Phương Nam Có Cây Cao

Chương 47




Nam Kiều bị ông Nam Hoành Trụ nhốt đúng một tuần. Cô đã không ít lần bị bố nhốt. Hồi nhỏ bị ốm, không muốn đi học, bị nhốt. Môn văn không đạt điểm chuẩn, bị nhốt. Sau khi du học về nước, xin nghỉ việc ở viện nghiên cứu bố sắp xếp, bị nhốt...

Giữa cô và bố dường như hình thành một cuộc tranh đấu âm thầm.

Hai bên không thể trò chuyện để hiểu nhau được, bèn dùng hành động để thể hiện.

Ông Nam Hoành Trụ: Tuyệt đối không được...

Nam Kiều: Con phải...

Cô chưa bao giờ có thể thay đổi mệnh lệnh của bố. Vậy là Nam Kiều bèn im lặng trong phòng, không khóc lóc, không gào thét, không tranh cãi, không thanh minh, ăn cơm, nghỉ ngơi vô cùng đúng giờ, những lúc khác thì viết phần mềm, vẽ mẫu thiết kế sản phẩm.

Dù sao việc bị nhốt chưa bao giờ có thể thay đổi suy nghĩ của cô. Trong cuộc chiến giằng co lâu dài này, người kiên trì đến phút cuối chính là người chiến thắng. Nhưng lần này, ông Nam Hoành Trụ dường như ngoan cố hơn bình thường.

Bảy ngày sau, Nam Kiều được thả về công ty, nhưng lại có thêm hai cảnh vệ mặc thường phục lái một chiếc xe Jeep, Nam Kiều đi đâu cũng phải hộ tống theo cùng. Cô bị nghiêm cấm liên lạc với bên ngoài, điện thoại di động, máy tính, hòm thư, kể cả vòng tay của cô cũng đều bị giám sát.

Cô còn bị nghiêm cấm tiếp xúc với người khác ngoài tầm mắt của cảnh vệ, dù đó là Ôn Địch.

Sau khi trở về, đêm đầu tiên ở trong chung cư của mình, nửa đêm cô mở cửa đi ra ngoài, bất ngờ phát hiện có người đứng gác ngoài cửa. Cô đóng sầm cửa lại.

Hai cảnh vệ đó một người tên Đinh Viễn, một người tên Giải Tư, Nam Kiều hỏi họ: “Bao giờ các anh đi”.

Hai người ngẩng đầu ưỡn ngực, đồng thanh trả lời: “Thủ trưởng bảo đi là chúng tôi đi ngay!”.

Nam Kiều không hỏi thêm nữa, khi ở nhà nấu cơm, cô gọi họ vào ăn cùng.

Hai người cùng từ chối: “Thủ trưởng đã dặn phải cảnh giác với mọi âm mưu quỷ kế muốn chạy trốn của đồng chí Nam Kiều”.

Nam Kiều: “...”

Cô sang căn nhà bên cạnh dưới sự giám sát của hai cảnh vệ, phát hiện ba con becgie đã bị đưa đi. Cô chạy về chung cư của mình, tìm kiếm thật kỹ, phát hiện trong nhà không thiếu gì khác, chỉ thiếu một tờ giấy in ảnh của cuộc thi chạy Cầu vồng.

Thời Việt không thích chụp ảnh, cô lại càng không thích, thậm chí cô còn không có điện thoại di động, thế là bức ảnh Thạch Lịch chụp hai người nhìn nhau giữa những hạt phấn ngũ sắc trở thành bức ảnh chụp chung duy nhất của họ.

Lúc in bức ảnh Thời Việt ký tên lên tường, cô đã tiện tay dùng máy in màu in luôn cả bức ảnh đó ra. Nhìn thấy vậy, Thời Việt rất xấu hổ, nhưng Nam Kiều lại thầm thích sự xấu hổ đó của anh.

Anh đã về đây. Nhưng cô không gặp được anh.

