Phương Nam Có Cây Cao

Chương 36: Người phụ nữ tìm được đàn đông




Chủ đề tối nay của Thanh Tỉnh Mộng Cảnh là “Bến Thượng Hải”.

Nếu đã là “Bến Thượng Hải” thì tất nhiên không thể thiếu được các nữ ca sĩ mặc sườn xám mang khí chất cổ xưa hay các vũ nữ hệt chim trĩ bảy màu.

Trên sân khấu, cô ca sĩ lẳng lơ diêm dúa hát ca. Khách khứa bên dưới không điên cuồng như thường ngày mà lại trở nê mê say đắm đuối, một cặp đang ôm nhau trong sàn nhảy, chầm chậm khiêu vũ.

Khích Hạo nhìn đồng hồ, hỏi Triệu Tử Hi bên cạnh: “Anh Thời sao còn chưa đến?”

Triệu Tử Hi là bà chủ thứ hai của Thanh Tỉnh Mộng Cảnh, là một người phụ nữ được ví như hoa hồng đen, da trắng môi hồng, vừa đẹp lại vừa có khí chất, là người quản lý thường xuyên ở đây.

Triệu Tử Hi nói: “Vừa mới gọi điện, anh ấy nói bên ngoài đang mưa rất to, bị kẹt xe rồi”.

Khích Hạo kéo rèm ra nhìn, quả nhiên sắc trời đen kịt, đèn neon khắp Tam Lý Truân nhòa lẫn vào màn mưa.

Anh thở dài nói: “Chắc là bị tắc rồi”.

Thời Việt mãi hơn tám giờ mới đến nơi.

Xe của anh có giới hạn số hiệu cho nên đành phải vứt xe lại mà đón taxi đến. Tuy trên người anh không vương chút ẩm ướt nào nhưng lại có phần hơi mất kiên nhẫn vì bị tắc đường.

Anh ngồi xuống vị trí chuyên dành riêng cho Khích Hạo, hỏi: “Có gì ăn không?”

Suốt cả ngày đã phải đi họp, từ sáng đến giờ chưa có hạt cơm nào vô bụng, lại còn bị tắc đường hơn hai giờ đồng hồ, anh đói đến mức đến mắt cũng xanh luôn.

Khích Hạo nhìn bộ dáng của anh, xùy một tiếng nói: “Được rồi, lên đi”.

Anh giơ tay ra hiệu điều chỉnh lại ánh đèn, đèn trong sân dịu xuống, nữ ca sĩ cũng thay đổi theo, bắt đầu hát bài “Hoa hảo nguyệt viên” của Chu Tuyền.

Bên cạnh, mấy người anh em quen biết với Thời Việt và Khích Hạo đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ qua.

Thời Việt day day trán nói: “Cậu làm cái gì vậy?”

Khích Hạo nghĩ nghĩ, làm cái gì hả? Anh đã sắp xếp một màn bất thình lình như vầy mà hỏng được à, tuy thế nhưng anh vẫn kiên trì tiếp tục.

Anh mở cái nắp trên xe ra, bên trong là một cái bánh ga tô ba tầng và một tô mì trường thọ.

Khích Hạo nói: “Anh Thời, hôm nay sinh nhật anh, ngay cả sinh nhật mình mà cũng quên được hả. Bọn em cũng không làm rùm beng, chỉ có mấy anh em ở đây thôi. Vốn có… ai chà, thôi bỏ đi”.

Dưới ánh nến, những khuôn mặt quen thuộc nở nụ cười: “Anh Thời, sinh nhật vui vẻ!”

Thời Việt đứng dậy, “A” lên một tiếng, sau đó cười nói: “Các cậu thật đúng là…thật chẳng giống ai”.

“Chẳng giống ai thì chẳng giống ai thôi!”, Khích Hạo nói: “Mấy anh em chúng ta, có thể cùng chung phú quý thì cũng có thể cùng chung hoạn nạn, dẫu cho không tổ chức sinh nhật cho anh thì cũng phải thường xuyên tụ tập có phải không?”

