Ps 143,7

Chương 10




Sau đó, ngày thứ năm cũng tới.

Ta nghĩ Tiểu Kiệt chắc là phải nghỉ một tiết học bởi vì mới bốn giờ rưỡi hắn đã tới bệnh viện.

Ta cũng không hỏi nhiều, khi hắn tới rồi ta thu dọc đồ đạc chuẩn bị đến trường.

Từ bệnh viện đến trường học mất khoảng nửa tiếng đồng hồ, ta đến trường đã là giờ tan học, ta trực tiếp đi đến văn phòng của lão sư.

Trên cửa phòng có tấm biển "Mời vào", trong phòng có ánh đèn, ta nghĩ lão sư chắc đang ở trong phòng.

Ta hít một hơi thật sâu, gõ cửa.

"Mời vào." Giọng nói lão sư từ bên trong vọng ra.

Ta mở cửa, đi vào trong phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

"Ngươi đến rồi. Gần đây làm sao vậy?" Lão sư nhìn ta hỏi.

Nhưng ta lại nghe không ra cảm xúc trong giọng nói của lão sư.

"Lão sư, thực xin lỗi, nhà của ta có chút chuyện xảy ra, cho nên gần đây không có tới lớp." Ta nói.

Thật ra, ta cũng không muốn để lão sư biết chuyện của mẹ, bởi vì trong suy nghĩ của ta, nghỉ học là nghỉ học, dù có là lý do gì cũng không thể thay đổi thức tế là "Ta không có đi học", thậm chí đối với một vài lão sư, lý do nghỉ học, nghe ra lại giống như "Nói sạo".

"Là chuyện rất nghiêm trọng sao?" Lão sư lại hỏi.

Ta gật đầu.

"Nếu là chuyện nghiêm trọng đến độ làm cho ngươi nghỉ học đến ba tuần, vậy có thể nói cho lão sư biết không?" Lão sư nhẹ giọng hỏi.

"Ta..." Ta ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt tràn ngập quan tâm của lão sư.

"Có chuyện gì chậm rãi nói, ta cũng không phải người cứng nhắc không nói lý lẽ." Lão sư hình như hiểu được sự băn khoăn của ta.

"Ân...Thật ra mấy ngày nay ta đều ở trong bệnh viện..." Ta vẫn là nói thật.

"Ngươi làm sao vậy? Tại sao lại ở trong bệnh viện lâu như vậy?" Ta nghe ra được sự lo lắng của lão sư, mong rằng đó không phải là ảo tưởng của ta.

"Ách...Không phải là ta..." Ta vội vã muốn giải thích.

Nhưng chuông điện thoại lại vang lên, nghe được tiếng chuông, ta biết là Tiểu Kiệt.

"Lão sư xin lỗi, đệ đệ gọi điện cho ta, ta nghe máy một chút." Trái tim bỗng nhiên đập thật nhanh.

Ta nói xong, không chờ lão sư phản ứng, lấy điện thoại ra, nhấn nút nghe máy.

"Tỷ, ngươi có thể lập tức trở lại không? Mẹ muốn gặp ngươi, mẹ nói rất quan trọng, có thể là một lần cuối cùng." Giọng nói của Tiểu Kiệt nghe rất lo lắng.

Quả bom nguyên tử thứ ba đã phát nổ.

"Tỷ? Tỷ, ngươi còn nghe không?" Giọng của Tiểu Kiệt rất gấp gáp.

"Được, ngươi chờ ta, ta bây giờ lập tức trở lại." Ta nói xong thì cúp máy, ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt đầy nghi vấn của lão sư.

"Lão sư xin lỗi, mẹ của ta đang trong tình trạng nguy kịch ở bệnh viện, ta phải lập tức trở về, lúc khác ta sẽ hảo hảo giải thích cùng lão sư." Ta nói xong, xoay người rời đi.

"Chờ một chút." Lão sư đột nhiên gọi ta lại.

Ta quay đầu.

"Ta đưa ngươi đi." Lão sư đem đồ đạc trên bàn nhanh chóng bỏ vào giỏ, đứng lên, đi tới bên cạnh ta.

Ta ngây người.