...

Thời Việt vẫn ở Bắc Kinh vì còn một số vấn đề về việc tiếp nhận quyền sở hữu cần anh đích thân hoàn thành. Ít nhất anh cần nói với những người kinh doanh: Cổ đông của các vị đổi người rồi.

Mộng Cảnh Tỉnh Táo là trạm cuối cùng của anh. Còn chưa đến tòa nhà Mộng Cảnh Tỉnh Táo, anh đã nhạy bén phát hiện một số kẻ trông rất đáng ngờ lượn lờ ở khu vực dày đặc quán bar này. Anh nhìn thấy một người có ngoại hiệu”Long Đầu”, là một trợ thủ đắc lực dưới tay anh Thái.

Long Đầu đút hai tay vào túi áo jacket, cảnh giác nhìn quanh, đi thẳng về phía tòa nhà của Mộng Cảnh Tỉnh Táo. Thời Việt đi theo hắn, khi hắn ấn nút thang máy lên Mộng Cảnh Tỉnh Táo, anh đi lên giơ tay che nút bấm.

Long Đầu thấy anh liền quay đầu bỏ chạy.

Tên này cũng tập tành võ vẽ vài năm, Thời Việt phóng vọt tới, chộp lấy cánh tay hắn. Long Đầu nghiêng vai, hai cánh tay rút ra khỏi chiếc áo jacket phía ngoài, định dùng kế kim thiền thoát xác. Tất nhiên Thời Việt không dễ dàng cho hắn chạy thoát, anh quật mạnh áo jacket vào mặt hắn, khuy kéo bằng kim loại đập mạnh đến mức Long Đầu phải nhắm mắt lại. Thời Việt nhân cơ hội đó ngáng chân hắn khiến hắn loạng choạng, húc vào hõm gối của hắn.

“Quỳ xuống!”.

Dù người biết võ có hạn bàn vững đến mấy cũng không trụ được đòn thế này của Thời Việt.

Long Đầu quỳ thụp xuống đất, ngoác miệng gào vào bộ đàm không dây trong cổ áo: “Anh Thái! Thời Việt!”

Thời Việt lạnh mặt, một tay bẻ quặt hai tay hắn ra sau lưng, tay kia lục soát người hắn.

Long đầu cười nham nhở: “Anh Thời, anh sờ gì thế. Trên người em không có thứ anh muốn tìm thật mà, em chỉ lên chơi thôi”.

Thời Việt cười nhạt, khuỷu tay thít chặt vào cổ họng hắn như kiềm thép, kéo dần về phía mặt mình.

“Có không?”, anh nhẹ nhàng nói bên tai Long Đầu.

Mặt Long Đầu đỏ bừng lên vì ngạt thở: “Có! Có!”.

Thời Việt thả lỏng tay ra, Long Đầu móc ra một cái lọ nhỏ đựng thuốc màu trắng, đưa cho Thời Việt.

Thời Việt cười nhạt: “Chỉ có thế thôi à?”, cánh tay lại vô tình thít lại, mặt Long Đầu sắp trở nên tím ngắt, mắt trợn trắng.

“Em... nói...”.

Thời Việt hơi thả thay ra, tay chân Long Đầu tê bại, run rẩy rút ra một túi gì đó trắng như tinh thể đá.

“Á...”

Thời Việt nhấc nhấc thử, nó nặng tầm mấy lạng.

“Đủ để bị xử tử rồi”. Thời Việt lạnh lùng nhìn hắn một cái.

Long Đầu còn chưa nói gì, anh Thái đã dẫn một đám người bước tới.

“Thời Việt, cậu không có nghĩa khí gì cả!”, anh Thái béo tròn vạm vỡ xoay xoay hai hạt hồ đào trong tay, cười đầy nham hiểm, giơ tay về phía Thời Việt.

“Sao?”, lão chớp chớp đôi mắt lồi như mắt cá, ra hiệu bảo Thời Việt trả lại túi đồ đó.