Cả đám ngồi xuống, cắt bánh ga tô, rót rượu, cười đùa ầm ĩ nhìn Thời Việt ăn mì. Trong không khí quyến rũ tinh tế của Thượng Hải, thật sự rất vui vẻ thoải mái.

Một cô gái chạy đến chen xuống ngồi cạnh Thời Việt, không vui nói: “Thời Việt, anh còn lặng lẽ mà tổ chức sinh nhật hả! Nợ lần trước còn chưa tính với anh đâu đấy!”

Thời Việt nhìn nhìn, đó chẳng phải là Nhiễm Nhiễm sao? Thời Việt bây giờ tâm tình khá tốt, chỉ vào cô, nửa đùa hỏi những người khác: “Ai ném Trái Trái vào đây đấy hả?”

Nhiễm Nhiễm không phục, nói: “Em sao lại không đến được? Anh nghĩ bố em có thể quản em được cả đời này sao?”

Thời Việt lắc đầu cười than: “Khó rồi đây”

Nhiễm Nhiễm kéo tay Thời Việt, năn nỉ: “Thời Việt, em thật sự rất thích anh, anh nghe theo em đi mà!”

Đám người cười to, Thời Việt rút tay ra, dọa nạt: “Đừng nháo nữa”.

Triệu Tử Hi ngồi qua, kéo Nhiễm Nhiễm ra khỏi người Thời Việt, trêu chọc nói: “Em gái mới lớn bấy nhiêu, người đàn ông này em hàng phục nổi không?”

Nhiễm Nhiễm tức giận giãy ra, nói: “Tôi hàng phục không được thì ai hàng phục được? Chị à?”

Mọi người còn chưa lên tiếng, chợt nghe một tiếng cười hời hợt mà lạnh buốt, là tiếng cười khinh miệt của một người phụ nữ, cực khí thế.

Mọi người bỗng nhiên im lặng nhìn về phía phát ra tiếng cười.

Một người phụ nữ quý phái mặc chiếc quần dài màu đen chầm chậm bước tới.

An Ninh đêm nay trang điểm rất tinh xảo. Môi đỏ đầy đặn ướt át, tóc búi cao. Làn da trắng như tuyết phủ đầy phấn, quần áo chỉnh tề, lộ ra cánh tay mượt mà trơn láng, găng tay bằng tơ tằm cùng màu với quần áo để lộ khuỷu tay.

Không một ai chú ý đến khách khứa trong sân đang chầm chậm rời đi, chỉ để lại giai điệu ưu nhã phá ra từ máy đĩa cùng với âm điệu uyển chuyển của nữ ca sĩ trên sân khấu.

Triệu Tử Hi có chút sợ hãi nhìn An Ninh, cô kéo Nhiễm Nhiễm lui về phía sau, chừa ra một chỗ trống bên cạnh Thời Việt.

Nhiễm Nhiễm không biết chuyện gì đang xảy ra, lơ mơ bị người phụ nữ mới đến làm cho kinh sợ, không dám lên tiếng, ngoan ngoãn để Triệu Tử Hi kéo sang một bên. Khích Hạo nhìn An Ninh, cũng không biết tại sao cô ta lại biết Thời Việt tổ chức sinh nhật ở đây, tuy tức giận nhưng chẳng dám nói.

An Ninh ngạo nghễ cười, ánh mắt đảo qua Nhiễm Nhiễm và Triệu Tử Hi, chậm rãi cởi găng tay ra, nói với Thời Việt: “Phụ nữ bên người cậu cũng chẳng ít nhỉ, còn có cả cô nhóc mới lớn nữa, cậu ăn tạp quá đấy”.

Tâm tình tốt mới vừa rồi của Thời Việt bỗng chốc bay sạch, biết rằng người đến chẳng có ý tốt, lãnh đạm nói: “Sao chị lại đến đây?”

An Ninh liếc nhìn đám người ngồi trên sô pha, khinh thường ngồi xuống. Đưa găng tay qua cho người đi cùng, nói với Thời Việt: “Đến chúc mừng sinh nhật cậu”.

