang theo cười hỏi ta.

"Thấy tóc dài của ngươi tung bay đi đến, thải bước tự tin, mang theo khí chất thong dong, khi đó ta nghĩ đến ngươi hẳn là mới 30 tuổi, không có cách nào khống chế được nhìn chằm chằm vào ngươi. Nhưng không biết ngươi nói cái gì, mãi cho đến bản điểm danh truyền đến chỗ ta ta mới hoàn hồn." Ta cũng cười nói.

"Cho nên... Ngươi từ buổi học thứ hai thì bắt đầu len lén thầm mến ta?" Nàng thực sự rất cố ý.

"Cũng coi như là như vậy..." Ta cúi đầu nói.

"Ngươi thực sự rất khả ái." Nàng lại xoa rối loạn tóc của ta.

"Ngươi thực sự rất thích trêu ta." Ta đã dần dần học được phản kích.

"Vậy nếu như ta không chủ động tới gần ngươi, ngươi sẽ không phải là một mực yên lặng thầm mến lão sư của ngươi đi, cho đến khi tốt nghiệp?" Nàng không biết nghĩ cái gì một chút, sau đó hỏi.

"A, đúng vậy. Ta sẽ không chủ động tới gần người khác, nhất là lão sư, lão bản các loại." Ta nói rất đương nhiên.

"Vì sao?" Nàng mang theo không giải thích được hỏi.

"Ta không thích để cho người khác có cơ hội bàn tán." Ta rất nghiêm túc nói.

"Ân...Cho nên, ngươi đều phải chờ tới lúc không có ai mới đến tìm ta?" Nàng dừng xe xong thì hỏi.

Không biết lúc nào, chúng ta đã tới trước cửa nhà.

"Đúng vậy, ta nghĩ như vậy đối với ta và ngươi đều tốt." Ta nhìn đôi mắt của nàng nói.

Dù là trong bóng tối, ta vẫn là cảm giác được ánh mắt của lão sư tập trung tại trên người ta.

"Ngươi thật là, hiểu chuyện đến làm cho người khác đau lòng." Nàng lặng yên một chút mới nói.

"Có ý gì?" Ta không hiểu nàng đang nói cái gì.

"Không có gì. Được rồi, chưa hỏi ngươi, thi tốt như vậy, muốn quà gì?" Nàng như là đột nhiên nhớ tới nên hỏi.

"Ngươi muốn cho ta quà sao? Không cần. Ngươi đã giúp ta rất nhiều." Ta bị nàng hỏi như thế làm giật mình.

"Thật sao? Đây chính là ngươi nói." Dáng tươi cười của nàng rất quỷ dị.

"Ân...Vậy..." Ta nghĩ một chút, ghé vào bên cạnh lỗ tai nàng nói: "Đem ta từ sinh viên thăng cấp thành người yêu là được rồi."

"Tiểu quỷ, này cũng quá tiện nghi cho ngươi." Nàng búng cái trán của ta một chút, đem ta đẩy ra.

"Ô, quả nhiên lại bị cự tuyệt, thật thương tâm." Ta dùng hai tay che mặt.

Kết quả một sợi lông mi rơi vào mắt.

Ta bắt đầu dụi mắt.

"Sao lại dụi mắt?" Nàng nhìn thấy thì hỏi.

"Hình như lông mi rơi vào mắt." Ta vừa dụi vừa nói.

"Không nên dụi, ta xem xem." Nàng mở đèn trong xe, đem bàn tay đang dụi mắt của ta đẩy ra.

Nàng tỉ mỉ nhìn con mắt của ta, ta không có biện pháp né ra ánh mắt của nàng.

"Chờ một chút, ta thấy rồi." Nàng nhẹ nhàng dùng khăn giấy, cẩn thận lấy ra lông mi trong mắt.

"Cảm ơn." Ta nói.

Khoảng cách giữa chúng ta, đại khái chỉ còn khoảng ba phân.

Sau đó, ta cảm giác được môi của nàng chạm vào ta, tuy rằng chỉ có ngắn ngủi một giây đồng hồ, nhưng làm ta cảm giác chấn động giống như sét đánh.