Phe anh Thái có bảy, tám người, trong tay còn cầm vũ khí. Ánh sáng sắc lạnh lướt qua mắt Thời Việt, anh phán đoán tình thế rồi giơ tay vứt túi đồ cho họ. Long Đầu vừa “á” lên một tiếng đã bị Thời Việt đạp cho một cái, loạng choạng về với đội của mình.

Anh Thái cười giả tạo: “Thời Việt, nghe nói mày cắt đứt với chị An rồi”.

Thời Việt cười nhạt.

“Hay là đi theo anh Thái? Anh Thái che chở cho chú mày?”. Anh Thái cười bỡn cợt.

Thời Việt cười lạnh nhạt, khinh bỉ nói:

“Đồ ngu”.

“Mẹ mày!”. Mã Lưu, một tay đánh thuê đàn em của anh Thái tức giận quát lớn, giơ vũ khí lên.

Anh Thái tỏ ra rất ung dung đặt tay lên vai Mã Lưu, giữ hắn lại, “Loại người này phải huấn luyện như chó ấy. Càng hoang dã càng đã”.

“Chúng ta thừa thời gian, cứ từ từ chơi với nó. Tao cũng muốn xem xem, con chó chị An chiều chuộng bao năm qua ghê gớm thế nào”.

Anh Thái dài giọng nói mấy tiếng “từ từ” một cách đầy nham hiểm, sau đó cười ác độc vẫy tay, “Đi thôi! Còn việc quan trọng cần làm!”. Cả đám người liền nghênh ngang bỏ đi.

Thời Việt đứng một lúc trong hầm để xe u tối lạnh lẽo rồi bấm thang máy đi lên.

...

Mọi thứ vẫn như xưa.

Trong thang máy vang lên giọng nói Thời Việt đã nghe hàng nghìn lần:

“Lucid Dream”.

“Chào mừng tới Mộng Cảnh Tỉnh Táo”.

“Lucid Dream”.

“Chào mừng tới Mộng Cảnh Tỉnh Táo”.

“Lucid Dream”.

“Chào mừng tới Mộng Cảnh Tỉnh Táo”.

Rõ ràng nơi này vẫn quen thuộc như thế, nhưng tâm thế của anh nay đã khác rồi. Anh nhìn chằm chằm vào hình vẽ “cá và chim” trang trí trong thang máy, chim bay trên trời, cá bơi dưới nước, trước kia anh thấy chúng tương sinh tương hòa, còn bây giờ lại thấy chia lìa xa cách.

Anh đi vào Mộng Cảnh Tỉnh Táo, nhân viên lễ tân nhìn thấy anh liền vui vẻ chào: “Anh Thời!”, “Lâu lắm anh Thời không đến!”.

Thời Việt gật đầu chào họ rồi đi thẳng ra phía sau tìm Khích Hạo.

Tất nhiên Khích Hạo biết anh đến làm gì, anh ta nhìn anh nói: “Anh Thời, anh em mình ra đằng trước uống một ly đi”.

Vẫn là ánh đèn rực rỡ sắc màu, u tối và rực rỡ giao thoa với nhau, tạo ra khoảng sáng loang lổ. Trên sân khấu, ca sĩ đang hát một bài hát rock khàn đặc:

“Hiến tặng tuổi trẻ cho đô thị phồn hoa.

Chúng ta trả giá cho giấc mộng đẹp này...”

Thời Việt và Khích hạo gọi hai ly rượu ở quầy bar, khi bartender pha chế, Thời Việt nhìn nhóm nhạc roch đang gào thét “Chạy trốn... chạy trốn” trên sân khấu, bật cười: “Hát bài này không hợp với chỗ chúng ta lắm thì phải?”.

Khích Hạo xòe tay: “Phong cách của chúng ta muốn thay đổi thế nào cũng được, có bao giờ hợp đâu?”.