Cô nhìn nhìn cách bài trí của Thanh Tỉnh Mộng Cảnh đêm nay, cực kỳ hài lòng.

“Nếu đã là bến Thượng Hải, đến đây, cùng với tôi khiêu vũ một điệu nào”.

Vũ khúc đong đưa uyển chuyển, ánh đèn đẹp mộng mơ.

Đêm nay An Ninh rất mềm yếu, rất quyến rũ, ngước mắt nhìn Thời Việt, ánh mắt như ngập nước.

Thời Việt cùng cô chầm chậm khiêu vũ, cười lạnh nói: “Chị An, chị thiếu đàn ông tới thế sao?”

Trước khi bước vào sàn nhảy, An Ninh đã cởi ra tây trang của Thời Việt, lúc này một đôi tay mềm mại như không xương trượt từ lưng xuống eo anh, cảm nhận sức mạnh và đường vân cơ thể qua áo sơ mi anh.

Đầu cô khẽ tựa vào cổ Thời Việt.

“Thời Việt, ba mươi hai tuổi rồi”.

An Ninh thấp giọng nói, hơi thở tuôn ra từ miệng tiến vào cổ áo bên trong.

“Đúng là càng có mùi vị… Sớm biết thế thì đã không thả cậu đi”.

“Chị An tối nay uống hơi nhiều rồi”, Thời Việt nhàn nhạt nói.

An Ninh cúi đầu cười, giơ tay lên, trên tay cầm một chiếc chìa khóa xe hãng Maybach.

Cô lắc lư chiếc chìa khóa trước mặt anh: “Tiễn cậu”.

Thời Việt nói: “Tôi có xe”.

An Ninh nói: “Ngại có nhiều xe à?”. Cô cười, bật ra một hơi: “Xe chỉ là món đồ chơi của đàn ông các cậu mà thôi. Đàn ông ấy à, đều chưa trưởng thành, chỉ là một món đồ chơi ngày một thêm cao cấp mà thôi”.

Thời Việt nói: “Tôi không cần”.

An Ninh cười dịu dàng, lại lấy ra một tấm thẻ màu vàng lắc lắc trước mặt, bỏ kèm theo cả chìa khóa xe vào túi áo anh.

Đó là thẻ ra vào của một câu lạc bộ cao cấp.

Mặt Thời Việt đổi sắc, đột nhiên dừng bước, đẩy An Ninh ra, nói: “Chị An, chị nuốt lời”.

An Ninh cười ha hả, nhếch miệng cười: “Đêm nay một lần thôi, nếu cậu nghe lời, sau này muốn yêu đương với người phụ nữ nào thì nói yêu đương với người đó, muốn kết hôn cùng với ai thì cùng kết hôn với người đó, tôi không bao giờ can thiệp vào nữa, có được không?”

Thời Việt ha hả cười lạnh: “Chị bây giờ có thể nói lời không giữ lời, tôi sao biết được tương lai chị có lần nữa nuốt lời không?”

An Ninh quyến rũ cười nói: “Chuyện này bản thân cậu suy nghĩ cho kỹ đi”. Cô vỗ vai Thời Việt nói: “Được rồi, chuyện lần trước với Lập tức, cậu làm rất sạch sẽ, tôi rất hài lòng. Cậu nếu như có thể vẫn luôn ngoan như vậy thì tôi rất vui đấy”.

Cô gọi đám tùy tùng, lúc sắp rời khỏi còn ném một ánh mắt mê hoặc về phía Thời Việt rồi rơi xuống túi áo trên ngực anh, khóe miệng cong lên một nụ cười đầy thâm ý, sau đó mới phong tình vạn chủng rời đi.

Thời Việt trở về chỗ ngồi, Khích Hạo lo lắng hỏi: “Chị An nói gì với anh thế?”

Thời Việt bực dọc nói: “Không gì cả”.

Nhiễm Nhiễm lúc này mới phục hồi lại được tinh thần, nói: “Ả kia là ai mà nhìn đáng ghét quá vậy!”

Triệu Tử Hi vội ngăn Nhiễm Nhiễm: “Ấy, đừng có nói lung tung!”