"Ha ha! Ngươi nợ ta." Một giây sau, nàng mang theo dáng tươi cười gian trá nói.

"Không công bằng!" Ta lên tiếng kháng nghị.

"Cái gì không công bằng?" Nàng hỏi.

"Kia... Cái kia...Cái kia là nụ hôn đầu tiên của ta..." Ta càng nói càng nhỏ.

"A! Đúng rồi! Ta quên mất..." Nàng kêu lên sợ hãi, nhưng đã không còn kịp rồi.

"Ngươi phải đối người ta phụ trách..." Ta bắt đầu xấu xa.

"Vậy ngươi muốn ta thế nào bồi thường ngươi? Ngoại trừ với ngươi cùng một chỗ..." Nàng mang theo xin lỗi nói.

"Vậy... Lại hôn ta một lần." Ta nói, vừa rồi quá nhanh, ta căn bản còn chưa kịp phản ứng.

Bất quá ta phải thừa nhận, ta hài lòng, nhưng lại có được cảm giác.

"You sure?" Nàng không xác định nhìn ta hỏi.

Ta gật đầu.

"Nhắm mắt lại." Nàng nói, ta nghe theo.

Lần này, môi của nàng rất nhẹ rất ôn nhu bắt đầu chạm vào, dường như chuồn chuồn lướt nước, hôn lên môi trên, sau đó là môi dưới.

Ta nghĩ, hôn môi thật là bản năng của con người! Khi bị nàng hôn thoáng qua, ta bắt đầu chậm rãi đáp lại nụ hôn của nàng. Dần dần, chúng ta càng hôn càng sâu, đầu lưỡi quấn quít lấy nhau. Ta chưa bao giờ biết hóa ra hôn môi là như vậy làm người ta mê muội.

Lại qua một chút, nàng rời khỏi môi của ta.

Đột nhiên bầu không khí có một chút xấu hổ giữa chúng ta. Là bởi vì chúng ta đều quá chìm đắm vào. Lúc trước là đùa vui tâm tình, đến sau lại, tựa hồ đã không chỉ là đùa vui, mà còn có chút cái gì khác nữa...Chúng ta cũng hiểu rõ sẽ không cần nói ra.

"Cảm ơn lão sư, ta lên trước." Ta trước phá tan sự lặng yên.

"Ân! Ngày hôm nay có thể hảo hảo ngủ một giấc, đúng không?" Ta chưa từng thấy qua nàng cười miễn cưỡng như thế.

"Đúng vậy! Vậy lão sư lái xe cẩn thận." Ta vừa nói, vừa mở cửa xuống xe.

Lần này, nàng không có hả kính xe xuống cùng ta nói tái kiến, cũng không có lập tức lái xe đi.

Mãi cho đến khi ta lên lầu, từ cửa sổ nhìn vọng xuống phía dưới, nàng vẫn còn ở đó.

Ta không biết từ trong xe nàng có thấy ta đứng ở bên cửa sổ nhìn nàng hay không, qua một đoạn thời gian, ta mới nhìn đến đèn xe sang lên, sau đó là một trận chói tai tiếng động cơ, theo đèn xe đi xa mà dần dần biến mất.

Buổi tối hôm đó, lúc ta sắp ngủ thì, ta nhận được tin nhắn của nàng.

"Câu hỏi của ngươi rất khá, nhưng ta lại không biết, đến tột cùng là ngươi không cách nào vượt qua, hay chính ta không cho ngươi vượt qua. Xin lỗi, ta cần hảo hảo suy nghĩ."

Ta phản phản phúc phúc nhìn vài lần, cuối cùng ta trả lời nàng: "Là bởi vì bắt đầu muốn cho ta vượt qua cho nên muốn suy nghĩ rõ ràng, hay là bởi vì muốn tiếp tục bảo trì khoảng cách cho nên muốn suy nghĩ rõ ràng?"

Nàng không có trả lời ta.

Mãi cho đến khi ta ngủ, ta vẫn còn có thể cảmgiác được, đôi môi mềm mại của nàng, cùng sự ôn nhu của nàng khi hôn ta.    


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.