Thời Việt lắc đầu cười: “Phải kiếm chỗ nào lộ thiên mà gào mới đã chứ”.

Khích Hạo cười, hất cằm về phía đám khách đang ùng hò hét và phát cuồng bên dưới: “Anh xem bọn họ cũng hưng phấn ra phết đấy. Bây giờ, người sống trong thành phố đều chịu kìm kẹp, có một nơi giải tỏa là họ đã thỏa mãn lắm rồi”.

Anh ta nghiêng đầu nhìn Thời Việt: “Hay anh lên hát một bài?”.

Thời Việt cầm ly rượu, rời khỏi cái ghế chân cao, khéo léo tránh một cô gái ăn mặc rất thời trang định tới bắt chuyện, đáp: “Đừng đùa nữa. Không hát lâu lắm rồi”.

Khích Hạo cũng cầm ly rượu, cùng anh ta đi vào một góc vắng người.

“Sao không hát nữa? Anh hát hay thế mà! Chẳng qua là chị An chê hát mất bài hát này quá rẻ tiền. Chị ta chẳng hiểu nghệ thuật của tầng lớp nhân dân lao động gì cả!”.

Thời Việt cười nhưng không nói.

Vừa ngồi xuống, Khích Hạo liền nói: “Anh Thời, nói thật nhé, anh đi rồi, mấy anh em bọn em cũng không muốn làm nữa”.

“Nói cái gì thế! An Ninh là người có chừng mực, biết trao quyền. Dù sau này cổ phần là của chị ta, chị ta cũng sẽ không can dự vào việc của cậu đâu. Cậu muốn làm thế nào thì cứ làm”.

“Không phải thế, anh Thời”, anh ta uống một hớp rượu, nói: “Mấy anh em bọn em đi theo anh bao nhiêu năm rồi, không có anh, bọn em thấy chẳng còn hứng thú gì nữa”.

Thời Việt khẽ cười, anh dựa vào lưng ghế sofa, cúi đầu nhìn ly rượu trong tay, không nói gì.

“Anh Thời, anh quá tàn nhẫn với bản thân đấy, tự dưng lại để bà cô đó được hưởng lợi”.

Thời Việt xoay xoay cái ly đế cao trong tay, nhìn ánh đèn lấp lóa phía trong, nói: “Lúc trẻ không biết gì, nghĩ chuyện đã như thế rồi muốn ra sao thì ra, cứ tưởng làm thế là phóng khoáng”.

Nhưng đó có lẽ chỉ là sự sắp đặt không thể thay đổi của số mệnh mà thôi.

Anh nhấp một ngụm rượu, nhớ lại hơn mười năm trước anh và Nam Kiều là hai đường thẳng song song vốn không bao giờ giao nhau. Chính bản luận văn MEMS đó đã phá vỡ số phận vốn yên bình của hai người, quỹ đạo bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Anh gặp Nam Kiều quá muộn ư?

Có lẻ không sớm không muộn, tình cơ vào đúng lúc mà thôi. Mối tình bảy năm không còn chút nhiệt tình của cô và Châu Nhiên, cuộc sống bị điều khiển suốt mười năm trời của anh, họ đều lãng phí quãng thời gian đẹp đẽ nhất của mình vào sai người. Họ đều phải đi một quãng đường vòng rất dài.

Nhưng cuối cùng họ đã gặp nhau, ngay trong hầm để xe lạnh lẽo u ám này. Có thể đây không phải là một địa điểm đẹp, nhưng anh cảm thấy không có lúc nào đúng hơn lúc đó nữa. Nếu anh đã định sẽ phải trả cái giá lớn đến thế mới đánh đổi được lần gặp gỡ đó, anh không hối hận.

Thứ bị mất đi, chẳng lẽ anh không thể nhặt lại từng chút một hay sao?

Khích Hạo nói: “Nói thật nhé, em cảm thấy cô Nam Kiều là người tốt. Dù anh không xu dính túi, cô ấy cũng không để tâm đâu”.