Nhiễm Nhiễm tức giận nói: “Dám giành đàn ông với tôi, tôi bảo bố tôi băm chết cô ta!”

Thời Việt nói với Triệu Tử Hi: “Cô đưa nó về đi”.

Triệu Tử Hi gật đầu, đứng dậy kéo Nhiễm Nhiễm đi. Nhiễm Nhiễm còn muốn chống đối, nhưng Triệu Tử Hi cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ, bịt miệng cô nhóc lại, nói: “Em nghe lời chị đi, người phụ nữ này ngay cả cha em cũng không dây vào nổi đâu…”

Một bữa tiệc sinh nhật vui vẻ, cứ như vậy ầm ĩ chẳng đâu vào đâu.

Thời Việt nhìn bánh ga tô ngổn ngang lộn xộn, tô mì nở hết cả ra, nhàn nhạt cười.

Anh thả mình xuống ngồi dựa vào sô pha, đốt điếu thuốc, nhả khói.

Lát sau, anh nói: “Xin lỗi, để các anh em chê cười rồi”.

Khích Hạo nói: “Anh Thời, thật ra bọn em gọi…”

Anh còn chưa nói dứt câu, Thời Việt đã nói: “Giải tán thôi”

Khích Hạo nặng nề thở dài, anh nói: “Anh Thời, phía chị An bên kia anh phải nghĩ cách nào đó rút ra đi!”

“Tôi rút thế nào đây?”, Thời Việt lạnh lùng nói, anh ngậm điếu thuốc, mở tay ra: “Chuyện bây giờ tôi làm, có chuyện nào không bị chị ta khống chế trong tay?”

Khích Hạo cắn chặt răng, đánh một quyền lên trên bàn, bánh gato nhảy tung cả lên.

“Anh Thời, nếu không thì chúng ta tìm…”

Khích Hạo cảm giác phía trước có người, ngẩng đầu lên, một bóng người cao ráo mang theo hơi nước lạnh lẽo, lãnh đạm lạnh lùng đứng trước Thời Việt.

“Nam Kiều tiểu thư!”

Khích Hạo kinh ngạc gọi. Anh muốn nói là sao cô giờ này mới đến? Nhưng nhìn ống quần và đầu tóc ướt nhẹp của Nam Kiều, lồng ngực cô phập phồng, mới biết là cô cũng bị kẹt xe, chắc cô vội vã chạy tới. Rồi lại nhìn thấy gò má tái nhợt mà lạnh ngắt của cô, nhất thời những lời muốn nói đều nuốt hết xuống bụng.

“Thời Việt, anh ra đây”. Nam Kiều lạnh lùng nói, giọng nói cứng rắn không cho phép cưỡng lại.

Thời Việt nhìn thấy Nam Kiều, phản ứng đầu tiên là bỗng giật mình trong chốc lát, sau đó rất nhanh thì thay đổi sắc mặt, thờ ơ đứng dậy, ấn đầu thuốc vào trong gạt tàn, nói: “Có chuyện gì?”

Nam Kiều kéo anh ra khỏi Thanh Tỉnh Mộng Cảnh, tới trước cửa thang máy.

Khích Hạo và mấy anh em khác cùng nhìn nhau rồi cũng theo ra bên ngoài, đứng ở cửa ló đầu ra thăm dò.

Lúc này khách khứa trong Thanh Tỉnh Mộng Cảnh đều đã đi hết. Ngoại trừ ngọn đèn mờ tối cùng với tiếng ca như khóc như kể về một Thượng Hải xưa và tiếng mưa xối xả từ mái hiên truyền tới thì dường như tất cả đều lặng im.

Thời Việt không muốn nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của Nam Kiều, anh dựa vào tường, không nhịn được hỏi: “Không phải đã sớm nói rõ với cô rồi sao? Còn tới tìm tôi làm gì?”

Chỉ nghe một tiếng “bốp” nặng nề giáng xuống, Nam Kiều tát một cái tát không chút lưu tình lên mặt Thời Việt.

Thời Việt bị đánh khiến cho choáng váng, Khích Hạo và đám anh em cũng choáng váng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.