"Sao lại ngẩn ra, đi thôi." Nàng đi khỏi phòng, nhìn ta nói.

"Ân." Ta đi theo nàng ra khỏi phòng.

Nàng nhanh chóng khóa cửa văn phòng lại, cùng ta đi đến thang máy.

Ra khỏi thang máy, xuống bãi đỗ xe.

"Ở đây, sắp tới rồi." Nàng nói xong, kéo cánh tay của ta, rất nhanh đi đến chỗ đậu xe.

Ta từ đầu tới cuối đều trong trạng thái thất thần. Nhưng không rõ là bởi vì cơn ác mộng đang chờ ta trong bệnh viện, hay là bởi vì những rung động khi lão sư nắm tay ta. Đó là hai cảm xúc vô cùng đối lập.

"Tới rồi." Lão sư đứng bên cạnh một chiếc Porsche 911 màu đen.

"Đây là...Xe của ngươi sao?" Ta nhìn chiếc xe không có điểm nào hợp với nàng hỏi.

"Đúng vậy, lúc ra khỏi trường, ta cũng không phải là lão sư." Nàng trừng mắt nhìn ta trả lời.

Ta nghĩ rằng trái tim cùa ta hẳn là rất mạnh mẽ, nhiều kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy ta cũng không xảy ra chuyện gì.

"Lên xe đi, đừng đờ ra." Lão sư giục ta.

Ta lên xe, cài dây an toàn.

Nàng khởi động xe, tiếng động cơ xe nhanh chóng vang lên.

"Trong trường không thể chạy nhanh được, ngươi chờ một chút." Nàng vừa nhìn kính chiếu hậu vừa nói.

"Ân." Ta chỉ có thể gật đầu.

Chiếc 911 màu đen ra khỏi ga ra, ta có thể cảm nhận được ánh mắt ngạc nhiên của những người đi đường, nhất là khi còn đang phải chạy với tốc độ chậm thế này.

"Bình thường ta đều chờ sinh viên về hết mới về nhà, dù sao đi xe này sẽ làm người khác chú ý." Lão sư cười nói.

"Đúng vậy, không nghĩ tới lão sư sẽ lái xe thể thao...Còn là xe Porsche..." Ta nói.

"Ân, ra khỏi trường, ta cũng không phải là lão sư..." Khi nàng nói những lời này, xe chậm rãi ra khỏi cổng trường.

Chúng ta phải ngừng ở chỗ đèn đỏ trước cổng trường.

Lão sư nhấn ga, âm thanh động cơ xe lại vang lên bên tai.

"Được rồi, ta không phải là người lái xe tốt đâu, đừng học ta a." Khi đèn chuyển sang màu xanh, lão sư nói.

Ta còn chưa kịp có phản ứng gì, chỉ nhìn thấy khung cảnh ngoài cửa sổ chuyển động rất nhanh.

"Là bệnh viện T sao?" Lão sư đột nhiên hỏi ta.

"Ân." Ta gật đầu.

"Được, ta biết rồi." Nàng cũng gật đầu.

Ta không biết lão sư chạy với tốc độ bao nhiêu, chỉ biết là lộ trình phải 20 phút ngồi taxi, lão sư chỉ chạy trong 10 phút thì đến nơi.

"Có chỗ đậu xe!" Nàng nhanh mắt thấy một chiếc xe vừa rời đi, rất nhanh đậu xe vào vị trí đó, lúc ta còn chưa nắm rõ tình hình thì xe đã được đậu ngay ngắn vào chỗ.

"Ách... Lão sư nếu vì hôm nay mà phải nhận hóa đơn phạt quá tốc độ, nhất định phải nói với ta." Ta nghĩ, lão sư giống như đang trên đường đua xe.

"Ngươi a, lúc nào rồi, còn lo đến hóa đơn phạt, đi mau a." Nàng lại giục ta xuống xe.

Lúc xuống xe, đến lượt ta đi đằng trước dẫn đường cho nàng.

Thành thật mà nói, ta thật không ngờ sự tình lại phát triển thành như vậy, cũng không nghĩ tới lão sư sẽ đi theo ta vào phòng bệnh của mẹ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.