Thời Việt lắc đầu, “Khác chứ”.

“Em điên quá”.

“Vừa hay anh cũng điên, chúng mình cùng điên nhé”.

“Điên đến bảy, tám chục tuổi”.

Có lẽ không ai hiểu Nam Kiều hơn anh. Thứ mà cô cần có là người sánh vai cùng cô. Nhưng bây giờ anh có thể sánh vai với cô sao? Còn có thể điên cùng cô sao?

Không phải anh tự ti. Chỉ là anh muốn có nhiều hơn thế. Anh đã hơn ba mươi tuổi rồi, đã nhìn thấy quá nhiều thứ rồi. Tưởng rằng có tình yêu là có thể coi thường mọi thứ, vì một phút rực rỡ mà như thiêu thân lao vào biển lửa, đó là tình yêu của người trẻ tuổi.

Anh muốm cắm rễ bên cạnh Nam Kiều. Nếu Nam Kiều là một cái cây lớn ngoan cường mà mạnh mẽ, vậy anh phải là một cái cây cao lớn hơn thế đứng cạnh cô, cành lá sum suê rậm rạp, che mưa chắn gió cho cô. Anh sẽ lặng lẽ mỉm cười, nhìn cô muốn lớn lên thế nào tùy ý. Anh muốn che chở cho cô cả đời, anh không thể để cô chịu bất cứ sự ấm ức nào.

Thời Việt không nói gì thêm nhưng muôn vàn cảm xúc trong mắc anh, Khích Hạo đều thấy cả.

Khích Hạo đưa Thời Việt đến bên cạnh chỗ ngồi ở đầu kia của Mộng Cảnh Tỉnh Táo. Thời Việt vừa nhìn về phía đó đã sững lại.

Nam Kiều ngồi đó một mình. Cô uống hết cốc này đến cốc khác. Bên cạnh cô là hai chàng trai trẻ, tuy đều mặc đều mặc thường phục nhưng nhìn mái tóc ngắn và ngoại hình vừa trung thành vừa chính trực đó đã biệt họ đều là người trong quân đội.

Họ nhìn Nam Kiều, vẻ mặt vô cùng bối rối, không biết nên làm gì.

Ngoài đi làm, Nam Kiều không đi đâu, ngay cả mua thức ăn cũng là liệt kê danh sách nhờ cảnh vệ đi mua hộ. Hai cảnh vệ thở phào, Nam Kiều như thế họ cũng dễ quản lý. Một tháng nhanh chống trôi qua, cuối tháng, Nam Kiều đột nhiên lạnh lùng nói: “Tôi muốn đi xem phim”.

Đinh Viễn và Giải Tư nhìn nhau, ra ngoài cửa bàn bạc rồi gọi điện hỏi ý kiến Nam Cần.

Nam Cần thở dài: “Cho con bé xả hơi đi. Hai cậu trông chừng thật cẩn thận nhé, cảm ơn hai cậu”.

Thế là Nam Kiều đi xem phim ở rạp chiếu phim Mỹ gia khu Tam Lý Đồn. Hai cảnh vệ vốn định một người canh cửa trước, một người canh cửa sau. Nam Kiều nói: “Hai người có thể kín đáo chút không?”.

Thế là Nam Kiều ngồi giữa, hai cảnh vệ ngồi hai bên, cùng xem một bộ phim. Hai cảnh vệ ngồi ngay ngắn từ đầu đến cuối phim, tay cầm hộp bỏng ngô Nam Kiều mua cho mình.

Nam Kiều nói: “Ăn đi”.

Xem phim xong, Nam Kiều nói: “Tôi muốn đi uống rượu”.

Hai cảnh vệ rất do dự.

“Chẳng phải hai anh hỏi chị tôi rồi sao?”

Hai cảnh vệ nghĩ cũng đúng. Cô muốn uống thì uống đi, nếu uống say, họ vác cô về là được, phụ nữ say chắc càng dễ trông coi. Hơn nữa, người nhà thủ trưởng uống rượu là việc quá đỗi bình thường, không phải sao?

Tất nhiên, Nam Kiều đến Mộng Cảnh Tỉnh Táo.

Nam Kiều trông như đã say, chỉ có điều lần này cô uống chậm hết ly này đến ly khác, không lăn ra ngủ ngay như lần trước, chẳng qua cũng sắp đến lúc đó rồi.

Đình Viễn và Giải tư nhìn nhau, quyết định đưa Nam Kiều về. Ai ngờ vừa chạm vào cô, cô liền kêu lên: “Đừng động vào tôi!”.

Cô nhìn Thời Việt chằm chằm.

Đình Viễn và Giải Tư cũng nhìn thấy Thời Việt. Trước đó họ từng xem ảnh anh, biết người cần đề phòng nhất chính là người nay. Hai người nhìn nhau rồi gật đầu, quyết định mạnh tay kéo Nam Kiều lên.

Nam Kiều không phải phụ nữ yếu đuối bình thường, huống hồ lúc say, cô càng khỏe hơn. Cô vùng ra khỏi tay hai người cảnh vệ cao to lực lưỡng, tay chạm vào cái ly đế cao trên bàn, đập mạnh vào bàn. Chiếc ly thủy tinh vỡ tan, Nam Kiều cầm cái ly vỡ, những mảnh thủy tinh nhọn hoắt sắc lẻm.

“Các người thử lại đây lần nữa xem”. Cô nói trong cơn say.

Đinh Viễn bước lên một bước, mảnh thủy tinh nhọn hoắt lập tức chỉ thẳng vào cô.

Đinh Viễn không dám đi tiếp. Giải Tư nói: “Cô Nam, cô theo chúng tôi đi về đi”. Trước mặt người ngoài, họ vẫn gọi cô là “cô Nam”.

Nam Kiều cố chấp lắc đầu, tình huống rơi vào thế bế tắc.

Đinh Viễn và Giải Tư không dám dùng vũ lực với Nam Kiều, dù sao cô cũng là con gái của thủ trưởng, thủ trưởng bảo họ canh chừng cô, lỡ lại làm cô bị thương thì còn ra làm sao nữa? Họ nhìn Thời Việt. Lúc này, xung quanh đã có không ít vị khách nhìn về phía họ với ánh mắt tò mò.

Thời Việt thở dài, đi về phía Nam Kiều. ĐInh Viễn và Giải Tư đứng chắn trước mặt anh.

“Anh nói: “Tôi chỉ khuyên cô ấy về thôi, không làm khó hai anh đâu”.

Anh giơ tay gỡ lấy chiếc ly vỡ trong tay Nam Kiều. Đầu tiên, Nam Kiều không buông ra, anh nhìn đăm đăm vào mắt cô, đôi mắt đen sâu thẳm, ánh mắt vốn đầy căng thẳng của cô dần thả lỏng, ngón tay cũng từ từ nhả ra. Thời Việt liền lấy được cái ly. Nhưng Nam Kiều lại nắm chặt lấy tay anh.

Thời Việt nói: “Về đi”.

Nam Kiều không động đậy.

Anh kéo cô lên, Nam Kiều loạng choạng mấy bước, tay anh rất khỏe đỡ cả cô lên. Cô nghiêng ngả theo anh đi ra ngoài. Hai cảnh vệ cảnh giác đi sau. Đến chỗ chiếc xe Jeep của cảnh vệ, Thời Việt đỡ Nam Kiều vào xe, cô nhắm mặt dựa và thành ghế sau, nhưng tay vẫn bám chặt tay anh. Ngón tay thon dài của cô bấu chặt mu bàn tay Thời Việt, bấm cả vào da anh đến mức anh cũng thấy đau. Anh muốn tách ngón tay cô ra nhưng lại sợ làm cô đau.

Đinh Viễn và Giải Tư thấy vậy, bàn bạc với nhau rồi bảo anh: “Anh cũng lên xe đi”.

Trên đường, Đinh Viễn lái xe, Giải tư ngồi ở ghế phụ, Thời Việt và Nam Kiều ngồi phía sau. Nam Kiều tựa đầu vào vai anh như đã ngủ say.

Giải Tư giám sát hai người qua gương chiếu hậu suốt quãng đường.

Thời Việt im lặng, cơ thể Nam Kiều rất ấm, tay cô không mềm mại nhưng lại vừa khít với tay anh,vừa khít với lòng anh.

Đến chung cư của Nam Kiều, Thời Việt mở cửa, cùng hai cảnh vệ dưa Nam Kiều vào nhà.

Đinh Viễn và Giải Tư ra ngoài trước, Thời Việt cởi giày tất cho cô. Anh dùng tay thử độ ấm của nền nhà, phát hiện lò sưởi đã được bật bèn cho cô đặt chân trần trên đất. Anh biết ở nhà Nam Kiều thích đi chân trần. Khi mới chuyển đến đây, anh cảm thấy làm vậy không tốt cho sức khỏe phụ nữ, bèn trải cho cô một tấm thảm. Tấm thảm bây giờ vẫn còn, được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Đinh Viễn và Giải Tư đứng canh ở cửa, nhìn Thời Việt chằm chằm. Thời Việt đang định ra cửa, Nam Kiều vốn đang mơ màng sắp ngủ đột nhiên lao lên đóng sầm cửa lại.

Thời Việt còn chưa kịp làm gì, Nam Kiều đã quay lại đẩy mạnh anh một cái. Anh không đề phòng nên bị cô đẩy môt cái mạnh như vậy, liền loạng choạng lùi về phía sau mấy bước, suýt thì ngã lăn ra đất. Nam Kiều lại lạnh lùng bước tới bồi thêm một cú đấm, lần này, Thời Việt ngồi phịch xuống thảm.

Nam Kiều ngồi luôn lên người anh, khi Thời Việt định vùng dậy, cô đẩy mạnh hai vai anh, đóng đinh anh xuống mặt thảm không chút khách khí. Anh mắt của cô lạnh lùng như dao, mái tóc vừa đen vừa dài xõa xuống ngực anh, còn mang theo vẻ ngông cuồng của người thỏa sức làm theo ý mình trong cơn say. Thời Việt mơ màng cảm thấy trong xương tủy cô quả thật bẩm sinh đã ẩn chứa sự ngông cuồng của ông Nam Hoành Trụ.

“Cô Nam!”, Đinh Viễn và Giải tư đập cửa ầm ầm, “Cô còn không mở là chúng tôi phá khóa đấy!”.

“Các người dám không!”, Nam Kiều đột nhiên quay đầu lại gào lên, “Tôi không mặc quần áo!”.

Thời Việt: “...”

Đinh Viễn và Giải Tư ngớ người ra, ngừng đập cửa, do dự một hồi rồi hỏi: “Còn anh Thời thì sao?”.

“Các anh nói xem!”, Nam Kiều tức giận gầm lên, sự ức chế kiềm nén cả tháng qua cuối cùng cũng được xả.

Hai cảnh vệ vẫn còn trẻ hơn Nam Kiều mấy tuổi, gặp chuyện này đâu biết đối phó thế nào? Họ vừa hổ thẹn vừa hoang mang xấu hổ, có gọi cho Nam Cần cũng không biết nói thế nào.

Cô quay đầu lại, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm gương mặt của Thời Việt bên dưới.

Thời Việt vừa nói: “Nam Kiều...”.

Cô liền cúi xuống chặn môi anh. Hương rượu nồng nàn theo đầu lưỡi cô xộc vào, máu trong người Thời Việt lập tức đều chảy hết xuống thân dưới. Anh khẽ hự một tiếng, gắng gượng giữ lấy má cô, cố giữ tỉnh táo: “Nam Kiều, đợi giải quyết xong...”.

“Đợi? Anh đợi được sao?”.

Thời Việt gần như sắp phát điên. Mắt anh đỏ sọc như thể muốn xé xác cô ra. Hai tay bấu mạnh vào tấm thảm bên dưới, anh cố gắng kiềm chế dục vọng muốn thực hiện suy nghĩ đó.

Nam Kiều bật cởi mấy cúc áo trước ngực với một vẻ buông thả đặc biệt trong cơn say, lộ ra chiếc áo ngực màu đen và bầu ngực đầy đặn, rồi lại đè mạnh lên người anh:

“Anh có giỏi thì đợi đi!”,

Đôi môi với những đường nét góc cạnh của Thời Việt mím chặt, lửa bùng lên trong mắt anh, anh giơ một chân lên là đẩy được Nam Kiều xuống, đè lên người cô. Anh giật áo ngựa của cô ra, áp đôi môi nóng bỏng của mình lên đó.

Nam Kiều nằm ra thảm, dang hai tay ra, bật cười khanh khách. Cô lớn tiếng nói: “Em muốn ở trên!”.

Mắt Thời Việt trở nên sâu tối, anh khàn giọng nói: “Có giỏi thì lên đi”.

Nam Kiều điên thật, cô giật áo sơ mi của anh, cởi thắt lưng của anh nhưng lại dừng lại trước chướng ngại vật cuối cùng.

Thời Việt đưa tay lột quần áo đã xộc xệch trên người cô xuống, rồi lột cả quần của mình, cắn răng hỏi: “Bao đâu...”.

Còn chưa dứt lời, cô đã ngồi luôn lên đó, trong mắt ngập tràn dục vọng muốn chinh phục anh: “Cần gì chứ!”, cô áp sát vào má anh, cắn lên đó một cái.

“Em học ai thế...”, anh nghiến răng ken két.

“Học anh đấy...”, không có lớp ngăn cách, cảm giác mềm mại khiến lòng cô kích động. Đây mới là anh, là anh trần trụi nhất, không còn một chút ngụy trang nào. Mỗi tấc nhạy cảm của anh đều ở trong cô, từng tấc nhiệt tình và chung thủy đều ở trong cô. Không có cảm giác nào khiến cô thỏa mãn hơn thế.

...

Anh ôm cơ thể vẫn không ngừng run rẩy của cô từ phía sau, siết cô thật chặt trong lòng, hai chân kẹp chân cô. Cơ thể mềm mại và không có mùi hương của cô giờ đây ngập tràn mùi của anh, anh hít ngửi rồi lại hôn lên làn da mịn màng sau tau cô.

Họ cứ ôm nhau như vậy không biết đã bao lâu, trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc.

Khi hơi nóng điên cuồng ngắn ngủi qua đi, đầu óc Thời Việt lại càng thêm tỉnh táo. Mơ một giấc mơ điên cuồng ngắn ngủi rồi cuối cùng vẫn phải quay về với hiện thực.

Anh không muốn cho Nam Kiều biết đã có chuyện gì xảy ra với anh trong thời gian vừa qua, nhưng anh biết rõ mình sẽ còn quay lại, cho đến khi bố cô chấp nhận anh.

Anh hôn lên ngón út đeo nhẫn của cô. Trên đó buộc một sợi dây vô hình, đầu dây kia gắn với anh. Dù anh bay đến đâu, anh vẫn trong tay cô. Trừ phi bản thân cô không muốn có anh nữa.

Anh đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề.

Khi sắp ra cửa, anh nghe thấy giọng cô bình thản vang lên sau lưng:

“Anh muốn đi cũng được. Em sẽ không tìm người khác đâu”.

Thời Việt dừng lại, lặng lẽ nói: “Anh cũng vậy”.

Anh bước ra khỏi cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.